Từng thanh âm va chạm kim loại vang lên, cùng với đó là thân ảnh của cả 2 người thoắc ẩn thoắc hiện.
Bịch
Sau một hồi tấn công bất thành thì Lâm lùi về phía sau một chút, tay vẫn nắm chặt lấy Hắc Ảnh Kiếm.
“Phù! Không ngờ tên này lại có thể theo kịp tốc độ của mình!”
Lâm thầm nghĩ. Hắn cũng không ngờ Cổ Hà chỉ với tu vi Đấu Tông Nhất Tinh kết hợp với một chút Ma Lực lại khiến hắn phải chậc vật đến vậy.
“ŧıểυ tử! Ngươi còn chiêu gì thì cứ xuất ra đi!”
Cổ Hà khiêu khích nói. Nhờ sự trợ lực âm thầm từ việc luyện hóa Ma Lực, hắn không ngờ bản thân lại mạnh lên nhiều đến vậy.
“Hừ!”
Lâm hừ lạnh một cái, Tả Luân Nhãn kích hoạt. Đấu Khí lại lần nữa tập trung vào Hắc Ảnh Kiếm.
“Xem ra phu quân bắt đầu nghiêm túc rồi!”
Trên khán đài, Vân Vận mở môi thơm ra nói.
“Không ngờ tên Cổ Hà này lại có thể khiến phu quân nghiêm túc đánh a!”
Minh Nguyệt kinh ngạc nói. Đây là lần thứ 3 mà phu quân nàng phải nghiêm túc đánh a.
“Kiếm kỹ, thức thứ 6, Vô Ảnh Kiếm!”
Ở bên dưới võ đài, Lâm đã phát động tấn công với chiêu Vô Ảnh Kiếm. Ngay lập tức, thân ảnh của Lâm biến mất và di chuyển với tốc độ cao xung quanh Cổ Hà, đồng thời mỗi bước di chuyển, Lâm luôn để lại một ảnh ảo của kiếm nhưng không thể thấy được thân thể. Cứ như vậy, một trận thế vạn kiếm nửa ảo nửa thật hiện ra.
“Hừ! Đừng tưởng như vậy thì có thể qua mặt được ta!”
Cổ Hà hừ lạnh nói. Hắn bắt đầu tập trung để xác định vị trí của Lâm.
“Ở đây!”
Ngay khi cảm ứng được một chút khí tức của Lâm thì hắn lập tức đâm một kiếm về phía đó.
“Đáng tiếc!”
Lâm thấp giọng nói.
Không có thanh âm xuyên qua da thịt, cũng không cảm nhận được máu dính trên kiếm.
“Tàn ảnh?”
Đúng vậy, đó chỉ là một tàn ảnh mà Lâm để lại để đánh lừa Cổ Hà khiến hắn tự rơi vào bẫy của Lâm.
Lâm nhẹ nhàng tiếp cận Cổ Hà từ phía sau, một kiếm chuẩn bị trảm xuống.
“Đừng hòng!”
Cảm thấy nguy cơ đến từ phía sau, Cổ Hà mạnh mẽ bộc phát Đấu Khí của bản thân.
Nhưng Đấu Khí của Cổ Hà ngay khi bị Lâm ép phải bộc phát ra thì trong đó, màu sắc của Đấu Khí đã hoàn toàn hắc hóa.
“Hự!”
Cổ Hà bộc phát quá bất ngờ khiến Lâm không kịp tạo một lớp bảo vệ, khiến hắn bị ảnh hưởng bởi khí tức của Cổ Hà mà văng ra một đoạn.
Phụt
Khóe miệng của Lâm xuất hiện một đường máu chảy xuống.
“Cuối cùng cũng bộc lộ Ma Lực ra rồi à?”
Lâm lau máu ở khóe miệng nói.
“Hừ! Nguyên lai ngươi đã biết!”
Cổ Hà hừ lạnh nói.
“Đương nhiên! Trước đó ta đã lờ mờ đoán được rồi! Nhưng ta thích ép ngươi tự bộc lộ ra hơn!”
Lâm nói tiếp:
“Với cả, cái khí tức Ma Lực của ngươi rất giống với Xích Diệm nên làm sao mà ta có thể nhầm được!”
Qua 2 lần gặp Xích Diệm, Lâm không nhớ được cái khí tức Ma Lực của hắn mới là lạ.
“Ra là vậy!”
Giờ Cổ Hà cũng đã hiểu vì sao mà Lâm lại phát hiện.
“Nhưng ngươi phát hiện thì như thế nào? Hôm nay ngươi cũng phải chết dưới tay ta!”
Cổ Hà cười nói. Đồng thời, hắn cũng bộc phát Ma Lực mãnh liệt hơn.
Khí tức bộc phát khiến Lâm cũng bị đẩy lui về phía sau một chút, thậm chí ảnh hưởng đến những người trên khán đài.
“Cái đó thì chưa chắc!”
Lâm lạnh giọng nói, sau đó truyền âm cho Vân Vận nói:
“Vận Nhi, lập tức tạo kết giới phong tỏa, bảo vệ các đệ tử!”
Vân Vận được Lâm truyền âm thì lập tức kích hoạt một kết giới bảo vệ xung quanh khán đài, ngăn cách với võ đài bên dưới.
Vân Sơn thấy Vân Vận dựng kết giới cũng hiểu có chuyện, lập tức lui về chỗ khán đài, nơi Vân Vận đang đứng hỏi:
Vân Sơn nghe vậy, định mở miệng bảo Vân Vận giải thích thì một thanh âm chói tai vang lên.
Gào Gào Gào
Vân Sơn nhìn theo phương hướng của âm thanh thì tại đó, một thân hình to lớn khoảng 3m với toàn thân là màu đen, dọc theo toàn cơ thể là những khối cơ vạm vỡ, khuôn mặt thì biến dạng cùng với đó là đôi mắt đỏ ngầu. Cổ Hà chính thức mất đi lý trí.
“Đó...đó là cái gì?”
Vân Sơn không thể tin vào mắt mình với một màn trước mắt. Cổ Hà từ một nam tử anh tuấn lại biến thành con quái vật màu đen đó?
“Ma Tộc. Hay nói đúng hơn là sản phẩm của Ma Tộc!”
Vân Vận nhàn nhạt đáp. Nàng cũng từng nghe phu quân nàng nói về Ma Tộc, một chủng tộc khác với Nhân Tộc và Yêu Tộc, vốn nàng cũng không quan tâm cái chủng tộc này. Nhưng khi nghe phu quân nàng nói về việc Ma Tộc dùng Nhân Tộc và các chủng tộc khác làm thí nghiệm thì nàng lại cảm thấy rất chán ghét Ma Tộc, thậm chí còn muốn tự tay diệt sát hết Ma Tộc.
“Ma Tộc?!”
Vân Sơn không hề biết đến sự tồn tại của chủng tộc này.
Trong khi Vân Sơn đang có ngàn câu hỏi muốn hỏi thì ở dưới võ đài, Lâm đã bắt đầu cắn đan dược để khôi phục Đấu Khí lại.
“Xem ra ngươi đánh mất lý trí rồi!”
Lâm cười lạnh nói. Muốn mạnh mà đi dựa vào Ma Lực thì chả khác gì một tên điên chỉ muốn hủy diệt tất cả.
“Để bổn công tử tiễn ngươi một đoạn!”
Lời vừa dứt, Lâm đã lao với tốc độ siêu thanh về phía Cổ Hà.
“Kết thúc thôi!”
Chỉ trong một khoảng khắc, Lâm đã đưa kiếm vào ngay cổ của Cổ Hà mà đâm thẳng.
Cảm nhận được nguy hiểm, Cổ Hà né sang một bên khiến kiếm của Lâm đâm vào không khí.
Bịch
Lâm điều chỉnh lại cơ thể để đáp xuống một cách an toàn.
“Lại là cái trò này! Bộ các ngươi có bản năng vô cực à?”
Lâm nghiến răng nghiến lợi nói. Lần trước đánh với Hắc Xà Nhân cũng vậy mà lần này cũng vậy.
“Để xem ngươi có thể né được bao lâu!”
Lâm tập trung Đấu Khí hội tụ trên thân kiếm, 2 tay giơ kiếm thẳng lên trời. Một nguồn Đấu Khí cực lớn đươc hội tụ lại, tạo thành một vầng quang kiếm màu tím có kèm theo Lôi Hệ.
“Kiếm kỹ, thức thứ 7, Quang Lôi Trảm!”
Một đường Quang Lôi Trảm từ trên không bổ xuống ngay vị trí của Cổ Hà.
Cũng như lần trước, Cổ Hà định né tránh. Nhưng hắn đã muộn.
“Muốn chạy? Đừng hòng! Khắc chế thuật, Xích Khống!”
Lâm ngưng tụ Đấu Khí xống bàn chân của hắn, lấy mặt sàn đấu làm vật dẫn, tiến thẳng đến chỗ Cổ Hà, hình thành các dây xích trói buộc cơ thể Cổ Hà lại khiến hắn không thể cử động. Nhân cơ hội đó, Lâm lập tức bổ kiếm xuống.
Xoẹt
Thanh âm đứt lìa vang lên, Cổ Hà bị trảm làm đôi. Ma Lực bao bọc xung quanh cơ thể hắn cũng theo đó mà tan biến.
Phụt
Cổ Hà chết đi nhưng Lâm cũng không khả quan hơn mấy khi mà liên tiếp sử dụng thức thứ 6 và thức thứ 7.
Trong bộ kiếm pháp mà Lâm tự thiết kế thông qua Bạch Ảnh Kiếm pháp thì từ thức thứ 6 trở đi thì lượng tiêu tốn Đấu Khí là cực lớn.
“Phu quân không sao chứ?”
Lúc này, Vân Vận từ trên khán đài bay xuống kiểm tra tình hình của Lâm.
“Không sao! Chỉ là bị tiêu tốn Đấu Khí thôi! Đây là vết thương cũ tái phát a!”
Đương nhiên cái vết thương lúc đánh với Xích Diệm vẫn chưa khỏi hẳn a.
“Ta cần phải mạnh lên nữa mới được!”
Nhìn Lâm thê thảm như vậy khiến cho Vân Vận lòng đau như cắt. Nếu như nàng mạnh hơn thì có lẽ đã giúp được hắn rồi.
“Không hổ là tên khiến ta mất đi phân nửa phần bên trái a!”
Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên từ trên không trung.
“Ô! Xem ra ngươi có vẻ không được cân xứng ấy nhỉ? Có cần ta làm giúp bên còn lại luôn không?”
Lâm lạnh giọng nhìn lên không trung nói.
“Ngươi muốn chết!”
Xích Diệm nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm nói. Đương nhiên, việc Lâm chặt đứt phân nửa phần bên trái của hắn khiến hắn ghi thù Lâm.
“Hừ! Nói nhiều quá!”
Lâm cũng không rảnh mà tán nhảm. Hăc lập tức phi thân lên chỗ Xích Diệm, định một kiếm tất sát.
“Trò mèo!”
Xích Diệm cũng đã nhìn thấy cách tấn công của Lâm vào lần trước nên lần này hắn đương nhiên biết cách ứng phó.
Nhưng hắn tính không bằng Lâm tính, ngay khi Lâm định một kiếm trảm xuống thì thân ảnh Lâm lại lần nữa biến mất mà xuất hiện ở sau lưng hắn.
“Kiếm kỹ, bí kỹ, Tuyệt Thiên Trảm!”
Lần này, Lâm đã thuần phục hơn Tuyệt Thiên Trảm nên sẽ không mất thời gian tích tụ Đấu Khí nữa.
“Chết đi!”
Lâm lạnh giọng nói. Theo đó, đường kiếm được bổ xuống.
“Không! Ta chưa thể chế...”
Xoẹt
Chưa nói hết câu, cả cơ thể hắn đã bị chẻ đôi dưới kiếm của Lâm. Cả cơ thể Xích Diệm theo đó mà rơi xuống.
Lâm cũng không khá hơn là bao. Lần này hắn chính thức cạn Đấu Khí. Tay hắn vô lực cầm kiếm, Hắc Ảnh Kiếm theo đó mà rơi xuống cắm thẳng xuống đất.
Ầm
Lâm cũng vậy, đôi mặt nhắm lại vì mệt mỏi, toàn thân rã rời vô lực mà rơi.
Nhưng Lâm không giống Hắc Ảnh Kiếm, Vân Vận đã nhanh chóng xuất hiện và ôm hắn vào lòng, ngăn cơ thể hắn rơi xuống.
Sau đó Vân Vận nhẹ nhàng đưa Lâm xuống, đưa hắn về phòng của nàng nghỉ ngơi.
Vân Sơn cũng kêu gọi chúng đệ tử dọn dẹp võ đài.
•••
Trong một không gian nào đó.
Hai thân ảnh với thân hình khá giống Xích Diệm đang ở đó.
Rắc
Một lệnh bài sinh mệnh vỡ tan, cũng chính là của Xích Diệm.
“Hô! Xích Diệm chết rồi à?”
Một nam tử Ma Tộc lên tiếng.
“Hừ! Tên đó suốt ngày làm mấy thí nghiệm vớ vẩn! Chắc gặp phải tên quái thai nào đó rồi!”
Nam tử Ma Tộc còn lại lên tiếng.
“Đừng nói vậy chứ, Dực Ảnh! Dù sao Xích Diệm cũng là đồng đội với chúng ta a!”
“Hừ! Ta không phải là đồng đội với tên vô dụng đó!”
Dực Ảnh hừ lạnh nói.
“Với cả ngươi, Hắc Phong! Ngươi có đoán được ai có thể giết Xích Diệm không?”
Dực Ảnh lại nói tiếp.
“Ta đoán chắc là cái tên Diệp Lâm mà Xích Diệm hay nhắc!”
Hắc Phong nói.
“Diệp Lâm sao! Ta đi ra ngoài đó một chút! Ngươi ở lại canh chừng cho chủ nhân đi!”
Nói xong, Dực Ảnh cũng theo đó mà biến mất khỏi không gian.
“Thật là...”
Hắc Phong lắc đầu thở dài. Tại sao hắn lại phải làm động đội của 2 tên thần kinh như vậy.