Hôm sau là cuối tuần, Mạch Miêu có hẹn đến nhà bạn chơi. Mạch Nha nhàn rỗi, sáng sớm đã chuẩn bị các loại điểm tâm, sau đó liền giúp Đường Mật hoàn thành đơn hàng trước đó. Đang bận túi bụi, Nghiêm Hàn đẩy cửa đi vào.
Dưới chân Mạch Nha vấp một cái, Nghiêm Hàn nhanh chóng tiến lên đỡ cô, cười nói: “Anh đáng sợ vậy à?”
“Nghiêm Hàn.” Mạch Nha khó khăn nói, “Em… có chuyện muốn nói với anh.”
Nghiêm Hàn nâng mặt cô lên, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Em đã ký hợp đồng với Quý Thị.” Mạch Nha hít sâu một hơi, “ Quý Thừa đồng ý sẽ tìm con giúp Đường Mật, nhưng anh ta có điều kiện, em không được gặp mặt anh nữa.”
Nghiêm Hàn cứng đờ, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin: “Cái gì?”
“Xin lỗi anh.” Mạch Nha nắm lấy tay của Nghiêm Hàn: “Nghiêm Hàn, với em mà nói, anh và Đường Mật cùng Mạch Miêu là quan trọng như nhau, điều này mãi mãi không thay đổi. Nhưng mấy năm nay, Đường Mật tìm con rất vất vả, cho nên em…”
“Anh ta nói có một người sẽ đến tìm anh, nhưng nếu có em bên cạnh, người đó có thể sẽ không xuất hiện.” Mạch Nha lí nhí nói, “Anh ta đúng là kỳ lạ. Nghiêm Hàn, anh có biết anh ta có ý gì không?”
Dưới cằm Nghiêm Hàn căng cứng: “Ba năm rồi, cô ấy đã đi suốt ba năm, mà hắn vẫn không thể buông tha cho cô ấy…”
“Nghiêm Hàn, anh…”
“Mạch Nha, xin lỗi em.” Nghiêm Hàn nặng nề nói, “Anh không ngờ lại lôi em vào chuyện này. Hiện tại chắc Quý Thừa đang giám sát anh, chúng ta không gặp nhau cũng tốt. Em phải tránh xa hắn, hắn chỉ lấy chuyện tìm con Đường Mật làm điều kiện, như vậy chuyện hợp tác em cứ để Đường Mật ra mặt.”
“Vâng.” Mạch Nha biết sẽ không đơn giản như vậy, nhưng vẫn cố gắng cười nói, “Em sẽ cẩn thận, anh cũng vậy nhé. Tuy rằng không gặp nhau, nhưng bánh ngọt anh thích ăn em nhất định vẫn tiếp tục cung cấp, sau này mỗi ngày anh phải nhận chuyển phát đó.”
“Nếu Mạch Miêu cần chăm sóc, bất cứ lúc nào cũng có thể nói Đường Mật liên lạc với anh.” Nghiêm Hàn vịn vai Mạch Nha: “Mạch Nha, lúc anh không thể giúp đỡ em, em phải bảo trọng chính mình.”
Mạch Nha cay cay sống mũi, bước đến ôm lấy thắt lưng của Nghiêm Hàn, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, hệt như hai mươi năm trôi qua: “Đã là chuyện quá khứ. Quý Thừa sớm muộn gì cũng buông tay. Bảo trọng.”
Nghiêm Hàn đình trệ hai giây, vừa định giơ tay ôm lại người trong lòng, đột nhiên một sức mạnh kéo Mạch Nha sang một bên. Đồng thời, chỉ nghe giọng nói âm trầm truyền đến: “Đừng chạm vào cô ấy.” Nói xong, người nọ lôi theo Mạch Nha, xoay người đi khỏi.
Mạch Nha bị túm đến ngoài tiệm. Sức của người nọ rất lớn, giống như ẩn chứa thịnh nộ. Cuối cùng, Mạch Nha gần như bay khỏi cửa lớn, trực tiếp ngã vào trong một chiếc xe, tiếng đóng cửa khóa trái lập tức truyền đến: “Lái xe.”
Mạch Nha tức điên người: “Anh Quý này! nɠɵạı trừ cưỡng ép dụ dỗ, bắt cóc cũng là thủ đoạn quen thuộc của anh?”
Quý Thừa không đáp, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Mạch Nha nín nhịn mấy ngày, rốt cục lửa giận cũng bùng phát: “Tôi dựa theo yêu cầu của anh, nói tạm biệt với Nghiêm Hàn, anh lại giở chứng gì vậy?”
“Xin lỗi.”
Quý Thừa đang xin lỗi? Mạch Nha ngây ngẩn cả người, còn Quý Thừa chỉ cười nhẹ một tiếng: “Bóng lưng của cô rất giống với một người, vừa rồi tôi đột nhiên nhìn thấy rồi sinh ra ảo giác, xem cô thành cô ấy. Xúc phạm đến cô, là lỗi của tôi.”
Trái tim Mạch Nha như lỡ mất một giây, nhưng cô kiên quyết không để bản thân suy nghĩ nhiều hơn. Trong quá khứ, cô chính là suy nghĩ nhiều quá nên mới rơi vào nông nỗi vạn kiếp bất phục. Tin tức hôm qua còn nói, chuyện vui của Quý Thừa cùng Thượng Vi sắp đến. Cô và Thượng Vi dáng người na ná nhau, Quý Thừa nhìn lầm cô thành Thượng Vi, đây chính là giải thích hợp lý nhất.
Mạch Nha cố gắng trấn tĩnh, nói: “Đã là ảo giác, xin mời anh mau chóng sửa chữa. Tôi muốn xuống xe.”
“Tôi đến tìm cô Mạch là có công chuyện.” Quý Thừa bình tĩnh quay qua nói, “Công chuyện trong hợp đồng.”
“Tôi chỉ ký hợp đồng, không phải giấy bán thân.” Mạch Nha lạnh lùng nói, “Đã là công chuyện, xin mời anh hãy hẹn trước. Hôm nay tôi rất bận, hiện giờ phải xuống xe.”
“Con của cô Đường đã không còn ở Đại Lục.” Quý Thừa bình ổn nói, “Muốn biết tình hình cụ thể, tốt nhất là không nên xuống xe.”
“Anh!” Mạch Nha nghiến răng nói, “Anh Quý cầm nắm chip đánh bạc (poker chip)[1] chuẩn xác như vậy, không chơi đánh bạc thật đúng là phung phí của trời.”
Quý Thừa nhìn chằm chằm Mạch Nha không chuyển mắt, nhìn đến nỗi trong lòng cô sợ hãi. Sau một lúc lâu, anh đột nhiệt cong khóe môi, sâu xa nói: “Kỳ thực cô với cô ấy tuyệt đối không giống. Cô ấy ít nói lắm, nào có nhanh mồm nhanh miệng như cô.”
Mạch Nha cười lạnh: “Như vậy thật tốt, sẽ không khiến anh Quý sinh ra ảo giác nữa. Muốn tìm người cũng được, muốn chia rẽ tôi và Nghiêm Hàn cũng được, trực tiếp dùng con của Đường Mật uy hiếp là đủ rồi, vì sao lại muốn hợp tác? Làm không tốt còn khiến anh sinh ra ảo giác, vô duyên vô cớ gia tăng phiền não.”
Quý Thừa trái lại không tức giận, chỉ bình đạm nhìn cô, tròng mắt đen như mực ẩn hiện ánh sáng: “Cô Mạch, cô có cuộc sống hạnh phúc, cho nên không cách nào lĩnh hội được. Nếu bị đắm chìm trong tuyệt vọng lâu ngày, thì ảo giác cũng có thể khiến người ta vui vẻ. Không hề phiền não như cô nói, ngược lại là một loại an ủi.” Nói xong, anh lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Mạch Nha nói không nên lời, dứt khoát im lặng. Không bao lâu, xe dừng lại, nhưng Mạch Nha vẫn ngồi yên: “Hóa ra Quý Thị tiếng tắm lừng lẫy tọa lạc trong tòa nhà này?”
“Đây là chỗ ở của tôi.”
“Nghe nói là công chuyện.” Mạch Nha hít sâu, “Công chuyện của quý công ty đều bàn bạc ở nhà riêng à?”
Quý Thừa nhìn cô, nói vào di động: “Xuống dưới ga-ra.” Sau đó quay sang Mạch Nha, “Công chuyện này quả thực bàn bạc ở đây là tốt nhất. Cô Mạch không cần lo lắng an toàn nhân thân, có quản gia ở đây, hiện tại đang đi xuống đón cô.”
Mạch Nha giận dữ đẩy cửa xuống xe, còn chưa đi được hai bước, lại nghe tiếng gọi quen thuộc: “Cô…chủ?”
A Phỉ! Dưới chân Mạch Nha vấp một cái, một bóng người đồng thời vọt đến trước mặt cô: “Cô chủ, cô thực sự còn sống…” A Phỉ nhào vào lòng Mạch Nha, rồi thoáng chốc cứng đờ, “Không, không phải cô chủ…” Chị sững sờ tại chỗ, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Quý Thừa ở một bên, vẻ mặt mờ mịt.
Quý Thừa hãy còn đứng bên cạnh xe, khuôn mặt lẩn khuất trong bóng râm, nhìn không rõ: “A Phỉ, dẫn cô Mạch lên lầu.” Dứt lời liền đi thẳng.
Mạch Nha và A Phỉ đi đón thang máy. A Phỉ đứng ở một góc, không ngừng dùng khóe mắt quan sát Mạch Nha. Mạch Nha mặc dù trên mặt cực lực kiềm chế, nhưng thực tế còn kích động hơn cả A Phỉ. Trong năm năm đó, A Phỉ là người duy nhất đối xử tốt với cô. Họ Quý là một gia tộc hết sức truyền thống, còn cô không chỉ là con riêng, mà còn là đứa con riêng dẫn theo người mẹ bệnh tật bị hắt hủi đến đó, ngay cả người làm trong nhà cũng khinh thường cô.
Mới đầu, mọi người thấy quan hệ giữa cô và Quý Thừa rất tốt, nên không dám làm càn. Nhưng sau đó, người mẹ luôn sống ở nước ngoài của Quý Thừa quay về Macao, quan hệ của cô và Quý Thừa cũng dần dần chuyển biến xấu đi, đám người làm đều không coi cô ra gì. Chỉ có A Phỉ trước sau như một, suốt ngày như con gà mái mẹ bảo vệ cô, sợ cô bị người khác hiếp đáp.
Hồi đó rời đi, điều Mạch Nha lo lắng nhất chính là liên lụy A Phỉ. Hiện tại xem ra, A Phỉ sống rất tốt, không chỉ vẫn bên cạnh Quý Thừa, mà còn được thăng làm quản gia. Kiềm chế niềm vui trong lòng, Mạch Nha làm ra vẻ tùy tiện hỏi: “Là A Phỉ đúng không? Chị làm cho anh Quý lâu chưa?”
Nghe được tiếng của Mạch Nha, vẻ mặt A Phỉ càng buồn hơn: “Cô Mạch, có hơn hai mươi năm.”
“Chị vẫn… Anh ta dễ chung sống không?”
“Cô Mạch, cậu chủ là người tốt nhất mà tôi từng gặp.”
Lúc này, cửa thang máy từ từ mở ra, Mạch Nha nhìn cảnh tượng bên kia cánh cửa, rốt cục cũng hiểu được tại sao Quý Thừa nói: Công chuyện này quả thực bàn bạc ở đây là tốt nhất.
Đây vốn là căn nhà ở tầng trên cùng trong khu chung cư cao cấp bậc nhất của thành phố, Quý Thừa sống ở đây có lẽ cũng được một thời gian, nhưng nó trông như một mô hình nhà mẫu, sang trọng nhưng lạnh lẽo, không có chút hương vị cuộc sống- nɠɵạı trừ nhà bếp.
Nhà bếp dạng mở thật lớn, đầy ắp các loại dụng cụ lò nướng. Từ nguyên liệu chế biến đến vật dụng, chẳng những đầy đủ tiện nghi, còn hết sức đắt đỏ, ngay cả thợ làm bánh chuyên nghiệp như Mạch Nha đều chỉ có thể nhìn thấy chúng trên tạp chí, sau đó thèm muốn ở trong mơ.
Nhưng Mạch Nha chỉ cảm thấy vô cùng quái lại: “Ơ… Lò nướng là sở thích tân tiến của anh Quý?”
“Không phải cậu thích, mà là cô nhà tôi…” Đang nói, A Phỉ đột nhiên ngắt ngang giữa chừng, ngược lại kêu, “Cậu chủ.”
Mạch Nha quay người lại. Chỉ thấy Quý Thừa đi tới, đưa cho cô mảnh giấy: “Làm cái này.”
Mạch Nha cầm lấy xem, rồi đột nhiên đình trệ: “Đây là…” Đây là bản thiết kế chiếc bánh mà trước kia cô vẽ.
Khi đó, cô mới chớm yêu Quý Thừa, luôn âm thầm ảo tưởng một ngày nào đó có thể sinh con cho anh. Những lúc nhàn rỗi, cô sẽ thiết kế bánh ngọt cho con. Ngày chào đời, đầy tháng, thôi nôi… Nhưng không qua bao lâu cô lại phát hiện, ảo tưởng mãi mãi chỉ là ảo tưởng. Sau đó, cô đưa tất cả bản thiết kế này cho A Phỉ đem bỏ, không ngờ chúng được giữ lại cho đến bây giờ.
“Có thể làm được không?” Quý Thừa lẳng lặng hỏi.
“Không… vấn đề.” Mạch Nha cố gắng biểu hiện thật chuyên nghiệp, “Nguyên liệu bên trong muốn dùng loại nào? Phô mai, kem mousse, hay là anh Quý muốn đổi thứ nào khác?”
“Tôi không biết.” Giọng nói của Quý Thừa thật nhẹ, ánh mắt lại hoang vu xa xăm, “Bình thường trẻ con thích loại nào?”
“Chocolate mousse.” Mạch Nha gian nan nói, “Trẻ con đứa nào cũng thích.”
“Vậy thì chocolate mousse đi.” Quý Thừa xoay người rời khỏi, bóng lưng cao lớn cô tịch, “Đúng rồi, nhà trẻ của con gái cô Mạch học tôi đã mua lại rồi, ngày 12 tuần sau là ngày thành lập mới, sẽ làm tiệc sinh nhật, đến lúc đó hãy dùng bánh ngọt này. Hôm nay chính là hàng mẫu, vất vả rồi.”
Mạch Nha run lên, mảnh giấy trong tay rơi xuống. Mạch Miêu là sinh sớm, tuần sau, ngày 12, đúng là ngày dự sinh ban đầu của nó.
Bánh ngọt là thiết kế của mình, nên làm vô cùng thuận lợi. Nhưng trong lòng Mạch Nha không yên, đến cuối cùng lại làm cho sàn nhà dính đầy bơ. Cô xoay người định gọi A Phỉ đến giúp, kết quả vừa quay đầu liền đụng phải một vòng ôm.
“Á!” Mạch Nha hết hồn la lên, lùi mạnh về sau, tựa sát vào bệ bếp bên cạnh, “Anh Quý, anh… có chuyện gì?”
“Không có.”
“Vậy anh im lặng đứng sát sau lưng tôi làm gì?”
Lúc nãy, Quý Thừa hơi khom người, khuôn mặt hoàn mỹ sắp tì lên vai cô. Cánh tay anh hơi mở ra, hai tay vờ như chạm vào thắt lưng cô. Động tác đó rõ ràng là chiếc ôm, nhưng không trực tiếp tiếp xúc. Cho nên, anh vẫn lặng lẽ đứng sau lưng cô, vẫn duy trì tư thế lạ lùng đó?
“Lại là ảo giác, hoặc là nói buông thả bản thân chìm đắm trong ảo giác.” Quý Thừa đứng thẳng dậy, mỉm cười tự giễu, “Làm xong rồi?”
“Xong rồi.” Mạch Nha không biết sao lại ngây người hồi lâu, mới xấu hổ dời mắt, “Nhưng mà bơ bị đổ, cần phải lau dọn lại.”
“Để đó đi. Tôi đưa cô về.” Nói xong, Quý Thừa lấy chìa khóa xe trên quầy bar, thấy Mạch Nha vẫn đứng yên bất động, anh nhàn nhạt hỏi: “Còn việc gì à?”
“Tôi tự về. Anh Quý cố tình bắt tôi đến làm hàng mẫu, hiện giờ hoàn thành rồi, anh không nghiệm thu à?”
Ánh mắt Quý Thừa dừng trên người cô chốc lát, không trả lời câu hỏi: “Cô Mạch biết đó, cô rất giống một vị cố nhân của tôi. Tôi và cô ấy nhiều năm không gặp, từ trên người cô tôi đã được nhìn thấy cô ấy suốt cả buổi chiều, tôi chẳng còn mong gì hơn, thứ cô làm cho dù có độc, tôi cũng sẽ ăn mà.”
Dừng một hồi, anh cười tự giễu, xoay người ra hướng cửa chính: “Không hiểu cũng chẳng sao, nghĩ tôi quái lạ cũng được. Đi thôi, chỗ này khó đón xe lắm, không để tôi đưa về, trừ phi cô không muốn về.”
Hôm nay hết sức kỳ lạ. Đến cửa tiệm, Mạch Nha mau chóng lẻn xuống xe. Ai ngờ vừa vào cửa, cô lại cảm thấy không đúng. Lúc này sớm nên đóng cửa, nhưng trong góc tiệm vẫn còn có người ngồi.
Mà sắc mặt Đường Mật trắng bệch, ngay cả nói chuyện cũng ấp úng: “Mạch Nha, người bên kia cậu có quen không? Anh ta nói đến tìm cậu, chỉ là anh ta thật giống với Hàn Duyên. Không, thực sự thì mặt mũi chẳng giống chút nào, nhưng lại có chỗ nào đó đặc biệt rất giống. Sao, tại sao có thể như vậy…”
Mạch Nha bị cô làm cho chẳng hiểu ra sao: “Chuyện gì? Ai? Cậu nói từ từ thôi…”
Lúc này, người nọ đứng dậy xoay người, ung dung đi tới: “Mạch Nha.”
“Kỳ Yên?!” Mạch Nha giật mình, đang muốn đến hoan nghênh, lại phát hiện một chuyện còn khủng bố hơn. Quý Thừa không biết từ lúc nào cũng vào trong tiệm, đang xa xa nhìn chằm chằm Kỳ Yên.
Mạch Nha nhất thời tay chân luống cuống, Kỳ Yên lại bình tĩnh chào cô: “Đã về rồi?”
Mạch Nha liếc sang Đường Mật, lại liếc qua Quý Thừa: “Kỳ Yên, sao anh lại đến đây?”
“Anh biết em không muốn anh đến.” Kỳ Yên đứng lại trước mặt Mạch Nha, tràn đầy thâm tình, ánh mắt còn như vô tình đảo qua Quý Thừa: “Nhưng hôm nay anh rất nghiêm túc. Xin em hãy cho anh một cơ hội, dù sao anh cũng là ba ruột của Mạch Miêu.”
Mạch Nha hoàn hoàn choáng váng. Khi khổng khi không Kỳ Yên lại xưng… xưng là gì ấy nhỉ?
Chú thích:
[1] Poker chip (còn gọi là Casino tokens, chips, checks, hoặc cheques trong Tiếng Anh) là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,… Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh. (Theo wikipedia)