Mervyn đọc xong thư Nguyễn Kiều để lại, khuôn mặt trầm đến đáng sợ.
Anh ba Chris tiến vào thấy thế thì hoảng hồn, anh rất khi thấy anh cả lộ cảm xúc ra ngoài nên thấy hơi kinh ngạc, "Anh cả, xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại lộ ra biểu cảm như thế?"
Mervyn ném thư trong tay cho Chris, "Em tự đọc đi."
Chris nghi hoặc cầm lên, mới đọc hai câu, sắc mặt đã thay đổi, "Nhân lúc họ còn chưa đi xa, em đi bắt nó về!"
Mervyn, "Chuyện em nghĩ đến thì con bé không nghĩ đến chắc? Em cảm thấy nếu nó chạy thì nó sẽ còn để lại cơ hội cho em bắt nó về sao?"
Chris vội vàng, "Vậy phải làm sao bây giờ? Để mặc em ấy chạy theo à? Gia tộc Wolf loạn như vậy, nếu lỡ Louis không bảo vệ được kỹ con bé thì sao?"
"Louis chắc chắn cũng bị con bé giấu, may mà dù con bé to gan cũng không dám đi một mình, nhất định là con bé đi theo bên cạnh Louis hoặc trốn trong hành lý." Sắc mặt Mervyn rất khó coi, "Tạm thời phái người đi theo từ xa, ít nhất xác nhận họ an toàn thì tính tiếp. Chuyện này tạm thời đừng nói cho bà, khó khăn lắm bà mới lại có chút tinh thần, đừng để bà lo lắng khiến bệnh trở nặng."
"Vậy nếu bà hỏi thì phải làm sao?" Chris hơi khó xử.
Mervyn trầm ngâm một lát, "Bảo là con bé qua nhà ngoại chơi mấy ngày."
Chris: "Vậy nếu cha hỏi thì sao?"
Mervyn trầm mặc.
Hai người nhìn nhau một hồi, Mervyn bại trận, "Ăn ngay nói thật thôi."
Hai anh em gọi mấy anh em còn lại tới, báo cho họ chuyện này, Abel tuổi nhỏ nhất lập tức xụ mặt xuống, "Em út ra ngoài chơi sao không mang em theo?"
Mervyn ngồi ngay cạnh cốc cho cậu một cú vào đầu, "Nói hươu nói vượn gì đấy? Em dám chạy, đánh gãy chân em!"
Abel ăn đau hô một tiếng, ai oán kêu lên, "Anh cả, em trưởng thành rồi!"
"Thằng quỷ nhỏ chỉ lớn hơn Miffia một tháng thì trưởng thành cái gì! Làm hết bài tập gia sư giao cho chưa?"
Abel: "......"
Mấy anh em thương nghị cũng không đưa ra được kết quả gì, không ai ngờ em gái luôn ngoan ngoãn nghe lời lại bắt đầu phản nghịch sau khi trưởng thành.
Coy chậm rãi nói: "Anh cả nói đúng, tạm thời phái người từ xa bảo vệ họ tới gia tộc Wolf trước. Dù sao đi theo Louis cũng đỡ hơn là con bé một mình chạy loạn khắp nơi, giờ thú nhân giống cái trong tộc chúng ta bị yết giá quá cao trong chợ đen, nếu con bé một mình chạy loạn bị thợ săn tiền thưởng bắt thì mới tệ."
Giữa trưa, Abel nhỏ tuổi nhất đến thăm hỏi bà Berman, biểu cảm rất mất tự nhiên, sợ bà nội hỏi về em út, chỉ ngồi chỗ bà một lát mà dưới mông như có đinh, không thể ngồi yên. Bà Berman cười khẽ một tiếng, "Có chuyện gì cũng viết hết lên mặt, còn muốn giấu bà? Nói đi, cháu lại gây họa gì rồi?"
Abel bị hỏi ngốc, cố gắng nói, "Không, không gây họa gì mà ạ? Chỉ là cháu còn bài tập chưa làm xong, cháu..."
"Không gây họa mà cháu lại có biểu cảm như thế? Còn chưa làm xong bài tập? Cháu nói như có ngày nào cháu làm xong bài tập ấy." Bà Berman nhướng mày, biết cậu sợ, cố ý hỏi, "Miffia đâu? Sao hôm nay con bé không tới?"
"Em, em ấy đi nhà ngoại, sáng nay đi rồi."
"Đi nhà ngoại?" Bà Berman bưng ly trà lên, nhấp một ngụm, "Bà tự mình phái người đưa nó đi gia tộc Wolf, sao cháu lại nói với bà là đi nhà ngoại?"
Abel: "......"
Abel như quả cà tím dầm sương, bị bà Berman mắng một trận không nặng không nhẹ, sau đó héo héo rời đi.
Bà Berman thở dài, cười bất đắc dĩ, "Đám nhãi thúi này chỉ có Mervyn là tốt một chút."
Lão bộc hầu hạ bà nhiều năm cũng nở nụ cười, "Họ còn nhỏ mà."
Bà Berman cũng biết nuôi trẻ phải từ từ, không thể một lần là xong, vì thế đổi đề tài, "Không biết giờ Miffia thế nào rồi."
"Phu nhân phái nhiều người chăm sóc tiểu thư Miffia như vậy, sẽ không sao đâu, ngài đừng lo lắng." Lão bộc vừa bóp vai cho bà Berman, vừa nói.
Bà Berman nhẹ nhàng lắc đầu, "Không phải ta lo cho con bé. Ta chỉ cảm thán mình không nhìn lầm, trong đám trẻ, Miffia quả nhiên giống ta nhất, năm đó cha ta cũng không đồng ý hôn sự của ta và lão Nize, ta một mình chạy tới gia tộc Robert tìm ông ấy..."
Nhắc tới chuyện cũ, biểu cảm của bà Berman cũng nhẹ nhàng hơn, lão bộc thấy thế cũng vui vẻ theo.
Mà Nguyễn Kiều được mọi người nhớ thương, đi được nửa đường cuối cùng cũng chờ được Louis.
Nhìn thấy Nguyễn Kiều, Louis ngớ cả người.
Nguyễn Kiều nhảy tới trên người Louis, vui vẻ vòng lấy cổ anh, "Kinh hỉ không?"
Louis: "......" Cảm giác vừa chịu kinh hách.
"Sao em lại ở đây?" Louis kinh nghi bất định, ánh mắt nhìn qua những người phía sau cô rồi dừng lại trên người cô, cảm thấy cô không giống như tự mình rời nhà đi trốn.
"Em nghe qua một chút về chuyện nhà anh, cố ý xin bà nội phái người qua tiếp thêm khí thế cho anh đó!" Đôi mắt Nguyễn Kiều sáng lấp lánh, "Dù sao anh đã là người của em, em không cho phép người khác bắt nạt anh!"
Louis: "......"
Tuy giờ anh cực kỳ cảm động, nhưng đầu óc anh vẫn rất tỉnh táo, anh hỏi, "Chuyện này, trừ bà nội em, những người khác đều không biết đúng không?"
Nguyễn Kiều cười một cái, "Sao anh biết???"
Louis hơi đau đầu, còn cần phải hỏi sao?
Buổi sáng lúc mấy người Mervyn tiễn anh đều có vẻ rất sung sướng đấy! Với trình độ cuồng em gái của họ, nếu thật sự biết thì còn có thể để anh không chút sứt mẻ rời khỏi cổng lớn gia tộc Robert sao? Sợ là sẽ đánh anh thành tàn phế luôn.
Anh tận lực uyển chuyển nói với Nguyễn Kiều, "Chúng ta không phải đã hẹn trước rồi sao, em chờ anh, anh về nhà xử lý xong chuyện gia tộc thì tới tìm em?"
"Có em đi cùng, anh không vui à?" Nguyễn Kiều hừ một tiếng, buông cánh tay anh ra, cố ý lộ vẻ không vui.
Louis thấy vậy thì hoảng hốt, "Không phải anh không vui, chỉ là em biết lúc trước anh bị thương là do bị ám toán chứ? Từ sau khi cha anh qua đời, gia tộc Wolf rối loạn, ai cũng có tâm tư riêng, cũng không an toàn, em ngoan ngoãn về nhà chờ anh được không? Anh sợ em đi theo anh, anh không có cách nào bảo vệ em an toàn."
Nguyễn Kiều trợn trắng mắt, "Ai cần anh bảo vệ? Có phải anh đã quên là em có thể tự bảo vệ mình rồi không? Hơn nữa, chẳng lẽ anh nghĩ em mang người theo để làm màu à?"
Louis thở dài một tiếng, tuy biết Nguyễn Kiều khác với các giống cái mảnh mai trong gia tộc Robert, nhưng anh vẫn không thể thật sự yên tâm. "Dù em có thể tự bảo vệ bản thân, anh vẫn sẽ lo cho em."
Nguyễn Kiều: "Lo em đánh hỏng người bắt nạt anh à? Được, em sẽ chú ý giữ chừng mực."
Louis nghe vậy, đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Vốn anh không có ý này, nhưng nghe cô nói xong, bỗng cảm thấy có lý.
Nhớ lúc còn ở rừng rậm nguyên thủy, bé ngoan vẫn là một ấu tể, có thể một chân đá bay một con hổ trưởng thành, anh bỗng cảm thấy mang theo cô về không chừng lại là một vũ khí khủng bố.
Louis mạnh mẽ đè lại ý tưởng trong đầu, vờ ho nhẹ một tiếng, "Dù em có thể bảo vệ bản thân, nhưng cha và các anh của em còn chưa biết em chạy ra, họ sẽ lo lắng."
"Không sao, có bà nội em, họ sẽ không nói gì."
Bà Berman đã từng truy phu hơn nửa đại lục Ockerse là sự tích lưu truyền rất rộng, ngay cả Louis cũng từng nghe kể, ánh mắt anh dừng trên người Nguyễn Kiều, im lặng một lát.
Ừ, có thể thấy thật sự là bà cháu ruột.
Louis phản đối không thành công, Nguyễn Kiều mạnh mẽ gia nhập hành trình về nhà của anh.
Có một đội người cô mang theo gia nhập, tuy cảm giác hơi kỳ quái, nhưng tốc độ không hề giảm bớt.
Gia tộc Wolf cách gia tộc Robert rất xa, họ đi chừng nửa tháng mới tới nơi.
Khác với gia tộc Robert ở trong núi, gia tộc Wolf cư trú trên một đại bình nguyên.
Liếc mắt nhìn ra xa, thảm cỏ xanh mượt và bầu trời xanh lam bao la chạm nhau, cực kỳ lớn, tựa như không có biên giới.
Nguyễn Kiều ngồi trên xe, vén rèm nhìn ra, không nhịn được hít sâu một hơi.
Louis nghe tiếng, có chút kỳ quái, "Sao vậy?"
"Trống trải quá." Nguyễn Kiều trả lời.
"Gia tộc Wolf ít thú nhân hơn gia tộc Robert, nhưng cũng không còn cách nào, sau khi cha anh qua đời, gia tộc vẫn luôn nội đấu, tộc nhân chết chết thương thương. Hơn nữa điều kiện sinh lý của thú nhân giống đực và giống cái trong tộc cũng khác nhau rất lớn. Nhưng mà, sau này em gả tới đây..." Ánh mắt Louis sáng quắc nhìn Nguyễn Kiều, lỗ tai đỏ dần lên, giọng nói cũng nhẹ đi, "Nhà chúng ta chắc chắn sẽ có rất nhiều người."
Nguyễn Kiều hậu tri hậu giác phản ứng lại người này đang nói gì, tức khắc: "......"
Ở thế giới bình thường, năng lực sinh sản của thỏ có tiếng đáng sợ, nhưng Nguyễn Kiều tuyệt đối không ngờ trong thế giới thú nhân còn không có cách ly sinh sản giữa các loài, thỏ vẫn giữ lại năng lực đáng sợ này!
Nguyễn Kiều một chân đá vào sau eo anh, "Anh nghĩ gì đấy!"
Louis gãi gãi chỗ bị Nguyễn Kiều đá, vì cô không dùng lực, không đau chút nào, thậm chí còn hơi ngứa, tuy mặt và tai đều rất nóng, nhưng Louis cười cực kỳ vui vẻ, khóe môi cong lên đè thế nào cũng không xuống.
"Ừ, anh không nghĩ gì cả." Anh cầm mắt cá chân của Nguyễn Kiều, "Đá có đau không?"
Nguyễn Kiều: "......"
Sau khi Louis rơi vào sông, tất cả tín vật trên người anh đều mất.
Nhưng gương mặt này của anh trong tộc Wolf chính là lệnh thông hành tốt nhất.
Từ khi anh bước vào địa giới gia tộc Wolf, tin tức đã truyền về.
Harrick nghe tin, cảm giác lưỡi đao sắc bén luôn treo trên đầu cuối cùng cũng hạ xuống.
Nhưng mà hắn đã không còn phẫn nộ và nôn nóng như lúc trước.
Vì trong thời gian này, hắn đã nghĩ thông suốt.
Gia tộc Wolf hiện giờ đã nằm trong tay hắn, các trưởng lão trong tộc gần như đều ủng hộ hắn, dù Louis đã về thì sao, chẳng lẽ anh trai lại không biết xấu hổ cướp với em trai à?
Lúc xe thú kéo dừng lại, xung quanh đã có một vòng người đứng vây lấy.
Harrick đứng đằng trước, đứng bên cạnh hắn là một thú nhân giống cái trung niên diện mạo có vẻ khắc nghiệt - đó là mẹ hắn, Melly.
Không chờ Louis lộ diện, Melly đã hồng mắt, tiến lên vài bước, thấy mành vừa động thì cầm luôn bàn tay vừa vươn từ trong ra, "Louis, là con sao? Con cuối..."
"Không phải đâu."
Giọng nói mềm mại thanh thúy khiến Melly nghẹn hết một loạt lời đằng sau về, bà ta ngẩn người, sau đó thấy được một thú nhân giống cái trẻ tuổi đi từ trong ra.
Trên người cô có các đặc thù của giống cái gia tộc Robert, nhưng lại càng tinh xảo và xinh đẹp hơn giống cái gia tộc Robert bình thường.
Da thịt trắng mịn màng tựa như không một lỗ chân lông, đôi mắt đỏ đậm sóng sánh như hồng ngọc xinh đẹp rạng rỡ dưới ánh mặt trời, lúc cô nhìn qua, biểu cảm thanh lãnh lại mang theo sự miệt thị cao cao tại thượng.
Từ sau khi thay thế chị gái Flora trở thành phu nhân thủ lĩnh gia tộc Wolf, đã rất lâu không ai dám nhìn Melly bằng ánh mắt này, trong nháy mắt, máu bà ta như sôi lên, "Cô..."
Nhưng Melly vừa nói một chữ đã bị Harrick đẩy ra.
Harrick tha thiết nhìn Nguyễn Kiều, nở nụ cười tự cho là đẹp trai thân sĩ, "Thục nữ thân ái, ta tên là Harrick, thủ lĩnh đương nhiệm của gia tộc Wolf, không biết ta có may mắn biết tên em không?"
Tuy biết rõ giống cái trước mắt rất có thể là tiểu thư gia tộc Robert được Louis cứu, nhưng Harrick lại rất tự tin, dù sao hắn sở hữu vẻ ngoài điển trai, dáng người cường tráng, lại là thủ lĩnh, Louis bây giờ còn cái gì? Chỉ sợ ngay cả một thân thể khỏe mạnh cũng không có, bằng không, vì sao đường đường là một giống đực của gia tộc Wolf mà lại đáng thương ngồi xe thú kéo mà về?
Hơn nữa gia tộc Robert có tiếng là dịu dàng lương thiện đáng yêu, sao có thể từ chối hắn trước mặt công chúng?
Nhưng Harrick không biết rằng, giống cái xinh đẹp tinh xảo tựa như tiểu tiên nữ trước mắt vốn tới chống lưng cho Louis, sao có thể cho hắn mặt mũi được?
"Mi cũng xứng?" Nguyễn Kiều khinh miệt, biểu hiện thuần thục hình ảnh một tiểu thư được cưng chiều nên ương ngạnh, "Cách xa ra, xấu đau mắt ta rồi!"