Một buổi chiều mùa thu nắng nhẹ, phủ trên lớp ngói xanh ở khoảng sân nhỏ, làm dậy lên hương vị ấm cúng và mềm mại. Bánh ngọt bán thành phẩm tỏa ra mùi sữa thơm mát, Mạch Nha xoa xoa tay, bắt đầu chuẩn bị quét lớp đường áo.
“Mạch Nha à! Mau lên, người thương của cậu đến này!” Tiếng của Đường Mật đột nhiên từ trước tiệm bay vào. Tay Mạch Nha run lên, suýt nữa đâm cái bánh thành hai nửa.
Còn Đường Mật thì đang thân thiện: “Bác sĩ Nghiêm, hôm nay chúng em có đơn hàng bánh lớn, bán với giá một trăm ngàn. Còn anh là khách hàng thân thiết nên được nếm thử miễn phí.” Nói xong, dứt khoát đề cao âm tần, “Mạch Nha à, lấp hộp Macaron[1] ra đi, có nghe thấy không?”
Mạch Nha bốc lên một hộp bánh đi ra trước tiệm. Nghiêm Hàn nhàn nhã đứng bên cửa sổ, giống hệt gốc cây cao ngất. Thấy Mạch Nha, anh mỉm cười ôn hoà: “Lại nhận đơn hàng à? Vất vả không?”
Mạch Nha đưa hộp bánh cho anh: “Em không mệt, trái lại anh càng vất vả hơn, nhận một đơn hàng sẽ phải phiền anh đón Mạch Miêu tan học.”
“Bác sĩ Nghiêm cũng chẳng phải người ngoài, sao cậu lừa anh ấy làm gì?” Đường Mật trừng mắt với Mạch Nha, tiện thể thấp giọng nói, “Bác sĩ Nghiêm, Mạch Nha rất vất vả. Anh xem, cái tiệm nhỏ xíu này của em đang ngoặt ngoẹo, từ lúc cậu ấy đến liền có sinh khí. Đơn hàng tối nay chính là làm bánh ngọt cho dạ tiệc từ thiện ở giới thượng lưu! Trình độ của em sao được, chỉ có thể chạy vặt, toàn bộ bánh ngọt đều do một mình Mạch Nha bao thầu, quả thực cực muốn chết! Haiz, anh nói xem cậu ấy còn một mình nuôi con…”
Mạch Nha thúc cùi chỏ vào Đường Mật. Mỗi lần Nghiêm Hàn xuất hiện, Đường Mật đều cố làm mai. Trong mắt Đường Mật, Nghiêm Hàn công việc danh giá, tính tình ôn hoà, thương yêu Mạch Miêu, còn mang gương mặt thiên sứ, con người hoàn hảo như vậy, nếu có thể thu nhận cô nhi quả phụ các cô, quả thực là ông trời có mắt.
Nhưng điều Đường Mật không biết chính là, Nghiêm Hàn và Mạch Nha là bạn thân. Lúc Mạch Nha vẫn còn là Diệp Nghi, Nghiêm Hàn chính là người bạn thân nhất của cô. Nhưng mà đối với ‘cái chết’ của Diệp Nghi, Nghiêm Hàn cũng chẳng biết gì như mọi người.
Bởi vì Diệp Tông nhiều lần căn dặn, tuyệt đối không nói cho bất cứ ai chân tướng vụ án của Diệp Nghi. Cho nên sau khi Diệp Nghi ‘chết’, Nghiêm Hàn không chịu nổi cú sốc này, một mình rời khỏi Macao. Còn Mạch Nha thì đi theo anh, thẳng đến thành phố hiện giờ. Cô ở gần Nghiêm Hàn cố gắng tìm một công việc, sau đó may mắn kết bạn với cô chủ Đường Mật.
Trình độ làm bánh ngọt của Đường Mật chỉ ở mức gà mờ, gặp Mạch Nha giống như nhặt được của báu, nhanh chóng giao hết chuyện làm bánh cho cô phụ trách. Còn món bánh sở trường bậc nhất của Mạch Nha chính là Macaron, loại bánh trước kia Nghiêm Hàn thích nhất. Như sở liệu, Nghiêm Hàn cuối cùng cũng bước vào tiệm. Còn Mạch Nha thông qua việc đánh vào sở thích này mà lấy được tình bạn chỉ thuộc về Diệp Nghi.
Cô đến cuối cùng vẫn ích kỷ. Cô đã chẳng còn gì, cho nên liều mạng muốn giữ lại tình bạn duy nhất này. Rõ ràng biết đây không phải là quyết định khôn ngoan, nhưng lại luyến tiếc không nỡ buông.
“Thời gian không còn sớm nữa, không phải hai em còn phải xuất phát sao?” Tiếng nói của Nghiêm Hàn rốt cục cũng kéo hồn phách Mạch Nha trở về, anh cười nhẹ chỉ chỉ vào đồng hồ treo tường, “Anh cũng phải đi đón Mạch Miêu.”
“Đúng, hôm nay là đơn hàng lớn, lát nữa toàn tiệm ra quân, phải đóng cửa tiệm trước cái đã.” Mạch Nha vội vàng ném chìa khoá cho Nghiêm Hàn, “Anh đón Mạch Miêu xong thì dẫn nó về tiệm chơi nha, em bố trí bên kia ổn thoả sẽ lập tức quay lại tìm hai người, vất vả rồi!”
***
“Xã hội thượng lưu chính là dối trá!” Đại sảnh bữa tiệc, Đường Mật vừa bày biện bánh, vừa thì thầm với Mạch Nha, “Dạ tiệc từ thiện gì chứ, xa hoa thành như vậy. Hừ, chỗ tiền này không biết có thể làm bao nhiêu việc thiện.”
Mạch Nha lặng lẽ liếc cô: “Bà chủ Đường à, làm ơn, bánh ngọt cậu bán giá vài chục ngàn một cái, họ mà tiết kiệm, hai ta ăn gì? Uống gió Tây Bắc à?”
“Cũng đúng.” Đường Mật thở dài, đột nhiên lại kích động, “Nhưng giới thượng lưu đúng là trai đẹp như mây nha! Người ăn ngon thì đẹp trai hơn hẳn! Mạch Nha, mau quay lại, đằng kia có…”
“Đừng đụng mình!” Mạch Nha la lên, “Mình đang chỉnh lại bánh chủ đó, đụng thì cả bàn sẽ hỏng mất!”
“Cậu liếc mắt nhìn một cái đi, liếc một cái thôi mà! Ê ê, này, người đó đang nhìn cậu!”
“Im lặng!” Mạch Nha không chịu nổi phiền, không khỏi bẻ tay trái, làm động tác ‘chớ có lên tiếng’ theo thói quen.
Nhưng mà không được như ý, xung quanh vẫn không yên tĩnh, ngược lại còn bắt đầu ồn ào. Đường Mật cao giọng kinh ngạc đến cực độ: “Ể, Mạch Nha, người đó nhìn cậu cả buổi, cậu vừa mới bẻ tay, anh ta đột nhiên liền…”
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập kéo tới. Chỉ trong chớp mắt, tay trái đang bẻ của Mạch Nha bị người khác tóm lấy, đồng thời bị ép phải xoay người, tay phải của cô bị hất ra, đánh vòng một cái va vào bánh ngọt chủ ở trước mặt.
Bánh chủ cao đến sáu tầng ầm ầm sụp xuống, theo tiếng rơi mềm mại, kem màu lam nhạt nát thành một đống. Mạch Nha vừa định thét lên, nhưng vừa ngẩng đầu, máu toàn thân lập tức đông lại.
Trước mắt là đàn ông anh tuấn như vị thần đứng ngược chiều ánh sáng. Anh ngó xuống nhìn cô, đôi mắt đen nhánh hoàn mỹ, lại âm u không thấy chút ánh sáng. Mạch Nha gần như hồn vía lên mây, Quý Thừa?
Tình cảnh này hàng đêm cô đều gặp trong cơn ác mộng, lúc này đây lại biến thành sự thật, còn kinh khủng hơn gấp trăm lần so với trong mộng nữa. Quý Thừa dường như gầy hơn so với ba năm trước, đường nét vốn mạnh mẽ càng có vẻ sắc bén, lộ ra hơi lạnh thấu xương.
Mạch Nha không biết làm sao, mà vẻ mặt Quý Thừa đột nhiên ngưng trệ, lập tức buông tay lui về sau từng bước. Mạch Nha đứng tại chỗ ổn định mất vài giây, thần trí tan rã dần trở về vị trí cũ. Quý Thừa không nhận ra cô. Anh không khác gì ba năm trước, khác biệt chính là cô đã sớm thay đổi hoàn toàn.
Mạch Nha không biết nên đáp lại thế nào, chỉ đành cúi đầu vò khăn ăn. Còn Đường Mật lại không khỏi phẫn nộ: “Thưa anh, chúng tôi chỉ kinh doanh nhỏ, anh làm vậy…”
“Đây là cô làm?” Quý Thừa giống như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm Mạch Nha.
Mạch Nha cố nén nhịp tim đập dồn, giương mắt nhìn thẳng vào Quý Thừa: “Thưa anh, cục diện trước mắt chỉ e là anh phải giúp chúng tôi giải thích với chủ nhân của bữa tiệc rồi.”
Nghe được tiếng nói khác hẳn lúc xưa của cô, vẻ mặt Quý Thừa hoàn toàn phai nhạt, duy bên khóe môi vẫn để lại chút ý cười: “Đương nhiên.”
Nhìn thấy nụ cười kia, Mạch Nha âm thầm thở ra. Quý Thừa giỏi nhất là dùng tác phong để tạo khoảng cách, cười càng ôn hòa chính là càng có ý xa cách. Dáng vẻ trước mắt này, rõ ràng là xem cô thành người xa lạ.
Lúc này, người phụ trách hiện trường vội vàng chạy tới, Quý Thừa dặn dò anh ta vài câu xong thì xoay người rời khỏi. Mạch Nha tinh thần không yên nhìn theo bóng lưng anh, chỉ nghe người phụ trách nói: “Anh Quý nói lỗi không phải do các cô, tiền bánh chúng tôi vẫn trả đủ. Nhưng mà… Các cô có bánh ngọt dự phòng không?”
Đường Mật gật đầu rồi lại lắc đầu: “nɠɵạı trừ bánh chủ ra, những cái khác đều có một ít.”
“Có thể nghĩ cách khác hay không?” Người phụ trách khách sáo nói, “Hôm nay là dạ tiệc chính thống, không có bánh chủ thì thật sự gay go. Không biết trong tiệm có sẵn hay không? Cho dù là bánh của khách hàng khác cũng được, bên chúng tôi tình nguyện trả giá gấp năm lần cho tiệm, và sẽ trả gấp năm lần tiền cho đối phương.”
Hai mắt Đường Mật nhất thời sáng choang: “Gấp năm cộng gấp năm lần? Có có! Mạch Nha chuẩn bị cho tôi một cái bánh sinh nhật, thiết kế cũng vài tháng rồi! Màu sắc cũng đồng điệu với chủ đề hôm nay, nhưng mà… Các người thực sự tổng cộng ra giá gấp mười lần ư?”
“Vâng.”
“Không được!”
Mạch Nha bất giác ngăn cản, lại bị Đường Mật nhéo lỗ tai: “Bánh ngọt của cậu ngày nào mình cũng ăn được, ăn ít một lần thì có sao? Cái bánh kia giá ba mươi ngàn, gấp mười lần là ba trăm ngàn! Nhà của cậu có tiền trả rồi!” Nói xong, cô tươi cười đầy mặt nhìn người phụ trách, “Đúng lúc trong tiệm có người, để tôi nói người đó mang đến! Mạch Nha, gọi điện cho người thương của cậu đi, mau lên!”
Đường Mật muốn Nghiêm Hàn đến đưa bánh? Trong đầu Mạch Nha nổ ầm một tiếng, mồ hôi lạnh nhất thời túa ra: “Đường Mật! Không…”
Quý Thừa biết Nghiêm Hàn! Anh ta vừa mới nhận ra bóng lưng của cô, nếu lại thấy Nghiêm Hàn xuất hiện, không chừng sẽ thật sự liên hệ cô cùng Diệp Nghi lại với nhau…
“Nói nhiều quá!” Đường Mật rõ ràng hiểu sai ý, cô né sang một bên, gọi điện, “Bác sĩ Nghiêm, anh đón Mạch Miêu về tiệm chưa? Tốt quá, anh có biết cái bánh sinh nhật của em không? Xảy ra chút sự cố, anh có thể giao nó đến đây không? Mạch Miêu à… Anh cũng dẫn theo đi, lát nữa anh và hai mẹ con về thẳng nhà luôn.”
Còn định mang cả Mạch Miêu đến? Mạch Nha sợ suýt ngất, vội vàng nhảy qua giật lấy điện thoại: “Không cần…”
“Quyết định vậy đi!” Đường Mật giải quyết gọn gàng, thuận tiện giật lại điện thoại trong tay Mạch Nha, “Mình ra xe lấy bánh ngọt dự phòng, cậu đứng yên ở đây không được nhúc nhích!” Nói xong liền mất dạng.
“Đường Mật!”
Mạch Nha định đuổi theo, lại nghe thấy sau lưng vang lên tiếng gọi: “Cô Mạch.”
Mạch Nha đứng sững lại. Cô quay người, chỉ thấy Quý Thừa đang đi tới, cúi mắt nhìn cô: “Bánh ngọt này đều do cô Mạch làm?”
Mạch Nha cố gắng giữ bình tĩnh: “Vâng.”
Quý Thừa lẳng lặng nhìn đống bánh hỗn độn: “Tôi có thể nếm một chút không?”
“Hả?” Mạch Nha kinh ngạc, ba năm không gặp, sự thay đổi của người này… cũng thật lớn.
Quý Thừa luôn chú ý đến chuyện ăn uống, sắc hương vị thiếu một chút cũng không được, thứ hơi kém một chút tuyệt đối sẽ không đụng vào, càng khỏi nói đến đống bầy nhầy này. Hơn nữa, không phải anh ghét nhất là bánh ngọt sao? Trước kia cô làm bánh, anh chưa từng đụng vào.
Khi nhiều lần nhìn thấy bánh ngọt mình làm yên vị trong thùng rác, rốt cục cô cũng hiểu, có rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu. Có lẽ là kể từ đó, cô thật sự bắt đầu tuyệt vọng.
Hiện giờ, Quý Thừa lại có thể sửa đổi thói quen và khẩu vị, người có thể khiến anh ta thay đổi cũng chỉ có Thượng Vi? Đè nén xót xa trong lòng, Mạch Nha bình thản nói: “Đống này như vậy rồi, nếu ngài muốn ăn, chi bằng đợi bánh mới đưa tới.”
Trong mắt Quý Thừa hơi lóe lên: “Không cần, cái này là được.”
Bắt gặp người phụ trách đứng một bên đang liều mạng nháy mắt ra hiệu, Mạch Nha đành phải chọn một miếng trông được mắt nhất, bỏ vào dĩa đưa cho anh.
Quý Thừa nhẹ nhàng cầm lấy: “Bánh ngọt của cô Mạch làm vô cùng khéo, bị hư hao ngược lại giống như nhà làm.” Nói xong, mắt anh lại sâu hun hút, “Rất giống vợ tôi làm.”
Lồng ngực Mạch Nha như bị bóp nghẹt. Anh ta và Thượng Vi quả nhiên đã kết hôn. Bọn họ tình chàng ý thiếp, không có cô rốt cục cũng trọn vẹn rồi. Quá tốt, đây là kết cục sớm nên có.
Cụp mắt, cô gian nan nói: “Đã ra kinh doanh thì yêu cầu bề ngoài đặt lên hàng đầu, vợ ngài làm là tâm ý của người thân, sao có thể đánh đồng.”
“Tâm ý? Cô ấy…” Quý Thừa thì thào lặp lại, nhưng khi giương mắt, anh đột nhiên bị đình trệ, vẻ anh tuấn thoáng chốc chỉ còn lại lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, tiếng trẻ thơ trong trẻo vang lên: “Mẹ, mẹ ơi!”
Mạch Nha bỗng xoay người, nhào đến chỗ Mạch Miêu, ôm chặt cô bé vào lòng: “Cưng à, sao lại chạy vào đây?”
“Ba bị dì Mật Mật bắt, bắt phải…” Mạch Miêu nghiêng đầu suy nghĩ, “Đúng, là bắt phải lao động! Ở sau lưng con nè!”
Tay chân Mạch Nha lập tức lạnh ngắt. Mạch Miêu thường gọi Nghiêm Hàn là ba, Nghiêm Hàn ở ngay đằng sau! Như chứng minh phán đoán của cô là chính xác, tiếng Đường Mật vọng tới: “Bác sĩ Nghiêm, vất vả rồi, lần này em nhất định phải chi hoa hồng cho anh.”
“Em đưa cho Mạch Nha là được.” Nghiêm Hàn mỉm cười đáp lời, bước chân trầm ổn đột nhiên khựng lại. Mạch Nha không dám quay đầu, chỉ ôm chặt lấy Mạch Miêu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Còn đối diện cô, Quý Thừa từ từ nở nụ cười khó hiểu: “Nghiêm Hàn, lâu rồi nhỉ. Cô Mạch là vợ anh?”
Nghiêm Hàn không đáp, sắc mặt còn khó coi hơn cả Quý Thừa. Kéo Mạch Nha qua, anh lập tức xoay người: “Về nhà.”
Mạch Nha thoáng yên tâm. Quý Thừa xem cô là vợ của Nghiêm Hàn, chứng minh không hề nghi ngờ. Nhưng mà, bầu không khí căng thẳng này là sao? Bởi vì quan hệ của cô, Quý Thừa và Nghiêm Hàn trước kia cũng xem như quen biết sơ sơ, hiện giờ sao lại giống như nghiêm trọng thế này?
Sau khi trốn tránh hồi lâu, cô khó khăn hỏi: “Nghiêm Hàn, anh… anh biết vị này ư?”
Sắc mặt Nghiêm Hàn hờ hững: “Chuyện cũ năm xưa.”
“Hóa ra đối với anh, cô ấy đã thành chuyện cũ năm xưa.” Sau lưng họ, Quý Thừa khẽ cười, “Cô ấy rời khỏi ba năm, con của anh trông khoảng hai ba tuổi, cho nên cô ấy vừa đi, anh liền bắt đầu cuộc sống mới? Nghiêm Hàn, tôi còn tưởng anh rất yêu cô ấy.”
Nghiêm Hàn thân mình cứng nhắc, còn Mạch Nha lảo đảo suýt ngã. Chỉ nghe Quý Thừa tiếp tục nói: “Tôi thật cảm thấy không đáng thay cô ấy. Cô ấy vì anh, dốc hết toàn lực muốn rời khỏi tôi, thậm chí không tiếc bỏ con tôi, nhưng anh lại báo đáp cô ấy như thế?”
“Anh!” Nghiêm Hàn quay đầu, “Rõ ràng là anh hại chết cô ấy, anh còn dám nói vậy! Anh có thể vô sỉ hơn nữa không!”
“Vô sỉ?” Quý Thừa ôn tồn nói, “Tôi có vô sỉ hơn, cũng biết được đa͙σ lý giết người đền mạng. Tôi đã từng nói với anh là cô ấy chưa chết, là chính anh không tin. Nếu cô ấy thực sự đã chết, tôi sẽ đền mạng cho cô ấy. Nhưng con tôi nhất định đã chết rồi. Nghiêm Hàn, cái mạng này nên do ai đền?”
Chú thích:
[1] Bánh Macaron là một loại bánh ngọt của Pháp được làm từ lòng trắng trứng, đường bột, đường cát, bột hạnh nhân và thêm màu thực phẩm. Nhân bánh thường được lấp đầy với mứt, ganache hoặc kem bơ kẹp giữa hai mặt bánh. Thưởng thức macaron, người ta có thể tìm thấy từ những hương vị truyền thống như mâm xôi, sô cô la, cho đến những hương vị mới như nấm và trà xanh. (Theo Wikipedia)