Sau một trận đại chiến hơn 300 hiệp của Lâm cùng chúng nữ thì hiện tại, hắn đang tiến vào Nội Viên của Già Lam Học Viện.
“Trước tiên thì nên đi xem lớp mà lão Hổ Kiền chuẩn bị cho mình mới được!”
Lâm thầm nghĩ. Dù sao thì hắn cũng cần hoàn thành cái nhiệm vụ đa͙σ Sư nên đành lếch xác để lên lớp.
Còn chúng nữ mặc dù cũng có trong danh sách lớp học của hắn nhưng vì trận đại chiến hôm qua đã khiến các nàng không thể rời giường được.
Với thực lực hiện tại của Lâm thì việc di chuyển từ biệt viện đến lớp học của Nội Viện không phải vấn đề quá khó.
Két
Lâm tới được một gian lớp học thì mở cửa bước vào.
“Cái...”
Lâm trực tiếp cạn lời với những gì mà hắn đang chứng kiến. Lớp học mà hắn phụ trách lại chiếm hơn 90% là nữ.
“Có nhầm lớp không vậy?”
Lâm thầm nghĩ. Nhưng bất quá việc được dạy nữ sinh vẫn đỡ hơn là nam sinh a.
“Đây là đa͙σ Sư của chúng ta sao? Nhìn soái quá đi!”
Một nữ sinh trong lớp lên tiếng nói.
“Đúng vậy a! So với đám nam nhân ở đằng kia thì khác biệt một trời một vực!”
Một nữ sinh khác lên tiếng, ánh mắt liếc xéo sang đám nam sinh đang ngồi ở một góc khác.
“Ngươi không biết Diệp Lâm đ*o Sư? Diệp Lâm đ*o Sư là người được Phó Viện Trưởng Hổ Kiền trực tiếp mời vào Già Lam Học Viên a!”
Một nữ sinh khác lên tiếng nói.
“Mẹ nó! Tên đa͙σ Sư này là ai mà đám nữ sinh nhốn nháo lên hết vậy?”
Một tên nam sinh ghen tỵ nói.
“Đúng vậy! Thật không thể chấp nhận được!”
Một tên khác lên tiếng phụ họa nói.
“Mấy tên này bị ngu à? Dám có địch ý với sư tôn?”
Đương nhiên trong đám trẻ trâu đó thì có một thanh niên rất dỗi quen thuộc là có suy nghĩ ngược lại. Còn ai khác ngoài tên đồ đệ của Lâm, Tiêu Ninh.
“Tất cả im lặng! Ta là Diệp Lâm, từ giờ là đa͙σ Sư của lớp này!”
Lâm nhàn nhạt nói. Đương nhiên là hắn không giỏi trong khoảng này nên skip qua cho lẹ.
Sau đó thì Lâm bắt đầu buổi học bằng việc truyền dạy vài kiến thức cũng như kỹ thuật mà được hắn sáng tạo khi phối hợp kiến thức hiện đại cùng vận dụng Đấu Khí.
Chỉ qua một buổi học thì từ suy nghĩ tiêu cực của đám nam sinh đã chuyển thành suy nghĩ tích cực về hắn.
“Diệp Lâm đ*o Sư thật giỏi! Chỉ với lời giảng mà đã giúp ta có thể tự tạo ra một tuyệt chiêu cho bản thân rồi!”
Một tên nam sinh cảm thán nói.
“Đúng vậy a! Nếu được thì ta muốn theo chân Diệp Lâm đ*o Sư đến khi đa͙σ Sư nghỉ hưu a!”
Một tên nam sinh khác phụ họa nói.
Trái ngược với biểu hiện tôn kính của đám nam sinh thì bên nữ sinh thì...
“Diệp Lâm đ*o Sư thật là soái quá đi!”
Một nữ sinh cảm thán nói.
“Còn phải nói sao? Từ khí chất cho đến tài năng đều là tuyệt phẩm!”
Một nữ sinh khác phụ họa.
“Ước gì ta được đa͙σ Sư nhìn trúng a!”
Một nữ sinh khác mơ mộng nói.
Thế là một đoàn quân fan hâm mộ của Diệp Lâm được hình thành chỉ sau một buổi giảng dạy của hắn.
Một bên khác, Diệp Lâm hiện tại đang lắc đầu cười khổ.
“Giỏi quá cũng là cái tội!”
Đương nhiên là hắn vẫn không quen với cái nhịp độ chỉ trong một ngày mà có một đống fan rồi.
“Sư tôn bá quá mà!”
Tiêu Ninh bước đến cười nói. Hắn không thể không phủ nhận rằng sư tôn của hắn là yêu nghiệt tỷ năm có một. Cái gì cũng thuộc hàng bá.
Trước khi đi Hàn Gia thì hắn đã cho Tiêu Ninh vài nhiệm vụ để làm.
“Hồi bẩm sư tôn! Nhiệm vụ đã hoàn thành! Còn Tiêu Viêm thì vẫn không thấy một chút vết tích!”
Tiêu Ninh cung kính nói.
“Vậy à! Vậy được rồi! Tiêu Viêm ta tự có sắp xếp!”
Lâm nhàn nhạt nói.
Việc Tiêu Viêm mất tích quá lâu đã khiến hắn nghĩ đến một giả thuyết. Đó là Tiêu Viêm đã được Ma Tộc thu về dưới trướng để bồi dưỡng.
“Còn việc kia thì lát nữa ngươi dẫn ta đi!”
Lâm đặt tách trà xuống nói.
“Vâng!”
Tiêu Ninh gật đầu đáp.
Mặc dù nói là vậy nhưng thực chất là Lâm mang theo Tiêu Ninh mới đúng. Do cả hai phải đi nɠɵạı Viện.
Sau khi Lâm thi triển dịch chuyển tức thời để đến nɠɵạı Viện thì Tiêu Ninh bắt đầu nhiệm vụ của hắn.
“Ở đây à!”
Dưới sự dẫn đường của Tiêu Ninh thì Lâm cũng đến được nơi cần đến.
“Vâng!”
Tiêu Ninh cung kính đáp. Sau đó thì biết điều mà lui ra đằng sau.
Lâm thấy vậy thì cũng gật đầu hài lòng. Hắn bắt đầu tiến về phía trước.
Trước mặt Lâm chính là một căn phòng của nữ sinh ở. Hay nói đúng hơn là người mà hắn cần tìm.
Cốc Cốc
Lâm bước tới gõ cửa phòng.
“Ai vậy? Chờ xíu, ta ra liền!”
Một giọng nữ sinh trong trẻo đáp lại.
Sau đó thì một nữ sinh với mái tóc màu tím dài, dung nhan xinh đẹp, thân hình thon thả bước ra.
“Cô nương là Diệp Hân Lam?”
Lâm từ tốn nói. Người mà hắn muốn tìm chính là Diệp Hân Lam.
Theo nguyên tác thì Diệp Hân Lam chính là đệ tử của Tiêu Viêm. Nhưng hiện tại, Tiêu Viêm xem như đã thành phế vật khi mà không có sự trợ giúp từ Dược Trần. Đồng nghĩa con đường luyện Đan của nàng đã bị mất đi.
Với dung mạo như thế kia mà không được làm Phượng Hoàng trong loài người thì quá mức phí của trời nên Lâm quyết định là kêu Tiêu Ninh điều ra cũng như bảo vệ nàng chu toàn trong thời gian hắn đi giải quyết công việc.
“Đúng vậy! Ta là Diệp Hân Lam! Không biết công tử là ai? Tìm ta có việc gì?”
Diệp Hân Lam nhẹ giọng nói.
“À! Ta quên tự giới thiệu! Ta là Diệp Lâm! đa͙σ Sư Nội Viện ở nơi này!”
Lâm cười nói:
“Ta thấy cô nương có thiên phú luyện đan! Có hay không muốn bái ta làm thầy, trở thành một Đan Đế trong thời đại này?”
“Đan...Đan Đế?!”
Diệp Hân Lam hoảng hốt hô:
“Nhưng...Nhưng đó chỉ là truyền thuyết thôi mà!”
Trong sử sách mặc dù có lưu truyền về Đan Đế nhưng ở thời điểm hiện tại thì vẫn chưa có một vị Đan Đế nào xuất thế cả.
“Haha! Truyền thuyết thì cũng là chuyện có thật!”
Lâm cười nói:
“Và nếu ở thời đại bây giờ không có thì ta sẽ tự bồi dưỡng ra Đan Đế!”
Với cái mác Đan Thần của hắn thì còn sợ không đào tạo ra một Đan Đế sao. Với lại nhìn Lôi Mị là hiểu, từ một Luyện Dược Sư Nhị Phẩm mà được hắn bồi dưỡng cũng như kích phát thiên phú thì nay đã đạt đến Luyện Dược Sư Bát Phẩm. Đấy là Lôi Mị thiên phú còn kém hơn cả Diệp Hân Lam ấy.
Nghe giọng nói khẳng định chắc nịch cùng độ tự tin cực độ của Lâm, Diệp Hân Lam sững sờ. Đồng thời trong lòng xuất hiện một chút kin hỷ.
Nếu đúng như lời của Lâm nói thì Diệp Hân Lam nàng sắp một bước lên trời cũng không sai.
“Ta...ta nguyện ý làm đồ đệ của Diệp công tử!”
Diệp Hân Lam nhẹ nhàng đáp.
“Còn gọi ta là công tử?”
Lâm cảm thấy tức cười với Diệp Hân Lam. Đã đồng ý làm đồ đệ của hắn mà còn xưng công tử.
“Đệ tử tham kiến sư tôn!”
Diệp Hân Lam cung kính nói.
“Haha! Tốt! Bây giờ thì theo ta vào Nội Viện!”
Lâm hài lòng cười nói.
Hiện tại, Già Lam Học Viện chả khác gì nhà hắn nên đương nhiên hắn muốn mang ai vào Nội Viện là quyền của hắn.
“Vâng!”
Diệp Hân Lam cũng vui vẻ mà đi vào thu xếp đồ đạc, chuẩn bị vào Nội Viện.
Sau đó thì Lâm sử dụng dịch chuyển để mang cả ba về lại Nội Viện.
Tiếp theo thì Lâm kéo Diệp Hân Lam lại và đá Tiêu Ninh sang một bên.
“Sư tôn có gì căn dặn?”
Diệp Hân Lam bị Lâm kéo lại thì tò mò hỏi.
“Trước tiên thì nhắm mắt lại! Ta truyền cho vài thứ!”
Lâm nhàn nhạt nói. Mặc dù hắn thích mỹ nữ đấy nhưng vẫn ưu tiên tình cảm từ hai phía hơn. Trừ cái trường hợp của Liễu Ngọc là hắn bất đắc dĩ thôi.
Diệp Hân Lam cũng gật đầu và nhắm mắt lại.
Lâm thấy vậy thì hài lòng, đưa trán của hắn lại gần sát trán Diệp Hân Lam, bắt đầu truyền kiến thức từ Đan Thần Thánh Điển của hắn cho nàng.
“Đây là...hơi thở của sư tôn!!”
Đương nhiên việc trán kề trán thì không tránh khỏi việc Diệp Hân Lam cảm nhận được hơi thở của Lâm.
“Tập trung vào!!”
Như đọc được suy nghĩ của Diệp Hân Lam, Lâm nhẹ giọng nhắc nhở.
“Vâng!”
Sau đó thì Diệp Hân Lam tập trung tiếp nhận toàn bộ kiến thức mà Lâm truyền cho.
Mất khoảng 10 phút thì việc truyền kiến thức mới kết thúc.
Lúc này, Lâm đã tách rời trán của Diệp Hân Lam. Diệp Hân Lam cũng dần mở ra đôi mắt.
Ánh mắt tràn đầy kinh hãi nhìn lấy Lâm.
“Sư tôn! Cái này là...”
Mặc dù Diệp Hân Lam biết những thứ đó chỉ là kiến thức luyện đan. Nhưng dựa theo cảm tính mách bảo thì nàng khẳng định những kiến thức này đã vượt qua cả kiến thức của một Đan Đế có thể sở hữu.
“Đúng rồi đấy!”
Lâm gật đầu cười đáp:
“Đó là kiến thức đến từ Đan Thần!”
Dù sao thì Diệp Hân Lam rồi cũng sẽ biết những kiến thức đó là gì. Cho nàng biết sớm hơn cũng không có hại gì.
“Đan...Đan Thần!!!”
Diệp Hân Lam cả kinh hô lên.
“Khôn lẽ sư tôn...”
Diệp Hân Lam như đoán ra được điều gì, tay nhỏ chỉ về phía Lâm.
Lâm không đáp mà chỉ nở ra nụ cười. Sau đó thì xoa đầu của Diệp Hân Lam một cái rồi nói:
“Đừng nghĩ ngợi nhiều! Hãy cứ tận dụng những thứ đó để trở thành một Đan Đế đi!”
“Vâng...”
Diệp Hân Lam gật đầu, nhẹ giọng đáp. Dựa trên biểu hiện này thì nàng đã xác định được Lâm chính là một Đan Thần hàng thật giá thật.
“Vậy thì hãy cố gắng lên! Ta hy vọng một trong số các ngươi sẽ có thể vượt qua được ta!”
Lâm cười nói. Đương nhiên cái gì cũng quá khủng bố khiến hắn dần chán chường đi. Việc đào tạo ra những đồ đệ có khả năng vượt qua cả hắn thì mói là thú vị.
Nếu được thì hắn hy vọng trong vũ trụ bao la vô tận kia sẽ có người đủ sức để khiến hắn dồn toàn lực mà đánh khi hắn ở trạng thái hoàn hảo, cấp 350.
Sau đó thì Lâm mang theo Diệp Hân Lam về biệt viện, nơi mà đại gia đình của hắn đang chờ hắn về.