Thân súng màu đen sáng bóng, dưới ánh đèn vụn vặt, phát ra thứ ánh sáng sắc lạnh hoa mắt.
“Quý Thừa…” Diệp Nghi đứng ở sau lưng anh, muốn giơ tay kéo anh lại, nhưng thế nào cũng không làm được.
“Diệp Nghi, em ra ngoài đi.” Quý Thừa không nhìn cô, tầm mắt vẫn đóng đinh trên người Thượng An Quốc.
Thượng An Quốc dựa vào cái tủ thấp sát tường. Một ngăn kéo được kéo ra, tay ông sờ soạng bên trong, mỉm cười bí hiểm, nói: “Đi ra ngoài? Nhà họ Thượng tôi là nơi nào, mà các người muốn tới thì tới, muốn đi là đi?”
Nói xong, tay ông túm một cái, một thứ màu đen lộ ra dưới ngón trỏ: “Nếu dám đến, thì phải chuẩn bị tâm lý là không ra được, không thì đã quá khinh thường tôi rồi.”
“Chúng tôi nào dám khinh thường ông chứ.” Diệp Nghi bước lên trước hai bước, cười lạnh, “Một trăm ký thuốc nổ dưới đất nhà ông Thượng, thật quan tâm đến chúng tôi mà.”
“Cô nói gì?” Thượng An Quốc vốn đang nhàn nhã tựa vào tủ, nghe vậy liền đứng thẳng lên, trong mắt đen tối gần như bắn ra vẻ độc ác, “Sao cô lại biết?”
“Với phẩm chất của ông Thượng, đặc biệt mời chúng tôi đến, nhất định sẽ tặng quà lớn. Bằng sự hiểu biết của chúng tôi với ông đây, việc này cũng không khó đoán. Hiện giờ đã gỡ hết toàn bộ rồi, nếu ông Thượng không tin, cứ nhấn một cái thử xem, để nhìn thử chúng ta có cùng thăng thiên hay không?”
“… Các người!”
Thượng An Quốc trợn mắt trừng từng, ngón cái hơi run rẩy, đặt lên cái nút của thứ màu đen kia. Ông nheo mắt, gắt gao nhìn biểu hiện của Quý Thừa và Diệp Nghi, giống như đang phỏng đoán lời nói đó là thật hay giả.
Diệp Nghi không quan tâm đến ông, tiếp tục nói: “Tôi chỉ có một chút nghi vấn. Hôm nay ông Thượng đây kể chuyện xưa, đặt bom, đưa súng cho Quý Thừa, rốt cuộc là muốn có kết quả như thế nào?’
“Câu hỏi này rất hay.” Thượng An Quốc dường như bị thuyết phục, giơ tay vứt cái điều khiển bom từ xa đi.
Cốp một tiếng, chiếc điều khiển đập thật mạnh vào đáy ngăn kéo, nhất thời, phòng khách to như vậy bị âm thanh này lấp đầy.
Sau hồi lâu, Thượng An Quốc thở dài:“Chuyện đến nước này, cũng chẳng còn gì giấu giếm. Quý Thừa, tôi nói với cậu nhiều như vậy, chẳng qua là muốn để cho cậu nếm thử mùi vị cầu mà không được là như thế nào.”
Quý Thừa không có biểu hiện gì, họng súng chỉa thẳng vào trái tim của Thượng An Quốc, lại nói với Diệp Nghi: “Diệp Nghi, em ra ngoài trước đi.”
“Chậc chậc, nghĩa nặng tình thâm thật.” Thượng An Quốc tặc lưỡi, “Quý Thừa, là tôi không thẳng tay. Nếu lúc đó, tôi kiên quyết hơn một chút, tên nghiệt chủng cậu hoàn toàn không có cơ hội chào đời. Tôi là mềm lòng, nhịn không được muốn nhìn xem cảnh tượng cậu gọi Phương Huệ Lan là mẹ, kết quả không ngờ là, lại cho cậu sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, thật là khiến “người ta không cam lòng.”
“Sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc?” Diệp Nghi hỏi lại, “Thượng An Quốc, ông suy nghĩ hay thật nhỉ? Gia tài của ông và bà Phương Huệ Lan một nửa đều là cướp trong tay của mẹ Quý Thừa, Quý Thừa muốn lấy lại những thứ thuộc về mình, lại còn bị các người tính kế, cái này gọi là sự nghiệp thành công? Ông hại chết mẹ và em gái của anh ấy, còn cảm thấy anh ấy có gia đình hạnh phúc?”
“Người chết thì sao, tiền mất thế nào?” Thượng An Quốc đột nhiên gầm lên giận dữ, “Nó là hai bàn tay trắng! Quý Phong cướp Hàn Y của tôi, bà ấy lại tình nguyện sinh con cho ông ta! Người phụ nữ của tôi lại cam tâm tình nguyện sinh con cho người khác, sinh cho ta đứa con lại làm như muốn mạng của mình, dựa vào cái gì?! Nghiệt chủng của Quý Phong dựa vào cái gì còn sống, dựa vào cái gì lại càng sống càng tốt!”
Diệp Nghi bị ông làm cho sợ, thật lâu sau mới nói: “Cho nên ông liền giấu giếm quan hệ của Quý Thừa và Thượng Vi, thậm chí âm thầm tác thành cho họ? Họ là anh em! Sao ông có thể biến thái đến mức này?”
Diệp Nghi đột nhiên cảm thấy quá hoang đương. Quá khứ tám năm qua, trong một thoáng lại biến thành trò cười.
Vốn là ân oán của hai nhà Quý- Thượng, mà còn kéo cả Diệp Nghi và nhà họ Diệp vào. Đấu đi đấu lại, Diệp Nghi nghĩ người Quý Thừa yêu là Thượng Vi, nếm trải hết đau khổ, cao chạy xa bay, lại bị bắt trở về, thậm chí còn làm phiền đến Diệp Tông.
Cuối cùng, Thượng Vi đã chết, còn hai người họ lấy được đáp án quá vớ vẩn: Quý Thừa và Thượng Vi có quan hệ quyết thống.
“Diệp Nghi, đi ra ngoài!” Quý Thừa la lớn, “Ngay lập tức, đi ra ngoài!”
“Tại sao lại kêu cô ta đi ra ngoài?” Thượng An Quốc cười không ngừng, nguy hiểm nhìn chằm chằm Quý Thừa, “Không muốn cô ta nhìn thấy dáng vẻ nổ súng giết người của cậu à? Thật ra, cô ấy thấy hay không thì có gì khác biệt? Chỉ cần nổ súng, cậu chính là tội phạm giết người, giống như tôi!”
Diệp Nghi bỗng nhiên hiểu được Thượng An Quốc muốn làm gì. Vừa rồi ông ta nói, muốn để Quý Thừa nếm thử mùi vị cầu mà không được.
Quý Thừa muốn Thượng An Quốc phải chết, nhưng nếu để luật pháp xét xử ông ta, ông ta sẽ không chết.
Chuyện Thượng An Quốc làm với Hàn Y tuy rằng rất ác, nhưng đã sớm qua thời hạn truy tố, nên không thể truy cứu trách nhiệm. Tất cả chuyện sau đó, phần lớn ông ta đều đứng sau lưng sai phái Thượng Vi, chỉ có một lần duy nhất trực tiếp ra tay thuê sát thủ nhưng cũng không giết chết được Diệp Nghi, chỉ làm bị thương Nghiêm Hàn. Tội danh này, nhiều nhất chỉ có thể khiến ông ta ở tù mấy năm. Cái giá này, thật sự quá rẻ.
Quý Thừa biết Diệp Nghi muốn giết mình. Ông ta cũng rõ, từ nay về sau, cho dù còn sống, nửa đời sau này của ông ta cũng không còn gì vui thú. Cho nên, ông ta dứt khoát cho Quý Thừa một cơ hội, để bản thân bị giết chết.
Nếu Quý Thừa nổ súng, anh liền giống như Thượng An Quốc, biến thành tội phạm giết người. Nói vậy, cho dù có giết chết Thượng An Quốc, anh cũng tự hủy hoại chính mình. Mà nếu không nổ súng… Nghe xong mọi chuyện Thượng An Quốc đã làm với bà Hàn Y, nếu Quý Thừa không nổ súng, cả đời sẽ cảm thấy ray rứt.
Luật pháp cũng có lúc không có cách nào. Nó không thể nghiêm trị người có tội hết mức, ai muốn thay thế nó, ngược lại có thể bị nó chế tài.
Diệp Nghi chạy vội tới trước người Quý Thừa, bắt lấy cổ tay anh: “Quý Thừa, đừng! Ông ta đang khích tướng để anh nổ súng! Ông ta biết thanh danh đã bị hủy rồi, cho nên muốn kéo anh xuống nước cùng, anh đừng để ông ta đạt được mục đích!”
“Ha ha ha!” Thượng An Quốc ngẩng cao đầu lên, lại cười nói, “Cô Diệp đúng là thông minh! Đúng vậy, tôi chính là muốn biến cậu ta thành tội phạm giết người! Các người hủy Thượng thị, hủy hoại tôi, tôi biết chứ! Nhưng Thượng An Quốc tôi ngã xuống, không thể không có ai đi cùng!”
Ngón tay của Quý Thừa rõ ràng để ở đó, chỉ cần dùng sức một chút, viên đạn sẽ xé gió bay ra. Trong đầu Diệp Nghi ầm một tiếng. Không kịp suy nghĩ, cô nhảy đến, chắn trước họng súng của Quý Thừa: “Quý Thừa, đừng!”
“Diệp Nghi!” Mặt Quý Thừa trắng bệch, anh quát lên, “Em làm gì đó! Tránh ra!”
“Đừng!” Diệp Nghi nắm lấy cổ tay của Quý Thừa, nói, “Quý Thừa, bên ngoài có cảnh sát! Bây giờ mà anh nổ súng, sẽ kéo bản thân anh vào đó! Nghĩ đến con đi, anh mong chúng có một người cha là tội phạm giết người ư?”
Nhắc đến con, mắt Quý Thừa chợt sáng lên, vẻ mặt đông cứng hơi thả lỏng.
Thượng An Quốc thấy thế, mỉm cười khiêu khích: “Ha ha, hóa ra đứa con Hàn Y sinh cho Quý Phong là đồ vô dụng? Tôi đúng là hời to. Chỉ tiếc con Vi quá ngu, chết sớm, nếu không, không ngừng tôi còn có thể nhìn thấy hai đứa ngủ cùng một giường, chẳng phải còn thích hơn…”
Mấy lời này còn khó nghe lọt tai hơn những câu trước. Quý Thừa đột nhiên rùng mình, cặp mắt u ám của anh phút chốc phát ra ánh sáng quyết tuyệt: “Diệp Nghi, tránh ra!”
Trong tiếng cười của Thượng An Quốc và tiếng rống giận của Quý Thừa, Diệp Nghi nhanh chóng nói, “Đợi đã, em sẽ cho anh giết ông ta một cách danh chính ngôn thuận!”
Tiếng của cô không lớn không nhỏ, Thượng An Quốc cách khá xa không nghe thấy, nhưng Quý Thừa lại nghe được rõ ràng. Anh sửng sốt một chút, giống như đang cân nhắc có phải mình nghe nhầm hay không. Diệp Nghi nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn vào mắt của Quý Thừa, chậm rãi thả tay ra, xoay người.
Thượng An Quốc mỉm cười khinh miệt: “Diệp Nghi, cô cho rằng ngăn cản Quý Thừa, thì cậu ta sẽ cám ơn cô?! Sai! Cô khiến cậu ta bỏ qua cơ hội duy nhất để giết tôi, cậu ta sẽ hận cô cả đời! Tôi không chết, cậu ta sẽ khó chịu; tôi chết, cậu ta sẽ phải ngồi tù, vẫn là khó chịu. Ha ha ha, cỡ nào cũng là tình thế khó khăn hoàn mỹ nhỉ!”
Diệp Nghi làm như không nghe thấy, từng bước đi về phía Thượng An Quốc: “Ông Thượng, ông đừng nghĩ nhiều quá, tôi không muốn ngăn Quý Thừa nổ súng đâu. Chỉ là, trước khi anh ấy nổ súng, có chuyện tôi phải chính miệng hỏi ông!”
Thượng An Quốc ngẩn người, nhíu mày: “Chuyện gì?”
Diệp Nghi khoanh tay trước ngực, tiếp tục bước về phía trước: “Tôi không giống Quý Thừa. Cha tôi không cướp người phụ nữ của ông, tôi và ông không thù không oán, chỉ là, vì cắt đứt mối liên hệ của Quý Thừa với nhà họ Diệp, mà ông muốn giết tôi. Tuy rằng cuối cùng cũng không giết được, nhưng ông làm hại bạn tôi bị nghiện, món nợ này, phải tính như thế nào?”
Tay Thượng An Quốc khoát lên ngăn kéo tủ cứng đờ: “Cô có ý gì?”
Diệp Nghi đứng ở chỗ cách ông ta vài bước: “Ông Thượng, tôi là người có thù tất báo. Trước khi ông đền mạng cho bà Hàn Y, có phải nên nếm chút mùi vị thống khổ của Nghiêm Hàn không nhỉ?”
Nói xong, tay đang khoanh trước ngực cô từ từ rút ra: “Sau khi bị ông tiêm ma túy, Nghiêm Hàn ngày ngày chịu sự tra tấn của nó, sống không bằng chết. Mùi vị này, còn chưa nếm thử mà để ông chết, tôi không cam lòng.”
Thượng An Quốc nghiêng người, thò tay vào ngăn kéo: “Cô đang cầm thứ gì? Bỏ xuống mau!’
“Đương nhiên là thứ ông từng chuẩn bị cho tôi, bây giờ tôi chuẩn bị lại cho ông.”
Diệp Nghi tiến từng bước, mỉm cười: “Nghe nói ông Thượng quý nhất là sỉ diện, cũng sợ nhất là thứ này, mới thà rằng để Quý Thừa giết chết, cũng không chịu bị bắt, bị thẩm tra, bị bỏ tù đúng không?”
Cô dịu dàng nói: “Sợ mất thể diện có đúng không? Nói cho ông biết, những ngày về sau của ông, sẽ càng thêm mất mặt hơn nữa. Ông sẽ bị nghiện ma túy như Nghiêm Hàn, sẽ không còn dáng vẻ tôn nghiêm nữa, mà run rẩy quằn quại trước mặt mọi người.”
Cô thở dài: “Quý Thừa rất lương thiện, mới muốn một phát súng kết liễu ông. Tôi thì không tốt bụng như vậy, sẽ không cho ông chết dễ dàng đâu. Hơn nữa, tôi còn là phụ nữ mang thai, mặc dù có làm gì với ông, cũng sẽ bị xử lý nhẹ. Cho nên, hoàn toàn không cần Quý Thừa phải động tay. Để tôi làm, mới là vui vẻ tất cả!”
Kịt.
Đột nhiên, Thượng An Quốc từ trong ngăn khéo lấy ra khẩu súng, quát với Diệp Nghi ở đối diện: “Không được lấy ra! Không được nhúc nhích!”
“Diệp Nghi, đừng nhúc nhích!”
Diệp Nghi dừng bước, nhìn vào khẩu súng màu đen ở đối diện. Cô đã sớm phát hiện ra, Thượng An Quốc vẫn luôn mở ngăn kéo bên người, trong đó chắc chắn có thứ gì đó.
Quả nhiên, trong ngăn kéo này cất một khẩu súng khác. Trước mắt, khẩu súng kia chỉa vào cô, cộng với ánh nhìn độc ác của Thượng An Quốc, có vẻ đặc biệt u ám.
Diệp Nghi vẫy duy trì tư thế rút ra, hơi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Quý Thừa. Ánh mắt anh đen đến dọa người: “Diệp Nghi, đừng cử động!”
Diệp Nghi gật đầu, còn trong mắt Quý Thừa đầy vẻ hoảng hốt. Xem ra, anh đã hiểu ám chỉ của cô.
Vừa rồi cô nói, sẽ cho anh cơ hội giết Thượng An Quốc một cách danh chính ngôn thuận. Có như vậy, Thượng An Quốc nổ súng trước, Quý Thừa có nổ súng cũng là phòng vệ chính đáng, không cần chịu trách nhiệm gì trước phát luật.
Diệp Nghi quay lại nhìn Thượng An Quốc, mỉm cười, rút tay ra.
Đoàng!
Đoàng!
Cùng thời khắc đó, hai tiếng súng đồng loạt vang lên.