Lâm và Nạp Lan Kiệt đang 2 mắt nhìn nhau, không khí im lặng đến cực điểm.
“ŧıểυ tử, ngươi rốt cuộc là thế nào với Yên Nhiên nhà ta?”
Nạp Lan Kiệt nhịn không được hỏi. Với tư cách là gia gia của Nạp Lan Yên Nhiên, đương nhiên lão cũng muốn biết rốt cuộc cháu của hắn và tên ŧıểυ tử trước mặt này là quan hệ như thế nào.
“Yên Nhiên chỉ là đồ đệ của lão bà của ŧıểυ tử thôi a!”
Lâm cười nói. Nhưng Nạp Lan Kiệt thì nghe chả lọt tai chút nào. Chỉ là đồ đề mà xưng hô với ta là gia gia? Lại còn nháy mắt với Yên Nhiên khi nó vừa định rời đi? Thêm cái vẻ mặt thẹn thùng của con bé mà ngươi chỉ bảo là ‘chỉ là đồ đệ của lão bà của ŧıểυ tử thôi’? Có đánh chết ta, ta cũng không tin chỉ là như vậy.
Nhìn thấy sắc mặt của Nạp Lan Kiệt có hơi khó coi thì Lâm cười thầm. Thân là một tướng quân của Gia Mã Đế Quốc, vậy mà lại để một ŧıểυ tử như hắn nói vài 3 câu đã biểu hiện như vậy rồi.
“Nhưng mà tương lai thì ŧıểυ tử có thể lấy luôn Yên Nhiên làm lão bà a! ŧıểυ tử có nên xưng một tiếng gia gia với người không nhỉ?”
Lâm tiếp tục cười nói. Nghe đến đây thì Nạp Lan Kiệt khóe miệng có hơi co giật. Chưa gì mà ngươi đã muốn nhận ta làm gia gia? Đã hỏi ý của con bé chưa?
“Chuyện của ngươi, lão già như ta không rảnh mà quan tâm! Nhưng nếu Yên Nhiên đồng ý làm người của ngươi thì ta cũng không cản!”
Nạp Lan Kiệt phất tay nói.
“Được a! Gia gia tốt!”
Lâm vui vẻ cười nói.
“Nhưng mà ŧıểυ tử họ Tiêu kia thì...”
Nhắc đến đứa cháu của ông bạn già của Nạp Lan Kiệt thì hắn không khỏi thở dài. Bởi hôn ước giữa Nạp Lan Yên Nhiên và Tiêu Viêm là do hắn và gia gia của Tiêu Viêm, đồng thời cũng là huynh đệ của hắn, lập nên. Không nghĩ đến, về sau, Nạp Lan Yên Nhiên phản đối hôn ước và chạy đến Tiêu Gia để từ hôn.
Nghe Nạp Lan Yên Nhiên kể lại là lúc đó có một nam tử tên Diệp Lâm hỗ trợ nàng từ hôn, khiến việc từ hôn diễn ra thuận lợi. Thậm chí cũng không kết thù giữa Tiêu Gia và Nạp Lan Gia.
“Tiêu Viêm à? Vậy thì gia gia không cần lo lắng đâu! Dù cho hắn thêm 20 năm tu luyện khổ cực thì cũng không thể làm nên sóng gió gì được đâu!”
Lâm cười nói. Đương nhiên lời hắn nói là thật. Với tài lực và khả năng luyện đan thượng thừa của hắn thì việc bồi dưỡng ra vài Đấu Tông, Đấu Tôn thì chỉ là chuyện nhỏ. Chưa kể đến, bên cạnh hắn còn có Dược Trần và Lôi Mị, 2 cái Luyện Dược Sư.
Dược Trần vốn đã là Luyện Dược Sư Bát Phẩm cùng với tu vi Đấu Tôn. Còn Lôi Mị, dưới sự chỉ dạy của hắn, không lẽ có thể thua kém Dược Trần?
“Ngươi có vẻ tự tin nhỉ?”
Nạp Lan Kiệt hiếu kỳ hỏi. Hắn không biết ŧıểυ tử trước mắt này lấy tự tin ở đâu. Bởi hắn cũng biết rõ Tiêu Viêm có thiên phú, chỉ là chuyện tương lai thì không ai đoán chắc được, huống hồ là 20 năm sau.
“ŧıểυ tử có tiền vốn để tự tin!”
Lâm tự tin nói. Một Vân Lam Tông hắn còn đẩy mạnh thực lực của toàn thể được thì thêm vài 3 lão bà của hắn thì đương nhiên là dư sức rồi.
“Ngươi tự tin thì tốt! Ta cũng hết chuyện để nói với ngươi rồi! Ngươi đừng có mà phụ Yên Nhiên đấy!”
Nạp Lan Kiệt phất tay nói.
“Đương nhiên, ŧıểυ tử sao mà phụ nàng được a! Thậm chí cho gia gia được bế tôn tử a! Haha!”
Lâm vừa cười vừa nói.
“Ta chờ mong lắm a!”
Nạp Lan Kiệt vuốt râu cười nói. Hắn sống đến tận bây giờ mà được bế tôn tử nữa thì còn gì bằng. Một đời người được 2 lần bế tôn tử a.
“ŧıểυ tử không để gia gia thất vọng đâu a! ŧıểυ tử đi đây!”
Lời vừa dứt thì Lâm đã phóng như hỏa tiễn mà đi rời đi rồi.
“Tên ŧıểυ tế này thật không đơn giản a!”
Nạp Lan Kiệt vuốt râu cười nói. Đối diện với tên ŧıểυ tử đó, vậy mà hắn không cảm nhận được tu vi. Há chẳng phải nói rằng tên đó thực lực đã vào Đấu Hoàng, Đấu Tông đi? Nhìn tên đó cũng chỉ mới 15 16 tuổi thôi mà?
Nạp Lan Kiệt ngừng việc suy nghĩ về tên ŧıểυ tế của hắn. Bởi càng suy nghĩ thì hắn càng kinh sợ với sự khủng bố của tên ŧıểυ tế của hắn.
•••
Vài ngày sau.
Nạp Lan Gia tổ chức một bữa tiệc chúc mừng Nạp Lan Kiệt phục hồi.
Hiện tại, Lâm đang trong một bộ bạch lam bào nhìn rất là đẹp nhưng không quá màu mè. Hắn là con người thích sự đơn giản.
“Phu quân!”
Trong lúc Lâm đang ngắm ánh sao trời trong màn đêm tối thì một giọng nói như lan như ngọc vang lên từ phía sau lưng hắn. Người đến chính là Vân Vận, Minh Nguyệt, Lôi Mị, ŧıểυ Tuyết và Thành Lân.
Vân Vận thì trong một bộ váy dài màu lam ôm sát cơ thể với vài hoa văn trên đó, kết hợp với vẻ đẹp vốn có của nàng thì càng thêm tuyệt mỹ, mang theo vẻ đẹp thanh nhã nhưng đầy cao quý.
Minh Nguyệt thì mang trên thân một bộ váy dài màu đen ôm sát cơ thể, kết hợp với mái tóc đen dài của nàng thì càng tôn lên vẻ đẹp của nàng, mang theo vẻ đẹp của sự huyền bí.
Lôi Mị thì trên thân là một bộ váy ngắn màu trắng, phía sau có 2 tà áo chìa ra để che đi phần sau, trên đầu có một kẹp tóc nhỏ xinh, phối hợp với mái tóc bạch kim của nàng thì càng thêm đẹp.
ŧıểυ Tuyết và Thanh Lân thì mặc một bộ váy màu lục nhạt, trùng màu với nhau. Chắc là do 2 nàng xem xem tuổi của nhau nên thân với nhau nên nảy ra ý tưởng mặc cùng một bộ. Đúng là đôi bạn cùng tiến mà.
“Các lão bà của ta đây rồi! Các nàng thật đẹp a!”
Lâm vui vẻ nói. Được ngắm nhìn mỹ nữ trong các bộ y phục đẹp thì có thể không vui được sao.
“Phu quân cũng đẹp không kém a!”
Minh Nguyệt che miệng cười nói.
“Phu quân các nàng mặc gì mà chẳng đẹp!”
Lâm vô sỉ nói. Đương nhiên hắn có tiền vốn để tự tin vào bản thân của hắn.
“Hứ!”
Minh Nguyệt yêu kiều hứ một cái rồi quay đi chỗ khác. Bởi nàng cũng cạn lời với độ vô sỉ vượt qua thường thức của phu quân nàng. Vân Vận thấy vậy thì che miệng cười khẽ.
Chúng nữ Lôi Mị, ŧıểυ Tuyết và Thanh Lân thì mặt đỏ bừng khi nghe Lâm nói ‘phu quân các nàng’.
“Diệp Lâm!”
Trong lúc Lâm đang trò chuyện cùng chúng nữ thì một giọng nói của nữ tử vang lên từ sau lưng hắn. Hắn quay đầu lại thì thấy Nạp Lan Yên Nhiên, trên thân nàng lúc này là một bộ váy dài màu vàng nhạt ôm sát cơ thể, trên y phục là vài hoa văn được thiết kế sắc xảo, kết hợp với mái tóc màu hồng vốn có của nàng thì nàng bây giờ đã diễm lệ hơn rất nhiều so với thường ngày.
“Ô! Yên Nhiên đấy à! Hôm nay nàng đẹp lắm a!”
Lâm khen ngợi nói. Sau vài ngày, kể từ lúc Lâm giải độc cho Nạp Lan Kiệt thành công thì hắn có đến tìm Nạp Lan Yên Nhiên để trêu chọc nàng. Bởi ngoài làm nhiệm vụ của hệ thống ra thì việc hắn thích nhất vẫn là trêu đùa với các mỹ nhân, đặc biệt là lão bà của hắn. Mà Nạp Lan Yên Nhiên, hắn đã nội định nàng là lão bà thì đương nhiên phải quan tâm một chút rồi. . Đam Mỹ Hay
Trong khoảng thời gian đó, Nạp Lan Yên Nhiên và hắn cũng thân hơn một chút. Thậm chí là nàng cũng không ghét hắn khi hắn gọi thẳng tên nàng.
“Thật...thật sao?”
Nạp Lan Yên Nhiên thẹn thùng nói, khuôn mặt có hơi đỏ. Mấy lão bà của hắn thấy biểu hiện của Nạp Lan Yên Nhiên như vậy thì chỉ có thể tay sờ trán, lắc đầu thở dài. Bởi các nàng biết Nạp Lan Yên Nhiên đã rơi vào ma trảo của phu quân các nàng rồi.
Ở phía bên kia, một đám công tử của các Gia Tộc dùng ánh mắt ghen tức nhìn lấy Lâm.
“Rốt cuộc tên kia là ai? Tại sao lại có nhiều mỹ nữ vây quanh như vậy?”
Một tên công tử thế gia nào đó lên tiếng.
“Đúng vậy! Thật không thể chấp nhận được!”
Một tên công tử khác phụ họa theo.
Đúng lúc này, một thân ảnh nữ tử khác bước vào. Dung mạo của nàng cũng không kém gì chúng nữ Vân Vận, trên thân là một bộ váy dài màu đỏ đậm ôm sát cơ thể, trên đó là vài hoa văn được thiết kế đẹp đẽ trên đó kết hợp cùng mái tóc dài màu tím nhạt thì vẻ đẹp nàng lại được tăng thêm một phần.
Đi theo phía sau nàng chính là một nam tử với mái tóc trắng dài, trên thân là một bộ bạch y.
“Mỹ nữ nào đây?”
Một tên công tử lên tiếng hỏi.
“Hình như là ŧıểυ thư của Đặc Mễ Nhĩ Gia Tộc, Nhã Phi thì phải!”
Một tên công tử khác lên tiếng.
Đúng như lời tên công tử kia nói, nàng chính là Nhã Phi, còn sau lưng chính là Dược Trần.
Nhã Phi bước từng bước đến chỗ của Lâm đang hàn thuyên.
“Đừng nói với ta là Nhã Phi ŧıểυ thư cũng quen biết cái tên mặt trắng kia đi?”
Một tên nam tử khác lên tiếng.
“Không thể nào a! Nữ thần trong lòng của a! Rốt cuộc tên kia là ai?”
Hàng loạt tiếng bàn tán xôn xao vang lên.
“Phu quân! Lâu rồi không gặp!”
Nghe được giọng nói thân quen thì Lâm quay đầu lại.
“Nhã Phi đấy à! Đúng là lâu rồi không gặp a! Mọi chuyện ở Đặc Mễ Nhĩ Gia Tộc đều xuông sẻ chứ?”
Lâm cười nói. Đương nhiên là hắn vẫn còn nhớ việc mà Đặc Mễ Nhĩ Tộc Trưởng ép Nhã Phi gả cho tên Mộc Chiến của Mộc Gia ở trong nguyên tác. Mặc dù đã sắp xếp Dược Trần đi theo nhưng hắn vẫn hơi lo lắng.
“Đã giải quyết xong xuôi rồi! Hôn ước của thiếp cũng đã biến mất! Có điều phiền phức thì vẫn tồn tại!”
Nhã Phi lắc đầu thở dài. Nghe nàng nói thì hắn cũng đoán được cái phiền phức đó là gì rồi.
“Nhã Phi! Ai cho phép nàng thân mật với một tên nam tử khác?”
Đúng lúc này, một nam tử cao khoảng 1m8 xuất hiện, lên giọng nói.
“Chuyện hôn ước giữa ngươi và ta đã biến mất! Vả lại ta thân mật với phu quân của ta thì liên quan gì đến ngươi?”
Nhã Phi giọng điệu chán ghét nhìn lấy nam tử. Tên này, ngoài Mộc Chiến ra thì còn ai vào đây.