Lâm từ từ mở mắt dậy. Trước mặt hắn chính là gương mặt tuyệt mỹ của Vân Vận đang nằm kế bên hắn. Rồi lại nhìn sang xung quanh thì thấy vài loại thảo dược có tác dụng gia tăng tốc độ tụ Đấu Khí đang được rải rác xung quanh hắn.
“Chủ nhân tỉnh rồi đấy à?”
Bỗng lúc này, một giọng nói của nữ tử vang lên. Chính là giọng của A Sư, nàng đang đi từ ngoài vào. Một vẻ đẹp mê người của nàng khiến Lâm đứng hình trong chốc lát.
“Hô! A Sư đấy à? Hay ta nên gọi là Minh Nguyệt nhỉ?”
Lâm giọng cười đùa nói. Vốn hắn đã biết nàng là nói dối hắn về giới tính với tên nên hắn mới phải chơi lầy với nàng luôn.
“Ngươi làm sao biết được?”
Minh Nguyệt chấn kinh, nàng nói dối vụ giới tính là thật nhưng vụ tên thật thì nàng chưa nói với hắn bao giờ. Vậy tại sao hắn lại biết.
“Đêm qua ta ngủ, mơ thấy một vị cao nhân chỉ rõ chân tướng của ngươi cho ta a!”
Lâm cười đùa nói. Đương nhiên, Lâm đâu ngu gì mà nói ra là bản thân đã đọc qua ŧıểυ thuyết Đấu Phá Thương Khung. Với cả nếu biết được bản thân là từ ŧıểυ thuyết mà ra thì cảm giác sẽ là gì?
Phốc
Minh Nguyệt nhịn không được mà ôm bụng cười. Mặc dù nàng biết chủ nhân của mình thực lực cường đại, tài nghệ vô song nhưng mà về khoản tấu hài thì nếu hắn là đứng thứ 2 thì không ai thứ nhất.
“Được rồi! Vậy mấy thảo dược này chẳng là ngươi mang từ hang động đến đi?”
Lâm nhìn sơ qua đống thảo dược thì hắn đã chắc chắn là mấy thảo dược mà Minh Nguyệt lấy từ hang động ra. Bởi vì trước đó, Lâm đã xem sơ qua những thứ bên trong hang động của nàng.
“Chủ nhân rốt cuộc là trí nhớ đạt tầm cỡ nào vậy? Chỉ nhìn qua một chút đã biết là từ hang động của ta!”
Minh Nguyệt kinh ngạc. Nàng cũng phải công nhận là trí nhớ của Lâm là rất tốt, trí thông minh cũng không kém. Mặc dù nàng không biết vì sao mà vị chủ nhân này lại biết tên thật của mình nhưng nàng cũng không rảnh mà hỏi. Chỉ là một cái tên thôi mà, cần gì phiền phức đến vậy.
“Ưm...”
Đúng lúc này, Vân Vận cũng từ từ mở mắt tỉnh dậy.
“Chào...chào buổi sáng!”
Vân Vận ngồi dậy, tay dụi dụi con mắt, cất giọng nói như lan như ngọc lên.
“Vận Nhi, chào buổi sáng!”
Lâm cũng ôn nhu đáp lại. Đối với Vân Vận mà nói thì Lâm thực sự là một mực quan tâm. Có lẽ hắn thương xót cho nàng khi mà trong nguyên tác, mặc dù yêu Tiêu Viêm nhưng nàng không được danh phận như những nữ nhân khác của Tiêu Viêm.
“Minh Nguyệt, ngươi ở lại bồi tiếp nàng đi! Ta ra ngoài chuẩn bị thức ăn!”
Lâm nhẹ nhàng nói. Sau 10 ngày không xuống bếp khiến hắn có hơi bức rức trong người rồi a.
“Chủ nhân vào bếp sao? Thật đáng chờ mong à nha!”
Minh Nguyệt nghịch ngợm nói. Quả thật, sau cái lần thưởng thức món ăn do Lâm làm ra thì cô nàng này đã mê mẩn luôn rồi. Bây giờ lại được nghe Lâm nói đi chuẩn bị thức ăn. Có thể không cao hứng.
Lâm không đáp lại nàng mà bước đi ra khỏi hang động.
“ŧıểυ Lâm biết nấu ăn?”
Một bên, Vân Vận nghi hoặc hỏi. Việc tu sĩ nam biết nấu ăn là khá hiếm thấy, thường họ sẽ tập trung tu luyện để gia tăng thực lực hoặc là làm việc gì đó lớn, tạo nên thành tựu. Bây giờ thấy nam nhân của mình ngoài tài nghệ vô song ra thì lại còn biết nấu ăn, không nghi hoặc mới là lạ.
“Ừm! Chủ nhân nấu ăn rất ngon a! Vân Vận cô nương thật có phúc khi là nữ nhân của chủ nhân a!”
Minh Nguyệt trêu đùa nói. Đương nhiên việc trêu chọc Lâm thì nàng thường ăn quả đắng, bây giờ có một nữ chủ nhân, lấy nàng chọc ghẹo thay chủ nhân nàng cũng xem như một thành tựu a.
Nhưng theo nguyên tác thì Minh Nguyệt đâu có nhây như vậy. Chắc là do cái tính thích cà khịa của tên nào đó nhiễm rồi.
Nghe Minh Nguyệt nói mình là nữ nhân của Lâm thì khuôn mặt không tự chủ mà đỏ bừng, nàng là da mặt mỏng a.
Sau đó, cả 2 nàng ngồi nói chuyện với nhau cho đến khi Lâm chuẩn bị thức ăn xong.
•••
Ở bên ngoài hang động.
Lâm đang lấy từng dụng cụ nấu ăn ra để chuẩn bị chế biến.
“Hôm nay làm món gì đây nhỉ?”
Nhìn đống nguyên liệu, Lâm suy tư. Nguyên liệu trong nhẫn trữ vật chỉ còn lại bột mì, một phần thịt của con lợn rừng lúc trước, một vài loại rau và một số gia vị cần thiết.
“Vậy làm mì thịt hầm vậy!”
Lâm quyết định món ăn. Hắn lấy bột mì ra mà nhào nặn, sau đó lại thái sợi ra mà nhún vào nước sôi. Thịt thì hắn bỏ vào nồi hầm một lúc rồi lấy ra cắt thành từng lát mỏng. Do có nữ nhân ăn nên hắn phải làm sao cho các nàng có thể dễ dàng ăn.
Không mất quá nhiều thời gian, Lâm đã hoàn thành món ăn và mang 3 tô mì nóng hổi đu vào bên trong hang động.
“Món ăn đến rồi đây!”
Lâm vui vẻ, mang mâm đồ ăn trên tay mà đi vào cười nói.
“Ahh, đến rồi!”
Minh Nguyệt hưng phấn nói. Xem ra cô nàng này cũng bị tẩy não giống với mấy nàng ŧıểυ Y Tiên rồi.
“Được rồi, đừng rộn! Hôm nay sẽ là món mì thịt hầm phiên bản Diệp Lâm chế tác!”
Lâm cười nói. Đương nhiên, đây là món hắn tự cải tiến so với món mì thịt hầm ở thời hiện đại.
“Ăn thôi nào! Vận Nhi, nàng thưởng thức món ăn của ta xem!”
Lâm nhẹ nhàng nói.
“Ừm!”
Vân Vận gật nhẹ đầu, đáp một tiếng rồi cầm đôi đũa lên mà bắt đầu thưởng thức.
“Ngon...quá ngon!”
Vân Vận thầm kinh ngạc, nhìn tô mì trông rất bình thường nhưng lại rất ngon, không như vẻ thô sơ bên ngoài. Lúc này nàng cũng chấn kinh nhìn lấy Lâm, nàng không ngờ nam nhân của mình lại còn có tài nghệ nấu nướng bậc này, so với nữ tử chỉ có hơn chứ không kém.
Đồng thời trong nàng cũng dâng lên một cảm giác ấm áp tràn ngập. Bởi nàng biết, để nam nhân tự tay xuống bếp mà nấu ăn cho nữ nhân thì nữ nhân đó đối với nam nhân có tầm quan trọng thế nào. Phải biết nam nhân xuống bếp là việc làm của những người yếu nhược.
Nhưng Vân Vận cảm nhận được tu vi của Lâm chính là Đấu Hoàng Nhất Tinh, được xem là một cường giả, vậy mà lại xuống bếp nấu ăn cho nàng và Minh Nguyệt, có thể không xúc động sao.
Lâm nhìn qua Vân Vận thấy nàng hơi mỉm cười sau khi nếm thử món ăn của hắn. Hắn nào không đoán được suy nghĩ của nàng. Bất quá, hắn vốn đã không cần tu luyện, chỉ cần giải khai phong ấn từ từ là được. Hắn đích xác là một tên hack cực mạnh.
Cứ như vậy, cả 3 người cùng nhau thưởng thức bữa ăn trong sự vui vẻ.
•••
Ô Thản Thành.
Đấu Giá Hội.
Trong một gian phòng, 3 thân ảnh thiếu nữ đang chơi đùa với nhau. Chính xác hơn 3 thân ảnh ấy lần lượt là Huân Nhi, ŧıểυ Y Tiên và Tiêu Mị.
“Mị tỷ, tỷ đoán xem phu quân hiện tại đang ở đâu?”
Huân Nhi lên tiếng hỏi.
“Ta cũng không biết! Với cái tính cách đi đây đi đó của phu quân thì chúng ta cũng không biết đường mà tìm a!”
Tiêu Mị lắc đầu nói. Đương nhiên, sau 1 năm sống chung với Lâm thì Tiêu Mị cũng hiểu cái tính thích ngao du đây đó của Lâm.
“Hừ! Đi trêu hoa ghẹo nguyệt thì có!”
ŧıểυ Y Tiên hừ lạnh nói. Không thể không nói, cô nàng này là quen Lâm lâu nhất, đương nhiên cũng hiểu cái tính hoa tâm của hắn.
“Y Tiên tỷ lại hờn dỗi nữa rồi!”
Huân Nhi cười nói. Bản thân Huân Nhi thì không quan tâm việc Lâm có nhiều lão bà, chỉ cần hắn nhớ đến nàng là được. Với lại một phần là sức chiến đấu trên giường của hắn quá lớn. Nếu không tìm tỷ muội thì chắc nàng và mấy người khác sẽ bị hắn hành tới chết a.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi kể từ lúc Lâm rời đi. Huân Nhi đã đột phá lên Đại Đấu Sư Nhất Tinh, Tiêu Mị thì đột phá Đấu Sư Bát Tinh.
Lý do mà Tiêu Mị tăng 2 tinh là bởi hiện tại, thể chất và thiên phú của nàng đã vượt xa người bình thường, kèm theo đó là tài nguyên mà Lâm cũng cấp thì nàng đã thành công nhảy 1 lúc 2 tinh.
Riêng ŧıểυ Y Tiên thì đã lên đến Đấu Vương Lục Tinh. Vẫn là câu nói cũ, thể chất Ách Nan Độc Thể kết hợp với Vạn Độc Thần Công mà nói thì chỉ có thể nói là quá nghịch thiên. Từ lúc ŧıểυ Y Tiên tiếp nhận Vạn Độc Thần Công thì dù cho không tu luyện, cơ thể vẫn chủ động hấp thu Đấu Khí và chuyển hóa thành độc, gia tăng tu vi của ŧıểυ Y Tiên hàng ngày.
Còn Nhã Phi thì từ 2 ngày trước đã cùng với Dược Trần đi về Đặc Mễ Nhĩ Gia Tộc ở Gia Mã Đế Quốc. Chỉ có 3 nàng ở lại là bởi vì lời hứa hẹn gặp nhau ở Già Lam Học Viện vào 1 năm sau của phu quân các nàng. Đương nhiên, trước khi đi thì Nhã Phi đã căn dặn các người hầu chăm sóc 3 nữ chu toàn rồi mới rời đi.
“Mị tỷ! Hay là chúng ta ra ngoài chơi đi!”
Huân Nhi đưa ra đề nghị. Ở Đấu Giá Hội quá lâu cũng khiến 3 nàng có chút chán.
“Được a!”
Tiêu Mị gật đầu đồng ý. Bởi nàng cũng muốn đi ra ngoài đi dạo a. Với lại, với thực lực của cả bọn thì còn ngại gì mấy tên ngu thích ve vãn mấy nàng.
Thế là cả 3 người, dẫn đầu là Tiêu Mị rời khỏi Đấy Giá Hội, đi ra ngoài đi dạo.
Ồn ào
Trong tiếng ồn ào, náo nhiệt ở ngoài chợ. Cả 3 hòa vào đám đông mà kéo đến từng hàng quán mà mua đồ.
“Ah, Mị tỷ, chúng ta qua đó xem!”
“Y Tiên à, từ từ một chút!”
ŧıểυ Y Tiên như cô nướng từ dưới quê lên thành thị, kéo Tiêu Mị và Huân Nhi đi từ nơi này đến nơi khác để khám phá.
Nhưng cả 3 người đâu biết rằng trong góc khuất của chợ, một thân ảnh với hắc y trên thân đang nhìn chằm chằm vào cả 3 người, hay nói đúng hơn là nhiều vào Huân Nhi.
“Tìm được rồi! Công chúa của Cổ Tộc!”
Hắc y nhân lẩm bẩm một tiếng rồi cũng biến mất khỏi nơi đó.