Ở bên trong chính là 2 thân ảnh đang trần chuồng mà ôm lấy nhau trên chiếc giường nệm.
“Ưm...Sao cảm thấy bên cánh tay phải của mình nặng nặng thế nhỉ?”
Lâm vừa mở mắt ra thì cảm nhận được ở cánh tay phải có gì đó nặng nặng đè lên. Hắn theo phản xạ nhìn sang thì bắt gặp một mỹ phụ đang say giấc ngon lành trên cánh tay của hắn.
“Chuyện quái gì đây?”
Lâm mặt mộng bức nhìn lấy mỹ phụ trước mặt. Bởi nàng chính là Liễu Ngọc, mẫu thân của Tiêu Mị a. Nhưng tại sao nàng lại ở đây? Đã vậy còn trần chuồng cùng với hắn.
“Mà khoan đã! Để nhớ lại xem!”
Lâm sờ cằm, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào hôm qua.
Hôm qua, sau khi Lâm từ võ đài ung dung mà quay về chỗ ngồi thì có một vài gia tộc đến để làm quen khi chứng kiến sức mạnh khủng bố của hắn trên võ đài.
“Tại hạ là Lử Bố, gia chủ Lử Gia! Nhi nữ của ta năm nay đến tuổi cập kê! Không biết công tử có hứng thú không?”
“Ngươi cút ra cho ta! Ta là Bích Dương! Nhi nữ của ta đẹp hơn của tên đó nhiều! Không biết công tử...!”
Cứ như vậy, một đống tên phiền phức tìm đến đòi gả nhi nữ cho hắn.
“Haizzzz! Nổi tiếng quá cũng thật khổ!”
Lâm thầm lắc đầu nghĩ. Đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm cái cảm giác mà bị một đống phiền phức vây quanh như vậy. Giờ thì hắn cũng hiểu nỗi khổ của mấy người nổi tiếng ở thời hiện đại rồi.
“Được rồi các vị! Bổn công tử còn có việc phải làm! Khi nào bổn công tử rảnh sẽ ghé thăm các vị, được chứ?”
Lâm cười nói. Nhưng trên mặt hắn hiện tại là nụ cười của sự ức chế a.
“Nếu công tử đã nói vậy thì chúng ta xin cáo từ! Hy vọng công tử sẽ đến làm khách a!”
Đám lão già cuối cùng cũng khom người cáo từ rời đi.
“Phù! Mệt vãi c*t!”
Lâm quơ tay lên trán lau đi mồ hôi.
“Phu quân sướиɠ nha! Được các gia tộc khác chủ động gả nhi nữ cho chàng!”
Huân Nhi che miệng cười khanh khách nói.
“sướиɠ gì! Có gả cho ta nhưng chưa chắc đã đẹp bằng các lão bà của ta a!”
Lâm phản đòn lại với một câu đầy nịnh hót đối với nữ nhân.
“Hứ! Phu quân đáng ghét!”
Huân Nhi đỏ mặt, quay sang chỗ khác nói.
“Được rồi! À mà Tiêu Ninh đâu rồi?”
Lâm nhìn sang Tiêu Ngọc hỏi. Bởi hắn đang cần tìm Tiêu Ninh để giao việc cho tên ŧıểυ tử đó a.
“Hắn ở đằng kia đó, thiếu gia!”
Tiêu Ngọc chỉ tay về một hướng nói.
“Ừm! Ta đi một chút!”
Vừa dứt lời thì Lâm đã bước đi đến chỗ Tiêu Ninh.
Hiện tại Tiêu Ninh đang giao lưu cùng mấy tên đệ tử của các gia tộc khác. Không thể không nói, tên Tiêu Ninh này quả thật có năng khiếu về nɠɵạı giao a.
“Yo! Ngươi làm gì vậy?”
Lâm bước đến hỏi Tiêu Ninh.
“Là sư phụ! Đệ tử đang trao đổi với mấy tên đệ tử các gia tộc khác a! Sư phụ tìm đệ tử có việc gì không?”
Tiêu Ninh thành thật trả lời.
“Không có gì quan trọng! Còn nhớ ta cần ngươi giúp ta một việc không?”
Lâm nhìn thẳng vào Tiêu Ninh nói.
“Nhớ a! Bây giờ sư phụ giao việc cho đệ tử à?”
Tiêu Ninh cười nói.
“Ừ! Công việc rất đơn giản! Ta cần ngươi mạnh lên, sau đó đè đầu Tiêm Viêm ra hành cho ta!”
Lâm nhẹ nhàng nói. Nhưng cái ngữ khí thì giống kẻ phản diện hơn a.
“Nếu chỉ có vậy thì đệ tử làm được a!”
Tiêu Ninh vui vẻ nói. Dù sao ở Tiêu Gia thì hắn cũng cực ghét Tiêu Viêm, lại thêm ở quá khứ, Tiêu Viêm từng lén nhìn tỷ tỷ của hắn tắm. Bây giờ lại được Lâm giao công việc thuận tiện này thì đương nhiên là hắn vui rồi.
“Vậy thì ta chờ tin tốt a! Còn đây là quà mà sư phụ cho ngươi! Ráng mà tu luyện cho tốt để bước vào nội môn của Già Lam Học Viện với ta!”
Lâm đưa cho Tiêu Ninh một cái nhẫn trữ vật nói.
“Sư phụ cũng chuẩn bị vào Già Lam Học Viện?”
Tiêu Ninh nghi hoặc hỏi. Với cái sức mạnh khủng bố của Lâm mà vẫn cần phải đi học sao?
“Đương nhiên! Nhưng không phải là học sinh mà là lão sư a!”
Lâm cười nói. Nếu không phải cái nhiệm vụ thì hắn cũng định làm học sinh a. Sau đó giả heo ăn thịt hổ để hành vài tên dám tìm hắn kiếm chuyện.
“Đệ tử sẽ không làm sư phụ thất vọng!”
Tiêu Ninh cung kính nói. Việc Lâm làm lão sư ở Già Lam Học Viện thì hắn cũng sẽ được hưởng lợi từ đó a.
Xong việc với Tiêu Ninh thì Lâm đang định quay lại chỗ chúng nữ thì Hồn Chấn đã đi đến và nói:
“Diệp công tử, Liễu Ngọc bảo chuyện cần gặp công tử!”
“Liễu Ngọc? Mẫu thân Tiêu Mị? Nàng tìm ta làm gì?”
Lâm tò mò hỏi. Bởi theo hắn nhớ thì đâu có việc gì mà nàng cần gặp hắn đâu.
“Thuộc hạ cũng không biết!”
Hồn Chấn lắc đầu nói.
“Được rồi! Vậy để ta đi xem sao!”
Lâm phất tay rồi bước đi đến căn phòng, nơi Liễu Ngọc đang chờ.
Thậm chí Lâm có thể nhìn thấy nhúm lông đen ở phía bên dưới và 2 cái ti ngực đỏ ửng hiện ra ở dưới lớp y phục đã ướt của nàng.
Ực
Lâm vô thức nuốt vào một ngụm nước bọt. Không thể không nói, Liễu Ngọc quả thật là đẹp hơn Tiêu Mị rất nhiều. Mà nàng hiện tại lại càng đẹp hơn khi mang theo vẻ đẹp của mỹ phụ a.
“Ra là vậy!”
Bây giờ thì Lâm mới nhớ đến lời của Hồn Chấn. Nguyên lai là do tên Hồn Chấn sắp xếp để hắn ăn Liễu Ngọc. Mặc dù hơi bực khi bị tính kế nhưng được hưởng mỹ nữ thì ngu gì không hưởng.
Bên trên thì cháo lưỡi với Liễu Ngọc, bên dưới thì Lâm xé hết quần áo của nàng ra. Đương nhiên lột luôn cả yếm ngực và nội khố của nàng luôn.
Lâm ra sức mà nhào nặn bộ ngực đầy đặn của Liễu Ngọc, biến chúng thành muôn hình dạng. Tiếp đó, hắn tách môi nàng ra và bắt đầu bú liếʍ từ trên cổ cho đến tận rốn.
“Ưm....thoải mái!”
Do Liễu Ngọc đang còn trong cơn u mê vì khoái lạc nên nàng vô thức rêи ɾỉ. Bên trong âʍ ɦộ của nàng bắt đầu rỉ nước ra.
Liễu Ngọc sau khi bị cơn đau từ hạ thể truyền lên thì đầu óc tỉnh táo trở lại thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc, chính là con rể của nàng, Diệp Lâm.
“Thật khít! Rốt cuộc đây có phải là cái l-n của một nữ nhân đã sinh con không vậy?”
Lâm thầm nghĩ. Trước giờ hắn chưa chơi qua mỹ phụ bao giờ nên không biết. Nhưng bây giờ được trải nghiệm, chưa kể đến là l-n của nàng cũng còn rất khít, cỡ thiếu nữ đôi mươi cũng không sai biệt mấy.
Sau đó, Lâm chuyển đổi đủ loại tư thế để chơi Liễu Ngọc. Từ kiểu truyền thống cho đến quan âm tọa thiền, sư thầy giã cối,… khiến cho Liễu Ngọc lên tận 9 tầng trời. Miệng chỉ có biết rêи ɾỉ ‘sướиɠ quá’ mà thôi.
Cứ như vậy cho tận 6 tiếng sau thì cả 2 mới ngưng lại và chìm vào giấc ngủ.
Lâm gãi đầu nói. Ban đầu hắn vốn không định chơi cướp vợ người ta nhưng nữ nhân mà đã nằm với hắn thì đã định là lão bà của hắn rồi.
Lâm đưa tay lên vén mái tóc của Liễu Ngọc sang một bên để nàng ngủ thoải mái hơn.
“Ưm...!”
Nhưng hành động đó của hắn đã vô tình đánh thức Liễu Ngọc. Nàng dần mở ra đôi mắt đẹp nhìn lấy Lâm.
“Chào buổi sáng!”
Lâm ôn nhu đáp.
“ŧıểυ Lâm! Chuyện ngày hôm qua...”
Liễu Ngọc cũng không biết phải đối với Lâm như thê nào. Bởi hắn là phu quân của nhi nữ của nàng. Không lẽ vì nàng mà nhi nữ không được hạnh phúc? Với lại nàng đã có chồng, bây giờ lại phát sinh quan hệ với một nam tử khác thì còn ra thể thống gì.
“Chuyện hôm qua là sự thật! Từ giờ nàng là lão bà của ta! Ta biết nàng đang suy nghĩ cái gì!”
Lâm ngưng một chút rồi nói:
“Đầu tiên! Phu quân của nàng thật ra đã chết rồi!”
“Thứ 2 là nàng cũng đừng lo lắng về chuyện của Mị Nhi! Bởi ta sẽ không bỏ rơi ai hết!”
Lâm ôn nhu nói.
“Phu quân đã chết rồi à!”
Liễu Ngọc nhẹ giọng nói.
“Không lẽ nàng đã biết trước rồi?”
Lâm nhìn biểu hiện của Liễu Ngọc không quá bất ngờ thì tò mò hỏi.
“Ừm! Mặc dù cùng là Tiêu Vương nhưng cảm giác mà người hiện tại mang đến không giống với trước đây!”
Liễu Ngọc nhẹ nhàng nói.
“Vậy thì được rồi! Từ giờ gọi ta phu quân, được chứ?”
Lâm nhẹ nhàng hỏi.
“Phu...phu quân!”
Liễu Ngọc đỏ mặt nói.
“Ngoan! Để ta thưởng cho nàng!”
Nói xong, Lâm cúi đầu hôn lấy nàng.
“Ch....Ưm!”
Chưa kịp nói hết câu thì Lâm đã chặn miệng nàng bằng miệng của hắn. Thế là một màn xuân sắc lại tràn ngập khắp gian phòng.