Triều thần sao có thể để một nữ tử như Nguyễn Kiều thượng triều đường được.
Huống hồ, toàn bộ Tây Triều, có ai không biết tính tình của Trưởng công chúa này đâu, dám giằng co với nàng, không muốn sống nữa à?
Huống hồ, tầm quan trọng của Hắc Ưng Lệnh còn đó, chỉ cần không ngốc, sẽ không có ai dám tùy tiện bảo mời nàng ra.
Mục đích chủ yếu của họ là hạn chế hành động của nàng, tốt nhất là có thể chia cách nàng và Tiểu hoàng đế.
Bởi vì có Nguyễn Kiều cầm Hắc Ưng Lệnh ở đây, ngôi vị Hoàng đế giống như là một con nhím đầy gai với Nhiếp Chính Vương, tuy không có nguy hiểm, nhưng cắn vào sẽ bị đâm đau miệng.
Đợi nhiều năm, Nhiếp Chính Vương đã sớm không còn kiên nhẫn, nếu không lấy được lệnh bài, Nguyễn Kiều cũng không nghe lệnh hắn, phe Nhiếp Chính Vương quyết định diệt trừ Nguyễn Kiều.
Tiểu hoàng đế dù có tức giận, lời nói của cậu cũng không có mấy tác dụng.
Dù phe Thái phó và Thừa tướng cực lực giữ lại Nguyễn Kiều, cuối cùng sau khi đánh xé với phe Nhiếp Chính Vương, họ cũng chỉ có thể để Nguyễn Kiều đến chùa Long Tuyền cầu phúc vì nước một năm, để bình ổn lời đồn và sự phẫn nộ của dân chúng.
Nguyễn Kiều không ngờ đến, dù sao giờ và cốt truyện gốc cũng không giống nhau lắm.
Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ cho người đánh chết Lê Nguyên Chiêu, Nhiếp Chính Vương cho người đồn đãi khắp nơi.
Hình tượng tàn nhẫn, độc ác, kiêu ngạo, ương ngạnh, tàn bạo của nguyên chủ đã khắc sâu vào lòng dân chúng.
Phe Nhiếp Chính Vương coi đây là điểm đột phá, ép nguyên chủ giao lệnh bài ra.
Nguyên chủ không chịu.
Nhưng hình tượng của nàng ấy thật sự quá tệ, đám người Thừa tướng cũng không giữ được nàng ấy, thậm chí cũng lo lắng khi nàng ấy nắm giữ đồ vật quan trọng như thế rồi làm ra chuyện lớn hoang đường nào đó.
Cuối cùng, sau mấy lần lăn lộn, nguyên chủ chỉ đồng ý giao lệnh bài cho Tiểu hoàng đế giữ.
Không ngờ cuối cùng lệnh bài lại mất.
Nhiếp Chính Vương không còn nỗi lo sau này, phát động chính biến, triều đình loạn lạc, tiểu hoàng đế cũng mất mạng.
Nhưng từ khi Nguyễn Kiều xuyên qua, nàng không còn đi đường mà phe Nhiếp Chính Vương sắp xếp sẵn nữa.
Nàng không cho mã phu đánh chết Lê Nguyên Chiêu, còn mang người về nhà, mời ngự y trị khỏi.
Giờ thanh danh của nàng tuy không tốt, nhưng chủ yếu vẫn là về phương diện đạo đức cá nhân, cũng không mất phong nhã.
Người của Nhiếp Chính Vương cũng không thể vì nàng cướp một khất cái đẹp trên đường mà ép nàng giao lệnh bài Hắc Ưng Vệ ra được.
Không trộm được, lại không có lý do gì ép nàng chủ động giao ra, chỉ có thể ngấm ngầm mưu tính cướp đoạt.
Chùa Long Tuyền không ở gần Ngọc Kinh, chỉ đi đường thôi đã tốn nửa tháng trời. Chuyến đi này, dùng đầu ngón chân cũng có thể biết là sẽ không yên ổn.
Dù sao, vì sự an toàn của Tiểu hoàng đế, Nguyễn Kiều không thể mang hết Hắc Ưng Vệ đi được.
Nếu trên đường thật sự xảy ra chuyện, cũng không thể kịp thời điều động binh lực đại doanh Kinh Giao, vậy nên nàng rất dễ xảy ra chuyện.
Nhưng Nguyễn Kiều lại không muốn để họ như ý.
Nàng vốn chỉ muốn làm cá mặn đi yêu đương thôi, kết quả đám người này lại không có mắt, một hai lôi nàng vào.
Nguyễn Kiều ở trong phủ nghe được tin tức, lập tức bái phỏng từng nhà của đám đại thần ép nàng đi chùa Long Tuyền cầu phúc.
Đại thần đầu tiên bị Nguyễn Kiều tìm tới cửa, lúc thấy Nguyễn Kiều còn mang vẻ mặt cao ngạo uy nghiêm, "Không biết điện hạ giá lâm nên không tiếp đón từ xa, chỉ là, lão phu không biết điện hạ tới vì chuyện gì?"
Tuổi tác của hắn cũng không nhỏ, mỗi ngày giả bộ đại thần cao thâm, rất được Nhiếp Chính Vương tin tưởng.
Lần này hắn chính là chủ mưu ép Nguyễn Kiều đi.
Đương nhiên, hắn cũng chẳng cảm thấy có lỗi với Nguyễn Kiều, trong mắt hắn, Nguyễn Kiều tuy là huyết mạch của Tiên đế, nhưng nàng chẳng qua chỉ là một Công chúa.
Đặc biệt, Tiên đế sủng ái nàng, sợ nàng bị bắt nạt, tình nguyện truyền ngôi vị Hoàng đế cho một cô nhi trong tông thất, cũng không chịu truyền cho Nhiếp Chính Vương, hắn không thể chịu được.
Tiên đế vậy mà lại coi trọng nữ nhi hơn giang sơn!
Còn giao lệnh bài Hắc Ưng Vệ quan trọng như thế cho nàng!
Quả đúng là làm loạn!
Nếu chỉ có thể điều động Hắc Ưng Vệ thì cũng thôi, nhưng vào lúc tất yếu, khối lệnh bài đó có thể điều động 30 vạn binh mã ở đại doanh Kinh Giao!
Một nữ nhân sao có thể nắm quyền lớn như vậy!
Quả đúng là không để giang sơn xã tắc trong lòng mà!
Bởi vì trong lòng chướng mắt Nguyễn Kiều, có thành kiến sâu sắc với nàng, trên mặt hắn cũng biểu lộ ra một hai.
Tuy thân phận Nguyễn Kiều tôn túy, nhưng hắn là lão thần Tây Triều, cho một Công chúa như Nguyễn Kiều chút tôn trọng là đã nể tình lắm rồi.
Nguyễn Kiều lại không mù, tất nhiên có thể nhận ra sự có lệ của hắn, nàng cười một tiếng, cũng không đến ngồi, "Lý do bổn cung tới tìm đại nhân là gì, đại nhân không biết sao?"
"Thần không biết." Lão nhân vẻ mặt lãnh đạm, thấy Nguyễn Kiều không ngồi, hắn cũng không tiếp tục mời, bản thân mình thì lại vung áo muốn ngồi.
Không ngờ, mông còn chưa chạm ghế, Nguyễn Kiều đã đá một chân qua, ghế dựa bay đi, hắn đột ngột không đề phòng mà ngã bịch xuống đất, "Ai ui!"
Nguyễn Kiều lần này cười tủm tỉm nhìn hắn mà hỏi, "Giờ ngươi đã biết chưa?"
Đại thần kia mặt đầy phẫn nộ, "Lão thần làm quan hơn ba mươi năm, cẩn trọng cống hiến vì Tây Triều, vì sao điện hạ lại trêu đùa lão thần như vậy?"
"Vì sao?" Nguyễn Kiều duỗi tay túm cổ áo hắn, xách lão già từ dưới đất lên, nụ cười trên mặt không hề thay đổi, "Xem ra đại nhân lớn tuổi, trí nhớ không tốt, bổn cung nên giúp đại nhân nhớ lại! Bổn cung sắp đến chùa Long Tuyền cầu phúc cho giang sơn xã tắc một năm ấy mà, có hơi luyến tiếc các vị đại thần, vậy nên đặc biệt tới cửa bái biệt một lượt."
Đại thần kia không ngờ Nguyễn Kiều lại làm ra hành động này, tức run cả người, "Ngươi... Ngươi..."
"Còn phải cảm tạ các vị đại thần, nếu không trời đông đường trơn, bổn cung cũng không biết là còn một nơi tốt như chùa Long Tuyền, chỉ là chuyện cầu phúc vì giang sơn một năm như vậy, một mình ta thì không được bao nhiêu, nghe nói trong nhà đại nhân có ba vị công tử và năm tôn tử đều tuấn tú lịch sự, rất ưu tú, bổn cung nghĩ một người vui không bằng mọi người cùng vui, chờ lúc bổn cung khởi hành thì cùng nhau đến chùa nghe Phật âm, cầu phúc vì giang sơn thôi!"
Đại thần kia: "......"
"Ôi, đại nhân đã vui đến không nói lên lời rồi sao? Vậy thì tốt quá!" Nguyễn Kiều trực tiếp ném hắn xuống đất, sau đó vỗ vỗ tay, "Vậy ta sẽ cho Hắc Ưng Vệ mời công tử và tôn nhi của đại nhân đến phủ Công chúa làm khách."
"Không thể! Không thể!" Đại thần kia ngốc người, chòm râu vốn được chải chỉnh tề đã rối tung, "Điện hạ, không thể!"
Nguyễn Kiều híp mắt, "Sao? Ngươi không muốn để con cháu ngươi cầu phúc vì giang sơn?"
Đại thần: "......"
Cả phủ chìm trong tiếng kêu khóc, loạn thành một đoàn, đại thần kia muốn ngăn cản, nhưng không cản được Hắc Ưng Vệ, cuối cùng tức hộc máu trách cứ Nguyễn Kiều: "...... Điện hạ, hành động này của ngươi có khác gì thổ phỉ? Tiên đế giao Hắc Ưng Vệ cho ngươi, có từng nghĩ tới việc ngươi sẽ ỷ vào Hắc Ưng Vệ mà khinh nhục triều thần không?"
Nguyễn Kiều vốn đứng ở cửa nhìn Hắc Ưng Vệ bắt người, nghe vậy thì quay đầu lại, trên mặt còn mang theo nụ cười vô hại, "Nếu đại nhân đã muốn biết Phụ hoàng của bổn cung nghĩ gì đến vậy, chẳng bằng bổn cung tự mình đưa ngươi đi hỏi Phụ hoàng ta được không? Hỏi Phụ hoàng, nữ nhi ngoan của ngài ấy sao dám kiêu ngạo tàn bạo chém giết mệnh quan triều đình?"
Đại thần kia đối mặt với đôi mắt lạnh buốt của Nguyễn Kiều, chân mềm nhũn, ngã trên đất, môi run run, không nói ra được câu gì nữa.
Ở trên triều, lúc hắn bôi đen Nguyễn Kiều kiêu ngạo tàn bạo, coi mạng người như cỏ rác, hắn hoàn toàn không ngờ, nàng thật sự lại là người như vậy.
Nguyễn Kiều cong môi, nhìn đám người bị bắt trước mặt, "Đã đủ người chưa?"
Thủ lĩnh Hắc Ưng Vệ, "Bẩm điện hạ, đủ."
Nguyễn Kiều nghiêng đầu nhìn đại thần ngã ngồi trên đất, khóe miệng cong cong, "Đại nhân có thể đến cáo trạng với Hoàng thúc, nói ta ỷ thế hiếp người, cường đoạt dân nam. Chẳng qua, dù sao bổn cung cũng kiêu ngạo tàn bạo mà, không nhìn được ai ngỗ nghịch ta đâu. Đến lúc đó đưa về, có lẽ sẽ không hoàn chỉnh lắm."
Đại nhân kia vốn đã bị kích thích, nghe Nguyễn Kiều uy hiếp, tức khắc trợn trắng mắt, tức ngất tại chỗ.
Nguyễn Kiều nhìn đám người bị Hắc Ưng Vệ bắt tới vẫn còn giãy giụa, thậm chí có kẻ còn đang trách cứ, "Không nghe lời, đánh, chỉ cần còn thở là được."
Ba nhi tử của đại thần kia kinh ngạc nhìn Nguyễn Kiều, tức khắc không dám giãy giụa nữa.
Nguyễn Kiều cười xùy, "Đi thôi, chúng ta đến nhà tiếp theo."
......
Toàn bộ kinh thành, lúc Nhiếp Chính Vương còn chưa kịp phản ứng, đã bị Nguyễn Kiều nháo đến gà bay chó sủa.
Thế hệ trẻ của phe Nhiếp Chính Vương đã bị Nguyễn Kiều vơ vét sạch sẽ.
Quan trọng là, sau khi những người đó bị bắt đi, họ muốn cứu người, cũng không dám cướp phủ Công chúa.
Lý do họ đi theo Nhiếp Chính Vương là gì? Còn không phải là vì công tòng long, nâng cao vị thế gia đình sao?
Nếu kết quả của công tòng long là đoạn tử tuyệt tôn, vậy còn trù tính làm quỷ gì nữa!
Các nhà đều vội muốn điên, trình sổ con muốn Tiểu hoàng đế trách cứ Nguyễn Kiều.
Nhưng sổ con đưa vào cung lại như đá chìm xuống biển, không dậy được một chút bọt sóng.
Trong cung truyền tin ra, Tiểu hoàng đế hôm nay lâm triều lửa giận công tâm nên bị bệnh, có việc thì trực tiếp đi tìm Nhiếp Chính Vương xử lý.
Nhiếp Chính Vương nhiều năm nay đều âm thầm làm việc, trước giờ chưa từng thấy ai một lời không hợp là xé mặt như Nguyễn Kiều.
Nghe đám thần tử bên dưới khóc lóc kể lể, gân xanh trên trán Nhiếp Chính Vương nhảy dựng, "Bổn vương đi tìm nàng đòi người, dù là Công chúa cũng không có quyền mạnh mẽ giữ công tử trong phủ của các ngươi."
Lúc Nhiếp Chính Vương tới cửa, Nguyễn Kiều đang ăn cơm cùng Lê Nguyên Chiêu.
"Hoàng thúc đúng là khách ít đến, đúng lúc ta và Tu Trúc đang dùng bữa, nếu Hoàng thúc không chê, ở lại dùng chung nhé?"
Nhiếp Chính Vương chưa ngồi đã răn dạy Nguyễn Kiều, "Hôm nay ngươi hồ nháo quá rồi! Hoàng huynh giao Hắc Ưng Vệ cho ngươi là vì bảo vệ sự an toàn của ngươi và Hoàng thượng, sao ngươi lại dùng để làm xằng làm bậy? Ngươi mau đưa hết các công tử và tôn nhi nhà các đại thần về đi!"
"Hoàng thúc đến vì việc này à! Aizz, đều do các công tử nhà các đại nhân đó quá ưu tú, ta nhìn mà động tâm, không phải ta sắp đến chùa Long Tuyền cầu phúc sao? Một người thì sức lực quá mỏng manh, nên mới mời các công tử cùng đến trước." Nguyễn Kiều thở dài, "Nào ngờ, các đại thần đó lại không muốn cầu phúc cho triều ta, vậy thì thôi. Nếu Hoàng thúc cũng đã tới, vậy mang họ đi đi."
Nhiếp Chính Vương ngồi xuống, xoa trán, thấm thía nói, "A Kiều, Hoàng thúc biết ngươi bị ủy khuất, nhưng giờ thanh danh của ngươi thực sự quá kém, đưa ngươi đi chùa Long Tuyền cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi, cũng là vì muốn tốt cho ngươi cả, ở đó một năm, bá tánh đã quên hết rồi, ngươi lại về, đến lúc đó vừa lúc chuẩn bị việc đại hôn cho ngươi."
Nguyễn Kiều: "Ta không ủy khuất đâu, còn rất vui là khác. Ta lớn thế này còn chưa từng rời khỏi kinh thành nữa, vừa lúc có thể cùng Tu Trúc đi du sơn ngoạn thủy."
Nhiếp Chính Vương bị thái độ tùy ý tự nhiên của Nguyễn Kiều chặn họng, "Ngươi nghĩ như vậy cũng tốt. Các đại thần đó còn chờ tin tức của bổn vương, bổn vương cũng không tiện ở lại nói chuyện lâu, tiện đường dẫn theo các công tử đó về thôi."
"Được, được." Nguyễn Kiều cười tủm tỉm gật đầu.
Nhiếp Chính Vương hơi híp mắt, không nghĩ ra được Nguyễn Kiều muốn làm gì, vì thế đi theo cung nhân của phủ Công chúa tìm đến đám người bị Nguyễn Kiều bắt đi.
"Những người đó rất ưu tú?" Nhiếp Chính Vương vừa đi, Lê Nguyên Chiêu ngồi bên nhàn nhạt mở miệng.
Nguyễn Kiều sửng sốt, "Hở? Cái gì?"
"Nàng nói những người đó rất ưu tú." Lê Nguyên Chiêu buông đũa trong tay xuống, 'nhìn' về phía Nguyễn Kiều, cho dù đang ghen cũng mặt không đổi sắc, "Ta không nhìn thấy, rốt cuộc ưu tú đến mức nào? So với ta thì sao?"
Nguyễn Kiều mỉm cười, "So với chàng sao được? Họ còn kém cả một sợi tóc của chàng đấy!"
Lê Nguyên Chiêu banh mặt, "Kém ta, còn làm nàng động tâm?"
Nguyễn Kiều: "......."
Nàng không nhịn được bật cười, tiến lại gần ôm mặt y, mềm mại làm nũng, "Chàng ghen à? Ta chẳng qua chỉ lừa Hoàng thúc thôi, đám dưa vẹo táo nứt như họ sao có thể làm ta động tâm được? Tu Trúc của ta là ngôi sao trên trời, là trăng sáng giữa mây, không ai có thể so với chàng cả."
Tai Lê Nguyên Chiêu hơi hồng, "Ta sao có thể so được với sao trời trăng sáng được, nàng toàn thích nói lời hay dỗ ta thôi."
"Ta không hề dỗ chàng!" Nguyễn Kiều hừ một tiếng, "Chàng tin hay không thì tùy."
Lê Nguyên Chiêu sửng sốt, nghiêng người, vươn tay thăm dò về phía Nguyễn Kiều, sau khi chạm vào bả vai nàng thì từ từ hướng về phía sườn mặt nàng, "Nàng tức giận?"
"Đúng vậy, tức giận." Nguyễn Kiều kéo tay y xuống, nhét đũa vào tay y, "Ăn mau, lát nữa cơm lạnh mất."
Lê Nguyên Chiêu bỗng cười khẽ, nắm chặt cả đũa và tay nàng, "Ta cho nàng dắt tay, nàng đừng giận nhé?"
Nguyễn Kiều nhìn y một cái, "Chỉ dắt tay thôi thì không dỗ được ta!"
Nghe ra y Nguyễn Kiều, gương mặt Lê Nguyên Chiêu bỗng đỏ lên, y chật vật bưng chén, uống một ngụm canh, không ngờ vì quá sốt ruột mà bị sặc.
Nguyễn Kiều cạn lời một lúc, nàng cũng có làm gì đâu.
Nàng vội vàng vươn tay vỗ lưng cho y, một hồi lâu sau y mới đỡ, chỉ là vì vừa ho quá mạnh, nước mắt tẩm ướt tấm vải che mắt.
Y như vậy nhìn quá dễ bắt nạt!
Nguyễn Kiều không nhịn được nâng cằm y lên, mổ môi y, "Quả nhiên là ngọt."
Lê Nguyên Chiêu:...... Cổ họng lại ngứa.
Y ho nhẹ một tiếng, cưỡng chế hơi ấm trên mặt, quay đầu đi, hỏi, "Nàng lăn lộn cả ngày mới bắt được những người đó về, sao giờ lại để hắn mang đi?"
Nguyễn Kiều che miệng cười, "Sao được chứ? Những người đó sẽ không đi, dù có đi rồi, qua hai ngày nữa cũng sẽ khóc lóc cầu xin ta cho trở về."
Lê Nguyên Chiêu suy tư một hồi, "Họ đều là người phe Nhiếp Chính Vương, dù thế nào cũng không thể nào thật sự nguyện ý ở lại không đi, trừ khi nàng bắt được nhược điểm của họ. Nàng đã làm gì? Hạ độc à?"
Nguyễn Kiều tiến đến bên tai y, "Ta lừa họ là ta hạ độc họ, thực tế ta cho họ ăn bã đậu."
Lê Nguyên Chiêu: "...... Vậy không phải chỉ cần họ về là sẽ tra ra được sao?"
Nguyễn Kiều: "Ta chỉ cho họ ăn chút, cùng lắm chỉ đau quặn bụng mà thôi, về không tra ra được."
Lê Nguyên Chiêu bỗng hiểu dụng ý của Nguyễn Kiều.
Y cười.
Đúng là nhóc tồi.
Chẳng được bao lâu, những công tử bị Nguyễn Kiều bắt mang theo hài tử trong phủ nhà mình, đi theo Nhiếp Chính Vương đến trước mặt Nguyễn Kiều.
Nghe họ lên án Nguyễn Kiều hạ độc họ, Nguyễn Kiều tất nhiên không thể thừa nhận, "Chẳng qua ta thấy các ngươi quá ồn ào nên cho các ngươi ăn ít bã đậu mà thôi, ai ép các ngươi uống độc làm gì, không tin, các ngươi đi tìm lang trung tra xem!"
Nguyễn Kiều nói thẳng ra như thế, người ta lại cảm thấy chuyện này không thể nào đơn giản như vậy được.
Nguyễn Kiều vẻ mặt ủy khuất nhìn Nhiếp Chính Vương, "Triều đình này tuy là nhà ta, nhưng cũng có quốc pháp, hơn nữa, vì sao ta phải làm chuyện phát rồ như thế? Chỉ vì cha họ ép ta phải đến chùa Long Tuyền cầu phúc thôi à?"
Mấy công tử nhìn ánh mắt vô tội của Nguyễn Kiều mà muốn hộc máu, ngươi thực sự vì thế đấy được không?!
Đám công tử run sợ đi theo Nhiếp Chính Vương rời khỏi phủ Công chúa, ai về nhà nấy, lo sợ bất an đi nặng hai ngày, nghĩ Nguyễn Kiều thật sự chỉ vì tức giận nên bắt họ xả giận mà thôi.
Kết quả, đến ngày thứ ba, trong số họ đột nhiên có một người đã chết.
Người đó vốn tung tăng nhảy nhót, đột nhiên ngã xuống không còn.
Lang trung tới rất nhanh, tra ra, nói tim có vấn đề.
Nhưng tất cả công tử từng tới phủ Công chúa của Nguyễn Kiều thì lại sợ hãi.
Dù sao lúc ấy tất cả bọn họ rời khỏi phủ Công chúa đã đi kiểm tra thân thể, không có vấn đề gì, nhưng hai ngày sau, lại có người chết vì bệnh tim?
Sắp hết ba ngày, Nguyễn Kiều đang định lợi dụng hệ thống gian lận tí, bỗng nghe được tin tức như thế, lập tức bật cười.
Nàng vốn còn tưởng mình cần ra tay hù dọa họ, không ngờ trong số họ lại có người trùng hợp qua đời.
Nguyễn Kiều đương nhiên cam chịu.
Chẳng qua, nàng không thể nào thừa nhận trước mặt mọi người được, chẳng những không thừa nhận, nàng còn liên tục phủ nhận.
Nhưng nàng lại mời đám công tử đó tới phủ Công chúa uống ly nước sôi để nguội.
Chủ yếu là do Nguyễn Kiều lười pha trà cho đám người này.
Nhưng những người này lại coi ly nước đó trở thành linh đan diệu dược, uống no nước.
Người phe Nhiếp Chính Vương cũng không dám ép Nguyễn Kiều lập tức dọn đồ tới chùa Long Tuyền.
Dù sao họ cũng rõ lý do họ ép Nguyễn Kiều tới chùa Long Tuyền là gì.
Nguyễn Kiều không thừa nhận mình hạ độc, lỡ nàng thật sự tiễn hết con cháu nhà mình lên đường, họ thật sự sẽ khóc chết đấy!
Mấy người tuổi lớn, không muốn nhà mình trở thành trò cười tuyệt tử tuyệt tôn, mỗi ngày đến phủ Nhiếp Chính Vương khóc lóc trước mặt hắn.
Nhiếp Chính Vương vừa nghe tên mấy đại nhân mà hạ nhân đọc ra thì lại đau đầu.
Những người đó hoàn toàn không tra được thân thể mình có vấn đề gì, Nhiếp Chính Vương thật ra có xu hướng tin lời Nguyễn Kiều nói ngày đó là thật, nàng thật sự không hạ độc.
Nhưng nếu thật sự không hạ độc, vậy người đã chết kia thực sự quá trùng hợp. Nếu thực sự xảy ra chuyện, hắn không gánh vách nổi hậu quả khi con nối dõi nhà các đại thần đi theo mình đều chết hết.
Nhiếp Chính Vương tức đến mức đập thư phòng.
Đã rất nhiều năm hắn không tức giận như vậy.
Có thể mệnh của hắn phải đối nghịch với phụ tử Nguyễn Kiều!
Rõ ràng tuổi của hắn và Tiên đế không cách mấy, năng lực cũng không kém, nhưng Phụ hoàng cố tình lại truyền ngôi cho Tiên đế.
Vất vả lắm Tiên đế không nhi tử kia mới suy yếu, cuối cùng có thể đến lượt hắn.
Kết quả, Hoàng huynh tốt của hắn lại vòng qua hắn, tình nguyện truyền ngôi cho một cô nhi tám tuổi trong tông thất, cũng không cho hắn!
Hơn nữa, vì đề phòng hắn, còn giao lệnh bài Hắc Ưng Vệ cho một công chúa như Nguyễn Kiều!
Hắn vốn nể tình Nguyễn Kiều là huyết mạch duy nhất của Hoàng huynh tốt, định dùng cách ôn hòa lấy lệnh bài từ tay Nguyễn Kiều, không ngờ nàng lại không biết điều như thế.
Vậy đừng trách Hoàng thúc này xé rách da mặt!
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiếp Chính Vương: Ta đang nghiêm túc chạy cốt truyện, thỉnh các ngươi tôn trọng ta một tí!
Roro: Hôm qua Ro quên đăng chương mới, hôm nay bù lại cho mọi người nè:3