Lâm từ bên ngoài bước vào, sắc mặt vẫn giữ bình tĩnh nhìn Băng Thanh Nhi, nói:
“Xem ra Công Chúa đã hồi phục được chút ít!”
“Đa tạ ân nhân đã giúp ta chữa bệnh! Thanh Nhi đời này nguyện ghi nhớ ân tình này!”
Băng Thanh Nhi nhẹ giọng nói.
“Tiện tay mà thôi!”
Lâm phất tay nói.
“Nhưng có vẻ như Công Chúa sẽ biết rằng ta sẽ đến nhỉ?”
Lâm nhàn nhạt hỏi.
Băng Thanh Nhi nhẹ gật đầu một cái rồi nói:
“Cách đây khoảng 1 tháng thì có một người lạ mặt xuất hiện và nói với Thanh Nhi rằng Thanh Nhi sẽ bị người khác ám toán!”
“Tiếp đó sẽ bị dính độc lạ mà nơi này vẫn chưa có cách giải!”
“Sau đó thì sẽ có một nam tử xuất hiện và chữa khỏi cho Thanh Nhi!”
“Người lạ mặt?”
Lâm khẽ nhíu mày. Hết Ma Tộc rồi giờ lại đến người lạ mặt. Không lẽ ngoài hắn ra thì còn có xuyên không giả khác?
“Công Chúa có manh mối gì về người đó không?”
Lâm nhẹ giọng hỏi.
“ŧıểυ nữ không biết nhưng người đó tự xưng là Thánh Kiếm!”
Băng Thanh Nhi nhẹ giọng đáp.
“Cái...Không lẽ...”
Lâm như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt nhìn Băng Thanh Nhi hỏi:
“Có phải trên lưng người đó có một thanh cự kiếm có những hoa văn và ký tự kỳ lạ. Trang phục là một bộ Xích Bạch Y?”
“Đúng vậy! Ân nhân biết người đó?”
Băng Thanh Nhi gật nhẹ đầu, nhẹ giọng đáp.
“Haha! Quả nhiên là hắn cũng đến đây!”
Lâm trong lòng thầm kinh hỷ hô lên.
Dựa trên những lời xác nhận từ Băng Thanh Nhi thì Lâm đã chắc chắn người đó là người quen của hắn.
Bỗng chốc, một ký ức về thời gian còn ở Địa Cầu ùa về não hải của hắn.
Quãng thời gian mà Lâm cùng đám bạn lầy lội của hắn tổ đội trong game và đi săn boss, chiến Guild, hay thậm chí là đi khám phá những nhiệm vụ ẩn và sự kiện của game.
“Không ngờ ta xuyên không lại có thể gặp lại tên 4 mắt đó lần nữa!”
Trong lòng Lâm thầm vui mừng khi biết đồng bạn của hắn cũng đến đây.
“Đa tạ Công Chúa đã cho ta một thông tin hữu ích!”
Lâm cười nói.
“Còn giờ thì cũng đến lúc chia tay rồi!”
Lâm nhàn nhạt nói. Đương nhiên là hắn không thể ở Hoàng Cung quá lâu, hắn còn phải đi đồ sát Tần Gia vì dám phá bầu không khí vui vẻ của hắn cùng Vân Vận.
“Khoan đã!”
Nhìn thấy Lâm chuẩn bị rời đi, Băng Thanh Nhi cố gượng ép cơ thể ngồi dậy, tay ngọc của nàng nắm lấy tay áo của Lâm.
“Còn việc gì sao Công Chúa?”
Lâm quay lại nhìn Băng Thanh Nhi nói. Từ Tả Luân Nhãn thì hắn chắc chắn là Băng Thanh Nhi đã tiêu trừ hết độc tố. Vậy thì chỉ còn khả năng tiếp theo xảy ra.
“ŧıểυ nữ chưa biết tên của Công Tử!”
Băng Thanh Nhi nhẹ giọng nói. Bất quá gương mặt nàng lúc này chả khác gì quả cà chua chín cả.
“Diệp Lâm là tên của ta!”
Lâm nhàn nhạt đáp. Nhưng hắn nào ngu ngốc đến mức không nhận ra biểu hiện của Băng Thanh Nhi là tượng trưng cho việc gì.
“Đừng lo! Ta chỉ đi giải quyết vài chuyện thôi! Sau đó thì quay lại thăm Công Chúa!”
Lâm nhẹ nhàng nói. Hắn vẫn là không thể chịu được sát thương chí mạng đến từ mỹ nữ a.
Ở một bên, Vân Vận che miệng cười đầy thâm ý nhìn Lâm cùng Băng Thanh Nhi, thầm nghĩ:
“Phu quân vẫn không có tí miễn dịch với mỹ nữ chút nào!”
“Xem ra ta cùng các tỷ muội khác lại chuẩn bị đón chào một vị muội muội mới rồi!”
“Ừm! ŧıểυ nữ chờ Công Tử!”
Băng Thanh Nhi gật nhẹ đầu, mỉm cười đáp.
“Ngoan!”
Lâm xoa đầu nàng một cái rồi cùng Vân Vận rời khỏi gian phòng.
[Nhiệm vụ: Chữa trị cho Công Chúa(hoàn thành)
Phần thưởng: 2.000.000 điểm thành tựu, 1 vé xuyên không qua Vị Diện]
Nghe Hệ Thống thông báo thì Lâm thầm hài lòng.
“Mở ra thông tin!”
[Nhân vật: Diệp Lâm
Tuổi: 16
Cấp: 103(Đấu Đế) (350: phong ấn)
Danh hiệu: Xuyên Không Giả, Thần Bếp, Đan Thần, Kẻ Truyền Dạy, Nhất Kiếm Đoạt Mệnh, Ngự Thú Sư, Hảo Hữu Thiên đa͙σ
Huyết kế giới hạn: Luân Hồi Nhãn(Max cấp)
Thần thông: Vạn Kiếm Giới
Phụ trợ: Tam Sắc Haki, Năng lực chấn động(Trái Gura Gura no Mi)
Nhìn bảng thông tin thì Lâm thầm thở dài. Bởi hắn hiện tại chưa thể tăng cấp lên được nữa.
“Ngươi đi báo với Băng Vũ rằng Công Chúa đã khỏi bệnh! Sẵn tiện chuyển lời cho hắn là Tần Gia sẽ biến mất khỏi Băng Tuyết Chi Thành! Nếu dám can thiệp thì đừng trách ta xóa sổ luôn Băng Tuyết Chi Thành!”
Lâm giọng lạnh lùng nói.
“Vâng...vâng! Ta đi ngay!”
Tên công công run rẩy đáp. Sau đó thì một đường phóng đi như bị Ôn Thần dí vậy.
“Còn giờ thì...chúng ta đi thôi!”
Lời vừa dứt thì Nạp Lan Yên Nhiên cùng Mỹ Đỗ Toa xuất hiện bên cạnh Lâm.
“Đi thôi!”
Nạp Lan Yên Nhiên phấn khỏi nói.
Sau đó thì cả bốn người vô thanh vô thức biến mất khỏi nơi đó.
•••
Tần Gia.
Tronh sảnh nghị sự.
Tại đó, một thân ảnh già nua đang ngồi ở chiếc ghế cao nhất ở trong sảnh.
Lão chính là Lão Tổ của Tần Gia, Tần Tan.
Choang
Một tiếng tách vỡ vang lên.
“Khốn nạn! Không ngờ tên khốn kia lại có thể giải được độc cho Công Chúa!”
Tần Tan sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn lấy gián điệp mà lão cài vào Hoàng Cung để hạ độc Băng Thanh Nhi.
“Phụ thân bớt giận! Công Chúa có thể qua được lần này nhưng khi tên đó đi rồi thì lại là chưa chắc!”
Người lên tiếng chính là nhi tử của Tần Tan, Tần Nát. Đồng thời cũng là Gia Chủ đương nhiệm của Tần Gia.
“Ngươi nói cũng đúng!”
Tần Tan gật đầu nói.
“Các vị có ai tự nguyện đi đuổi khéo tên đó không?”
Tần Tan trầm giọng nhìn đám người bên dưới nói.
Ở phía bên dưới chính là các Gia Chủ của các Gia Tộc khác trong Băng Tuyết Chi Thành có ý định hợp tác với Tần Gia tạo phản.
“Chuyện này...”
Cả đám người toát mồ hôi lạnh khi nghe Tần Tan nói. Đương nhiên là bọn hắn sợ.
Chỉ riêng với việc Lâm xuất hiện trong Hoàng Cung một cách quỷ dị cùng với việc những nữ nhân kia đều có tu vi sâu không thể dò. Chỉ bấy nhiêu đó đã đủ khẳng định nhóm của Lâm có thế lực cường đại ở phía sau.
“Hừ! Lũ nhát gan!”
Tần Tan hừ lạnh nói.
“Hồi bẩm gia gia! Có thể hay không để ta đi?”
Bỗng lúc này, một nam tử lên tiếng. Hắn là Tần Mục, nhi tử của Tần Nát.
“Mục Nhi à! Vậy thì trông chờ vào kết quả của Mục Nhi!”
Tần Tan hài lòng nói. Đương nhiên là tôn tử của hắn biểu hiện như vậy thì hắn càng thêm hãnh diện.
Ầm
Đúng lúc này thì một âm thanh sụp đổ phát ra từ cổng vào của Tần Gia.
“Có chuyện gì?”
Tần Gia bị tấn công khiến Tần Tan sắc mặt phẫn nộ, kêu một tên gia đinh hỏi việc gì đang diễn ra.
“Hồi bẩm Lão Tổ! Có...Có một nam tử cùng 4 nữ nhân ngang nhiên tiến vào Tần Gia và giết chết gần mấy chục người của Tần Gia!”
Tên gia đinh cung kính đáp.
“Cái gì?! Kẻ nào lá gan lớn đến vậy?”
Tần Tan sắc mặt ngưng trọng. Dù sao thì Tần Gia ở Băng Tuyết Chi Thành thì cũng chỉ sau Băng Gia, tại sao lại có tên nào ngu ngốc đến gây chuyện.
Mà khoan đã, nam tử cùng 4 nữ nhân...Không lẽ là...
Tần Tan như đoán ra điều gì, sắc mặt càng là đen đến cực điểm.
“Là bổn Công Tử!”
Một giọng nói vang lên. Theo đó thì một nam tử vói thanh trường kiếm toàn thân một màu đen, mặc một bộ đồ Hắc Bạch Y, ung dung bước vào sảnh nghị sự.
Theo sau nam tử chính là 4 nữ nhân với vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành, mỗi người một vẻ đả đảo chúng sinh.
“Quả nhiên...”
Tần Tan càng là kiêng kỵ nhìn lấy 5 thân ảnh vừa đến. Cũng chính là 5 thân ảnh thân quen mà lão vừa gặp cách đây không lâu trong Hoàng Cung.
Ngoài Lâm và chúng nữ ra thì còn ai nữa.
“Không biết Tần Gia chúng ta đã đắc tội gì với Công Tử mà Công Tử đến Tần Gia rồi ra tay giết chết các đệ tử của chúng ta?”
Tần Tan mặc dù phẫn nộ nhưng cố nén lại nói.
“Đắc tội gì à? Tội quấy rối bầu không khí vui vẻ của bổn Công Tử!”
Lâm lạnh nhạt nói.
“Quấy rối bầu không khí vui vẻ của Công Tử?”
Cả đám người trong sảnh nghị sự cũng là nhíu mày trước lời nói của Lâm. Chỉ vì một chuyện như vậy mà đi giết vài chục đệ tử của Tần Gia. Quá vô lý đi.
“À mà người chết thì bổn Công Tử cần gì nhiều lời?”
Lâm lạnh lùng nói. Sau đó thì vung Hắc Ảnh Kiếm trên tay, tạo một đường chém ngang.
Xoẹt Xoẹt Xoẹt
Trước khi đám người Tần Gia kịp phản ứng thì bọn chúng đều đã bị chẻ đôi. Từng cái đầu của những người Tần Gia lần lượt rơi xuống trước sự chứng kiến cả mấy Gia Tộc kia.
“Quái...quái vật!”
Đám Gia Chủ của các Gia Tộc khác thấy vậy thì sợ hãi kinh hô lên, thầm nghĩ cuộc đời của mấy hắn cũng sắp y như đám người Tần Gia.
Cạch
Lâm thu hồi Hắc Ảnh Kiếm vào vỏ, ánh mắt nhìn sang đám Gia Chủ.
“Bây giờ các ngươi có hai lựa chọn!”
Lâm đưa ra hai ngón tay nói.
“Thứ nhất, các ngươi sẽ bị chính tay ta giết chết! Bù lại thì các tôn tử của các ngươi thì ta sẽ tha cho một mạng!”
“Thứ hai, ta và các ngươi làm một cuộc giao dịch! Các ngươi dùng thứ gì đó để đáng giá với cái mạng sống của các ngươi và Gia Tộc!”
Lâm nhàn nhạt nói.
“Thời hạn là 3 ngày kể từ lúc này! Các ngươi cứ từ từ suy nghĩ!”
Lâm lạnh nhạt nói. Sau đó dùng khả năng của bản thân, thu hồi hết tài sản của Tần Gia vào trong nhẫn trữ vật.
Tiếp đó thì cùng chúng nữ lần lượt rời đi, bỏ lại đám người đang ngây ngốc tại chỗ.
Đám Gia Chủ hai mắt nhìn nhau, thầm ra cùng một quyết định. Sau đó thì quay về Gia Tộc mà sắp xếp.
Riêng Lâm cùng chúng nữ thì quay lại Hoàng Cung để giúp Băng Thanh Nhi khôi phục nhanh hơn.