Lăng Triệt dẫn đường, những người trong sân huấn luyện đều ngơ ngác, ŧıểυ omega thiếu tướng đưa đi, Alpha có chút khả ái thì cũng bị trung tướng đưa đi mất,
- Cứ như vậy thì chúng ta còn ế dài dài a.
Một tên trung vệ nhỏ giọng ca thán, mọi người tán đồng, ai kêu cấp trên của họ soái như vậy làm gì, lúc trước họ còn tự hào nhưng giờ thì.... họ muốn rời khỏi cái đại đội này a, họ muốn tìm lão bà.
- Haiz...
- Haiz..
Hơn ba mươi người nhìn nhau,
- Đi tậppp...
- Đi, đi, ăn cơm chó như vậy còn chưa đủ à.
Lăng Triệt đưa Cảnh Du về phòng mình,
"Cạch"
- Ngươi khóa cửa làm gì vậy.
Cảnh Du nghi hoặc nhìn hắn, Lăng Triệt cười cười,
- Không đóng sẽ có người làm phiền chúng ta.
Cảnh Du gãi đầu, phiền cái gì a, chẳng qua chỉ ăn chút đồ thôi mà. Lăng Triệt híp mắt, đôi mắt đào hoa của hắn xẹt qua tia sáng kì dị.
- Ngồi đi, tôi đi lấy nước cùng đồ ăn, chúng ta cứ từ từ đợi.
Cảnh Du vứt mấy cái suy nghĩ không thực tế trong đầu đi,
- Được.
"Tách"
Một giọt chất lỏng trắng ngà rơi vào trong cốc nước ép, Lăng Triệt cất lọ dung dịch trong tay lắc lắc cốc nước rồi đem đồ ra bên ngoài,
- Ăn đi.
"Tách"
Một giọt chất lỏng trắng ngà rơi vào trong cốc nước ép, Lăng Triệt cất lọ dung dịch trong tay lắc lắc cốc nước rồi đem đồ ra bên ngoài,
- Ừm.
Cảnh Du gật đầu, cậu ta không biết phải nó gì tiếp theo.
- Uống thử nước ép tôi tự làm đi, ngon lắm.
Cảnh Du cũng không phản đối,
"Ừng ực"
Một hơi lốc hết nửa cốc, Cảnh Du cảm thán liếʍ liếʍ môi,
- Đúng là rất ngon.
- Vậy sao.
Lăng Triệt ý vị thâm trường nói, hắn chống cằm chờ đợi, 5 phút sau,
"Ưm ~"
Cảnh Du thở dốc, khuôn mặt ửng đỏ, cả người mềm nhũn,
- Ư..
Lăng Triệt vẫn làm như không thấy, hắn cầm một miếng bánh đưa cho cậu ta,
- Sao không ăn, này, cầm lấy.
Cảnh Du gượng gạo, cậu ta không muốn Lăng Triệt phát hiện ra dị trạng của mình nên giả vờ bình tĩnh nói,
- Ừm, cảm ơn, ta..
- Ăn đi.
Lăng Triệt mị mắt, Cảnh Du đứng bật dậy, cậu ta suýt nữa ngã nhào ra đất, khó chịu quá.
- Ta,ta có việc đi trước, lát nữa để Lạc Dư tự về đi.
Cậu ta vội vàng muốn rời đi nhưng Lăng Triệt làm sao có thể để miếng thịt béo bở dâng đến tận miệng chạy mất được chứ,
"Lạch cạch "
"Lạch cạch"
Cửa bị khóa rồi.
Sắc mặt Cảnh Du biến đổi, cậu ta dường như hiểu ra ý đồ của người nam nhân này, Lăng Triệt từ đằng sau ôm lấy cậu ta,
- ŧıểυ bảo bối, sao lại vội đi như vậy a.
- ŧıểυ bảo bối, sao lại vội đi như vậy a.
Cảnh Du mềm nhũn, cậu ta cắn răng không để bản thân phát ra âm thanh xấu hổ,
- Hửm? Sao không nói.
Lăng Triệt sờ loạn trên cơ thể Cảnh Du khiến cậu ta run rẩy,
"A"
- Nha, ta hiểu rồi, cơ thể mẫn cảm như vậy, là thiếu hơi nam nhân, có đúng không.
Lăng Triệt ép sát, tay hắn không an phận sờ sờ ŧıểυ Cảnh Du hơi ngẩng đầu bên dưới,
Lăng Triệt không nghe lời, hắn bế xốc Cảnh Du lên từ bên dưới tiến nhập,
"A"
Cảnh Du lập tức ngậm chặt miệng, cậu ta sướиɠ đến run lẩy bẩy,
- Lăng Triệt ~đừng mà, lão đại ở ngoài.
Lăng Triệt cắn cắn môi Cảnh Du, hắn có chút buồn cười, cửa này cách âm a, chị dâu làm sao nghe thấy được, ngốc.
Quả nhiên, Lạc Dư bên ngoài không thấy người trả lời liền quay đầu rời đi, có lẽ chó ngốc về trước rồi. Cậu không biết thằng bạn thân của mình đằng sau cánh cửa đang bị "ăn" từ trong ra ngoài.