Hạ Hân ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ lo sợ ngỡ ngàng. Diệp Tông rót nước cho cô: “Huống hồ, quan hệ của hai người vốn đã gay gắt, nếu họa vô đơn chí, tương lai của cô và Ngạn Ngạn chỉ e càng lúc càng khó khăn.”
“Tôi, tôi định rời khỏi đây…” Hạ Hân run run nói, “Chỉ là, Diệp Sóc hắn không cho, tôi không đấu lại hắn…”
“Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô.” Diệp Tông đưa nước cho cô, khom người đối diện với cô, “Cô Hạ, không nói giấu gì cô, Diệp Sóc vẫn luôn muốn đẩy tôi vào chỗ chết. Tôi không thể ngồi chờ chết được, phải hành động trước. Trước đây đấu với hắn, tôi đã thua một lần, đã đánh mất hết tất cả chứng cứ phạm tội của hắn. Hiện tại, cô là người duy nhất có thể giúp tôi.”
“Có, có ý gì?” Ngón tay Hạ Hân run rẩy, ly nước liền rơi xuống.
Diệp Tông nhanh tay lẹ mắt chụp được: “Mỗi một chuyện hắn ta làm với cô, đều đủ tống hắn vào tù. Dù sao cô cũng từng ở chung với hắn, nên có thể nhớ lại chứng cớ phạm tội khác có liên quan đến hắn. Chúng ta nắm được chứng cứ chính xác càng nhiều, thời gian hắn biến mất sẽ càng dài, thậm chí không bao giờ có thể xuất hiện nữa. Nhưng, những chuyện này đều cần tới cô làm chứng.”
Thân mình gầy yếu của Hạ Hân run run: “Ý của anh Diệp đây có phải là… muốn tôi lên tòa làm chứng?”
“Đấy là nguyện vọng của tôi.” Diệp Tông thẳng thắn thành khẩn nhìn cô, “Nhưng cô Hạ, quyền quyết định là ở cô, tôi không có quyền yêu cầu cô ở trước mặt mọi người ôn lại những thống khổ từng trải qua. Thế nhưng, xin cô hãy cân nhắc kỹ càng, đây chính là cơ hội duy nhất để thoát khỏi Diệp Sóc. Nếu cô bằng lòng phối hợp, điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng.”
“Bệnh của Ngạn Ngạn…”
“Tôi sẽ mời toàn bộ bác sĩ giỏi nhất thế giới đến chữa cho nó, cũng sẽ cam đoan cuộc sống mẹ con cô sau này thoải mái vô lo.”
“Tôi cần, cần phải nói ra… chuyện nào?”
“Nói càng nhiều càng tốt.” Diệp Tông nói, “Những gì dính dáng đến hắn, bắt nhốt, đe dọa, cướp bóc, mỗi một chuyện đều đủ để hắn ở tù mấy năm. Tội của bị cáo càng nhiều, thời gian hắn mất tích sẽ càng dài. Có một số chuyện cô không muốn ai biết, tôi hoàn toàn thấu hiểu. Vẫn là câu nói kia, quyền quyết định là ở cô, còn tôi sẽ phụ trách mời luật sư, vệ sĩ, truyền thông, cung cấp cho cô sự an toàn cao nhất. Cô Hạ, xin cô suy nghĩ thật kỹ.”
***
Khi Hạ Hân rời đi hoàn toàn cúi đầu, thậm chí không phát hiện ra Diệp Nghi đứng ở cửa. Trong thư phòng, Diệp Tông cụp mắt ngồi lặng lẽ ở đó, nhìn chằm chằm sô pha trống trơn ở đối diện. Sau hồi lâu, anh móc hộp thuốc lá trong túi ra, rút một điếu.
“Anh hai!” Diệp Nghi bước nhanh đến, giật lại điếu thuốc, “Sao anh lại hút thuốc?”
Diệp Tông ngước nhìn cô: “Đưa anh đi.”
“Anh…” Anh càng bình thường, Diệp Nghi càng khổ sở: “Hồi đó anh ghét nhất người khác hút thuốc, hiện tại sao lại…”
“Anh hiện tại còn có thể so với hồi đó à.” Anh thản nhiên nói, “Trong lòng không thoải mái, giảm căng thẳng một chút.”
Tay Diệp Nghi giơ thuốc lá hạ xuống: “Vì Hạ Hân?”
Diệp Tông tự giễu: “Đúng vậy, vốn là chuyện chém giết của đàn ông, kết quả cần nhờ một phụ nữ lột trần vết sẹo.”
“Anh hai, anh không ép cô ấy.”
“Anh không ép cô ấy sao?” Diệp Tông hỏi lại, “Dụ dỗ không phải một loại cưỡng ép?”
Ngoài cửa sổ, nắng càng lúc càng chói chang, làm cho người ta không muốn ngước lên nhìn thẳng thế giới trước mắt. Diệp Nghi nhất thời im lặng. Cô cũng không biết, với Hạ Hân mà nói rốt cục cái gì là tốt. Là vạch trần vết sẹo, hay chôn sâu ác mộng xuống tận đáy lòng? Nhưng trước mắt, Hạ Hân là trông cậy duy nhất của bọn họ, cô cũng hy vọng Hạ Hân có thể cung cấp càng nhiều chứng cớ càng tốt.
Diệp Tông chính là không thể không làm chuyện này. Có lẽ, trong trận chém giết liên quan mật thiết đến tính mạng này, bọn họ đều trở nên ích kỷ lạnh lùng chăng?
“Kỳ Yên thế nào?” Sau đó, vẫn là Diệp Tông thay đổi chủ đề.
“Đường Mật chưa tỉnh, anh ấy vẫn ở đó.”
“Anh ta gọi em lại nói gì vậy?”
“Anh ấy muốn biết, quá khứ Đường Mật thế nào, kêu em kể lại.”
Diệp Tông thở dài: “Thời điểm anh biết anh ta, anh ta nói đã buông bỏ được Đường Mật. Ai mà ngờ, Đường Mật lại có thể ở cùng với em. Sau đó anh ta đến giúp em, lại bắt đầu tiếp cận Đường Mật. Có lẽ ngay từ đầu, anh ta cũng không biết rốt cuộc bản thân muốn gì. Đại khái chính là không cam lòng, muốn hỏi một chút chuyện quá khứ. Nào ngờ từng chuyện một liên tiếp xảy ra, cứ dây dưa cho đến bây giờ.”
Diệp Nghi hé miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ gật gật đầu: “Mạch Miêu cũng nên thức rồi, em lên xem nó.”
“Em gái.” Vừa vịn cửa, cô đã bị Diệp Tông gọi lại, “Anh biết em muốn hỏi gì. Từ lúc anh biết Kỳ Yên đã biết thân phận của anh ta, sau đó vẫn luôn giấu em.”
Chân Diệp Nghi cứng đờ, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Anh hai, anh không làm sai. Nếu em biết, nhất định sẽ nói với Đường Mật. Anh nói đúng, chuyện của họ chỉ có thể để tự họ giải quyết, người bên ngoài nhúng tay vào chỉ tổ rối tung.”
“Không chỉ có như vậy thôi đâu.” Sau lưng, Diệp Tông thâm trầm nói, “Chuyện này liên quan đến họ Hàn, vô cùng nguy hiểm, càng ít người biết càng tốt. Em gái, anh không phải không tin em, nhưng anh không có sự lựa chọn.”
“Em hiểu mà.”
“Nhưng em vẫn buồn đúng không?” Diệp Tông lầm bầm, “Người anh hai em tin tưởng nhất lại nói dối em. Em gái, anh xin lỗi.”
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại. Diệp Tông châm thuốc, anh không muốn lừa dối Diệp Nghi, cũng không muốn giấu giếm cô điều gì. Nhưng mà sau này, vì muốn tốt cho cô, có lẽ điều anh giấu giếm và lừa gạt cô sẽ ngày càng nhiều.
Nhìn làn khói thuốc từ từ bay lên phiêu đãng trong phòng, Diệp Tông cười nhạt: “Em gái, về sau ngay cả em cũng càng lúc càng cách xa anh, đúng không?”
Tránh né bao nhiêu năm, anh vẫn cô độc.
***
Từ thư phòng đi ra, Diệp Nghi bị quản gia gọi lại: “Cô chủ, người của nhà họ Quý đến.”
Cô nhíu mày: “Người của nhà họ Quý? Là ai, Quý Thừa?”
“Không phải, nói là quản gia của nhà họ, tên là… A Phỉ?”
“A Phỉ?”
Mới vừa xuống lầu, A Phỉ liền đi vội đến, mặt hớn hở: “Cô, cô khỏe không?”
“Khỏe ạ.” Diệp Nghi cũng rất vui, “Sao chị lại đến đây?”
“Câ…” Chữ đầu tiên sém chút nữa nói ra, A Phỉ vội vàng ngậm miệng.
“Không không không!” A Phỉ lắc đầu nguầy nguậy, “Cái đó, canh ngon, canh đặc biệt ngon! Cô chủ, tôi chế món canh mới, biết cô không uống canh tôi nấu nhất định rất nhớ, liền mang đến cho cô.”
“Cám ơn.” Diệp Nghi cảm động nói, “Thực sự thứ gì tôi cũng có, chị không cần nhọc công mang đến đâu.”
“Như vậy sao được!” A Phỉ nghiêm túc nói, “Công thức này là bác sĩ đặc biệt ra đơn để dưỡng…”
“Bác sĩ?” Diệp Nghi kinh ngạc, “Dưỡng gì?”
“Dưỡng, dưỡng…” A Phỉ nhanh miệng sợ hết hồn, “Dưỡng tâm, giúp an tâm định thần! Cơ thể cô suy nhược, tôi cố tình xin công thức canh bổ này cho cô!” Dưới tình huống cấp bách, A Phỉ nhanh chóng lấp liếʍ.
Diệp Nghi xoa tay chị: “A Phỉ, cám ơn chị.”
“Cô đừng nói như vậy.” A Phỉ liên tục khua tay, “Đều là cậu chủ…”
Diệp Nghi giương mắt: “Cái gì?”
“Đều là cậu chủ có lỗi với cô!” A Phỉ chợt khôn ra, “Cậu chủ có lỗi với cô, tôi chỉ có thể bù đắp được chút nào hay chút ấy!”
Thấy sắc mặt Diệp Nghi càng lúc càng mù tịt, A Phỉ cúi đầu: “Cô chủ, tôi không nói nữa đâu. Cô chỉ cần biết rằng, canh này là tôi muốn mang đến cho cô, không phải cậu bảo tôi mang đến là được!”
Nói xong, trong đầu A Phỉ đột nhiên hiện lên mấy chữ to: Lạy ông tôi ở bụi này.
Leng keng…
Diệp Nghi còn chưa kịp trả lời, chuông cửa đột ngột vang lên, quản gia vác khuôn mặt ‘hết nói nổi’ đi tới nói: “Cô chủ, người của nhà họ Quý lại tới. Nhưng mà lần này là… là cậu Quý đích thân tới.”