Hệ Thống Cải Tạo Sắc Dục

Chương 48: Bị ép vào góc xe buýt giở trò đồi bại

Trước Sau

break

Về chuyện anh tỏ tình, Mạnh Nhạc Nhạc không thể đưa ra đáp án ngay lúc này.

Trong lòng Tiêu Diệp tuy có chút thất vọng, nhưng anh cũng biết mình không thể bức ép cô ngay trong một lần.

Hai người bắt đầu thương lượng xem phải làm thế nào để trở về, Hệ thống chỉ nói cần phải đánh thức, nhưng lại không nói rõ phương pháp.

Mạnh Nhạc Nhạc cũng chỉ có thể đoán.

"À, đại khái là, anh giao ý thức của mình cho em..."

"Ý thức?"

"Chính là tất cả tình cảm, nhận thức cùng ý chí của anh." Mạnh Nhạc Nhạc cũng không thể nói rõ mấy thứ mơ hồ rất cảm tính này.

Hai người thảo luận thêm chốc lát nhưng vẫn không thu hoạch được gì, giao ý thức ra vẫn chưa đủ, còn cần hai người bảo trì tần sóng giao thoa.

Điều này thật sự quá khó.

--------------------"Thật ra.... Cảm giác của anh lúc này và lúc nãy không giống nhau lắm." Tiêu Diệp tinh tế cảm nhận trong chốc lát mới nói.

"Lúc trước chỉ có một mình anh ở đây, còn không thể khống chế, chỉ có thể đi theo cốt truyện. Nhưng hiện tại anh lại có cảm giác, chỉ cần anh muốn làm cái gì là có thể làm được cái đó."

Vừa nói Tiêu Diệp vừa dắt tay Mạnh Nhạc Nhạc, anh thoáng chuyển ý nghĩ, hoàn cảnh xung quanh đã từ núi lớn biến thành cao ốc, lại vung tay lần nữa, nhật nguyệt sao trời, mây mưa sương mù đều có thể lập tức biến hóa theo ý anh.

Chà, Mạnh Nhạc Nhạc thầm hâm mộ.

Ý thức cũng tương đương như một khoảng trời của riêng mỗi người.

Tình huống hiện tại một mặt cũng thuyết minh Tiêu Diệp đã đi ra khỏi khốn cảnh trong ý thức, mặt khác cũng chứng minh: Ý thức của Tiêu Diệp phi thường mạnh mẽ.

Dưới tình huống không được huấn luyện mà đã có thể hoàn toàn khống chế ý thức, người như vậy nếu đi theo hướng tu tiên, đó sẽ chính là thiên tài siêu cấp.

Cũng chính là việc ý thức hỗn loạn đã được giải quyết, còn cần thêm ít kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có lẽ cũng có thể thử kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự vận động trên vỏ đại não xem sao.

Không thể không nói, tài xế già Mạnh Nhạc Nhạc lúc này chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp.

Mà càng nghĩ lại càng thấy... hợp lý mới chết.

tìиɧ ɖu͙© có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến vỏ đại não, hơn nữa trong lúc làʍ t̠ìиɦ cũng có thể làm ý thức giao thoa, thậm chí dung hợp.

----------------------Tiêu Diệp nghe xong Mạnh Nhạc Nhạc nói, không khỏi nhướng mày.

"Cho nên, em không muốn cho anh thân phận, nhưng lại muốn làʍ t̠ìиɦ với anh?.... Đây là..." Cẩn thận ngẫm lại một số từ ngữ hot trend gần đây, Tiêu Diệp rốt cuộc cũng nhớ ra.

"cᏂị©Ꮒ dạo?"

"Khụ..... Khụ..." Mạnh Nhạc Nhạc bị sặc, người này sao còn biết cả từ 'cᏂị©Ꮒ dạo' nữa, nhưng không để cô trả lời, Tiêu Diệp đã tiếp tục mở miệng.

"Cũng được thôi, anh biết em làm vậy chỉ để cứu anh, anh hẳn nên cảm ơn em mới đúng.... Em muốn làʍ t̠ìиɦ thế nào, dã ngoại hay trong nhà? Cần anh phải phối hợp ra sao?"

! ! !

Nào có ai nghiêm trang thảo luận loại vấn đề này như anh chứ? Dù Mạnh Nhạc Nhạc từ trước đến nay đều khá phóng khoáng về phương diện này thì cũng phải đỏ mặt, cô hoài nghi Tiêu Diệp đang cố ý, nhưng nhìn dáng vẻ người đàn ông ngoài nghiêm túc thì cũng chỉ có nghiêm túc kia lại không giống cho lắm.

Mạnh Nhạc Nhạc thầm mặc niệm, đây đều là vì mạng sống hết, cuối cùng cúi đầu nhỏ giọng nói:

"Khả năng cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút, thời gian của chúng ta không có nhiều lắm, cần thiết một bước đi đúng chỗ."

Cũng chính vì cái cúi đầu này, Mạnh Nhạc Nhạc đã bỏ lỡ dáng vẻ tươi cười đầy ý xấu của người đàn ông.

Đúng là Tiêu Diệp đang cố ý, có thể nhìn thấy vẻ thẹn thùng của cô thật không dễ dàng.

Còn về chuyện thân phận, thật ra cũng không cần phải gấp gáp đòi ngay lập tức.

Cô gái của anh thích ăn mềm không ăn cứng, nếu hiện tại anh cứ mượn cớ này để đòi thân phận, chỉ sợ sẽ bị phản tác dụng.

Lấy lui làm tiến mới là thượng sách.

Còn về chuyện 'kí©ɧ ŧɧí©ɧ', Tiêu Diệp bỗng nhớ ra 'quyển sách đen' hồi trước từng được một tên bạn tốt cứng rắn nhét cho, còn được vote là quyển kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất trong 'dòng văn học' này.

Lúc ấy anh đang nghiên cứu tâm lý học, xuất phát từ nguyên nhân muốn có thêm tư liệu để tham khảo cho phong phú nên cũng mở ra nhìn qua.

Nhưng đọc xong lại chỉ thấy, sách vở kiểu quái gì mà logic như cái quần què.

Cơ mà hiện tại cũng không có nguồn nào khác để tham khảo, anh chỉ có thể lôi quyển sách từ trong một xó xỉnh nào đó của ý thức ra.

Dựa theo bố trí trong sách yêu cầu, không ngờ lại đã đổi tất cả tên nhân vật thành tên của bọn họ.

Trong sách viết: "Sau khi Nhạc Nhạc tan học, lưng đeo cặp sách chen vào biển người tấp nập trên xe buýt."

Tiêu Diệp dựa theo sách miêu tả, chuẩn bị sân khấu: cặp sách —> get, dòng người —> get, xe buýt —> get.

Vì thế Mạnh Nhạc Nhạc bỗng phát hiện điều quỷ dị, Tiêu Diệp biến ra một chiếc xe buýt, bên trong chen chúc đủ loại người, còn nhét chiếc cặp sách Hello Kitty cho cô.

Cô không nhịn được thay đổi ánh mắt.

Ái chà chà, không thể ngờ nha, đồng chí quân nhân đặc chủng vì dân phục vụ, thực chất bên trong lại có loại sở thích này.

Có điều tình tiết này quả thật rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được mà thấy rạo rực, bím nhỏ đã lâu không ăn mặn giờ cũng ngo ngoe rục rịch cả lên.

Mắt thấy người đàn ông chuẩn bị kéo cô lên xe, Mạnh Nhạc Nhạc mở miệng nhắc nhở:

"Chúng ta còn chưa thay quần áo mà."

"Quần áo? Thay quần áo gì cơ?" Tiêu Diệp buồn bực, sao trong sách không thấy viết? Bọn họ đều đang mặc quần áo đấy thôi, còn muốn đổi gì nữa?

Chậc, hóa trang cũng giống quá nha, còn cấp cho cả cặp sách, nhưng lại không cho trang phục là sao?

Thôi được, cũng cần giữ chút tôn nghiêm cho quân nhân người ta, Mạnh Nhạc Nhạc phối hợp mở miệng:

"Cho em một bộ đồng phục, em lạnh."

Tiêu Diệp hơi không hiểu, nhưng vẫn cho cô quần áo, còn cố ý chỉnh độ ấm của thế giới lên cao.

Chờ cô gái đã hoàn toàn đổi sang đồng phục, đeo cặp sách Hello Kitty nhỏ xinh, còn đổi mái tóc dài đang xõa thành bím tóc, quả thực cực kỳ giống thiếu nữ vị thành niên đang chờ đón xe buýt.

Tiêu Diệp giờ mới tỉnh táo trở lại, nháy mắt mặt mũi đã đỏ bừng lên.

Cái quỷ gì vậy? ? ?

Anh không có ! Anh không phải! Anh không có loại đam mê này thật mà! ! !

Nhưng Tiêu Diệp bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo lên xe buýt, chen đến phía sau Mạnh Nhạc Nhạc định giải thích mấy câu.

Nhưng lại phát hiện cô gái xoay người trừng mắt nhìn anh một cái, run rẩy khẽ nói:

"Chú, xin chú đừng đi theo cháu nữa mà, bằng không cháu sẽ mách người lớn đó." Vừa nói vừa nhìn nhìn quanh quất như rất sợ bị phát hiện, còn vội rụt vào trong góc, vừa nhìn đã biết là một cô gái nhỏ nhát gan sợ gặp phiền phức.

Mặt Tiêu Diệp đã đờ ra.

Đây là cốt truyện quái gì? Không thương lượng với nhau đã sao?

Cho nên anh - một sĩ quan bộ đội đặc chủng cao cấp - hiện tại lại phải sắm vai một tên già-dê-biến-thái-đáng-khinh bám đuôi một thiếu nữ vị thành niên? ? ?

Tiêu Diệp sửng sốt tại chỗ đủ ba giây, anh hít sâu, thở ra, dứt khoát xin sự trợ giúp từ trong sách:

"Nhạc Nhạc trốn trong một góc xe, trong lòng tràn ngập âu lo sợ hãi. Đúng lúc này lại phát hiện, ông chú biến thái kia đang nương theo dòng người di chuyển lại đây, gã đã cách cô càng ngày càng gần, cô đã không kịp trốn nữa, cuối cùng bị đè trên cửa sổ xe.Bàn tay của gã từ dưới quần áo cô chui vào, bóp lấy hai vυ" còn chưa hoàn toàn phát dục của cô gái nhỏ, khẽ cười nói, "Để chú đây giúp em mát xa một chút, mới có thể từ cup A biến thành C."

Tiêu Diệp dựa theo đó ấn Mạnh Nhạc Nhạc lên cửa sổ xe, tư thế ít nhiều cũng giống.

Nhưng cố tình biểu cảm cùng động tác lại đơ như cây cơ, không hề giả trân tí nào.

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc