Đinh Tam uống say ngã xuống sông chết đuối, lúc bị phát hiện thì thi thể đã trương phềnh.
Chỉ là một gia phó trong phủ chết thôi, điều tra rõ nguyên nhân cái chết rồi thì trừ người nhà hắn ra nào còn ai quan tâm.
Không ai ngờ, một gia phó lại dính dáng đến một án tử.
Lúc huyện lệnh biết tin thì mày nhíu chặt lại, đặc biệt là khi biết Đinh Tam thuê người giết Bùi Chỉ Hành thì mày nhảy dựng lên.
Từng chuyện từng chuyện đều chỉ về phía con mình, hơn nữa Đinh Tam còn chết rồi, càng giống việc giết người diệt khẩu.
Huyện lệnh thật sự không ngờ thằng con phế vật của mình lại to gan như vậy, ông cực kỳ tức giận, nhưng lại biết không thể lộ ra ngoài, vất vả lắm mới đuổi được nha dịch từ tỉnh xuống thì không nhịn được nữa, tức giận đi về hậu viện.
Đã một thời gian, vết thương trên mông Hạ Văn Trạch đã tốt hơn nửa, tuy bị nhốt trong từ đường không thể ra ngoài, nhưng cuộc sống vẫn khá sung sướng. Khi huyện lệnh đẩy cửa vào, Hạ Văn Trạch đang ngồi trên nệm mềm, bên cạnh có vài người hầu hạ, rất chi là tự tại.
Nếu không phải bên trên còn có bài vị thờ tổ tông thì huyện lệnh còn nghĩ thằng nhãi kia không phải đang ở từ đường.
Những tỳ nữ hầu hạ thấy huyện lệnh trầm mặt bước vào thì vội quỳ xuống, huyện lệnh không nhìn họ, "Xuống hết đi."
Hạ Văn Trạch chẳng thèm để ý, cầm anh đào ướp lạnh nhét vào mồm, "Cha? Sao cha lại tới đây?"
Kết quả hắn không chờ được câu trả lời của huyện lệnh mà chờ được một cú đá đầy giận dữ của ông.
Hạ Văn Trạch không kịp đề phòng bị đá bay, miệng vết thương đã kết vảy nứt toạc ra, đau đớn hô lên, "A! Cha!"
"Đồ nghiệp chướng, ngươi còn mặt mũi gọi ta là cha à! Cha cái gì mà cha! Ta thấy ngươi mới là cha ta ấy!"
Huyện lệnh tức giận, nói cũng không lựa lời, thấy Hạ Văn Trạch vẫn ung dung thì càng giận sôi, tiến lên một bước, không quan tâm Hạ Văn Trạch đang làm sao, tàn nhẫn đạp thêm cái nữa.
Một chân này đạp thẳng lên miệng vết thương đã nứt trên mông, khiến Hạ Văn Trạch đau đến mức suýt nữa thì hồn bay về trời, ôm mông kêu rên, "Cha, con có làm gì đâu, sao cha lại đánh con?"
Mặt huyện lệnh lạnh băng, cực kỳ cáu giận, sao lúc trước mình không đánh chết thằng nghiệt tử này nhỉ, "Vì sao ta đánh ngươi? Ngươi hỏi ta vì sao đánh ngươi? Chuyện ngươi làm mà còn mặt mũi hỏi ta?!"
"Cha nói gì thế? Con luôn bị cha nhốt trong từ đường mà? Con đã làm gì chứ?"
"Ngươi làm gì? Ha!" Giọng huyện lệnh cũng không lớn, nhưng ánh mắt nhìn Hạ Văn Trạch lại lạnh băng, "Ngày thường ngươi ăn no rửng mỡ, trêu mèo chọc chó, ta còn tưởng ngươi chỉ phế vật đến vậy thôi, nhưng ta thật sự không ngờ ngươi lại ngu đến mức này! Nếu sớm biết vậy, ta đã bóp chết ngươi từ lúc sinh ra ngươi rồi!"
Hạ Văn Trạch nhìn ánh mắt cha mình, rùng người, nhưng hắn thật sự không biết gần đây mình làm gì mà khiến cha giận như vậy, có chút uỷ khuất.
Huyện lệnh vừa thấy biểu cảm của thằng con thì biết nó nghĩ gì, ông tự xưng là một đời anh minh, nào ngờ lại huỷ hết trong tay thằng con ngu xuẩn này!
Không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, huyện lệnh đè lửa giận xuống, nói thẳng ra, "Nói rõ chuyện ngươi ra lệnh cho Đinh Tam lại cho ta, không được thiếu một chữ!"
Nghe huyện lệnh nói, sắc mặt Hạ Văn Trạch cứng lại, lộ ra nét sợ hãi, ánh mắt cũng mơ hồ, "Cha, cha đang nói gì vậy? Con sai Đinh Tam làm gì?"
Đến giờ, lửa giận của huyện lệnh không nhịn được nữa, tức hộc cả máu, ông trở tay tát Hạ Văn Trạch một cái thật mạnh, khiến hắn ngã xuống đất, văng cả hai cái răng ra, "Ta đã hỏi ngươi rồi, ngươi còn nghĩ mình giấu được ai!"
"Rốt cuộc đời trước ta tạo nghiệt gì mà sinh ra nghiệt tử như ngươi! Ngươi thấy ta sống dễ dàng quá nên không hố chết ta thì không chịu đúng không!" Có lẽ là càng mắng càng giận, huyện lệnh không nhịn được đấm đá thằng con không nên thân đang nằm dưới đất một trận.
"Cha, đừng đánh nữa! Con biết sai rồi, con biết sai rồi!"
"Con thật sự biết sai rồi mà! Cha đừng đánh nữa! Sau này con không dám nữa mà!"
"Aaaaa, cha đánh nữa là nhi tử của cha sẽ bị cha đánh chết đấy!"
......
Huyện lệnh dù sao cũng chỉ là một quan văn, còn lớn tuổi rồi, động tay động chân lúc đã mệt không còn sức nữa, bình tĩnh nghe Hạ Văn Trạch nước mắt nước mũi tèm lem kể hết đầu đuôi câu chuyện.
Tuy Đinh Tam đã chết nhưng ông vẫn cho người điều tra chuyện Đinh Tam làm lúc còn sống, từ miệng hạ nhân, ông biết thời gian đó Đinh Tam đột nhiên nhiều tiền lên, thậm chí còn thừa ngân lượng chuộc một nữ tử thanh lâu để ở ngoài phủ, huyện lệnh lập tức biết con mình bị người ta tính kế.
Vì chứng minh mình trong sạch, còn lau mông cho thằng con ngu xuẩn nhà mình, huyện lệnh gần đây đều rất cố gắng điều tra, cuối cùng ông thật sự tìm hiểu được chút manh mối.
Nhưng trùng hợp là, Thạch Lỗi trước đó làm hàng xóm Bùi gia đã từng thấy Hạ Văn Trạch đùa giỡn Nguyễn Kiều, vì dung mạo Nguyễn Kiều quá đẹp nên hắn nhớ rất kỹ, đây cũng là lý do vì sao sau này trời xui đất khiến thành hàng xóm thì hắn lại chăm sóc hai mẹ con Nguyễn Kiều hơn.
Mỗi lần hắn đến tửu lầu đưa thịt đều vào từ cửa hông để đến bếp trước, cứ tuần cuối tháng thì tửu lầu sẽ tính tiền cho hắn. Hôm đó đúng là ngày chưởng quầy tính tiền cho hắn, hắn chờ chưởng quầy tính tiền, ngẩng đầu thì thấy Đinh Tam đi từ một căn phòng ở tầng hai ra, trong tay cầm cái túi gì đó, mặt đầy vui mừng.
Hắn nhớ mãi không quên Nguyễn Kiều, càng nhớ kỹ chủ tớ Hạ Văn Trạch và Đinh Tam từng đùa giỡn nàng, vừa nhìn đã nhận ra, chỉ là người còn lại thì hắn không biết là ai.
Người nọ thấy hắn nhìn thì cảnh giác liếc qua, trong nháy mắt, hắn cảm giác như mình bị dã thú theo dõi. Cũng nhờ trực giác với nguy hiểm mà nhiều lần săn thú hắn mới giữ được tính mạng, vừa phát hiện không đúng, hắn lập tức rời mắt, không nhìn lung tung nữa, nhưng hắn biết có lẽ mình đã chọc phải phiền toái rồi.
Quả nhiên, không quá hai ngày, đêm đó hắn bị tập kích, dù có sức khoẻ như hắn mà cũng suýt chết, nhưng may hắn khác người thường, tim nằm bên phải nên mới khó khăn giữ được cái mạng.
Hắn không dám ra khỏi cửa, chỉ coi như mình đã chết, đặc biệt là lúc nghe gia phó Đinh Tam nhà huyện lệnh đã chết đuối trên sông, hắn càng không dám để người ta phát hiện.
Nhìn nha dịch và quan sai của huyện nha, hắn mới có chút cảm giác an toàn, cẩn thận miêu tả diện mạo của Vương Bưu ra, nam tử hán một mét chín vô cùng đáng thương ngồi đó, "Sư... Sư gia... Ta đã nói hết những điều mình biết rồi... Nếu ta bị trả thù thì phải làm sao?"