Lâm sau khi gặp mặt cụ lão lần cuối thì cũng quay trở về với nhóm của Minh Nguyệt.
Hiện tại, Lâm cùng 3 nữ đang bước đi vào bên trong thành. Cả nhóm cách thành trì chỉ còn khoảng 10m thì một nam tử đã chạy đến chặn đường nói:
“Ân công! Cuối cùng cũng tìm được ngươi a!”
Tên nam tử mở miệng nói.
“Ân công?”
Lâm cùng chúng nữ 2 mắt nhìn nhau. Ai là ân công của ngươi?
“Vị huynh đài này, có phải nhầm lẫn với ai rồi không?”
Lâm lên tiếng hỏi. Theo trí nhớ của hắn thì đâu có gặp ai mà có dung mạo giống nam tử này?
“Ân công nói đùa! Ân công là người đối chiến với Xà Nhân có một màu đen toàn thân ấy! Ta là người khi đó mà ân công ra tay cứu trợ!”
Tên nam tử cười nói.
“À ra là vậy!”
Lâm lúc này mới nhớ lại cái tên nam tử mà hắn bảo lui ra sau. Quả thật lúc đó do bận phải tập trung tìm cách giết cái tên Hắc Xà Nhân kia, rảnh đâu mà nhìn dung mạo của tên nam tử này.
“Tại hạ là Tiêu Đỉnh! Đoàn trưởng của Mạc Thiết Dong Binh Đoàn! Nếu ân công có thể thì hãy đến Mạc Thiết Dong Binh Đoàn một chuyện với tại hạ a!”
Tiêu Đỉnh lên tiếng. Người nam tử trước mắt hắn lúc này chính là một cường giả chính hiệu, nếu móc nối quan hệ với hắn thì chả phải Mạc Thiết Dong Binh Đoàn cũng sẽ tăng danh vọng và địa vị hơn a.
“Tiêu Đỉnh? Tiêu Gia ở Ô Thản Thành?”
Lâm làm vẻ mặt ngu ngơ hỏi.
“Đúng vậy a! Ân công quen biết Tiêu Gia?”
Tiêu Đỉnh nghi hoặc hỏi.
“Nào chỉ biết, ta từng sống ở Tiêu Gia 1 năm mà! Diệp Lâm là tên của ta!”
Lâm nhẹ nhàng nói. Nghe đến đây thì Tiêu Đỉnh sắc mặt chợt biến sắc. Đương nhiên hắn có nghe qua Tiêu Chiến, phụ thân của hắn, gửi thư bảo rằng nếu gặp người tên Diệp Lâm thì không nên trêu chọc.
“Vậy ra là Diệp công tử! Mời đi theo tại hạ!”
Tiêu Đỉnh ra hành động mời nói.
“Được!”
Lâm cũng không khách khí. Với lại, đường đường chính chính vào Mạc Thiết Dong Binh Đoàn mang Thanh Lân đi ra thì đỡ phải tốn sức a.
Sau đo, dưới sự dẫn đường của Tiêu Đỉnh thì Lâm cùng chúng nữ đã đến trụ sở của Mạc Thiết Dong Binh Đoàn.
“Đại ca về rồi!”
Vừa bước vào thì một tên nam tử khác đi ra, nhìn Tiêu Đỉnh nói.
“Ừ! Ngươi sai người chuẩn bị 3 căn phòng nghỉ ngơi cho bọn họ!”,
Tiêu Đỉnh phân phó nói với nam tử kia, hay nói đúng hơn tên nam tử kia chính là Tiêu Lệ, đệ đệ của Tiêu Đỉnh.
“Được!”
Nói xong, Tiêu Lệ cũng nhanh chóng đi sắp xếp. Sau một hồi thì có vài nha hoàn đi đến và dẫn đường cho Lâm và 3 nữ đi nghỉ ngơi.
“Đại ca này! Đại ca có thấy 2 nữ tử trưởng thành kia trông rất đẹp mắt không, còn ŧıểυ cô nương kia thì tương lai khỏi phải chê a!”
Ngay sau khi nhóm Lâm rời đi thì Tiêu Lệ đi đến nói với Tiêu Đỉnh.
Tiêu Đỉnh nghe vậy thì trừng mắt nhìn tên đệ đệ t*ng trùng lên não của mình nói:
“Ngươi dám đánh chủ ý với bọn họ, Diệp công tử không đi Tiêu Gia san bằng thì ngươi cũng chưa chắc toàn thây đâu!”
Trong thư của Tiêu Chiến, lão cũng nói rõ về thực lực khủng bố cùng với thế lực thần bí phía sau lưng của Diệp Lâm. Đương nhiên với một tên có não như Tiêu Đỉnh thì hiểu việc này hệ trọng đến mức nào. Sai một bước có thể dẫn đến hậu họa diệt tộc cho Tiêu Gia.
“Họ Diệp? Là cái tên Diệp Lâm kia?”
Tiêu Lệ lúc này mới giật mình. Diệp Lâm, người trong Tiêu Gia thì ai mà chẳng biết, cách đây không lâu, Tiêu Lệ có trở về Tiêu Gia thì được các cao tầng nói về thực lực của Diệp Lâm ở mức Đấu Vương, Đấu Hoàng làm cho hắn sợ vỡ mật. Vậy mà hôm nay hắn định chạm vào nữ nhân của tên khủng bố kia.
“Ừ! Vì thế ta mới nói đừng có làm gì ngu xuẩn cả!”
Tiêu Đỉnh nói.
“Được!”
Tiêu Lệ gật đầu tán thành.
•••
Trong gian phòng mà Lâm nghỉ ngơi.
Lâm sau trận chiến vừa rồi đã chút hơi mệt rồi. Việc sử dụng Đấu Khí cùng kích hoạt Sharingan liên tục thì chả khác gì cái lúc mà hắn gảy Nguyệt Hồn Khúc cho Vân Vận chữa trị cả. Ít nhất thì lần này hắn không tiêu hao gần cạn Đấu Khí như lần đó.
Hiện tại, Lâm đã nằm bẹp trên giường với cái cơ thể nằm sấp, đầu dính vào cái gối.
“Cần phải cố gắng giải khai càng nhiều cấp càng tốt!”
Lâm lẩm bẩm. Theo cảm nhận của hắn đến từ tên Ma Tộc kia thì có lẽ tên thủ lĩnh của tên Ma Tộc đó mạnh hơn hắn hiện tại rất nhiều. Ước tính là cỡ Đấu Thánh hoặc Đấu Đế.
Cốc Cốc
Bỗng lúc này, tiếng gõ của phòng vang lên khiến Lâm bừng tỉnh và nhìn qua.
“Ai?”
Lâm cảnh giác hỏi.
“Nô tỳ được sai đến chăm sóc công tử!”
Một giọng nói nữ vang lên.
“Ngươi vào đi!”
Nghe thấy người đến là một nha hoàn thì cảnh giác cũng bớt một chút, bởi vì nha hoàn thì tu vi không được cao, có thể làm gì được hắn?
Được sự cho phép của người bên trong, nha hoàn cũng mở cửa đi vào.
Nha hoàn bước vào, trước mắt Lâm là một nữ tử tầm 12 13 tuổi, mái tóc màu lục nhạt dài ngang vai, thân hình nhỏ nứa, giữa trán là một cái hạt lục bảo nhỏ xíu.
“Ngươi là Xà Nhân?”
Lâm cảm nhận được khí tức khá giống với Xà Nhân nhưng cũng có khí tức của Nhân Loại bên trong nàng. Lúc này, Lâm mới chợt nhớ ra, cô bé này chính là Thanh Lân, một bán Xà Nhân ở trong Đấu Phá Thương Khung, người mà hắn đến đây tìm.
Trước câu hỏi của Lâm, Thanh Lân bắt đầu thút thít muốn khóc. Có lẽ nàng là Bán Xà Nhân nên không được Nhân Loại xem trọng đã khiến nàng có chút hoảng sợ khi bị nói ra nửa dòng máu Xà Nhân kia.
“Ai nói ta ghét bỏ muội?”
Lâm nhẹ nhàng đưa tay ra xoa đầu Thanh Lân nói. Đối với Lâm thì Xà Nhân hay Nhân Loại cũng được, miễn là nhân phẩm không tệ thì Lâm đương nhiên cũng không bài xích.
“Thật...thật sao?”
Thanh Lân cũng đã ngừng khóc, nhìn Lâm hỏi.
“Đương nhiên rồi! Muội tên gì thế?”
Lâm cười nói.
“Muội tên Thanh Lân! Còn công tử?”
Thanh Lân hỏi.
“Ta tên Diệp Lâm! Sau này cứ gọi ta là Lâm ca là được!”
Lâm vừa cười nói, vừa xoa đầu nàng.
“Ừm! Lâm ca, để Thanh Lân chăm sóc cho!”
Thanh Lân vui vẻ nói.
“Được a! Ta đã hơi ê ẩm cái vai rồi này, muội đến đấm lưng giúp ta đi!”
Lâm cười nói rồi nằm sấp xuống, để cho Thanh Lân làm việc.
“Ừm!”
Thanh Lân gật đầu đáp một tiếng rồi đi đến, bắt đầu đấm lưng cho Lâm.
“Ahh, tuyệt vời!”
Trước sự thoải mái mang lại, Lâm thầm nghĩ. Không thể không nói, chiến đâu đối với Lâm vẫn là một việc mà xương khớp hoạt động ở tối đa, bây giờ được thả lỏng và được chăm sóc thì cái cảm giác nó phê thôi rồi.
Sau một hồi thì Lâm cũng đã thoải mái hơn nhiều, ngồi dậy nói:
“Thanh Lân này, muội có muốn đi theo ta ngao du thiên hạ không?”
“Được...được sao?”
Thanh Lân hứng khỏi nói. Vốn nàng cũng rất muốn đi ra thế giới bên ngoài, nhưng vì sợ thân phận bại lộ khiến người khác đối xử lạnh nhạt với mình nên nàng không dám.
“Được chứ! Ở bên ngoài có rất nhiều thứ hay ho a!”
Lâm nói ra lời dụ dỗ. Đương nhiên, nếu Thanh Lân mà bị tên nào đó khi dễ, hắn không ngại mà tiễn bọn chúng 1 vé đi gặp Diêm Vương đâu.
“Thanh Lân muốn ra ngoài ngao du thiên hạ với Lâm ca a!”
Thanh Lân vui vẻ nói.
“Được! Để ngày mai ta đi gặp Tiêu Đỉnh để nói chuyện!”
Lâm gật đầu nói. Hắn cũng cần rời đi nơi này sớm để đi lấy dị hỏa, giúp Mỹ Đỗ Toa đột phá thành công.
•••
Sáng ngày hôm sau.
“Lâm ca! Dậy thôi!”
Thanh Lân bước vào trong phòng của Lâm, gọi hắn dậy.
“Oáp! Lân Nhi đấy à!”
Sau cơn mệt mỏi cùng với tuyệt kỹ đấm bóp của Thanh Lân thì Lâm cũng chìm vào giấc ngủ sâu, đầy sảng khoái.
Lâm cũng không định nằm nữa mà bật dậy, đi ra khỏi phòng, hướng nơi có sự hiện diện của Tiêu Đỉnh mà đi.
“Ahh! Diệp công tử, hôm qua nghỉ ngơi thoải mái chứ?”
Tiêu Đỉnh thấy Lâm bước tới thì mở miệng hỏi thưa. Đùa, nếu Lâm mà không hài lòng thì có khi cái Mạc Thiết Dong Binh Đoàn của hắn cũng bay màu trong một nốt nhạc a.
“Rất sảng khoái! À mà ta có việc cần nói đây!”
Lâm nhẹ nhàng nói.
“Không biết Diệp công tử tìm tại hạ có việc gì?”
Tiêu Đỉnh nghi hoặc hỏi.
“Cũng không có gì! Ta muốn đổi vài loại Đan Dược Tam Phẩm với Thanh Lân, ta muốn mang nàng theo!”
Lâm cười nói, đồng thời nắm lấy tay của Thanh Lân.
“Được được! Diệp công tử cứ mang nàng đi a!”
Tiêu Đỉnh lòng vui vẻ không thôi. Đan Dược Tam Phẩm đổi lấy một nha hoàn? Quá lời.
“Được rồi, ta cũng không làm phiền nữa!”
Nói xong, Lâm phất tay, kéo theo Thanh Lân đi tìm nhóm Minh Nguyệt.
“Phu quân!”
“Công tử!”
“Lâm ca!”
Minh Nguyệt, Lôi Mị, ŧıểυ Tuyết lần lượt nói khi thấy thân ảnh của Lâm xuất hiện.
“Chúng ta đi thôi!”
Do đã hoàn thành công việc thì còn cần gì ở lại đây nữa?
“Phu quân này! Hay là chúng ta đi mua sắm một chút đi a!”
Minh Nguyệt lúc này lên tiếng nói.
“Đúng vậy a! Dù sao thì công tử cũng không gấp mà!”
“Đúng đó, đúng đó, Lâm ca. Chúng ta đi mua sắm đi!”
Lôi Mị và ŧıểυ Tuyết cũng hùa theo đề nghị của Minh Nguyệt.
“Lâm ca, muội cũng muốn đi mua sắm a!”
Lúc này, Thanh Lân cũng gia nhập vào hội đòi đi mua sắm với các nàng.
Lâm nghe vậy thì bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ:
“Đúng là nữ nhân thời nào cũng vậy, luôn thích mua sắm các thứ!”
Khi còn ở Địa Cầu, hắn cũng vô phương cứu chữa với cái tính thích đi mua sắm của mẹ hắn. Và đặc biệt hơn, Lâm cực ghét việc đi mua sắm. Còn lý do thì rất đơn giản, quá mất thời gian, Lâm thà dành ra 2 tiếng để cày game còn hơn lãng phí 2 tiếng đi lòng vòng mua sắm.
“Vậy các nàng đi đi! Ta còn công việc cần phải đi làm! Minh Nguyệt, nếu có biến thì nhớ liên lạc với ta thông qua Ngọc Bội Truyền Âm!”
Lâm phân phó nói. Với bản tính kỹ lưỡng của hắn thì mọi việc cần được sắp xếp một cách hoàn hảo thì hắn mới an tâm mà đi làm việc của mình.
“Được! Phu quân cũng cẩn thận a!”
Minh Nguyệt đương nhiên hiểu công việc của Lâm là gì, đoán chắc 80% có liên quan đến chiến đấu. Nói chiến đấu cũng không sai biệt bởi Thanh Liên Địa Tâm Hỏa cũng có linh trí thì có thể dễ dàng khuất phục sao?
“Ừ! Các nàng cũng cẩn thận!”
Lời vừa dứt thì thân ảnh của Lâm cũng biến mất, để lại 4 nữ.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
Minh Nguyệt lên tiếng nói.
“Ô!”
3 nữ còn lại cũng đồng thanh.
Thế là 4 nữ cùng nhau đi ra ngoài khu chợ mà mua sắm.