Người trên xe buýt đều hứng thú bừng bừng, sôi nổi lấy điện thoại ra chụp ảnh, còn vừa chụp vừa giao lưu cảm tưởng với nhau.
"Vãi lềnh, sao lũ khỉ này giữa ban ngày ban mặt lại tự nhiên động dục, dã chiến ghê nha."
"Khụ, động vật ấy mà, vốn dĩ đâu có biết xấu hổ, hơn nữa đây là trong nhà đối với chúng nó còn gì."
"Ý, cậu có cảm thấy con khỉ kia cứ vừa 'play' còn vừa nhìn về phía chúng ta bên này không?"
"Cậu vừa nói thế tôi cũng thấy đúng nha, đây là nó đang khoe với chúng ta sao?"
Một đống thanh niên đằng sau bắt đầu cười dê mặc sức tưởng tượng.
Mạnh Nhạc Nhạc đã cảm thấy cực kỳ xấu hổ, tuy không bị người vây nhìn như con vật kia, nhưng cách một lớp cửa sổ xe, bọn họ cũng đang điên cuồng giao phối như động vật.
"Này, cậu thử nói xem con khỉ có thể làm bao lâu?"
Có người lấy di động ra bắt đầu tính giờ, còn có người càng khôi hài hơn, bắt đầu kêu với khỉ xuyên qua cửa sổ xe.
"Đổi tư thế đi, Quan Âm Tọa Liên* mãi nhìn chán quá, đổi đi, đổi đi." (*Quan âm ngồi đài sen