Do Tuyết Di là lần đầu bị lấy đi trin tiết nên không nhịn được mà la lên một tiếng, hai tay nàng bám chặt vào lưng của Lâm, thậm chí nàng còn cào cấu tấm lưng của hắn.
Thế là Lâm lại lần nữa xác thương lên ngựa mà đại chiến cùng Tuyết Di.
Khắp gian phòng tràn ngập xuân sắc cùng với những âm thanh mê người có sức dụ hoặc cực lớn.
Cứ thế, 4 tiếng trôi qua, cũng là lúc trận đại chiến kết thúc. Lâm ôm Tuyết Di vào lòng mà đi ngủ, mặc kệ gian phòng đang còn rất bừa bộn.
•••
Sáng ngày hôm sau.
Trong căn phòng bừa bộn sau trận đại chiến của Lâm và Tuyết Di thì hiện tại, không biết từ lúc nào đã trở nên gọn gàng và sạch sẽ trở lại.
Bên trong gian phòng chính là ba thân ảnh, hai nữ một nam đang say giấc.
“Ưm...Trời sáng rồi à?”
Lâm là người dậy đầu tiên, dụi dụi con mắt nói.
“Cái này...”
Hắn cũng là một phen ngạc nhiên với căn phòng sạch sẽ trước mặt. Hắn đâu có nhớ là hôm qua bản thân hắn có dọn dẹp đâu.
“Hệ thống! Trong lúc ta ngủ có ai vào dọn dẹp à?”
Lâm hướng hệ thống hỏi.
[Không có! Người dọn dẹp là Kỷ Hiểu Phù]
Hệ thống đáp.
“Kỷ Hiểu Phù? Không lẽ đêm qua Di Nhi la to quá khiến nàng tỉnh lại?”
Lâm sờ cằm nói. Đương nhiên là hắn không ngờ đến tình huống như thế này rồi.
“Nhưng thôi kệ! Dù sao thì cũng cảm ơn nàng!”
Nói xong thì Lâm hôn lên trán của Kỷ Hiểu Phù và Tuyết Di một cái thì đứng dậy, thay y phục rồi bước ra bên ngoài phòng, không đánh thức hai nàng để hai nàng tiếp tục nghỉ ngơi.
“Hồi bẩm Long Thần Đại Nhân! Người đêm qua ngủ ngon chứ?”
Long Tôn Giả tiến đến cung kinh nói. Dù là Long Tộc thì vẫn không thoát khỏi việc bị áp chế huyết mạch.
“Ừm! Ta ngủ rất ngon!”
Lâm gật đầu nói. Nhưng rất nhanh, gương mặt hắn có chút nhíu mày.
Bởi không biết từ đâu mà đoạn ký ức kỳ lạ kia xuất hiện và bắt đầu chuyển vào não bộ của hắn.
“Long Thần, Nguyệt Thần, Quỷ Thần,…"
Sau khi xem qua đoạn ký ức kỳ lạ kia thì Lâm thầm lẩm bẩm những cái tên xuất hiện trong đoạn ký ức lạ đó.
“Không lẽ là ký ức của Long Thần trước khi vẫn lạc? Và ta là chuyển thế của Long Thần?”
Lâm thầm nghĩ. Nhưng rất nhanh hắn gạt đi suy nghĩ đó.
“Khí tức này là...”
Lâm chợt nhíu mày khi cảm nhận được một nguồn khí tức quen thuộc. Nói là quen thuộc nhưng khí tức này hắn đã gặp qua.
“Ma Tộc!”
Chính xác là khí tức của Ma Tộc, bất quá khí tức lại mạnh hơn hẳn. Có lẽ là của tên chủ nhân mà Xích Diễm cùng Dực Ảnh tôn thờ.
“Nhưng phương hướng này là... Không ổn!”
Nhìn theo phương hướng mà khí tức truyền đến thì Lâm chợt nhíu mày.
“Ngươi mau đi tập hợp người Long Tộc! Tối thiểu là Đấu Tông cường giả, dẫn theo vài Đấu Tôn! 2 tiếng sau chuẩn bị xuất phát!”
Lâm trầm giọng ra lệnh cho Long Tôn Giả. Bởi hắn có thể đánh với tên có khí tức khủng bố kia nhưng những người khác thì hắn chưa chắc đã có thể vừa đánh vừa bảo vệ.
“Tuân lệnh Long Thần Đại Nhân!”
Long Tôn Giả kính cẩn đáp. Sau đó thì nhanh chân chạy đi điều động quân lực theo lời của Lâm.
“Giờ thì đi kêu hai con mèo lười tỉnh dậy thôi!”
Lâm thầm nghĩ. Sau đó thì hướng gian phòng ngủ của hai nữ mà đi.
Tuyết Di cùng Kỷ Hiểu Phù bị Lâm bất ngờ tát mông khiến hai nàng từ trong cơn mê mà tỉnh dậy.
“Dậy thôi! Chúng ta có việc rồi!”
Lâm bình tĩnh nói. Mặc dù bên ngoài thì nhìn hắn khá bình tĩnh nhưng trong lòng thì lại rất hào hứng. Bởi mấy tên Xích Diệm hay Dực Ảnh đã không còn là đối thủ của hắn rồi.
“Việc gì mà chàng gấp vậy?”
Tuyết Di lên tiếng tò mò hỏi. Bởi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm nhưng lại có chút khẩn trương.
“Việc liên quan đến an nguy của tỷ muội nàng!”
Lâm nhàn nhạt nói.
Tuyết Di nghe vậy thì hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề. Vội vàng xuống giường để thay y phục.
Bất quá...
“A...đau...”
Tuyết Di chỉ vừa mới bị phá thân ngày hôm qua mà bây giờ đòi đi đứng bình thường.
“Nàng đấy! Chưa cử động bình thường được đâu!”
Lâm cũng là hơi tức cười với Tuyết Di. Mặc dù hắn đã quen với cảnh nữ nhân của hắn không thể xuống giường sau trận đại chiến với hắn. Nhưng việc nhìn các nàng có chút khổ sở như vậy thì cũng có chút vui vui.
“Hừ! Còn không phải tại chàng?”
Tuyết Di trừng mắt liếc xéo Lâm nói. Nếu không phải cây gậy to dài của hắn hành xác nàng suốt gần 5 tiếng đồng hồ thì nàng nào thê thảm như vậy.
“Rồi rồi! Là tại ta!”
Lâm giơ hai tay lên ra dấu đầu hàng. Hắn cũng lười đọ lý luận với nữ nhân. Bởi nữ nhân nói cái gì mà chả đúng. Dù đó là việc sai thì cũng sửa lại thành đúng.
“Vậy để ta giúp nương tử một chút!”
Lâm nhẹ nhàng nói. Sau đó thì tiến đến bắt đầu vận Đấu Khí để trị thương nơi đó cho nàng.
Sau một hồi thì Tuyết Di đã có thể đi đứng lại bình thường. Nàng cũng Kỷ Hiểu Phù cũng đi vệ sinh cá nhân, thay y phục,…
Lâm thì sau khi kêu hai nữ dậy thì cũng bước ra bên ngoài xem tình hình tập hợp quân lực đến đâu rồi.
Không ngoài dự liệu của Lâm, trước mặt hắn lúc này là một đội quân với số lượng khá lớn.
Và điều thú vị là có rất nhiều Đấu Tông, xem như cũng đạt yêu cầu của Lâm.
“Không tệ!”
Lâm cảm thán nói. Mặc dù Long Tộc chỉ có Long Tôn Giả là mạnh nhất nhưng sở hữu nhiều Đấu Tông và vài Đấu Tôn thì xem như cũng không tồi.
“Bọn thiếp đã xong rồi!”
Tuyết Di cùng Kỷ Hiểu Phù từ trong gian phòng bước ra, nói.
“Ừm! Vậy thì đi thôi!”
Không nói nhiều lời, Lâm trực tiếp xé rách không gian rồi cùng hai nữ tiến vào.
Long Tộc, dẫn đầu là Long Tôn Giả thấy vậy thì cũng xé rách không gian, để cho lực lượng Long Tộc tiến vào, theo sau Lâm.
Cứ như vậy thì một đội quân Long Tộc đang tiến đến Hàn Gia.
•••
Quay lại thực tại.
“Mọi chuyện là vậy đấy!”
Lâm nhún vai cười nói. Dù sao thì hắn cũng không ngờ bản thân lại có giá ở Long Tộc đến vậy.
“Ra là vậy! Thảo nào mà Long Tôn Giả lại cung kính chàng như vậy!”
Hàn Nguyệt hé môi nhỏ của nàng ra nói. Đương nhiên là nàng cũng đã khá sốc khi biết phu quân nàng chính là Long Thần, được cả Long Tộc ca tụng.
“Cái này ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi! Ta vốn muốn điệu thấp a!”
Lâm vẫy tay cười nói.
Phốc
Mấy lão bà của Lâm nghe vậy thì xém chút phun ra một ngụm.
“Chàng mà điệu thấp á?”
Các nàng đồng loạt hiện lên cùng một suy nghĩ. Lại nhớ đến cảnh Lâm nhẹ nhàng diệt cả Hồng Gia mà không tốn chút hơi sức thì khiến các nàng khóe miệng hơi co giật.
Điệu thấp mà nhẹ nhàng đã diệt đi một Gia Tộc. Điệu thấp mới là lạ ấy.
“Thôi bỏ qua một bên đi!”
Lâm lên tiếng chấm dứt chủ đề. Sau đó lại quay sang nhìn Hàn Nguyệt, nói:
“Nguyệt Nhi! Nàng cho người đi chuẩn bị những thảo dược này!”
Lâm đưa cho Hàn Nguyệt một tờ giấy. Đương nhiên đó là danh sách những thứ mà hắn cần vào lúc này.
“Chàng lại đinh luyện ra đan dược mới à?”
Hàn Nguyệt nhìn sơ qua danh sách thì cũng thầm hiểu Lâm muốn làm gì.
“Ừm! Đan Dược giúp các nàng tấn thăng lên Đấu Tôn và Đấu Thánh!”
Lâm gật đầu đáp. Bởi hắn cũng cần đi theo tên Ma Vương mà truy tìm. Bằng không thì tên đó đã đủ lớn mạnh sẽ quay lại tìm hắn.
Thay vì ở đây chờ trong thế bị động thì hắn sẽ trở thành thợ săn trong thế chủ động.
Hàn Nguyệt nghe vậy thì gật đầu nói:
“Cứ giao cho thiếp!”
Sau đó thì Hàn Nguyệt một mạch chạy đến chỗ gia gia của nàng để nhờ hắn phân phó xuống dưới.
Lâm thì ở lại thưởng thức tách trà do chính tay Kỷ Hiểu Phù pha cho, ánh mắt lấp lóe nhìn về phương xa, thầm nghĩ: