“Diệp Vân? Sao nghe giống tên dành cho con gái vậy?”
Vân Vận tò mò nhìn Lâm hỏi. Thai nhi còn chưa biết được là con trai hay con gái mà hắn đã lấy tên của con gái để đặt rồi.
“Đúng vậy! Đứa trẻ là con gái a!”
Lâm cười nói. Có Hệ Thống xác nhận thì hắn nắm chắc được việc đứa con của hắn sinh ra là con gái rồi.
“Vậy nếu như là con trai thì sao? Chàng dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?”
Vân Vận hiếu kỳ hỏi.
“Chắc chắn sẽ là con gái rồi! Nếu là con trai thì sau này lớn lên sẽ gây họa khắp nơi mất!”
Lâm cười đáp.
“Với cả nếu là con gái thì ta sẽ có thêm một ŧıểυ bảo bối có dung mạo y hệt với nàng a!”
Lâm xoa xoa đầu của Vân Vận nói.
Sau đó thì Vân Vận ngủ thiếp đi trong lòng của Lâm. Khi mà hắn cảm nhận được Vân Vận đã ngủ say thì nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường nệm, thi triển một chút Thủy Thuật để tẩy đi mồ hôi và chất nhờn trên cơ thể của nàng.
Tiếp đó thì Lâm lặng lẽ rời khỏi phòng, bước ra bên ngoài bong tàu, ánh mắt nhìn về một hướng trong Tinh Không nói:
“Đã đến thì sao phải ẩn núp?”
Đương nhiên là Lâm cảm nhận được một khí tức xa lạ tiếp cận Thiên Không Hạm của hắn.
Sau đó thì một thân ảnh nữ tử với mái tóc màu bạch kim dài tới eo, khuôn mặt khuynh nước khuynh thành cùng đôi mắt màu lam nhạt, trên thân là một bộ váy dài màu trắng ôm sát cơ thể xuất hiện.
“Vậy mà có thể cảm ứng được khí tức của Thần? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Nữ tử bình tĩnh nói. Bề ngoài là thế nhưng bên trong nàng hiện tại rất là chấn kinh.
Đối với một người ở Hạ Giới thì việc cảm ứng được khí tức của Thần là chuyện không thể nào. Trừ khi người đó cũng là Thần.
“Thần?”
Lâm nghe được từ ngữ xa lạ của nữ tử thì hơi nhíu mày. Nhưng rất nhanh hắn hiểu ra nguyên nhân vì sao hắn có thể cảm nhận được.
“Là Hỗn Độn Thần Thể sao?”
Hỗn Độn Thần Thể là thể chất có khả năng giúp người sở hữu đạt đến cấp Thần nhưng trước khi đạt đến cấp thần thì người đó vẫn có thể dò tìm hay cảm ứng được Thần Lực ở gần đó.
“Vậy một vị Thần lại làm phiền ta vào lúc này thì không biết có việc gì?”
Việc một vị Thần đến tìm hắn thì đương nhiên là có công việc gì đó rồi. Trừ khi vị Thần đó rảnh rỗi đến độ xuống Hạ Giới tìm một Phàm Nhân để giải trí.
“Đích xác là có việc! Ngươi là Diệp Lâm?”
Nữ tử nhìn Lâm hỏi.
“Đúng là ta! Còn cô nương?”
Lâm hỏi ngược lại.
“Tên của ta là Long Tuyết Kiều, danh hiệu Long Nguyệt Thần!”
Long Tuyết Kiều nhẹ nhàng nói.
Phốc
Nghe xong lời của Long Tuyết Kiều thì Lâm ánh mắt mở to trong kinh ngạc nhìn nàng.
“Long Tuyết Kiều?! Nhi nữ của Long Thần và Nguyệt Thần?”
Trong đoạn ký ức kỳ lạ kia có đề cập qua Long Tuyết Kiều. Nàng chính là nhi nữ của Long Thần và Nguyệt Thần. Đồng thời do là sự kết hợp từ hai người nên nàng vừa sở hữu Huyết Mạch Long Thần cũng như Huyết Mạch Nguyệt Thần.
“Ngươi biết Phụ Thân và Mẫu Thân của ta?”
Long Tuyết Kiều kinh hô lên. Bởi từ khi sinh ra thì nàng chưa từng gặp qua Phụ Thân của nàng, Long Thần. Do nàng vừa được sinh ra thì Quỷ Tộc đã tiến đánh Thần Giới khiến cho Phụ Thân và Mẫu Thân nàng phải tham gia chiến tuyến. Sau đó thì Phụ Thân nàng vì để Mẫu Thân nàng sống mà hy sinh bản thân. Về sau nàng chỉ được nghe người khác kể lại những kỳ tích của Phụ Thân nàng và nhìn qua bức tượng được cả Thần Giới tôn kính kia.
“Không! Ta chỉ tình cờ nghe qua thôi!”
Lâm lắc đầu nói. Đương nhiên việc hắn có ký ức kỳ lạ như vậy thì vẫn cần phải có thêm manh mối thì mới có thể kết luận được.
“Vậy à!”
Long Tuyết Kiều bộ mặt ủ rũ xuống. Dù sao thì nàng cũng rất muốn gặp lại Phụ Thân của nàng a.
“E hèm! Vậy Long cô nương tìm ta có việc gì?”
Lâm ho khan một tiếng, kéo Long Tuyết Kiều quay trở lại vấn đề chính.
“À! Ta đến tìm ngươi là muốn nhờ một việc!”
Long Tuyết Kiều mở miệng nói.
“Đi diệt Ma Tộc đúng không?”
Lâm nhàn nhạt nói.
“Đúng vậy...Sao ngươi biết?”
Long Tuyết Kiều kinh ngạc nhìn Lâm hỏi.
“Đoán thôi!”
Lâm nhún vai nói. Đương nhiên là hắn vẫn còn đang cay cú vì để tên Ma Vương chạy thoát.
“Vậy ngươi có thể đi với ta đến đó được không?”
Long Tuyết Kiều mở miệng nói.
“Ta sẽ đi nhưng bây giờ chưa phải lúc!”
Lâm nhàn nhạt nói. Mặc dù hắn muốn chém tên Ma Vương ngay lập tức nhưng cái cảm giác chẳng lành về Tiêu Viêm khiến hắn không khỏi bất an.
“Còn chờ đến lúc nào nữa? Nếu ngươi chậm chân thì con người ở nơi đó sẽ bị diệt hết đấy!”
Long Tuyết Kiều phồng má nói.
“Vậy thì liên quan gì ta?”
Lâm hỏi ngược lại. Việc sống chết của người khác thì hắn không rảnh mà quan tâm.
“Ngươi...”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng cùng giọng điệu lạnh nhạt khiến cho Long Tuyết Kiều không biết phải đáp thế nào.
“Đầu tiên! Bổn công tử không phải Anh Hùng cũng không phải là người tốt gì cả!”
“Thứ hai! Bổn công tử còn rất nhiều việc cần làm!”
“Thứ ba! Chả có lợi lộc gì cho bổn công tử nếu đi làm cả!”
Lâm lạnh lùng nói. Mặc dù trước đó thì hắn còn nghĩ đến sự sống và cái chết của đám người ở Vị Diện mà Ma Vương đi đến.
Nhưng sau khi nghe tin Vân Vận mang thai con của hắn thì đương nhiên là hắn sẽ ư tiên chăm sóc cho nàng và nhi nữ của hắn hơn.
Còn diệt Ma Vương thì tính sau. Dù sao thì tên Ma Vương có khôi phục lại thì hắn chỉ cần cày cấp để mạnh hơn thôi.
“...”
Nghe Lâm nói xong thì Long Tuyết Kiều cũng chỉ biết câm lặng. Bởi những điều Lâm nói là hoàn toàn có lý.
“Vậy nếu ta trả công cho ngươi thì ngươi sẽ làm?”
Long Tuyết Kiều nhẹ nhàng nói.
“Không có hứng!”
Lâm phất tay đáp. Hắn có cả một gia tài đến từ Hệ Thống thì còn thiếu gì nữa.
“Ngươi không suy nghĩ thêm sao?”
Long Tuyết Kiều vẫn cố chấp nói.
“Ý ta đã quyết thì còn lâu mới thay đổi!”
Lâm lạnh nhạt nói. Đùa gì chứ, trừ khi có thứ gì đó thú vị thì may ra hắn còn động tâm.
À mà khoan, nếu Long Tuyết Kiều là người ở Thần Giới thì chắc sẽ biết.
“Mà khoan đã! Cô có biết Quang Kiếm Thánh Nữ?”
Lâm nhàn nhạt hỏi.
“Quang Kiếm Thánh Nữ thì ta có biết! Chỉ là chưa gặp mặt qua lần nào!”
Long Tuyết Kiều gật đầu đáp.
“Người đó thế nào?”
Lâm nhàn nhạt hỏi. Nếu thực sự là người mà hắn quen thì...
“Để xem! Nàng có mái tóc vàng kim, dung mạo xinh đẹp, trên người luôn có một thanh kiếm và trên đó là một dòng chữ lạ!”
Long Tuyết Kiều nhớ lại hình dáng của Quang Kiếm Thánh Nữ nói.
“Giống với cái này?”
Lâm vừa nói, vừa triệu hoán ra một thanh kiếm bên trong Vạn Kiếm Giới của hắn.
Thanh kiếm mà hắn lấy ra chính là một phiên bản của Sát Thần Kiếm nhưng có kích thước nhỏ hơn. Nhưng đây chỉ là hàng fake, so vỡi Sát Thần Kiếm bản Cự Kiếm thì còn yếu hơn.
Đương nhiên trên thanh kiếm có 5 chữ ‘Đồ Lục Sát Thần Ma’.
“Đúng vậy! Y như thanh kiếm này!”
Long Tuyết Kiều gật đầu đáp.
Lâm nghe xong thì toàn thân hơi run rẩy.
“Quả nhiên...”
Suy nghĩ của hắn đã đúng. Quang Kiếm Thánh Nữ cũng chính là một đồng bạn của hắn. Bởi dựa trên mô tả thì y hết với cái nhân vật mà bạn hắn từng tạo ra.
“Vậy cô có biết nàng hiện đang ở đâu không?”
Lâm lên tiếng hỏi. Việc có manh mối về đồng bạn của hắn khiến hắn có chút phấn khởi. Một phần là nếu có thêm người này đi cùng thì việc diệt mấy con boss ở các Vị Diện khác cũng đỡ mất công hơn a.
“Không! Sau khi đánh lui Ma Tộc thì Quang Kiếm Thánh Nữ đã rời đi đâu rồi!”
Long Tuyết Kiều lắc đầu nói.
Lâm nghe vậy thì cũng gật đầu đồng tình. Bởi với cái tính cách thích đi đây đi đó của cô nàng kia thì việc bị trói buộc một chỗ ở Thần Giới là việc không thể nào.
“Vậy thì đa tạ cô nương rồi!”
Lời vừa dứt thì Lâm đình quay trở vào Thiên Không Hạm và làm một giấc ngủ bên cạnh Vân Vận.
Nhưng mà đời không như suy nghĩ và dự tính của hắn.
Long Tuyết Kiều thấy hắn định rời đi thì phóng người xuống, tứ chi bám chặt lấy hắn, nói:
“Không cho ngươi đi! Ngươi phải theo ta đến đó!”
“Phiền quá!”
Lâm đương nhiên đã hơi bực rồi, trực tiếp sử dụng dịch chuyển để thoát khỏi vòng vây của Long Tuyết Kiều.
Đồng thời sau khi thoát khỏi Long Tuyết Kiều thì Lâm thi triển luôn Khóa Chặt Không Gian bằng cách kết hợp năng lực của Trái Ác Quỷ, Trái Chấn Động( Gura Gura No Mi) và Đấu Khí hệ Không Gian nhằm cho Long Tuyết Kiều ở yên trong đó.
“Cái...”
Long Tuyết Kiều cũng là chấn kinh nhìn lấy Lâm. Bởi đây là khả năng phong tỏa không gian mà nàng chưa từng được nghe qua hay biết đến.
Nếu là bình thường thì Long Tuyết Kiều sẽ dễ dàng phá giải nhưng không biết vì sao lần này nàng lại không thể làm được.
“Bai nhé! Sau 3 ngày thì nó sẽ tự biến mất thôi!”
Nói xong thì Lâm lại dùng dịch chuyển để quay lại phòng của Vân Vận đang ngủ. Sau đó thì ra lệnh cho Thiên Không Hạm di chuyển xuống bên dưới Đấu Phá Vị Diện, hướng Băng Tuyết Chi Thành mà hạ cánh.
“Diệp...Lâm! Tên khốn nhà ngươi! Đừng mong bổn ŧıểυ thư bỏ qua cho ngươi!”
Bị Lâm bỏ lại phía sau, Long Tuyết Kiều phẫn nộ quát. Nhưng xui cho nàng là Lâm đã thiết lập cách âm trong không gian bị phong tỏa rồi nên dù nàng có kêu gào cỡ nào cũng không ai nghe.
“ŧıểυ cô nương chưa trải sự đời!”
Trong Thiên Không Hạm, Lâm thầm lắc đầu nghĩ.
Long Tuyết Kiều quá mức nhân ái rồi. Chỉ vì một Vị Diện mà đã gấp rút như vậy.
Nhưng dù cho Long Tuyết Kiều không nói thì hắn cũng đi tìm tên Ma Vương đó thôi.
Nhìn gương mặt đang an tường ngủ ngon của Vân Vận, lại nhìn ra bên ngoài của sổ thì Lâm thầm nghĩ:
“Có lẽ đây là ý trời khi cho bộ ba kẻ mạnh nhất cùng xuyên không và gặp lại nhau!”