Tốc độ di chuyển của bọn họ rất nhanh, 5 ngày sau đã đến được Vân Dương,
- Tham kiến đại tướng quân.
Thành chủ thành Vân Dương quỳ xuống trước mặt Lạc tướng quân cung kính hành lễ,
- Đứng dậy đi, chúng ta vào trong rồi nói.
- Tuân lệnh.
Lão cha đi rồi Lạc Dư cũng không còn kiện kị gì nữa tự ý chạy ra ngoài chơi,
- Thiếu gia, không được.
Lời thủ hạ còn chưa dứt, thân ảnh của Lạc Dư đã biến mất đằng sau bức tường thành,
- Ta ra ngoài kiếm đồ ăn, đừng lo cho ta.
Trong thành không phải không có đồ ăn, nhưng người dân trong thành đều bị di tản hết rồi, mấy thứ còn lại thật sự rất khó khăn, cậu ăn không nổi.
Lạc Dư dùng khinh công bay đến thành trì cách đó không xa luồn lách khỏi đám man tặc chạy vào thành,
- Oa.
Lạc Dư nhìn các sạp hàng bày bán khắp nơi mắt sáng lên,
- Ta muốn cái này.
Áo giáp trên người đã bị Lạc Dư quăng ở ngoài thành, cậu chỉ mặc duy nhất một chiếc nɠɵạı bào màu trắng,
- Của ngài đây.
Lạc Dư vừa đi vừa ăn xiên th*t dê nướng trong tay, ưm, ngon quá. Áo Tư Nhĩ Đặc ngồi trong một tửu lâu gần đó nghi hoặc nhìn Lạc Dư,
- Ngươi xem người đó có phải A Dư không.
Thuộc hạ bên cạnh nhìn theo tầm mắt của hắn,
- Đúng là có chút giống.
Mắt Áo Tư Nhĩ Đặc khẽ nhúc nhích, trái tim không nhịn được đập lệch một nhịp,
- Đi.
Hai người nhảy ra khỏi tửu lâu đuổi theo Lạc Dư,
- Í, sòng b*c.
Lạc Dư cầm thanh kẹo hồ lô đi vào bên trong, chưa đến một khắc Áo Tư Nhĩ Đặc cùng thuộc hạ chạy đến nơi cậu vừa xuất hiện, nhưng lại không hề thấy bóng dáng Lạc Dư đâu,
- Ngươi qua bên đó tìm đi.
Nói xong liền tự mình chạy về hướng ngược lại.
Hai người vừa đi thì Lạc Dư từ bên trong sòng b*c đi ra. Cậu tung tung đống ngân lượng trong tay đắc ý cười, số này đủ cậu ăn chơi một thời gian a.
Lạc Dư và Áo Tư Nhĩ Đặc nhiều lần lướt qua nhau nhưng cả hai lại không một người phát giác ra người còn lại.
Áo Tư Nhĩ Đặc đi đến bên bờ sống trầm mặc nhìn đoàn thuyền trên mặt nước, hắn chiếm được tổng cộng 4 thành trì, hắn không giống phụ vương của hắn, giết hết những người trung nguyên,
Ngược lại,
Hắn để người của mình cùng với người dân trong thành chung sống một cách hòa thuận, lúc trước như nào thì bây giờ vẫn như thế, chỉ thay mỗi người làm chủ thôi.
Cũng chính vì vậy trong thành mới không diễn ra bạo loạn, thức ăn của bọn họ được người dân cung cấp cho đầy đủ, số lương thực trong quân doanh khá là dư dả.
- A Dư,
Áo Tư Nhĩ Đặc ngẩn người, cảm giác trống rỗng một lần nữa ập đến, hắn cười khổ, A Dư làm sao có thể xuất hiện ở nơi này được chứ, người vừa này chắc chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
- Làm sao để lên đó a.
Đột nhiên một giọng nói vang lên khiến Áo Tư Nhĩ Đặc khựng lại,
- Vị đại ca này, huynh có thể chỉ ta cách gọi thuyền đến đây được không.
Lạc Dư nhìn Áo Tư Nhĩ Đặc, hiển nhiên cậu không nhận ra hắn, dù gì cũng qua ba năm rồi, mỗi người sẽ đều thay đổi.
- Nếu không được...thì thôi vậy.
Lạc Dư quay đầu, cậu không hiểu lắm về các hoạt động ở nơi này, nếu không cũng không phải bỏ mặt mũi đi hỏi người khác.
- Khoan đã.
Áo Tư Nhĩ Đặc vội vàng quay đầu, bàn tay hắn run rẩy đặt lên vai Lạc Dư,
- A?
Lạc Dư nghi hoặc nhìn lại,
- ...
- ... Áo..Áo Tư.
Lạc Dư lắp bắp nói, mắt Áo Tư Nhĩ Đặc đỏ lên, hắn mạnh bạo kéo cậu vào trong lòng siết chặt,
- A Dư, ta không nằm mơ đúng không, ngươi thực sự đã đến đây.
Mũi Lạc Dư hơi chua sót, cậu chu môi,
- Ngươi đang nằm mơ đó, không phải thật đâu nên buông ta ra đi.
Áo Tư Nhĩ Đặc bật cười,
- A Dư, ngươi vẫn chẳng thay đổi gì hết.
Lạc Dư lắc đầu, kiên quyết nói:
- Ta có thay đổi a, ngươi xem, da ta đen hơn trước, còn có cơ bụng nè.
Áo Tư Nhĩ Đặc buông Lạc Dư ra nhìn cậu từ trên xuống dưới, sao hắn lại chẳng thấy thay đổi chút nào a, da rất trắng mà, cơ thể lực lưỡng hơn hắn cũng chẳng thấy, chỉ thấy một ŧıểυ bánh báo mềm mềm trắng nõn, còn rất đáng yêu a.
Lạc Dư nghiêng đầu,
- Không đúng sao.
Áo Tư Nhĩ Đặc sờ mũi,
- Ừm, ta cho ngươi xem thử cơ bụng của ta nha.
Hắn cầm lấy tay Lạc Dư luồn vào bên trong áo, cách một lớp vải chạm vào cơ bụng săn chắc của mình,