Dược Trần chấn kinh, người nam tử trước mắt này có thể tái tạo lại thân thể cho hắn.
“Hửm?!”
Lâm ánh mắt sắc nhọn nhìn lấy Dược Trần.
“À không! Chủ nhân là nói thật?”
Dược Trần chỉnh sửa lại lời nói của mình. Xem ra lần này hắn có được bắp đùi to để ôm rồi a.
“Đương nhiên là thật! Bản công tử chả thích xạo với ngươi làm gì!”
Lâm tự tin nói, bất quá, hình như ngươi lừa ŧıểυ Y Tiên rồi đấy thôi.
Nghe Lâm xác nhận, Dược Trần chính thức kích động, thân thể hơi run lên. Lâm cũng không rảnh mà đứng đó xem Dược Trần biểu hiện.
“Hệ thống, tái tạo lại thân thể cho hắn!”
[Khấu trừ 1.000.000 điểm thành tựu thành công]
Thanh âm vừa hết thì xung quanh linh hồn của Dược Trần, một thân thể dần hình thành và dung hợp lấy linh hồn của Dược Trần. Sau khoảng 15p thì quá trình cũng kết thúc.
“Vậy là ta được sống lại rồi a! Haha!”
Dược Trần sau khi cảm nhận được các giác quan, nhiệt độ cơ thể, nhịp tim đập,... Thì Dược Trần hưng phấn mà cười lớn.
“Dược Trần ra mắt chủ nhân!”
Lúc này Dược Trần đã chính thức thuần phục dưới chân Lâm. Trước sự kích động khi được sống lại lần nữa, cùng với tu vi khủng bố của Lâm hiện tại, hoàn toàn xứng đáng để Dược Trần phải dốc sức ra mà hỗ trợ. Thậm chí nếu làm tốt có khi được vị chủ nhân này ban cho cơ duyên để đột phá Đấu Đế a.
“Được rồi! Mà hình như tu vi của ngươi bị thụt lùi thì phải?”
Lâm đánh giá Dược Trần.
“Đúng là không qua mắt được chủ nhân a! Sau trận chiến với tên khốn Hàn Phong thì thân thể chết đi, tu vi cũng theo đó mà tiêu tán bớt!”
Dược Trần cung kính nói.
“Được rồi! Đây là một số Đan Dược hỗ trợ để ngươi khôi phục! Trong vòng tối đa 3 tháng đột phá Đấu Hoàng cho ta! Với lượng Đan Dược đó mà không từ Đấu Vương đột phá lên Đấu Tông thì coi chừng ta đấy!”
Lâm đưa cho Dược Trần một cái nhẫn trữ vật có chứa các loại Đan Dược Tứ Phẩm và Ngũ Phẩm đưa cho hắn. Dược Trần cũng đón lấy và xem xét.
Sau khi kiểm tra sơ bộ thì Dược Trần càng chấn kinh. Ngoài tu vi khủng bố ra thì vị chủ nhân của hắn còn là Luyện Dược Sư Ngũ Phẩm, nhìn chủ nhân của mình mới bao nhiêu tuổi. Tin tức này thật sự quá đả kích đối với Dược Trần rồi. Nếu hắn mà biết Lâm có thể dư sức luyện ra Thần Đan chắc tức muốn nổ phổi a.
“Được rồi! Ngươi đi đến Đấu Giá Hội của Ô Thản Thành. Khi vào thì đưa thứ này cho Cốc Ni, hắn sẽ biết mà sắp xếp cho ngươi! Sẵn tiện giúp ta luyện mấy Đan Dược Tứ Phẩm này giao dịch với Đấu Giá Hội!”
Lâm đưa cho Dược Trần vài đan phương mà hắn nghĩ ra đưa cho Dược Trần. Bản thân Dược Trần cũng là Luyện Dược Sư nên đương nhiên đan phương này hắn có thể hiểu. Và lần nữa, Dược Trần chính thức há hốc mồm với vị chủ nhân của mình. Từ đầu đến cuối, đan phương không có một chút sai xót nào, thậm chí tác dụng còn gấp đôi mà nguyên liệu thì lại ít đi. Vị chủ nhân của hắn quá yêu nghiệt rồi.
“Kinh ngạc xong chưa?”
Lâm mở miệng hỏi. Nhìn thấy Dược Trần thất thố, hắn nào không biết.
“Chủ...chủ nhân! Rốt cuộc ngài là ai vậy? Vượt quá tầm hiểu biết của ta rồi a!”
Dược Trần lắp ba lắp bắp nói.
“Nhiêu đó đã đủ chấn kinh? Vậy ngươi còn non lắm! Ta còn nhiều thứ hay ho hơn cơ! Tương lai ngươi sẽ thấy!”,
Lâm tỏ vẻ thần bí nói. Nghe vậy thì Dược Trần lại cành tò mò hơn về tương lai phía trước, hắn biết vị chủ nhân này của mình là long trong loài người, là trung tâm của phong vân sắp tới ở Đấu Khí Đại Lục a.
“Rồi rồi! Ngươi đến Đấu Giá Hội sẵn tiện gặp chủ mẫu của ngươi luôn! Nàng tên ŧıểυ Y Tiên, nhớ lễ phép đấy!”
Lâm nhàn nhạt nói. Dược Trần nghe vậy thì gật đầu mạnh cái rồi khom người chào rồi biến mất khỏi gian phòng.
“Bắp đùi to này! Ta nhất định phải ôm thật chặt a!”
Vừa đi, Dược Trần vừa nghĩ. Trước những gì mà Lâm thể hiện thì Dược Trần dám chắc nếu đi theo Lâm, tương lai Đấu Đế, Đan Đế chỉ là chuyện nhỏ.
•••
Trong gian phòng, ngay khi Dược Trần vừa đi khỏi.
Lâm nhìn ra bên ngoài thì thấy trời cũng đã gần tối.
“Hệ thống, mua cho ta một con Pikachu đi!”
Lâm ra lệnh cho hệ thống.
[Khấu trừ 500.000 điểm danh vọng thành công]
[Nhiệm vụ hoàn thành: ký chủ được giải khai thêm 2 cấp, nhận được 1.000.000 điểm thành tựu, Huyết kế giới hạn Sharingan 1 câu ngọc]
[Ký chủ muốn dung hợp Huyết kế giới hạn?]
“Dung hợp!”
[Dung hợp thành công!]
“Mở ra thông tin!”
[Nhân vật: Diệp Lâm
Tuổi: 15
Cấp: 52(Đấu Linh Thất Tinh) (350: phong ấn)
Danh hiệu: Xuyên Không Giả, Thần Bếp, Đan Thần, Nhất Kiếm Đoạt Mạng
Huyết kế giới hạn: Sharingan cấp 1(Nhãn Thuật)
Thể chất: Hỗn Độn Thần Thể
Huyết mạch: Sáng Thế Long Thần
Vũ khí: Hắc Ảnh Kiếm
Công pháp: Bạch Ảnh Kiếm Pháp(thông thạo SSS)
Pet: Pikachu
Điểm thành tựu: 2.480.000]
Lâm hài lòng với bảng thông tin. Tiếp đó, một cái lỗ không gian xuất hiện trên đầu của Lâm.
Một sinh vật màu vàng dễ thương, tròn tròn mập mập, cái đuôi sình sét, 2 tai dài. Chính xác là Pikachu.
“Pika pika!”
Pikachu vừa xuất hiện thì nhào thẳng vào lòng của Lâm, làm động tác nũng nịu.
“Được rồi, Pikachu! Ta có việc cho ngươi này!”
Lâm vuốt vuốt đầu của Pikachu nói.
“Pika!”
Pikachu cũng hiểu ý mà ngưng hành động lại. Sau đó Lâm giao việc cho Pikachu rồi rời khỏi gian phòng, đi ra ngoài đi dạo.
•••
Trong phòng của Huân Nhi.
“Lăng thúc thấy tên Diệp Lâm kia thế nào?”
Huân Nhi nói. Sau khi Tiêu Viêm có thể tu luyện lại liền chạy đến thông báo cho Huân Nhi. Đương nhiên Huân Nhi rất vui khi Tiêu Viêm ca ca của mình có thể tu luyện trở lại, không còn mang danh phế vật.
Bất quá, cuộc đời làm gì có ai cho ai miễn phí cái gì. Huân Nhi cũng hiểu đa͙σ lý này nên đã nhờ Lăng Ảnh đi điều tra.
“Không thu được bất cứ thứ gì! nɠɵạı trừ tu vi Đấu Linh Ngũ Tinh ra. Chỉ có thể nói là thiên tài yêu nghiệt vạn năm không gặp!”
Lăng Ảnh lắc đầu nói. Lăng Ảnh cũng chấn kinh không thôi, nhìn người đó mới chỉ 15 16 tuổi mà tu vi đã là Đấu Linh Ngũ Tinh, so với tên phế vật Tiêu Viêm thì trái ngược hoàn toàn.
“Cái gì? Đấu Linh Ngũ Tinh! Tên này biến thái đến vậy!”
Huân Nhi cũng chấn kinh không kém. Nàng hiện tại đã là Đấu Khí Cửu Đoạn, được xem đã là thiên tài ở tuổi 14. Vậy mà người kia lại chỉ mới 15 16 tuổi, tu vi Đấu Linh Ngũ Tinh. Đúng là người so với người thì tức chết a.
“Đúng vậy a! Nếu ŧıểυ thư có thể ở cùng một chỗ với Diệp công tử thì chẳng phải trai tài gái sắc vừa lứa xứng đôi sao!”
Lăng Ảnh thật hối hận bản thân trước kia lơ là cành giác, để tên Tiêu Viêm chạy vào phòng tắm tắm chung với ŧıểυ thư nhà mình. Để rồi bây giờ ŧıểυ thư nhà mình một mực dính lấy tên phế vật Tiêu Viêm ấy.
“Lăng thúc nghĩ hay nhỉ!”
Huân Nhi không thèm quan tâm Lăng Ảnh nữa mà quay sang chỗ khác. Bỗng có một sinh vật màu vàng với chiếc đuôi kỳ lạ xuất hiện chạy vào trong phòng.
“Pika pika!”
“ŧıểυ thư cẩn thận!”
Lăng Ảnh hoảng sợ. Con yêu thú này là sao, nó vào đây mà một Đấu Hoàng như hắn không cảm nhận được.
“A dễ thương quá!”
Huân Nhi bơ lời cảnh báo của Lăng Ảnh mà đưa tay xuống bắt lấy Pikachu. Nhưng Pikachu né được và nhảy ra ngoài cửa sổ mà chạy đi.
“A, đứng lại cho ta!”
Huân Nhi cũng chạy theo Pikachu. Sau một hồi thì Huân Nhi được Pikachu dẫn dắt đến một căn phòng.
“Ngươi về rồi đấy à?”
Từ bên trên mái nhà, một giọng nói của nam tử vang lên. Pikachu thì nhảy lên và nhào vào lòng ngực của Lâm. Mái tóc đen ngắn, thân mang một bộ hắc bạch y kết hợp với màn đêm thì càng thêm huyền bí.
Ở bên dưới, Huân Nhi đã ngây ngốc khi chứng kiến thân ảnh của Lâm ngay lúc này.
“Không biết ŧıểυ thư đến đây có việc gì?”
Lâm nhẹ nhàng hỏi. Nhưng có hơi sai sai, hắn vốn giao nhiệm vụ cho Pikachu là đi đến phòng Tiêu Mị. Nhưng người đến lại là Cổ Huân Nhi. Kế hoạch quá sai lệch rồi.
“Không lẽ Pikachu cũng bị chứng bệnh mang tên mù đường giống hắn?”
Lâm thầm nghĩ.
“Ta đuổi theo con yêu thú đó đến đây! Công tử là chủ nhân của nó?”
Huân Nhi lên tiếng hỏi.
“Ta là Diệp Lâm, Pikachu là sủng vật của ta!”
Lâm nhàn nhạt đáp. Nghe Lâm giới thiệu thì Huân Nhi đã chắc chắn người nam tử này chính là người đã giúp Tiêu Viêm khôi phục thiên phú tu luyện.
“Ta là Tiêu Huân Nhi! Đa tạ Diệp công tử đã ra tay giúp Tiêu Viêm ca ca!”
Huân Nhi chấp tay, hơi khom người nói.
“Không có gì! Tiện tay thôi! Với cả ta cũng đang ở nhờ Tiêu Gia một thời gian! Xem như có qua có lại đi!”
Lâm vẫy tay nói. Hắn vốn là người thích thì làm không thích thì thôi nên cũng không quan tâm hậu quả hay kết quả mấy.
“Mà hình như Pikachu thích Tiêu ŧıểυ thư đấy! Tiêu ŧıểυ thư có thể lên đây chơi với nó một chút a!”
Lâm ra lời mời, Pikachu đã dẫn Huân Nhi đến đây thì đương nhiên bản thân nó cũng có hảo cảm với nàng nên mới dám dẫn Huân Nhi đến đây mà không phải Tiêu Mị như kế hoạch ban đầu của hắn.
“Được a! Nhưng Diệp công tử có thể gọi ta là Huân Nhi a!”
Huân Nhi cười nói. Đối với Lâm mà nói thì nàng đã có hảo cảm từ khi biết Lâm là người khôi phục thiên phú cho Tiêu Viêm. Bây giờ lại gặp một Diệp Lâm gần gũi dễ gần thế này thì độ hảo cảm lại tăng thêm một bậc.
“Được a! Vậy Tiêu ŧıểυ thư có thể gọi ta là Lâm ca!”
Lâm cười nói. Nhận Nhi cũng gật đầu rồi nhảy lên ngồi kế bên Lâm, 2 tay ôm lấy Pikachu mà chơi đùa với nó.
Từ xa xa, Lăng Ảnh thấy Lâm cùng ŧıểυ thư nhà mình cười nói vui vẻ thì trong tâm vui mừng không thôi. Bởi hắn biết bây giờ ngoài Tiêu Viêm thì ŧıểυ thư nhà mình cũng đã bắt đầu có hảo cảm với Lâm. Mà Lâm thì lại là một thiên tài yêu nghiệt, nếu Cổ Tộc phải chọn giữa một tên con rể là thiên tài bình thường với một con rể là thiên tài yêu nghiệt thì không cần phải nói cũng biết kết quả rồi.