Sau khi Lâm tái tạo lại cơ thể cho Tuyết Di thì hiện tại, hắn đang cùng nàng và Kỷ Hiểu Phù tiến vào sâu hơn.
Mất khoảng nửa ngày đi bộ, băng qua từng vách hang thì cuối cùng Lâm cũng đến được một cái động khá lớn.
“Tìm thấy ngươi rồi!”
Trước mặt Lâm lúc này là một cỗ hỏa diễm màu đỏ, bên ngoài mang hình dạng của một đầu yêu thú.
Xèo Xèo Xèo
Vạn Thú Yêu Hỏa bừng cháy giữa không trung, mang theo uy hiếp đối với các Yêu Thú và Ma Thú. Bởi như cái tên, Vạn Thú Yêu Hỏa là khắc tinh của các đầu Yêu Thú và Ma Thú, đồng dạng thì nếu Yêu Thú hoặc Ma Thú luyện hóa được nó thì sẽ là nỗi ám ảnh của các loài Yêu Thú và Ma Thú khác.
“Vậy ra đây là dị hỏa sao?”
Kỷ Hiểu Phù đôi mắt tròn xoe nói. Đây là lần đầu tiên nàng được chứng kiến một dị hỏa a.
“Đúng vậy đó, Phù muội! Đây là dị hỏa xếp thứ 22 trên dị hỏa bảng a!”
Tuyết Di lên tiếng mở mang kiến thức cho Kỷ Hiểu Phù nói.
“Xếp thứ 22? Vậy còn xếp thứ nhất là gì?”
Kỷ Hiểu Phù tò mò hỏi. Đối với nàng mà nói thì Vạn Thú Yêu Hỏa đã hơi ấn tượng mạnh với nó rồi, nhưng vẫn chưa phải là dị hỏa mạnh nhất sao?
“Xếp thứ nhất chính là Đế Viêm!”
Lâm nhàn nhạt nói. Đế Viêm cũng chưa hẳn là tên chính thức của nó.
Bởi Đế Viêm hay còn được biết đến với khả năng thôn phệ,là một dị hỏa mang theo năng lực từ các dị hỏa khác, có thể hấp thu các dị hỏa các như thức ăn để hấp thu.
“Vậy chàng biết nó nằm ở đâu không?”
Kỷ Hiểu Phù tò mò hỏi.
“Khi tập hợp đủ tất cả các dị hỏa trên dị hỏa bảng thì Đế Viêm mới xuất thế!”
Lâm nhàn nhạt nói. Điều kiện để Đế Viêm ra đời thì cần phải có đủ các dị hỏa khác tổ hợp lại một chỗ thông qua một công pháp đặc thù như Phần Quyết của Dược Trần để hấp thu các dị hỏa, tổ hợp lại cùng một chỗ.
Ngoài trừ Lâm có hệ thông thì có thể triệu hoán trực tiếp Đế Viêm xuất hiện. Bất quá, hắn bình thường chỉ thích xài Ám Hệ, Lôi Hệ, Phong Hệ, Quang Hệ, Ảnh Hệ nên Hỏa Hệ hầu như ít dùng nên hắn không triệu hoán Đế Viêm ra để bản thân hấp thụ.
“Còn bây giờ thì ngươi có 2 lựa chọn! 1 là theo ta, còn 2 là tan biến vĩnh viễn!”
Lâm lạnh giọng nhìn Vạn Thú Yêu Hỏa nói. Một dị hỏa trên dị hỏa bảng thì đương nhiên nó sẽ có linh trí ở một mức độ nhất định để nghe hiểu lời của Lâm.
Lâm lạnh nhạt nói. Nhưng trong lòng thì cười thầm, muốn khảo nghiệm hắn thì Vạn Thú Yêu Hỏa vẫn chưa đủ tư cách.
Ầm Ầm Ầm
Rắc Rắc Rắc
Lâm bộc phát khí tức khiến không gian chấn động, những vách tường trong hang động bắt đầu rung chuyển, nứt vỡ.
Không chỉ không gian mà ngay cả Vạn Thú Yêu Hỏa cũng bị ảnh hưởng khi ngọn lửa đang dần yếu đi.
Đương nhiên dị hỏa thì cũng là lửa. Mà lửa thì luôn cần oxi trong không khí hoặc nitơ để duy trì ngọn lửa. Mà Lâm tác động lên không gian, khiến nòng độ oxi và nitơ có xung quanh Vạn Thú Yêu Hỏa theo đó cũng bị vặn vẹo và tiêu tán bớt đi.
Xèo Xèo Xèo
Trước áp lực mà Lâm gây ra khiến cho Vạn Thú Yêu Hỏa không biết phải làm thế nào, đành hóa thành hình dạng một đầu Yêu Thú mà quỳ xuống trước mặt Lâm. Vạn Thú Yêu Hỏa đã quy phục.
“Được! Đến đây!”
Lâm thấy vậy thì hài lòng, phất tay một cái thu Vạn Thú Yêu Hỏa vào không gian trong nhẫn trữ vật của hắn.
“Về thôi! Ta đưa các nàng về nơi ta hiện đang ở!”
Lâm sau khi thu Vạn Thú Yêu Hỏa và trong nhẫn trữ vật thì quay lại nhìn 2 nữ nói.
“Ừm!”
Cả 2 cùng gật đầu đáp.
Sau đó thì Lâm xé không gian, mang 2 nữ tiến vào, một đường đi về Gia Mã Đế Quốc.
Đương nhiên là đối với việc đi từ quốc gia này sang quốc gia khác thì Lâm chẳng thể nào mà lạc đường được.
•••
Trong một không gian vô tận nào đó.
Một thân ảnh to lớn, ước tầm 20m đang nằm trên một chiếc giường đá lớn. Cơ thể của thân ảnh ấy to lớn, vạm vơ, làn da hơi sậm, trên đầu có 4 cái sừng dài như sừng hưu nhưng lại to lớn như sừng trâu, trên khuôn mặt có 4 con mắt đang nhắm lại.
Ầm Ầm Ầm
Bỗng nhiên không gian chấn động, từng chút Ma Lực xung quanh thân ảnh to lớn kia bắt đầu cuồng cuộn mà tập trung lại tại một điểm.
Thân ảnh to lớn đó bắt đầu mở ra 4 con mắt, 4 con mắt mang một màu đỏ rực của Ma Tộc.
“Chúc mừng chủ nhân đã tỉnh lại!”
Một đa͙σ thanh âm khác vang lên. Người đó chính là Hắc Phong, một trong 3 Ma Tộc được giao nhiệm vụ trông chừng cho chủ nhân của bọn hắn tỉnh lại.
Chủ nhân của Hắc Phong, không ai khác chính là kẻ mạnh nhất trong Ma Tộc, danh xưng Ma Vương.
“Hắc Ảnh đấy à! Bổn vương đã ngủ được bao lâu rồi?”
Ma Vương từ từ ngồi dậy nhìn Hắc Phong nói.
“Hồi bẩm Ma Vương đại nhân! Đại nhân đã ngủ say trong 400 năm kể từ trận chiến đó rồi!”
Hắc Ảnh cung kính đáp.
“Đã 400 năm rồi sao?”
Ma Vương lẩm bẩm. Hắn lại nhớ đến cái trận chiến năm xưa, khi mà hắn đại chiến với các vị thần.
Trong ký ức còn sót lại của Ma Vương.
Trên một chiến trường, nơi mà cuộc đại chiến giữa 2 phe Ma Thần và Thần Tộc diễn ra.
Trong trận chiến ấy, Ma Thần dẫn dắt Ma Tộc đặt chân đến vùng đất của Thần Tộc nhằm xâm chiếm lấy nó.
Phe Ma Thần cũng rất cường hãn khi mà chỉ trong 3 ngày đã đánh chiếm được 1/3 vùng đất của Thần Tộc.
Ma Tộc cứ ngỡ là sẽ chiến thắng nhưng đáng tiếc. Ngay sau khi Ma Thần cùng Ma Tộc tiến vào sâu hơn thì không biết từ khi nào, Thần Tộc đã xuất hiện một kẻ cản trở.
Kẻ đó là một nữ tử với dung mạo xinh đẹp nghiên nước nghiên thành, mái tóc màu vàng kim óng mượt và dài đến tận eo. Trên thân mang một bộ váy màu trắng ôm sát cơ thể, thể hiện ra từng đường cong quyến rũ của phái nữ, đôi mắt phượng cùng vẻ mặt băng hàn, lạnh lùng với phong thái không nhiễm bụi trần như tiên tử.
Nhưng cái quan trọng hơn chính là thực lực của nàng. Một sức mạnh khủng bố được nàng bộc phát ra. Chỉ trong một chiêu, nàng đã diệt đi hơn phân nửa quân đoàn Ma Tộc với số lượng là 10.000.000 Ma Tộc từ Hạ Cấp đến Cao Cấp.
Tại Ma Tộc, Hạ Cấp là chỉ những ai có cấp độ từ 1 đến 40. Trung Cấp là từ 41 đến 80. Cao Cấp là từ 81 đến 120. Và cuối cùng là Thượng Cấp, cấp độ trên 121.
Với sức mạnh hủy diệt một nửa đoàn quân đến từ nữ tử kia, Thần Tộc đã nhanh chóng lật lại thế cờ. Dần dần bức lui Ma Tộc.
Trong khi hỗ trợ cho Ma Tộc rút lui thì Ma Thần đã hy sinh thân mình để câu chút thời gian cho Ma Tộc, để cuối cùng thì vẫn lạc trong tay Thần Tộc.
Còn Ma Vương cùng Ma Tộc sau trận chiến đã bị thương vô số. Ma Vương càng là thảm hơn khi trong trận chiến đã lãnh một đại chiêu của nữ tử kia khiến hắn phải rơi vào tình trạng ngủ đông thời gian dài mới có thể tỉnh lại.
Sau khi trận đại chiến khép lại thì nữ tử kia được cả Thần Tộc tôn lên làm anh hùng, lấy tên Quang Kiếm Thánh Nữ làm danh hiệu.
“Càng nhớ đến thì càng thống hận ả ta!”
Ma Vương phẫn nộ nói. Nếu khi đó không có nữ tử kia xuất hiện thì có lẽ Ma Thần cùng Ma Tộc đã giành được chiến thắng.
“Đại nhân bớt giận!”
Hắc Phong cung kính nói.
“Nhưng mà Dực Ảnh và Xích Diệm đâu?”
Ma Vương nghi hoặc hỏi. Bởi theo hắn nhớ thì 3 tên này luôn làm việc cùng nhau a.
“Bọn họ đã chết rồi!”
Hắc Phong cung kính nói. Việc lệnh bài của Dực Ảnh cũng bể nát thì hắn cũng hiểu rằng Dực Ảnh đã bị giết chết rồi.
“Cái gì? Có kẻ giết được 2 Cao Cấp Ma Tộc?”
Ma Vương ngạc nhiên hỏi.
“Không phải! Chỉ là Trung Cấp mà thôi! Sau trận chiến đó thì chúng thần cũng bị thương, dẫn đến tu vi thụt lùi 1 bậc!”
Hắc Phong lắc đầu nói.
“Ra là vậy!”
Ma Vương gật đầu đã hiểu nói.
“Nhưng tên đó cũng không bình thường chút nào! Nếu so sánh thì hắn khá giống với Quang Kiếm Thánh Nữ!”
Hắc Phong từ tốn nói.
“Cái gì? Ngươi nói là thật?”
Ma Vương chấn kinh. Một Quang Kiếm Thánh Nữ đã khiến Ma Tộc phải ăn thiệt thòi như vậy, nay lại xuất hiện một tên y hệt. Nếu 2 tên này hợp tác lại với nhau thì chẳng phải cả Ma Tộc sẽ bay màu sao.
“Thần dám chắc là vậy! Bởi từng chiêu thức mà hắn thi triển quá mức kỳ dị!”
Hắc Phong từ tốn nói. Hắn nhớ lại lần đầu gặp Lâm ở sa mạc Thác Nhĩ Qua thì hắn đã nhìn thấy được thân pháp, kiếm pháp không tuân theo thường thức của thế giới đó. Nhìn khá đồng dạng với những gì mà Quang Kiếm Thánh Nữ biểu hiện trên chiến trường.
“Tên này! Không thể để hắn trưởng thành thêm nữa! Nếu không ta sẽ phải đối đầu với một Quang Kiếm Thánh Nữ thứ 2!”
Ma Vương trầm giọng nói. Đương nhiên hắn rất kiêng kỵ Quang Kiếm Thánh Nữ.
“Thần hiểu! Thần sẽ đi chuẩn bị!”
Hắc Phong cung kính đáp. Sau đó thì cúi đầu thối lui.
“Quang Kiếm Thánh Nữ! Bổn vương sẽ khiến ngươi phải trả giá!”
Ma Vương cắn ra nói. Hắn rất hận Quang Kiếm Thánh Nữ.
•••
Tại một không gian khác.
Một thân ảnh với mái tóc màu vàng kim óng ả đang ngồi thưởng thức trà trong một ngôi nhà nhỏ.
“Hắc xì!”
“Ai đang nhắc đến bổn ŧıểυ thư?”
Nữ tử sờ sờ mũi nói.
“Có chuyện gì sao Tuyết tỷ?”
Một nữ tử khác với mái tóc màu xanh đậm dài tới tận eo, khuôn mặt xinh xắn, có thể nói là khuynh nước khuynh thành, cỡ tuổi tầm 16 17 tuổi, dáng người thon gọn cùng bộ vày dài màu lam ôm sát cơ thể.
“Không có gì! Ta chỉ cảm giác được ai đó đang nhắc thôi!”
Nữ tử gọi là Tuyết tỷ cười nói.
“Không lẽ xú nam nhân kia nhớ ta rồi?”
Nữ tử gọi là Tuyết tỷ nghĩ thầm.
Rất nhanh, nàng đã phủ định điều đó. Nàng căn bản không tin rằng tên kia sẽ nhớ nàng.
Thế là nàng quay lại với việc thưởng thức tách trà do chính vị muội muội kết nghĩa của nàng pha.