Lúc nãy, đột nhiên cậu bỏ tay ra khiến Hàn Dật có chút nghi hoặc, nhìn bóng lưng cô độc của cậu khiến tim anh nhói lên.
Anh thở dài đem mấy thứ này cho lại vào trong tủ, anh ngồi bên ngoài một chút thấy cậu vẫn chưa chịu ra ngoài thì lo lắng đi vào xem thử.
Hàn Dật đau lòng nhìn cậu đang khóc nấc lên, anh tiến tới ôm lấy cậu :
- A Dư, xin lỗi, xin lỗi.
Anh làm em khóc rồi, lúc trước anh đã hứa sẽ không bao giờ để em phải khóc nữa, vậy mà chính anh lại phạm phải, anh sai rồi, sai rồi .
Lạc Dư vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của Hàn Dật, cậu không muốn anh nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Lạc Dư không thực sự tức giận anh, cậu chỉ có chút đau lòng, cả kiếp trước lẫn kiếp này, Hàn Dật là một trong số ít những người quan tâm đến cậu. Anh lấy đi đồ của cậu, cậu biết dù cậu có cố gắng như thế nào thì nó vẫn sẽ bị anh đem đi. Nó, làm cậu nhớ tới sự bất lực khi nhìn ba mẹ vứt bỏ cậu.
Dù khi đó cậu có cố gắng níu kéo, chờ đợi một tia hi vọng rằng ba mẹ sẽ quay lại, nhưng đến khi chết, cậu vận không nhìn thấy mặt họ dù chỉ một chút thoáng qua.
Cậu sợ , nếu có một ngày Hàn Dật phát hiện ra cậu là một kẻ bất nam bất nữ thì cũng sẽ rời xa cậu, còn cậu, lại chỉ có thể bất lực nhìn anh rời đi.
Hàn Dật tựa đầu lên vai cậu,nói:
- Ngoan, nín đi, anh không vứt mấy thứ đó đi nữa, anh để lại chỗ cũ rồi.
Lạc Dư ngẩng đầu lên nhìn anh, Hàn Dật thở dài nói:
- Ăn mấy cái đó không tốt cho sức khỏe, anh chỉ muốn tốt cho em thôi.
Lạc Dư lầm bầm :
- Nhưng em muốn ăn, rất ngon.
Hàn Dật bất đắc dĩ :
- Được, anh không cấm em ăn, nhưng không thể ăn nhiều như vậy, mỗi ngày chỉ được ăn một chút thôi, được không.
Lạc Dư nhấp nhấp môi, cậu gật đầu một cái rụp, có còn hơn không a. Cậu hít hít mũi đứng dậy, anh đưa cậu ra bên ngoài để cậu ngồi xem ti vi, còn mình đi vào nhà bếp băn khoăn nhìn một đống đồ ăn, cuối cùng anh lấy một ít bánh cùng một hộp sữa đặt trước mặt cậu, nghiêm khắc nói:
- Chỉ được ăn từng này thôi, lát nữa còn ăn cơm, biết không.
Lạc Dư chớp chớp mắt, cậu cười vui vẻ cầm lấy một chiếc bánh bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nhìn anh gật gật đầu.
Hàn Dật thấy cậu vui vẻ đồng ý thì nhếch môi, anh thò tay xoa đầu cậu mấy cái rồi ra ngoài đến siêu thị gần nhất mua gạo cùng một ít rau, thịt...
Hàn Dật mỉm cười nhìn người đang ngoan ngoãn chống tay ngồi xem ti vi, còn đồ ăn trên bàn thì chẳng còn một mống nào.
Anh nheo mắt cười:
- Nha, A Dư, em có lén lút ăn vụng không đó.
Lạc Dư ngơ ra, cậu không có ăn vụng mà:
- Không có, A Dư không ăn vụng a.
Hàn Dật bật cười, Lạc Dư thấy anh như vậy thì ngơ ngác nói:
- Em thật sự không ăn mà, em rất ngoan a.
Hàn Dật không nói gì mà đem đồ vừa mới mua vào nhà bếp. Lạc Dư thấy anh như vậy liền tưởng anh không tin, cậu lẽo đẽo chạy theo anh:
- Em thật sự không có mà.
Hàn Dật cố nhịn cười, anh sờ sờ mũi, nói:
- Anh đậu có nói là không tin em đâu.
Lạc Dư chớp mắt :
- Vậy có nghĩa là anh tin em, đúng không.
- Ừ.
Hàn Dật cười nói, anh cũng không muốn chọc A Dư nữa. Anh bắt đầu nấu cơm, cậu đứng bên cạnh tò mò nhìn, cậu thấy anh bê rổ rau đi rửa cũng chạy theo cho tay vào nghịch, cậu cười khúc khích, cái này chơi vui a.
Cậu thấy anh thái củ cà rốt, tò mò hỏi:
- Dật ca ca, cái này ăn được sao.
Hàn Dật gật gật đầu, cậu liếc nhìn anh một chút rồi thò tay cầm lấy mấy sợi cà rốt cho vào miệng.
Mặt Lạc Dư nhăn tít lại, cố gắng không phun ra trước mặt Hàn Dật, cậu chạy vào nhà vệ sinh nhổ hết rồi ra ngoài xúc miệng.
Ghê quá đi, cậu chép miệng chạy vào nhà bếp nhân lúc anh đi lấy trứng cậu lấy đũa gắp một miếng thịt bò cho vào miệng. Ngon, ngon quá đi, cậu đang định gắp thêm một miếng thì một giọng nói vang lên:
- Ngon không.
Lạc Dư gật đầu lia lịa:
- Ngon.
Nói xong cậu mới phản ứng lại, quay qua nhìn Hàn Dật cười hì hì rồi chạy mất. Cậu ngồi trước bàn ăn ngó vào nhìn Hàn Dật đang làm nốt món cuối, cậu nuốt một ngụm nước bọt, mấy món này nhìn ngon quá đi. Lạc Dư nhìn chằm chằm những món ăn trên bàn, nhưng không dám động đũa.
Cậu rất đói nhưng vẫn biết phải đợi Hàn Dật ra thì mới được ăn. Lạc Dư xoa xoa bụng, sao mày cứ kêu hoài vậy a, " ọt ọt" ,cậu vỗ vỗ bụng mắng " không được kêu".
Hàn Dật nhìn cậu dạy dỗ cái bụng của mình thì bật cười đặt đĩa trứng xuống, nói:
- Mai ăn đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi.
Anh cũng không muốn để A Dư của mình phải chịu đói a.
Cuối cùng cũng được ăn, Lạc Dư gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, ngon quá đi. Hàn Dật sủng nịnh nhìn cậu ăn ngon lành, cuộc sống như thế này, hình như, cũng không tệ a.