Lâm đang nằm ngửa trên mái của đình viện, tay kề sau đầu mà nhìn lên ánh trăng.
“Ngắm trăng vẫn luôn là một thú vui tao nhã ngoài thưởng thức các mỹ nữ a!”
Lâm nhẹ giọng nói.
Còn vì sao mà chúng nữ không có mặt ở đây thì các nàng hiện tại đã đi hàn thuyên, trò chuyện cùng với tỷ muội Hàn Nguyệt, Hàn Tuyết rồi.
“ŧıểυ tế ra là ở đây à!”
Một đa͙σ âm thanh vang lên ở phía bên đầu Lâm. Hắn theo phản xạ ngước lên thì tại đó chính là Thái gia gia của Hàn Nguyệt.
“Ra là gia gia a! Người cũng có hứng ngắm trăng với ŧıểυ tế?”
Lâm nhẹ giọng hỏi.
“Hứng ngắm thì không có nhưng ta lại tò mò về tên ŧıểυ tử như ngươi hơn a!”
Thái gia gia cười nói.
“Bậy à nha! ŧıểυ tế chỉ có hứng thú với nữ nhân! Không thích so kiếm với nam nhân đâu a!”
Lâm rùng mình, vội vàng nói.
Cốc
“So kiếm cái đầu nhà ngươi! Ta đến là nói vài chuyện thôi!”
Thái gia gia sắc mặt đen lại, cốc vào đầu Lâm một cái nói.
“Hửm! Có chuyện gì sao?”
Lâm tò mò hỏi.
“Chuyện hồi chiều! Ta đa tạ ngươi đã xuất hiện kịp thời cứu Tuyết Nhi!”
Thái gia gia hơi cúi người nói. Xem ra địa vị của tỷ muội Hàn Nguyệt, Hàn Tuyết trong lòng lão già này rất lớn a.
“Tiện tay thôi mà! Dù sao thì nàng cũng là muội muội của Nguyệt Nhi! Nàng mà có chuyện thì Nguyệt Nhi hành ta mất!”
Lâm xua tay nói. Khi đó hắn mà không xuất thủ thì chỉ sợ ngoài Hàn Nguyệt thì các lão bà khác cũng sẽ giận lây sang hắn.
“Còn chuyện nữa là ta muốn gả Tuyêt Nhi cho ngươi!”
Thái gia gia nhẹ nhàng nói.
“...”
Lâm ánh mắt chợp giật nhìn lấy Thái gia gia không nói lên lời. Chưa chi mà đã muốn bán nhi nữ cho ta rồi?
“E hèm! Gia gia này, chuyện tình cảm không nên cưỡng cầu a!”
Lâm cười nói. Dù sao thì hắn vẫn thích tự nguyện hơn là phải ép buộc.
“Ngươi không thích Tuyết Nhi?”
Thái gia gia dùng ánh mắt hơi giận dữ nhìn Lâm nói.
“Không phải là không thích mà là nàng có quyền tự do của nàng! Ta không thích ép buộc người khác phải thích hay phải gả cho ta!”
Lâm nhún vai nói.
Thái gia gia thì hơi sững người trước lời nói của Lâm. Đương nhiên nghe như vậy thì lão lại đối với Lâm càng thêm thưởng thức bởi lão vốn rất yêu quý 2 tôn nữ của lão a.
“Vậy thì ta yên tâm rồi! Haha!”
Nói xong thì Thái gia gia cũng rời đi, để Lâm ở lại.
Sau đó Lâm lại tiếp tục thưởng thức việc ngắm trăng rồi thiếp đi lúc nào không hay.
“Ưm...”
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lâm cũng dần mở mắt tỉnh dậy.
“Vẫn còn là đêm à! Xem ra ta ngủ không quá lâu!”
Nói xong, Lâm liền đứng dậy và đi về phòng ngủ.
“Oáp...”
Mặc dù Lâm vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn nhưng cơ thể hắn vẫn phản ứng buồn ngủ khi trời vẫn còn đêm.
“À đây rồi!”
Lâm cuối cùng cũng tìm được phòng của hắn.
Két
Lâm mở cửa bước vào, lao thẳng đến chiếc giường mà nằm xuống ngủ.
“Zzzzzzz!”
Lâm lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.
•••
Sáng hôm sau.
Trong căn phòng, khi mà ánh sáng mặt trời chiếu vào.
“Ưm...”
Lâm dần mở mắt ra thì hơi nghi hoặc trước một màn trước mắt hắn.
Trước mắt hắn là một thứ gì đó to to, dài dài có kích thước khá lớn nằm ở dưới tấm chăn mà hắn đang đắp.
“Cái quái gì đây?”
Lâm tò mò, vươn tay vào trong chăn tìm kiếm thứ kỳ lạ.
“Ưm...”
Một tiếng rên từ trong chiếc chăn phát ra.
“Nó mềm?!”
Lâm vừa chạm vào thứ gì đó mềm mềm.
“Không lẽ...”
Lâm như đoán ra điều gì, lập tức lật tấm chăn lên. Hắn kinh ngạc khi mà chứng kiến một màn trước mắt.
Ngay sau khi lật chăn lên thì thứ xuất hiện ra chính là Hàn Tuyết đang nằm ở đó.
“Chuyện quái gì đây?”
Lâm hiện tại rất là hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn chỉ nhớ là bản thân vào phòng và nằm xuống ngủ thiếp đi a.
“Diệp...Diệp công tử?!”
Trong lúc Lâm còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì Hàn Tuyết lên tiếng.
“Chào...chào buổi sáng!”
Lâm toát mồ hổi lạnh, ráng mở miệng nói. Cái tình huống này thực sự quá là khó xử quá đi.
“Tại...tại sao công tử lại ở trong phòng của ta?”
Hàn Tuyết đỏ mặt hỏi. Nàng vừa mới qua đêm cùng một nam nhân a.
“Ta cũng đang muốn hỏi đây! Sao Hàn Tuyết ŧıểυ thư lại ở trong phòng ta đấy!”
Lâm nhẹ giọng nói.
“Phòng của Diệp công tử?”
Hàn Tuyết nhìn ngó xung quanh thì sắc mặt chợt tái nhợt đi.
Bởi vì khung cảnh trong gian phòng không giống phòng của nàng.
“Không lẽ đêm qua ta về nhầm phòng?”
Hàn Tuyết thầm nghĩ. Sau đó lại chợt nhớ đến bản thân đã qua đêm cùng với Lâm.
Theo quan niệm xưa thì khi nữ tử mà ngủ cùng nam nhân hoặc là bị nam nhân sờ mó cơ thể thì sau này chỉ có thể gả cho người đó.
“Hức hức...như thế này thì làm sao ta còn có thể gả cho ai đây...hức hức!”
Hàn Tuyết bắt đầu khóc lên. Cô nàng này dễ xúc động thấy sợ.
“Sao tự nhiên lại khóc vậy?”
Mặc dù Lâm hiểu lý do mà nàng khóc nhưng vẫn hỏi để trêu chọc nàng một phen a.
“Ta...ta qua đêm cùng với công tử rồi thì sau này ta còn có thể gả cho ai?”
Hàn Tuyết nức nở nói.
“Chuyện này thì là do muội vào nhầm phòng mà!”
Lâm cười nói.
“Nhưng...nhưng...hức hức!”
Hàn Tuyết gần như sắp rơi lệ rồi. Nếu Lâm mà không chịu lấy nàng thì nàng còn có thể gả cho ai.
“Ngoan! Nãy giờ là ta đùa thôi! Mặc dù chuyện này chỉ là vô tình ta với nàng bị dính vào nhưng Diệp Lâm ta sẽ chịu trách nhiệm vì đã qua đêm với nàng a!”
Lâm gạt đi 2 hàng nước mắt đang chuẩn bị rơi của Hàn Tuyết nói.
“Thật...thật sao?”
Hàn Tuyết ngây thơ hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi! Diệp Lâm ta tuy cũng không phải dạng tốt lành gì nhưng lão bà của ta thì chưa từng chịu qua bất kỳ ủy khuất nào cả! Vì thế ta cũng sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ ủy khuất gì đâu!”
Lâm phóng ra những lời hứa hẹn đầy buồn nôn nói. Mặc dù đa phần vẫn là sự thật nhưng vẫn rất buồn nôn.
“Ừm! Ta tin Diệp công tử!”
Hàn Tuyết hơi mỉm cười nói.
“Hửm! Sao còn gọi ta là Diệp công tử?”
Lâm trừng mắt nhìn Hàn Tuyết nói.
“Phu...phu quân!”
Hàn Tuyết đỏ mặt, lí nhí nói.
“Vậy thì tốt a! Vậy thì chúng ta cũng nên làm việc tiếp theo thôi nhỉ!”
Lâm cười dâm nhìn Hàn Tuyết nói.
“Việc tiếp theo?”
Hàn Tuyết nghi hoặc hỏi. Cô nàng này quá ngây thơ quá rồi.
“Việc mà sinh ra hài tử ấy!”
Lâm nhẹ giọng nói vào lỗ tai của Hàn Tuyết.
Hàn Tuyết nghe vậy thì khuôn mặt đỏ bừng lên. Nàng chưa kịp phản ứng thì Lâm đã đè nàng xuống rồi.
“Phu...phu quân! Thiếp...thiếp sợ!”
Hàn Tuyết ánh mắt cầu xin Lâm.
“Ngoan! Ta sẽ nhẹ nhàng!”
Lời vừa dứt thì Lâm đã cởi cái bộ đồ ngủ của Hàn Tuyết, để lộ ra một cỗ ngọc thể với làn da trắng tuyết, cái yếm ngực mà trắng cùng màu với nội khố hiện lên.
Phải công nhận rằng Hàn Tuyết giống Hàn Nguyệt gần như hoàn toàn, chỉ khác ở cách để tóc, khí chất và vài vị trí nốt ruồi là khác nhau.
“Nàng thật đẹp a! Rất giống với Nguyệt Nhi!”
Lâm khen ngợi nói.
“Chàng đừng nhìn nữa! Ngại chết!”
Hàn Tuyết da mặt mỏng cực kỳ nên đưa 2 tay lên để che mặt đi nhưng hành động đó đã bị Lâm cản lại.
“Ngại gì! Sau này nàng còn bị ta nhìn dài dài a!”
Lâm cười nói. Sau đó hắn cúi đầu xuống hôn lấy môi nàng.
“Ưm...”
Trong ánh mắt trợn tròn của Hàn Tuyết thì Lâm đưa ra chiếc lưỡi của mình mà xâm nhập vào bên trong miệng của nàng.
Hàn Tuyết ban đầu không chịu mở miệng để Lâm tiến vào nhưng nghĩ lại thì hắn cũng là phu quân của nàng nên cuối cùng cũng buông bỏ, mặc cho chiếc lưỡi của Lâm tiến vào mà khuấy động bên trong.
Lâm vừa cháo lưỡi với nàng, vừa đưa tay xuống bộ ngực vừa tay kia mà nhào nặn lấy.
“Ư...ư....ư....ư...ư!”
Bộ ngực của Hàn Tuyết bị Lâm nhào nắn, thậm chí hắn còn ngắt lấy ti ngực của nàng mà chơi đùa. Mỗi khi như vậy thì Hàn Tuyết như có dòng điện xẹt qua cơ thể, một cảm giác khác lạ truyền lên não bộ của nàng.
Sau đó, Lâm lật nàng lại rồi chuyển sang đủ loại tư thế từ sư thầy giã cối, quan âm tọa thiền, la hán đẩy xe bò,…
Cứ như vậy cho đến tận 5 tiếng sau, khi mà Hàn Nguyệt đã ra đến tận hơn 10 lần mà Lâm thì ra tận 4 lần thì cả 2 mới ngưng lại, ôm nhau và chìm vào giấc ngủ sau cơn mệt mỏi từ việc luận bàn nhân sinh.