Diệp Nghi khóa kỹ cửa phòng xép, quay người lại, thì thấy Diệp Tông đang mở tủ thuốc: “Quý Thừa, ngồi xuống, để tôi xem vết thương sau lưng chú.”
Quý Thừa ngoan ngoãn ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường, giơ tay mở cúc áo. Lúc làm, có lẽ động đến miệng vết thương, anh nhíu mày, vẻ mặt ẩn nhẫn. Diệp Tông cúi đầu cầm cái kẹp khử trùng: “Em gái, đến hỗ trợ.”
Diệp Nghi xa xa dựa vào vách tường ngắm mây trời, làm bộ như không nghe thấy. Quý Thừa xấu hổ ho một tiếng: “Không sao đâu, tự tôi làm được rồi.”
Diệp Tông không thèm nâng mắt: “Em gái.”
Diệp Nghi cắn môi một hồi, cuối cùng vẫn đi đến, cúi người hất tay Quý Thừa ra: “Tránh một bên đi.” Nói xong, nhanh chóng mở cúc áo trước ngực cho anh.
Hơi thở Quý Thừa phả vào vành tai cô, hơi thở ấm nóng mang theo vui vẻ: “Cám ơn em.”
Cô tức giận: “Không cần, là anh trai ép.”
Vòm ngực nhanh chóng lộ ra, dưới ánh sáng buông xuống nhuốm màu sáng bóng. Diệp Nghi nhanh chóng đứng lên, quay đầu bỏ đi. Cùng lúc đó, Diệp Tông đi ra sau lưng Quý Thừa, vạch áo anh ra, để lộ vết thương. Mùi máu tươi thoảng thoảng lan tràn, Diệp Nghi dừng bước.
“Rách nhiều quá, phải may lại.” Diệp Tông thản nhiên nói, “Trong phòng không có thuốc gây tê, tôi đi tìm y tá trực đêm để lấy.”
“Đừng.” Quý Thừa lên tiếng ngăn cản, “Chuyện tôi tỉnh lại, tốt nhất nên tiếp tục giữ bí mật một thời gian nữa.”
“Tiếp tục giữ bí mật một thời gian nữa?” Diệp Nghi nổi giận, “Nếu không có chuyện sát thủ, anh định giữ bí mật tới khi nào?”
Quý Thừa ân hận nhìn Diệp Nghi, im lặng không đáp. Diệp Tông cụp mắt, luồn chỉ qua kim khâu: “Anh đoán là đến khi thu mua chấm dứt. Em gái, về cơ bản em đã khống chế hết tình hình của Quý thị, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, thu mua có thể tiến hành thuận lợi. Nhưng mà, một khi Quý Thừa tỉnh lại, thì đây là chuyện khác.”
“Em gái, nếu Quý Thừa hôn mê, em đại diện cổ phần công ty cho con gái em không có gì đáng trách. Nhưng nếu chú ấy tỉnh lại, Quý thị sao đến lượt người họ Diệp như em đến quản chứ? Quý Thừa trao quyền quản lý cổ phần công ty cho em, mà không thương lượng với bất cứ người nào hết. Chú ấy hôn mê thì người khác cũng hết cách, nhưng hiện giờ tỉnh lại rồi, món nợ này có lẽ sẽ bị tính lại lần nữa, những cố gắng trước đây của em coi như uổng phí.”
Quý Thừa nhìn chằm chằm vẻ mặt của Diệp Nghi, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn anh hai.”
“Tùy việc mà xét thôi.” Diệp Tông bỏ bông gòn, dùng nhíp bắt đầu may vết thương lại, “Nhưng ít nhất chú cũng nên nói một tiếng với em tôi, trơ mắt nhìn nó ngày nào cũng chịu giày vò, nên đánh.”
Nói xong, anh thành thạo đâm kim xuống. Không có thuốc tê, cằm Quý Thừa căng cứng, cố nén không nhúc nhích. Diệp Tông vẻ mặt bất động, dùng sức đâm mũi thứ hai xuống. Lúc này, Quý Thừa đau đến tái mặt.
Diệp Tông mỉm cười: “Ngại quá, làm anh trai mà, phải thay em gái trút giận.”
***
Diệp Tông vừa ra khỏi phòng, Quý Thừa lập tức làm ra bộ dạng suy yếu đến cực hạn. Diệp Nghi khoanh tay dựa vào khung cửa, hoàn toàn không định tính sổ: “Anh bị thương sau lưng mà, ôm ngực làm gì?”
Quý Thừa thở yếu ớt: “Đau.”
“Đáng.”
“Diệp Nghi, anh đã bị anh hai đâm đến biến thành tổ ong rồi.” Quý Thừa loạng choạng đứng dậy, “Hết giận, được không?”
Diệp Nghi nhìn sắc mặt anh quả thực không tốt, trong lòng mềm nhũn, bước đến đỡ anh: “Đừng lộn xộn, mau chóng lên giường nằm đi.”
Ai ngờ, Quý Thừa lại đột nhiên đứng vững, vươn tay ôm cô vào lòng: “Không cần nằm, em để anh ôm một lát, anh sẽ khỏe nhanh thôi.”
Diệp Nghi phát hiện mình trúng kế, không khỏi tránh né: “Buông ra! Đồ lừa bịp!”
Quý Thừa đúng lúc bị cô đánh trúng chỗ bị thương, nhịn không được rên lên., “Diệp Nghi, em muốn đánh anh hôn mê nữa à?”
Trong lòng cô quả nhiên ổn định lại, ngón tay mềm mại vuốt nhẹ bên sườn anh: “Lúc trước gãy ở đây đúng không? Còn đau không?”
Quý Thừa cúi đầu cười: “Em không đánh anh, anh làm sao đau được.”
“Anh bị ngốc à?” Diệp Nghi tựa vào ngực Quý Thừa, bàn tay chạm lên đó, “Lúc xảy ra tai nạn xe, xương đã gãy rồi, còn ra vẻ mạnh khỏe đấu tay đôi với Hàn Thiệu Thành làm gì? Rồi còn kéo em tránh đạn, xong còn che chắn cho em khi mìn nổ. Em không có chân à? Tự mình sẽ không chạy được à? Anh chê mình chết chưa đủ nhanh à?”
“Anh không ngốc, anh chỉ nhát gan thôi.” Quý Thừa cúi xuống áp vào tóc cô, hít thật sâu vào, “Diệp Nghi, quá khứ anh đã cho em quá nhiều lời hứa hẹn, anh đều không làm được. Sau khi em quay về, anh đã nói với em, sau này sẽ bảo vệ em thật tốt, không để em chịu bất cứ tổn thương gì. Anh sợ mình lại vi phạm lời hứa. Cũng may, lúc đó cuối cùng anh cũng làm được…”
“Đồ ngốc.” Diệp Nghi suýt rơi nước mắt, “Vậy nếu anh chết đi, em sẽ không bị tổn thương sao?”
“Chẳng phải anh còn sống ư?” Quý Thừa sờ đầu cô, “Chỉ là có hơi đói.”
“Đói? Anh đợi chút, em đi lấy đồ ăn cho anh.”
“Không phải đói bụng.” Quý Thừa đột nhiên bế bổng cô lên.
Diệp Nghi kinh ngạc kêu một tiếng, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ anh, chân thì quấn chặt thắt lưng anh: “Vết thương của anh! Anh định làm gì!”
“Ừ thì, ăn cơm.” Quý Thừa cọ cọ trước ngực cô, có chút đăm chiêu nói: “Dì à, con muốn ăn cơm.”
Dì? Mặt Diệp Nghi chợt đỏ bừng. Ngày đó cô lau người cho Quý Thừa, thời điểm lau đến đó, có lẩm bẩm mấy câu? Người giả vờ hôn mê kia đã nghe hết toàn bộ?
“Ồ, vẫn rất xấu xí.”
“A, sao lại biến thành lớn vậy?”
“Cưng à, để dì tắm rửa cho cưng nhé.”
…
Cô thật muốn đi chết cho rồi.
***
“Diệp Nghi, trước khi sát thủ xuất hiện, em đã nói gì với anh?”
“Cái, cái… sao?”
“Em nói, em sẽ cao chạy xa bay với Nghiêm Hàn, còn muốn để con anh theo họ của hắn.”
“Em không… Em không có, em là, á…”
“Nói gì?” Quý Thừa ngồi bên mép giường, bấu chặt lấy thắt lưng Diệp Nghi, động thân một cái: “Nói gì, hửm?”
“Em, em…” Diệp Nghi khóc không ra nước mắt. Người đàn ông này sao vừa tỉnh lại là có thể nhanh chóng biến thành cầm thú thế này?
Ngại đụng phải vết thương của anh, Diệp Nghi không dám giãy dụa mạnh. Còn anh thấy cô mềm lòng nên cố tình lấn lướt, mạnh mẽ để cô ngồi lên giữa hai chân mình. Váy của Diệp Nghi đã sớm bị xốc lên cao, cặp chân trắng trẻo bị tách ra, ngồi ngay thắt lưng của Quý Thừa.
Quý Thừa trước kia cho dù có buông thả, nhưng luôn là tuýp người truyền thống. Loại tư thế cô trên anh dưới thế này, thật sự là rất xấu hổ!
Diệp Nghi bị anh khua một trận co rúm người lại, hai mắt khép hờ, cánh môi hồng nhuận hé mở, mặt ửng đỏ. Đầu cô ngửa mạnh ra sau, bàn tay thì vô thức túm chặt lấy cổ áo của Quý Thừa. Trong phòng tối mờ, tràn ngập tiếng kêu rỉ rả cầu xin tha thứ của cô.
Khó có ngôn từ nào có thể diễn tả thứ cảm giác dồn dập chồng chất này, cô thực sự bật khóc: “Em sai rồi… cũng không dám… nữa, á… Không muốn, Quý Thừa… đừng… đứa bé…”
Diệp Nghi không biết, dáng vẻ hiện tại của mình có bao nhiêu sức hấp dẫn đáng sợ. Cô nhát gan bảo thủ, lần nào cũng ngoan ngoãn rúc dưới thân Quý Thừa, liều mạng giấu mặt dưới gối.
Nhưng mà bây giờ, hết thảy tốt đẹp lại bại lộ trước mắt anh. Khe ngực phập phồng mãnh liệt, mồ hồi túa ra như kim cương phát ra ánh sáng lóa mắt.
Trong đầu Quý Thừa đing một tiếng: “Anh đã hỏi bác sĩ rồi, con rất khỏe, không cần lo lắng.” Nói xong, anh lại động thân, “Nói, còn dám chạy hay không.”
Cắn môi, cô đáp: “Không, không dám…”
Quý Thừa nâng cô lên cao, rồi ấn mạnh xuống: “Đứa bé là con ai?”
“Á… anh, đương nhiên là con anh…”
“Anh là ai?”
“Quý, Quý Thừa…”
“Nên gọi thế nào?”
“Ông xã… ông xã…”
Thời điểm chấm dứt, lục phủ ngũ tạng của Diệp Nghi giống như quyện lại một chỗ, lại giống như hết sức lỏng lẻo. Quý Thừa nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào cổ cô.
Giọng anh hơi khàn, còn có chút rầu rầu: “Diệp Nghi, giả bộ hôn mê, người khó chịu không chỉ có em. Mỗi khi nghe thấy em kể cho anh hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy em xin anh mau tỉnh lại… Em không biết anh có suy nghĩ mở mắt ra nhìn em biết bao nhiêu.”
Diệp Nghi mơ màng than thở: “Vậy tại sao anh còn gạt em?”
“Bởi vì em không biết nói dối, có chuyện gì đều viết hết lên mặt.” Quý Thừa thở dài, “Giống như vừa rồi, anh không dám nhắc nhở em đằng sau có người đi vào, nếu em phát hiện anh đã tỉnh, không phải sợ đến sốc, thì chính là mừng rỡ quá độ, nhất định sẽ bị người khác nhìn ra sơ hở. Em vì để báo thù cho anh và Nghiêm Hàn đã cố gắng nhiều như vậy, anh không thể để công sức của em đổ sông đổ biển được.”
“Cắt, xem thường người khác.” Giọng Diệp Nghi ngày càng nhỏ, “Hiện giờ em lợi hại hơn xưa rất nhiều.”
“Đúng vậy, Lý Hằng đã nói anh biết.” Quý Thừa hôn lên gáy cô, cười khẽ, “Cô bé của anh thật sự đã trưởng thành.”
***
Hôm sau, Diệp Nghi thức sớm, về phòng thay quần áo trước, sau đó lại quay về phòng của Quý Thừa. Hết thảy đều thu xếp thỏa đáng, anh nằm im, hoàn toàn không nhìn ra được là đã tỉnh lại.
“Anh cứ nằm ngửa như vậy, đè lên vết thương có sao không?” Cô hơi lo lắng, “Có phải khó chịu lắm không?”
“Không sao, dù sao giả bộ hết sáng nay là được.” Anh mở mắt, khẽ cười, “Nhưng em phải đi nhanh về nhanh nhé.”
“Yên tâm đi, em và anh hai đã sắp xếp xong xuôi hết rồi.” Diệp Nghi trịnh trọng đáp, “Sát thủ bặt tin, em lại sống sờ sờ, Thượng An Quốc nhất định rối loạn, sáng nay là thời cơ tốt nhất. Đợi ký xong hợp đồng thu mua, liền công bố tin tức anh tỉnh lại, để ông ta vĩnh viễn không thể trở mình.”
Quý Thừa không nói lời nào, bình tĩnh nhìn cô. Diệp Nghi cúi xuống nhìn anh: “Em có gì sai sai sao?”
“Không có, em vô cùng tốt.” Quý Thừa nhìn chằm chằm thân hình hoàn mỹ của cô, lắc đầu, “Anh nghĩ, sao mình lại tinh mắt đến vậy, nhặt được một bảo vật lớn thế này.”
Anh ồ một tiếng: “Hơn nữa, khăn lụa kia rất đẹp, che đi dấu vết bên dưới. Nếu như bị người ta thấy, chẳng phải đoán ra được là anh tỉnh lại rồi sao?”
Diệp Nghi liếc anh: “Anh Quý à, anh đúng là suy nghĩ tốt quá. So với việc anh tỉnh lại, chẳng lẽ không phải em không chịu nổi cô đơn nên tìm người khác sao?” Lời còn chưa dứt, cô cười ngọt ngào, quay lưng đi.
Cửa phòng khép lại, Quý Thừa bất đắc dĩ nhắm mắt. Thế sự vô thường, bà xã vùng lên, người làm chồng chỉ có thể bị ngược mà thôi.