Xung quanh là một không gian tĩnh lặng. Chỉ nghe thấy tiếng ve kêu inh ỏi: “Biết rồi… biết rồi…”
Không khí sau cơn mưa càng oi bức, mặt trời gay gắt như một quả cầu lửa đang thiêu đốt mặt đất, những cơn gió thổi đến trước mặt khiến tôi choáng váng. Ánh mặt trời chói chang, chiếu lên người Vũ trắng toát, khiến mình nhìn không rõ khuôn mặt của anh, chỉ nhìn thấy anh đang từ bên cạnh mình từ từ bước đi, tiến về phía trước…
Mình sững sờ nhìn theo bóng dáng của anh, đôi tay đang nắm chặt bỗng cảm thấy đau dữ dội, nhưng anh ấy vẫn cứ bước đi.
Trước mắt tôi bỗng tối sầm lại, tối tăm mù mịt, máu trong người như chảy điên đảo loạn xạ, đầu óc cứ kêu vo ve, cho đến lúc như muốn nổ tung ra, đau đớn khó chịu!
“Vũ, anh đừng rời xa em!” tôi khóc, hét lên đau đớn, toàn thân toát mồ hôi.
Một cơn ác mộng thật đáng sợ!
Vân Phi
01
Buổi sáng. Những cái cây xung quanh căn hộ ở ngoại ô đang chìm trong màn sương mờ ảo, trời đổ mưa phùn.
Không khí vừa trong lành vừa ẩm ướt, trong rừng thỉnh thoảng khẽ vẳng lại tiếng ve kêu, tiếng hót hân hoan của những con chim đang vỗ cánh chuyền cành.
Hạ Nặc Kỳ đeo trên lưng chiếc ba lô yêu thích của mình, đứng dưới nhà Lam Tịnh Vũ, do dự.
Cô muốn nói, cô thật lòng yêu anh, nhưng sự tồn tại của Vân Phi là thật. Thực ra cô đã quen Vân Phi từ lâu, hơn nữa, qua cuốn nhật kí của Vân Phi, cô mới muốn tiếp cận anh, mới hiểu anh nhiều đến vậy.
Cô muốn nói, mục đích cô đến lần này là để thú nhận tất cả, Vân Phi đã quay về, cô rất hoảng loạn, không biết làm thế nào, rút cuộc có nên từ bỏ không?
Ây da, Hạ Nặc Kỳ hít sâu một cái, chán nản lau những giọt mồ hôi nho nhỏ trên trán.
Thôi bỏ đi. Hay là để câu hỏi đó cho Lam, cho anh ấy lựa chọn, hoặc là cô hoặc là Vân Phi.
Mặc dù quyết định như vậy, nhưng, trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, cuối cùng anh ấy sẽ chọn ai? Một bên là tình yêu mới bắt đầu, một bên là tình yêu đã có từ mười mấy năm nay.
Hức hức hức… cô không dám đối diện!
Hạ Nặc Kỳ bất lực ôm lấy đầu mình, có chút lưỡng lự.
Đổi lại nếu như cô phải lựa chọn, cô nhất định sẽ chọn vế sau, tất nhiên là chọn thứ tình cảm đã có rất nhiều năm nay.
Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, tình yêu không giống như cổ vật, càng lâu thì càng đáng nhiều tiền, có lẽ, trong trái tim của Lam Tịnh Vũ, cũng có chỗ khó của riêng mình?
Nắm chặt chiếc ba lô đeo trên vai, Hạ Nặc Kỳ lấy lại sức, tự cổ vũ cho chính mình.
Dù thế nào cũng phải đối mặt! Dũng cảm lên một chút nào!
Cô không ngừng cổ vũ cho bản thân, nhưng vẫn không đủ dũng khí để nhấc chân lên.
Trên con đường tĩnh lặng, bờ vai của Hạ Nặc Kỳ khẽ run lên, cô ngồi xổm xuống, co ro lại. Cô giống như một đứa trẻ bị lạc đường, mịt mờ đứng trong màn mưa phùn, thê thảm mà khiến người ta đau lòng.
Không biết là đã đứng bao nhiêu lâu, Hạ Nặc Kỳ vẫn chưa quyết định. Những hạt mưa phùn cứ đổ xuống, làm ướt nhẹp mái tóc của cô.
Một giọng nói ấm áp nhẹ nhàng vang lên bên cạnh cô…
“Sao không dùng ô?”
Một chiếc ô màu xanh che đi những hạt mưa lạnh buốt trên đầu cô.
Hạ Nặc Kỳ khẽ từ từ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen lay láy của cô ngập tràn hơi sương ướt đẫm.
Cô lặng lẽ nhìn Lam Tịnh Vũ, vẻ mặt có chút thất thần.
Rất lâu sau, cô hít một hơi sâu, bất giác nắm chặt lấy cái ba lô trên vai, tự nói với lòng mình: việc cần đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt, muốn trốn chạy, nhưng đến cuối cùng cũng là chạy không nổi.
Cô đứng dậy, cố hết sức hít mấy hơi liền, cố nén lòng đang hỗn loạn.
“Em… em không sao…” cũng không rõ trên mặt cô là mồ hôi hay là nước mưa nữa, cô cố dùng sức lau đi, lau đi… hi vọng có thể lau sạch mọi thứ trước mắt, nhưng, cho dù màn mưa phùn dày đặc bao trùm lấy ánh mắt cô, nhưng, cô vẫn nhìn thấy rất rõ ánh mắt quan tâm của Lam Tịnh Vũ.
Gió thổi qua những tán lá, kêu xào xạc.
“Sao anh lại biết em ở đây?” Hạ Nặc Kỳ xốc lại tinh thần, ân cần nhìn Lam Tịnh Vũ.
“Vừa nãy anh đứng ngay ở cửa sổ, nhìn thấy em không có ô, nên vội qua đây đưa ô cho em.” Lam Tịnh Vũ mỉm cười nói, “Sao em lại không biết tự chăm sóc cho bản thân mình như vậy? Trời thì mưa, phải mang ô chứ.”
Nụ cười quan tâm lo lắng của anh thật ấm áp, giống như một bông hoa tuyết đang bay giữa không trung.
Cánh tay Hạ Nặc Kỳ run lên, cô khẽ nhíu mày lại.
Tại sao, tại sao cứ nhằm vào lúc này mà quan tâm cô như vậy chứ, tại sao lại cười với cô ấm áp như vậy chứ?
Thái độ của anh khiến cho cô không thể khống chế được sự tham lam muốn nắm giữ lấy hạnh phúc trước mắt của cô.
Cô có thể ích kỉ một chút được không, thực sự cô không muốn đem tất cả mọi thứ đẹp đẽ trước mắt này nhường cho người khác.
Lòng cô giằng xé.
Chiếc ba lô trên vai dù chỉ đựng một cuốn nhật kí nhưng bỗng trở nên rất nặng, nặng đến nỗi khiến cô khó thở!
Dù trời mưa không to, nhưng cô cảm thấy cái lạnh như cắt da cắt thịt, giống như cô đang ngâm mình giữa trời băng đất tuyết vậy.
Thân hình mảnh mai của cô khẽ run lên: “Lam, đừng tốt với em như vậy.” Nếu như vậy, cô sẽ không nỡ mà từ bỏ.
Cô nhìn anh âu yếm, đôi mắt ngấn những dòng lệ long lanh, giống như một đóa hoa bị rút hết nước.
“Cái đồ ngốc này.” Lam Tịnh Vũ chăm chú nhìn cô, ánh mắt dịu dàng ngập tràn yêu thương, giọng nói trầm ấm càng khiến người ta nghẹt thở, “Em là bạn gái của anh thì anh phải quan tâm em chứ.”
Hà Nặc Kỳ sững sờ.
Cô quay đầu đi, chiếc kẹp hoa tuyết nằm giữa những sợi tóc khẽ lay động.
Cô không dám nhìn vào mắt anh, khó khăn nói, trong cái giọng run run ẩn chứa sự đau thương: “Chúng ta lên phòng nói đi, em có rất nhiều điều muốn nói với anh.”
“Được thôi.” Mặc dù Lam Tịnh Vũ cảm thấy Hạ Nặc Kỳ không bình thường, nhưng anh không hỏi gì, chỉ kéo tay cô bước lên phòng.
02
Trong căn hộ gọn gàng.
Con dê con đang vùi đầu vào gặm cỏ non ở trong đĩa đựng thức ăn, mùi cỏ non thanh thanh bay khắp nơi.
Vài sợi tóc bị ướt nước mưa dính trên trán Lam Tịnh Vũ che khuất đi ánh mắt như vì sao giá của anh.
Hạ Nặc Kỳ muốn chạy lên phía trước, giúp anh vén những sợi tóc đó lên, nhưng, khi cô nhìn thấy cây thánh giá thạch anh treo trước ngực anh như đang thề hẹn, cô chỉ khẽ động đậy mấy ngón tay, cuối cùng không làm gì.
Lam Tịnh Vũ lặng lẽ đến bên cửa sổ, khẽ đóng chiếc cửa sổ đang mở lại, chỉ để hở một khe nhỏ. Sau đó, anh bật chiếc bình lên bắt đầu đun nước: “Em cần một cốc trà ấm nóng, tuy nước mưa bây giờ không lạnh lắm, nhưng bị ướt rồi thì dễ bị ốm lắm đây.”
“Vâng.” Hạ Nặc Kỳ hiền lành gật đầu, ngồi trên ghế sofa, nhìn theo Lam Tịnh Vũ đang chạy khắp phòng tìm lá chè.
Một bộ quần áo ở nhà màu trắng, vài sợi tóc màu đen vương trên trán.
Anh bây giờ, khi tiếp xúc với cô, không còn lạnh lùng như trước nữa, cả người anh như một viên ngọc đẹp rực rỡ toát ra một vẻ gì đấy rất hiền hòa.
Cô ngẩn ngơ chăm chú nhìn anh, lòng đau đến tê dại.
Thực sự phải từ bỏ sao?
Cô tự hỏi mình, sau đó lại lắc đầu, những giọt nước mắt long lanh đong đầy trong mắt cô.
Không muốn đâu!
Mình không muốn từ bỏ!
Nhưng… cô phải đối diện với nó.
Nói như vậy thì để cô đánh cược đi, đánh cược rằng tình yêu của cô sẽ không thua Vân Phi, đánh cược rằng trong trái tim của Lam Tịnh Vũ, cô và Vân Phi chiếm phần quan trọng như nhau.
“Nặc, em làm sao vậy?” Không biết từ lúc nào, Lam Tịnh Vũ đã bê tách trà nóng hôi hổi đến trước mặt cô.
Lặng lẽ đón lấy tách trà ấm nóng, Hạ Nặc Kỳ xuýt xoa vuốt chiếc quai tách trà, sau đó nhè nhẹ thổi, uống một ngụm nho nhỏ: “Nhìn cái dáng pha trà của anh, nghĩ đến những chuyện trước kia của chúng ta, đột nhiên mũi em cảm thấy cay cay. Tình cảm đó có được, thật sự không dễ dàng, anh nói xem nếu chúng ta từ bỏ, tất cả sẽ thế nào?”
Lam Tịnh Vũ ngẩn người, rồi cầm một cốc trà khác, ngồi xuống bên cạnh Hà Nặc Kỳ.
Khói trắng nghi ngút bốc lên từ trong cốc, hương trà từ từ lan ra khắp phòng.
Anh lặng lẽ nhìn đăm chiêu vào chiếc cốc trà trong tay, khẽ mỉm cười lạnh lẽo: “Đừng có nghĩ lung tung thế.”
Cô lại hớp một ngụm trà, cảm nhận dòng nước ấm nóng chạy thẳng từ cổ họng vào trong lòng, Hạ Nặc Kỳ đặt cốc trà xuống, nhìn anh chằm chằm, bàn tay vô thức chạm vào chiếc ba lô trên vai.
Cô quyết định, đặt chiếc ba lô xuống, sau đó từ từ gỡ chiếc kẹp tóc hoa tuyết xuống, đưa cho Lam Tịnh Vũ.
“Em nghĩ, lần đầu tiên Lam thấy em, chắc sẽ tự hỏi rằng, tại sao em lại có chiếc kẹp tóc hoa tuyết này….”
Lam Tịnh Vũ nắm chặt lấy chiếu kẹp tóc, thẳng thắn gật đầu: “Đúng thế, anh thấy rất kì lạ, tại sao em lại có chiếc kẹp tóc giống hệt như chiếc kẹp tóc chính tay anh đã làm để tặng cho một ngưới con gái khác, nhưng, anh nghĩ có lẽ trên thế giới này có rất nhiều sự trùng hợp như vậy, nên cũng chẳng nghĩ gì.”
Ngón tay Hạ Nặc Kỳ khẽ run lên một lúc: “Thực ra…”
Một trận gió thổi đến, cánh cửa sổ vốn đang khép hờ hở một khe nhỏ bị bật tung ra. Gió ào vào, chiếc rèm cửa sổ trắng tinh trong phòng lay động theo cơn gió.
Lam Tịnh Vũ đứng dậy, đến bên cửa sổ và đóng chặt lại.
Nhưng trong lúc ấy, đột nhiên anh sững lại, đứng lặng bên cửa sổ, ánh mắt kinh ngạc hướng ra phía bên ngoài.
Tiếp đó, anh như điên cuồng dùng tay cố hết sức gạt đi những giọt nước mưa trên ô cửa sổ thủy tinh, để có thể nhìn rõ hơn ra bên ngoài.
“Lam?” Hạ Nặc Kỳ ngồi phía sau anh, tò mò hỏi nho nhỏ: “Anh làm sao vậy?”
“Anh muốn nhìn rõ hơn một chút!”
Hạ Nặc Kỳ ngơ ngác. Giọng nói của anh chứa đầy sự lo lắng và chờ đợi, nhưng cũng có chút gì đó đau đớn, khiến lòng cô bất giác rùng mình. Một cảm giác kì lạ cứ từng chút từng chút một len lỏi trong lòng cô, từ từ phủ kín tâm hồn cô! Lẽ nào…
Cô vừa nói, vừa chạy đến bên cạnh anh, Lam Tịnh Vũ đột nhiên quay người lại, nhanh như một tia chớp vụt ra cửa!
“Sao vậy?”
Hạ Nặc Kỳ kinh ngạc đuổi theo Lam Tịnh Vũ mấy bước, nhưng Lam Tịnh Vũ đã chạy nhanh như bay theo cầu thang “thình thịch thình thịch” lao xuống dưới, bước chân vội vã đến ríu lại.
Hạ Nặc Kỳ không biết làm thế nào đứng ngây ở cửa, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng, vội vã bước đến bên cửa sổ nơi vừa thu hút ánh nhìn của anh phóng tầm mắt ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, dưới lầu, những hạt mưa phùn bay bay.
Ánh hoàng hôn chiếu lê những đường nét mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện của hai người đang đứng đối diện nhau trong mưa.
Nhưng Hạ Nặc Kỳ lại nhìn thấy rất rõ, Lam Tịnh Vũ đang nhìn chằm chằm vào Y Vân Phi, người anh cảm động đến nỗi run lên bần bật. Anh dịu dàng dùng ngón tay nhè nhẹ giúp Vân Phi vuốt lại mái tóc rối vì bị gió thổi, miệng nói điều gì đó. Một giây sau đó, dường như anh đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng cởi chiếc áo khoác màu trắng đang mặc trên mình che lên đầu cho Vân Phi, không để cô phải chịu thêm chút mưa gió nào nữa.
Y Vân Phi nở một nụ cười ngọt ngào, khẽ gật đầu, sau đó vô cùng dịu dàng vuốt những sợi tóc vương trên trán Lam Tịnh Vũ, vén những sợi tóc đó ra phía sau tai anh…
“Không giống, thật sự… không giống…”
Hạ Nặc Kỳ mím chặt môi, không dám thở mạnh, một cảm giác đau đớn không tên cứ chảy trong người cô.
Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô cảm thấy mình thật cô độc, trái tim như bị một chiếc dao sắc nhọn đâm vào, máu tuôn xối xả, đau đớn!
Đôi môi đang mím chặt khẽ đau nhói, khiến cô tỉnh táo một chút.
Cô nghĩ, cô biết kết quả thế nào rồi.
Anh ấy vì Vân Phi mà không còn tâm trí để lái xe; anh đã bỏ rơi cô, thất thần hốt hoảng chạy xuống dưới nhà tìm Vân Phi; anh đã nhẹ nhàng giúp Vân Phi vuốt lại mái tóc bị ướt nước mưa, chứ không phải là đưa tay ra giúp cô; anh đã vội vàng cởi áo khoác ngoài ra, để che kín Vân Phi lại, với cô, anh chỉ lặng lẽ dùng một chiếc ô, để che mưa che gió cho cô.
Trong mắt anh, trong trái tim anh chỉ có một mình Vân Phi, còn cần phải chứng minh gì nữa chứ?
Thực ra, hôm qua Vân Phi vốn không cần phải đến cầu xin cô điều gì, từ đầu đến cuối Lam Tịnh Vũ đều thuộc về Y Vân Phi, còn cô chỉ là một người khách qua đường, một người khách qua đường nực cười.
Trong trò chơi tình yêu này, từ đầu đến cuối cô chỉ là một nhân vật phụ, mãi mãi không bao giờ là nhân vật chính.
Hạ Nặc Kỳ lặng lẽ cầm cuốn nhật kí bìa màu xanh từ trong ba lô ra, khẽ vuốt đi vuốt lại vài cái, cuối cùng cố nén lòng đặt nó lên trên chiếc bàn học bên cạnh cửa sổ.
Cô lặng lẽ, rồi đeo ba lô lên, cầm chiếc ô bị Lam Tịnh Vũ bỏ quên ở ngoài hành lang lên, đi về phía hai người đang đứng dưới mưa.
“Mình nghĩ, hai người cần một chiếc ô.” Hạ Nặc Kỳ bật ô lên, đưa cho Y Vân Phi.
Lam Tịnh Vũ không nói gì, sững sờ nhìn cô.
“Xin lỗi, tớ lén đi theo cậu đến đây, lúc đầu tớ chỉ muốn đứng từ đằng xa nhìn một lát…” trong cơn mưa khuôn mặt thanh tú của Y Vân Phi thật khiến người ta rung động, cô mím chặt môi, cặp mắt trong veo của cô dần dần phủ đầy hơi sương, “Xin… xin… lỗi…”
Giọng nói trầm trầm nhỏ nhẹ của cô giống như một bông hoa yếu ớt vừa chúm chím nở, lúc nào cũng có thể lụi tàn.
“Cậu không có gì sai cả, chúng ta đều sai…” Hạ Nặc Kỳ đau khổ nhắm mắt lại, toàn thân đau đớn, đau như một bức tượng gỗ bị tách ra từng mảnh sau đó lại bị cưỡng ép ghép lại, “Chỉ là, trong thế giới của tình yêu, ba người sẽ trở nên quá chặt…”
Nói xong, cô không quay lại nhìn Lam Tịnh Vũ, mà đi thẳng về phía trước!
Mưa vẫn đang rơi lúc nhúc. Khi vừa quay người đi, nước mắt, cuối cùng cũng từ mắt Hạ Nặc Kỳ tuôn ra.
Cô lặng lẽ lau đi, một mực tự nói với bản thân mình: “Không được khóc.”
Lúc đó người đấy rất hạnh phúc, không phải sao?
Thực sự yêu một người, chẳng phải là mong anh ta được hạnh phúc sao.
Vốn dĩ anh ấy thuộc về Y Vân Phi, bọn họ ở bên nhau mới có thể diễn được vở kịch tình yêu hoàn hảo. Như hôm nay nhân vật nữ chính quay về, cũng là lúc nhân vật phụ như cô phải rời khỏi vở diễn.
Bất chợt Hạ Nặc Kỳ mỉm cười, nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, nước mắt hòa với nước mưa thấm ướt đẫm khuôn mặt Hạ Nặc Kỳ, chảy vào miệng cô mặn chát.
Hạ Nặc Kỳ từ từ ngồi sụp xuống mặt đất, vùi đầu vào giữa đầu gối, bao nhiêu kỉ niệm chợt ùa về như sóng nước…
Lam Tịnh Vũ lấy một đồng tiền xu lấp lánh ánh bạc ở trong túi quần ra ném vào trong đài phun nước, buồn bã nói: “Rút cuộc phải làm thế nào? Anh đã yêu người con gái tên là Hạ Nặc Kỳ rồi.”
Trong khoảnh khắc, Hạ Nặc Kỳ sững sờ, quên mất phải làm thế nào. Cô mím chặt môi, toàn thân mềm nhũn như bị rút hết sức lực, đầu óc trống rỗng, có chút choáng váng.
Ở phía đằng xa, người nhạc sĩ piano cũng đã đàn hết bài nhạc, nhận được những tràng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, trong chốc láy toàn bộ quảng trường đài phun nước lại náo nhiệt trở lại, nhưng, Hạ Nặc Kỳ không còn nghe thấy gì cả, bên tai chỉ văng vẳng âm thanh giống như biển lớn phản chiếu lên thứ ánh sáng màu xanh buồn bã vừa nghe ban nãy, cô cố gắng dụi dụi mắt, để chắc rằng đây không phải là nằm mơ, mới nở một nụ cười rạng rỡ như thiên sứ.
…
“Rất xin lỗi, nếu như có câu hỏi gì thì cứ hỏi, không được làm bạn gái tôi bị thương!”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, mềm mại như nước, dường như có thể tạo nên những bọt hoa sóng trên ghềnh đá, nhưng lại khiến lòng người rung động.
Hạ Nặc Kỳ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng nghiêng đẹp trai của anh, hai bầu má ngượng ngập dần dần đỏ hồng lên, bỗng chốc cả người cô giống như một quả đào mật ngọt lịm quyến rũ lòng người.
Cô nở một nụ cười dạt dào hạnh phúc, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền vào người cô, ấm nóng!
Cô như bé nhỏ lại tựa sát vào Lam Tịnh Vũ, đầu tựa vào bờ vai rộng của anh.
Lam Tịnh Vũ khẽ nghiêng đầu lại nhìn, mỉm cười với cô đầy âu yếm.
Không thể nghĩ thêm được gì nữa. Đau quá, đau xé tim xé gan. Hạ Nặc Kỳ lấy tay ôm lấy ngực, thở một cách khó khăn. Những giọt nước đọng trên hàng mi, trên tóc rớt xuống thấm lên mặt cô.
Cô rất muốn quên đi, nhưng lại không thể nào quên được anh. Giây phút được ở bên anh cứ đan xen nhau hiển hiện lên trong đầu cô. Nó mạnh mẽ đến nỗi khiến cho tinh thần cô trở nên yếu đuối. Thì ra, từ trước đến giờ anh không thật sự yêu cô, không thật sự yêu người con gái có tên là Hạ Nặc Kỳ!
“A!” đầu đau nhức như búa bổ, liệu ngủ một giấc có thể được giải thoát không?
Mặt đất chứa đầy nước, nhưng cô không để ý. Mặt cô chạm vào mặt đất thô cứng, cô không còn sức lực để mở mắt ra nữa.
Vậy cứ ngủ đi, đến lúc tỉnh dậy, có lẽ sẽ phát hiện ra rằng, tất cả chỉ là một giấc mộng.
03
Một tuần cứ thế vô tình thấm thoát trôi đi, rất nhanh lại đến ngày lễ kỉ niệm của trường.
Chỉ có Hạ Nặc Kỳ là không tham gia biểu diễn trong một tiết mục nào, cũng không phải giúp một bạn học nào, nên thảnh thơi ngồi một mình. Còn người bạn tốt Tiểu Do lại gánh trên mình bao việc, bận đến nỗi không thèm để tâm đến cô nữa.
Đã từng hi vọng người hại cô trở nên mất hồn mất vía thế này đến tìm cô, nhưng, thời gian cứ từng ngày trôi qua, người đó vẫn mãi không xuất hiện.
Vẫn chưa hết hi vọng sao? Cô đã hoàn toàn từ bỏ, hoàn toàn tỉnh ngộ, hoàn toàn hiểu rõ rồi.
Bây giờ, cô đã không còn ôm chút hi vọng nào nữa, cứ đúng giờ đến trường, rồi tan trường. Nhưng, trái tim cô trống rỗng, giống như một linh hồn cô độc không có suy nghĩ, không có tim có phổi ngây ngây ngô ngô mà sống.
Đối với cô mà nói, đến trường tan trường, vào học tan học chả có gì khác biệt, bất kì lúc nào đầu óc cô cũng như ở trên mây, đôi mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì nữa, nhưng đôi mắt ấy ngập tràn sự đau khổ giống như nước biển đủ để khiến người ta bị nhấn chìm.
Bây giờ, cô cũng nói cười cùng các bạn học, thậm chí còn cười to như nắc nẻ cùng với Tiểu Do. Nhưng Tiểu Do lại nói với cô: “Nặc Kỳ, nếu như cậu không muốn cười, thì cũng đừng tự ép bản thân mình, nhìn vẻ mặt ủ rũ buồn bã của cậu, tớ thật sự rất buồn….”
Sau đó, nước mắt cứ thế từng giọt từng giọt lăn theo má của cô rơi xuống.
Mặt trời mọc mặt trời lặn, vật đổi sao dời. Rất nhanh, một tuần trôi qua, rất nhanh, lại một tuần nữa trôi qua…
Thấm thoát, một tháng đã trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Nặc Kỳ đã cố gắng thử tìm một việc gì đó có hứng thú để làm mong có thể phân tán suy nghĩ của mình. Rất nhanh, cô đã tìm được một việc… cho những con chó hoang ăn.
Chỉ là không ngờ có một ngày, cô đi nhầm vào một đám chó dại, ở trong tình huống này, chỉ có thể tìm một nơi để ẩn nấp một lát, thế mới là mưu trí.
Nhìn đám chó dại đang đuổi theo ở phía sau, Hạ Nặc Kỳ nhanh chóng nhảy vọt lên, khéo léo trèo qua cái lan can đang chắn ở trước mắt.
Lúc đầu cứ nghĩ tất cả đều hoàn hảo như là một vận động viên thể thao quốc tế vậy, nhưng lại do một lần nữa đứng không vững, cả người cô như một quả bom to nặng, bị mất thăng bằng… sợ rằng khó tránh khỏi việc ngã vào một con chó, nhưng chân phải của cô như giẫm phải thứ gì đó, tiếp theo, cả người cô bổ nhào ngã vào một vòng tay ấm áp như gió mùa xuân!
“Hình như lúc nào em rơi vào hoàn cảnh thê thảm nhất thì anh lại gặp em!”
Giọng nói bất cần đời vang lên bên tai cô. Lòng cô chợt cảm động, nhưng ngay sau đó thì lại hết hi vọng.
“Là anh?” giọng nói của cô tỏ rõ sự thất vọng, “Mục Dã Tình Xuyên, sao anh lại ở đây?”
“Đương nhiên là đến để tìm em rồi, ai ngờ trên đường lại gặp một truyện thú vị như vậy.” Sau khi Mục Dã Tình Xuyên giữ chắc Hạ Nặc Kỳ, anh đi nhanh đến trước đầu xe của mình, leo lên xe, tăng tốc rồ ga, đâm thẳng về phía đám chó hoang.
Lũ chó hoang thấy như vậy, sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, chạy tán loạn ra xung quanh.
Cô đứng ngây người nhìn Mục Dã Tình Xuyên đang quay lại, rồi hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì?”
Giọng nói của cô như được thốt ra từ một linh hồn đã chết, khuôn mặt cô tiều tụy hốc hác như mấy ngày rồi không ngủ.
Mục Dã Tình Xuyên mỉm cười xoa đầu cô, làm rối mái tóc ngắn vốn dĩ đã không được gọn gàng cho lắm, trong đôi mắt hoa đào của anh thoáng buồn.
“Xem ra cái đồ ngốc này thất tình rồi.” Anh nói tiếp, chế giễu thổi vào mặt cô một cái, “Lúc đầu anh cũng chả ưa gì bọn em, bây giờ thì vui rồi.”
“Nếu như anh đến đây chỉ để nói với em những điều này, anh nói xong rồi, thì có thể đi.” Hạ Nặc Kỳ cố mỉm cười mạnh mẽ, nhưng những giọt nước mắt cứ đua nhau trào ra, chảy theo má rơi xuống mặt đất.
Mục Dã Tình Xuyên ngừng lại một chút, giọng của anh khẽ thở dài, “Tại sao vậy? Từ trước đến nay anh chưa từng gặp một đôi tình nhân như hai ngươi, mặc dù yêu nhau như vậy, nhớ nhau như vậy, tại sao không nói rõ với nhau chứ…”
Nói đến đây, anh dừng lại một lát, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của anh ánh lên óng ánh, anh mỉm cười: “Anh thấy cái tên ngu ngốc đó đang tự dằn vặt mình, còn em thì lại ở đây ngu ngốc đợi hắn ta, anh cảm thấy thật không chịu đựng nổi… Bây giờ nhìn bộ dạng em như này, anh muốn làm một người tốt, kết duyên cho hai người…”
Hạ Nặc Kỳ sửng sốt.
Ngẩng đầu lên, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, cô quên cả việc lau nó đi, chỉ thẫn thờ dán mắt vào Mục Dã Tình Xuyên: “Anh…vừa nói gì?”
“Anh ấy à?” Mục Dã Tình Xuyên trông vô cùng đẹp trai chỉ vào mũi mình, “Là đến để bảo em rằng, lúc Lam Tịnh Vũ đưa con dê đến cho anh đã hỏi về em, nhưng anh không nói cho cậu ta, ai bảo cậu ta cướp mất người con gái anh thích chứ! Nhìn dáng vẻ đau khổ của của cậu ta…”
Mục Dã Tình Xuyên còn nói gì đó, nhưng Hạ Nặc Kỳ hoàn toàn không nghe thấy gì được nữa, cô vội vã nắm lấy cổ áo của anh: “Những gì anh nói là thật chứ?”
Mục Dã Tình Xuyên gật đầu: “Đương nhiên là thật.”
“Vậy, bây giờ Lam Tịnh Vũ ở đâu?”
“Sân bay, hôm nay, anh nghe nói cậu ta phải cùng cái cô gái tên là Y Vân Phi gì đó đáp máy bay ra nước ngoài.”
04
Lúc Hạ Nặc Kỳ bước vào sân bay, bầu trời tràn ngập những đám mây xám xịt vần vũ mờ ảo.
Trong căn phòng lớn vô cùng ồn ào, người chia tay, người đoàn tụ, xung quanh ngập tràn tiếng cười vui vẻ và cả những giọt nước mắt.
Rất nhanh, Hạ Nặc Kỳ liền phát hiện ra cặp tình nhân có ngoại hình rất cuốn hút.
“Nặc?”
Vân Phi vô tình liếc nhìn cô một cái, cuối cùng cũng phát hiện ra sự có mặt của Hạ Nặc Kỳ, vì thế, Hạ Nặc Kỳ đành cố lấy hết tinh thần bước lên phía trước.
“Hôm nay hai người bay à?” Trên gương mặt của Hạ Nặc Kỳ nở nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt không dám nhìn vào Lam Tịnh Vũ, “Chúc hai người lên đường may mắn.”
“Cậu không biết sao? Vũ không nói với cậu là chúng tớ…” Vân Phi có chút ngạc nhiên hỏi Hạ Nặc Kỳ, cô chưa nói hết câu, thì bị Lam Tịnh Vũ chen vào.
“Đúng thế, 45 phút nữa, máy bay của bọn anh cất cánh rồi.” Lam Tịnh Vũ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hốc hác của Hạ Nặc Kỳ, mắt anh ánh lên sự đau khổ, “Cảm ơn em đã đến tiễn bọn anh.”
“Ừ.” Hạ Nặc Kỳ cúi thấp đầu khẽ thốt lên một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Ba người im lặng đứng trong phòng chờ của sân bay, đối lập hoàn toàn với không khí náo nhiệt xung quanh.
Rất lâu sau, Hạ Nặc Kỳ lấy hết dũng khí nhìn về phía Lam Tịnh Vũ: “Đúng rồi, lần trước anh vẫn chưa kể hết câu chuyện Mĩ Nhân Ngư đó… trước lúc anh đi, có thể kể nốt câu chuyện đó được không?”
Hạ Nặc Kỳ tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Lam Tịnh Vũ, ánh mắt đầy sự mong đợi.
Ánh mắt Lam Tịnh Vũ ẩn chứa sự nối tiếc, anh quay lại lạnh nhạt nói: “Tiểu Mĩ Nhân Ngư thích nghe nhất những câu chuyện liên quan đến thế giới con người trên mặt đất, bà ngoại của cô ấy đem tất cả những hiểu biết của mình về tàu thuyền, thành phố, loài người và các loại động vật khác kể cho cô ấy nghe…” Giọng nói hiền từ chậm rãi kể tiếp, “Đặc biệt có một việc khiến Tiểu Mĩ Nhân Ngư vô cùng thích đó là, bà ngoại đã đồng ý với cô ấy, đợi đến lúc cô ấy 15 tuổi, sẽ cho phép cô ấy bơi lên mặt biển để nhìn rừng cây và thành phố trên đất liền…”
Vân Phi nhìn Lam Tịnh Vũ, sau đó lại nhìn Hạ Nặc Kỳ, nín thinh đứng ở một bên. Hạ Nặc Kỳ lặng lẽ nhìn Lam Tịnh Vũ, như muốn khắc ghi lại hình ảnh của anh ở trong đầu, nghe rất chăm chú, cẩn thận, sợ rằng sẽ bỏ sót chi tiết nào dù là nhỏ nhất.
Mặc dù Hạ Nặc Kỳ được nghe giọng nói của anh, thậm chí là có thể nghe thấy tiếng anh thở, nhưng trái tim cô vẫn còn rất đau đớn. Suy cho cùng, anh ấy vẫn thuộc về Vân Phi…
Trong không trung, chỉ vang lên giọng nói lạnh nhạt của anh: “Sau đó trở đi, không biết là qua bao nhiêu đêm, Tiểu Mĩ Nhân Ngư đứng ở bên cạnh chiếc cửa sổ đang mở, xuyên qua làn nước biển sâu xanh thẳm nhìn ngóng lên trên, nhìn những con cá đang quẩy chiếc đuôi của mình. Cô còn nhìn thấy mặt trăng tròn vằng vặc và những vì sao lấp lánh, tuy chúng chỉ phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, nhưng khi xuyên qua nước biển, trông chúng to hơn rất nhiều so với loài người nhìn thấy… ngày tháng cứ thế mà trôi đi, cho đến một ngày kia cô có thể bơi lên mặt nước biển…”
“Đừng kể nữa.” Hạ Nặc Kỳ nói, “Em không muốn nghe đoạn sau khi cô ấy gặp hoàng tử, một cuộc gặp gỡ như vậy thà rằng từ trước đến giờ không gặp còn hơn, cũng sẽ không phải đau khổ.”
Một cảm giác đau đớn như những dòng nước đang từ từ chảy dưới mặt băng, âm ỉ luẩn quẩn trong lòng cô.
“Em không phải là Tiểu Mĩ Nhân Ngư, sao em lại biết là đau khổ? Có lẽ sau khi gặp hoàng tử mà cô ấy yêu, cô ấy tự nguyện biến thành những bọt sóng trong biển lớn, anh cũng không muốn để câu chuyện kết thúc như vậy.” Ánh mắt Lam Tịnh Vũ như ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào cô, “Nếu cuộc sống chưa từng xảy ra tất cả những điều đó, thì càng khiến cho người ta thêm đau khổ.”
“Lam…” Nước mắt từ từ lăn trên má Hạ Nặc Kỳ. Cô khẽ thở nhè nhẹ, cố gắng để mỉm cười, nhưng nước mắt cứ thế trào ra.
Thấy tình cảnh đó, Vân Phi lặng lẽ bỏ đi, để cho Lam Tịnh Vũ và Hạ Nặc Kỳ có không gian riêng.
Ánh mắt Lam Tịnh Vũ trở nên yếu đuối, anh điềm tĩnh kể tiếp: “Người mà mình cần gặp thì cuối cùng cũng sẽ gặp được, người mà mình yêu thì dù có chạy cũng không thoát khỏi được duyên kiếp của tình yêu, Tiểu Mĩ Nhân Ngư lần đầu tiên bơi lên trên mặt biển đã gặp chàng hoàng tử định mệnh của mình…”
“Đừng kể nữa, em không muốn nghe…” Hạ Nặc Kỳ nghẹn ngào, khẽ ngắt lời anh.
Lam Tịnh Vũ trầm ngâm một lát, rồi tiếp tục nói: “Chàng hoàng tử trẻ tuổi đó rất khôi ngô tuấn tú! Khi nghe tiếng nhạc dần dần tan biến đi trong màn đêm rực rỡ ánh đèn, hoàng tử và các thủy thủ thân thiết nắm lấy tay nhau, cười nói vui vẻ. Đêm đã rất khuya, nhưng Tiểu Mĩ Nhân Ngư không nỡ rời ánh mắt của mình khỏi chiếc thuyền lớn và vị hoàng tử sang trọng…”
“Nhưng đúng vào lúc đó, từ đáy biển sâu nổi lên những âm thanh ầm ầm. Từng đợt sóng từ phía chân trời ào đến, những đám mây đen kịt phủ kín bầu trời, những tia chớp sáng chói lóe lên ở phía đằng xa! Đám thủy thủ vội vàng kéo buồm xuống, con thuyền bắt đầu lắc lư trên mặt biển đang sắp nổi bão chạy nhanh về phía trước.
Hạ Nặc Kỳ chăm chú nhìn thẳng vào mắt Lam Tịnh Vũ, Lam Tịnh Vũ tiếp tục kể tiếp: “Hoàng tử bị sóng lớn nhấn chìm vào trong biển, Tiểu Mĩ Nhân Ngư cứu lấy anh, sau đó cho anh ấy uống một loại thuốc rất thần kì, hai chân của hoàng tử lập tức biến thành đuôi cá. Sau khi cơn sóng lớn đi qua, hoàng tử tỉnh lại, anh ấy vô cùng cảm động trước tất cả những gì Tiểu Mĩ Nhân Ngư đã làm cho mình, vì từ rất lâu anh ấy đã rất muốn sống dưới đại dương mênh mông, vì thế, Tiểu Mĩ Nhân Ngư và Hoàng tử cùng nhau quẫy chiếc đuôi cá đẹp đẽ của mình bơi xuống dưới đáy biển sâu, đi đến cuộc sống hạnh phúc mà chỉ thuộc về hai người…”
“Một cái kết rất đẹp.” Sau khi anh kể xong, Hạ Nặc Kỳ mỉm cười mãn nguyện, “Nếu như cuộc sống thực tế không có gì là hoàn mĩ, thì ít nhất hãy để cho câu chuyện thiếu nhi được hoàn mĩ.”
Lam Tịnh Vũ lặng lẽ nhìn cô, sau đó, đưa tay ra nhẹ nhàng giúp cô lau đi những giọt nước mắt chưa được lau hết còn vương trên khóe mắt: “Đây là câu chuyện đồng thoại chỉ dành riêng cho mình em, chứ không dựa theo nguyên bản.”
Cô sụt sịt khóc đến nỗi mũi cô đỏ ửng lên, Hạ Nặc Kỳ nhìn anh: “Truyện đồng thoại? Cuộc sống thực tế có giống như trong truyện đồng thoại không?”
“Anh nghĩ là có.” Lam Tịnh Vũ gật đầu, đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên: “Nhất định sẽ có, chỉ cần em dùng trái tim mình để nghĩ, thì truyện đồng thoại đẹp như giấc mộng này sẽ xuất hiện ngay bên cạnh em.”
Sắc mặt Hạ Nặc Kỳ bỗng trở nên bình thản lạ thường: “Lam tin vào truyện đồng thoại, có phải là vì những câu chuyện đồng thoại đều kết thúc rất có hậu không? Dù là không có hậu nhưng ít nhất cũng không cảm thấy nuối tiếc?”
Mặt Hạ Nặc Kỳ trở nên nhợt nhạt, ánh mắt cô khẽ đượm buồn: “Mặc dù, cuối cùng Tiểu Mĩ Nhân Ngư không được ở bên cạnh hoàng tử, dù những gì mà cô ấy làm cho anh ấy, đều biến thành những bọt nước, nhưng tình yêu đó vẫn luôn vĩnh hằng, giống như tình yêu của Vân Phi dành cho anh, và tình yêu của anh dành cho Vân Phi.”
Nói xong, cô yên bình cười như công chúa ngủ say trong câu chuyện đồng thoại.
“Nếu như, em nói là nếu như, em và Vân Phi cùng một lúc gặp anh, anh có yêu em như bây giờ đang yêu Vân Phi không?”
Lam Tịnh Vũ lặng im nhìn cô, không trả lời.
Nụ cười trên môi Hạ Nặc Kỳ dần dần trở nên méo xệch đau đớn: “Chắc rằng sẽ không như vậy, có đúng không?”
Lam Tịnh Vũ vẫn im lặng.
Lúc này, Vân Phi từ từ đi đến: “Đến giờ rồi, phải lên máy bay thôi.”
Hạ Nặc Kỳ ôm chặt lấy Vân Phi, thút thít nói: “Vân Phi, tớ cũng sẽ rất nhớ cậu. Cậu là cô gái hiền hậu nhất trên thế giới này, nhất định sẽ rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn tớ.”
“Thôi, chúng ta đi đi.” Lam Tịnh Vũ dịu dàng nhìn Vân Phi, không nói lời từ biệt với Hạ Nặc Kỳ, kéo thẳng Vân Phi ra chỗ cửa lên máy bay.
Hạ Nặc Kỳ lặng lẽ đứng đó, nhìn Lam Tịnh Vũ đi vào cửa lên máy bay, cho đến khi mất dạng, cô mới quay người đi ra cửa.
Ra khỏi phòng chờ ở sân bay, đứng ở cửa, Hạ Nặc Kỳ cố bịt chặt lấy miệng không để mình khóc nấc lên, Nhưng, trái tim cô đau quá, rất đau!
Cái anh chàng mang ánh sáng màu xanh của đại dương kia đi rồi, sau này sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa… Vậy, cô phải làm thế nào?
“Em, có phải vì anh mà khóc không?”
Bên tai cô vang lên giọng nói quen thuộc, cùng lúc đó, một bó hoa nhỏ trắng tinh khiết hiện ra ngay trước mắt cô. Mùi hương của hoa thật thanh nhã.
Cô cảm thấy đột nhiên mình như ngừng thở, cô không dám quay đầu lại, sợ đây chỉ là ảo giác, khe khẽ nói: “Là anh sao? Anh không đi sao?”
“Là anh.”
Cô vội vàng quay người lại, đúng là nhìn thấy Lam Tịnh Vũ lặng lẽ đứng ở sau lưng cô, đang mỉm cười nhìn cô chăm chú, nụ cười đó long lanh như cầu vồng sau cơn mưa.
“Sao anh lại không đi?” Hạ Nặc Kỳ kinh ngạc nhìn Lam Tịnh Vũ, rồi lại nhìn bó hoa trong tay anh, sau đó, cẩn thận dùng ngón tay chạm nhẹ vào cánh hoa, hỏi anh: “Sao anh lại tặng em?”
Lam Tịnh Vũ đặt bó hoa vào trước mũi ngửi: “Nghe nói những loài hoa có hương thơm thoang thoảng, đem tặng cho người bị tổn thương, sẽ không khiến người đó khóc nữa.”
Hạ Nặc Kỳ sửng sốt, nghi hoặc nhìn những chiếc lá xanh thẫm rồi lại nhìn sang những cánh hoa màu trắng tinh khiết, cuối cùng nhìn vào trong mắt Lam Tịnh Vũ.
Cô mím chặt môi, cho đến khi môi hằn lên một vệt mờ mờ, đối lập hẳn với bờ môi mềm mềm màu hồng phấn của cô.
“Rút cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Vân Phi thì sao, cô ấy cũng không đi à?”
“Cô ấy đã lên máy bay rồi, còn anh đến tiễn người em gái tốt Vân Phi của anh lên máy bay. Sau này cô ấy sẽ rời xa anh, ra nước ngoài sống rồi, nghĩ đến việc này anh thực sự có chút không yên tâm. Nhưng, có một cô gái ngốc còn khiến anh không yên tâm hơn.”
Giọng nói mềm mại như cánh hoa hồng đó, nhẹ nhàng bay lọt vào trong tai cô. Đôi hàng mi cô khẽ run run, nhưng lại không dám hét lên vì sung sướng, cô vẫn lo sợ rằng mọi thứ đẹp đẽ trước mắt chỉ là ảo tưởng.
Giọng nói đó tiếp tục vang lên: “Cô gái ngốc nghếch đó thật là đáng ghét, tự nhiên lại bước vào cuộc sống của anh, sau đó, lại cứ thế mà biến mất khỏi thế giới của anh, không nói rõ nguyên nhân, cũng không từ biệt, cũng đừng hi vọng đến chuyện cô ấy sẽ đến gặp anh… Nếu như em gặp phải một cô gái như vậy, em sẽ làm thế nào?”
Đúng rồi! Lần này không phải là giả.
Hạ Nặc Kỳ hết khóc lại cười: “Lam, em nói cho anh biết làm thế nào nhé, hãy giam cầm cô ấy cả đời, đừng để cho cô ấy biến mất khỏi tầm mắt của anh!”
Lam Tịnh Vũ cười, nụ cười anh mềm mại như nước: “Xem ra, em không còn bị tổn thương nữa rồi, vậy chắc không cần bó hoa này nữa đâu nhỉ?”
“Ai bảo vậy.” Hạ Nặc Kỳ lại đưa bó hoa trong tay lên mũi, ngửi ngửi, sau đó nhìn Lam Tịnh Vũ, bất giác nắm chặt tay lại, cảm thấy lòng thật ấm áp.
Cô cười vui vẻ, bất chợt cảm thấy đầu không đau nữa, tay chân cũng không bủn rủn nữa: “Nghe nói, chỉ khi thích một người, mới tặng hoa cho cô ấy…”
“Vậy anh có nên tặng cho Vân Phi không?” Lam Tịnh Vũ chân thành nhìn Hạ Nặc Kỳ.
“Ý của anh là gì vậy?”
“Anh thích Vân Phi, cả đời này vẫn thích cô ấy, nhưng không giống như cảm giác thích em.” Lam Tịnh Vũ vẫn bình thản nói tiếp, khuôn mặt vô cùng thanh tú của anh thật hiền hòa, “Xa cách em một thời gian, anh đột nhiên phát hiện ra đối với Vân Phi anh chỉ có cảm giác muốn yêu thương, muốn chở che, còn với em, lại đứng ở góc độ của một người con trai, đơn giản thích một cô gái mà thôi.”
“Ồ, ra là vậy, vậy anh có thể hôn em một cái không?” Vừa nói, Hạ Nặc Kỳ vừa liếc mắt nhìn khiến Lam Tịnh Vũ ngơ ngác.
“Hôn em?” Lúc đó khuôn mặt anh khẽ ửng hồng lên.
Đôi mày cô chau chặt đến nỗi có thể kẹp chết con ruồi: “Có thể không vậy? Anh đã nói là anh đứng ở góc độ một người con trai, chỉ đơn thuần thích một cô gái, hôn một cái cũng không được sao?”
Nói xong, cô chu môi lên, nhắm hai mắt lại, bộ dạng như đang chờ đợi một nụ hôn.
“E hèm!” Lam Tịnh Vũ ngại ngùng hắng giọng, “Đây là phòng chờ ở sân bay…”
Nói xong, mặt anh nhanh chóng đỏ lựng lên.
“Em còn không sợ, thì anh sợ cái gì?” Hạ Nặc Kỳ vẫn nhắm chặt mắt nói, môi lại càng chu lên.
Ánh mặt trời mang theo mùi hương tươi mới của dâu tây, ngửi mùi hương như đang thấm vào ruột gan này, Lam Tịnh Vũ cảm thấy lòng mình ấm áp như đang nở hoa.
Cuối cùng anh cũng lấy hết can đảm, từ từ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi màu hồng phấn của cô.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, bao trùm lên người họ, sáng lấp lánh.
Hơi thở của họ như hòa vào làm một, mãi mãi không bao giờ lìa xa…
Lời của Vân Phi: Hòa nhập vào những vì sao xa xăm
Vào lúc máy bay bay lên không trung bao la, Vân Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi xinh xắn hé lộ một nụ cười, nhưng trên đôi mắt, những giọt lệ bất chợt trào ra.
Bên ngoài những đám mây trắng đang hờ hững trôi, cách cô rất gần, dường như chỉ cần thò tay ra là có thể nắm lấy mây vào trong tay mình.
Cảm giác được nắm lấy những đám mây sẽ như thế nào nhỉ? Mây liệu có giống tuyết, lạnh buốt, và mau chóng tan ra thành nước không?
Vũ thích tuyết của mùa đông nhất, mỗi lần tuyết ngừng rơi, anh ấy đều đến vườn hoa để đi tản bộ, dùng trái tim mình để cảm nhận âm thanh của bước chân khi đi trên những đám tuyết dày. Anh nói, âm thanh đó luôn làm anh nghĩ đến mùa đông anh gặp cô. Vân Phi cũng không thể nào quên được khung cảnh của lần đầu gặp anh.
Bệnh tim của Vân Phi là do di truyền trong gia đình, nhưng nó lại là hiếm gặp nhất, khi sinh ra bác sĩ đã nói cô sẽ không sống được quá 20 tuổi. Vì thế nên bố mẹ đều thương cô nhất.
Lúc cô 5 tuổi, bố cô quyết định tìm cho cô một người bạn, luôn luôn ở bên cạnh cô.
Ngày đó tuyết vừa ngừng rơi, ở cô nhi viện “Gia đình của những giấc mơ” toàn màu trắng của tuyết, Vân Phi bước vào cửa đã nhìn thấy anh.
Đứa trẻ cô độc đó đứng một mình trong góc nhà, không nói lời nào, thẳm sâu trong đôi mắt là sự cô độc và tuyệt vọng.
“Con muốn cậu bé có đôi mắt màu nước biển này!” Cô bé Vân Phi dừng trước mặt cậu, tuyên bố với mọi người, giọng kiên định.
Cậu bé ngây người ra.
Cả bố mẹ cô bé cũng ngây người ra, họ vốn dĩ muốn nhận nuôi một cô bé ngoan ngoãn làm chị cho Vân Phi, chơi cùng cô và chăm sóc cô.
Nhưng Vân Phi cố chấp chọn lựa một Lam Tịnh Vũ yếu ớt, cô độc đó.
Lam Tịnh Vũ luôn rất tốt với Vân Phi, chỉ thiếu không thể giúp cô hái những vì sao trên trời xuống. Lúc Vân Phi 12 tuổi, anh dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình đi học làm đồ trang sức với một người thợ mộc già, tính tình cổ quái nhưng tay nghề được coi là bậc nhất trong thành. Vào ngày sinh nhật của Vân Phi, anh đã tặng cô chiếc cài tóc hình hoa tuyết mà mình đã làm trong 3 tháng.
Lam Tịnh Vũ trang trọng nói với Vân Phi: “Không phải em muốn biết hoa tuyết trên thiên đường như thế nào sao? Bây giờ anh tặng nó cho em, sau này em không được rời bỏ anh để lên đó xem tuyết nữa.”
Vân Phi đỡ lấy chiếc kẹp tóc, cười lớn: “Nhưng đây rõ ràng là do Ngân Tử làm. Em thực sự rất muốn chết sớm một chút, như vậy có thể thực sự ngắm nhìn tuyết của thiên đường rồi. Có lẽ, tuyết sẽ trong suốt như thủy tinh, đẹp đẽ như đá quý…”
Vân Phi còn chưa nói xong thì Lam Tịnh Vũ đã vội vàng bịt miệng cô: “Không cho em rời xa anh! Cho dù tuyết của thiên đường có trong suốt như thủy tinh, đẹp đẽ như đá quý thì anh cũng không cho em đi nhìn tuyết ở đó! Chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi, sống thật hạnh phúc, cả đời này không rời xa nhau!”
Từng giọt nước mắt lăn xuống, cơ thể Vân Phi không ngừng run rẩy, mái tóc dày như tảo biển che bớt đi sự yếu đuối trên khuôn mặt cô.
Cô cũng muốn Lam Tịnh Vũ ở bên cạnh mình mãi, cũng muốn không phải nhìn thấy vẻ mặt thất thần của anh, cũng muốn hét lên với bản thân rằng, Vũ đối với cô là tình cảm nam nữ, chứ không phải là tình cảm anh em…
Nhưng làm sao cô có thể để Vũ buồn bã được, sao có thể để đôi mắt màu nước biển kia thấm đượm nỗi bi thương chứ?
“Hôm nay thời tiết thật đẹp, thích hợp đi máy bay một mình sang nước khác, cũng thích hợp để giải thích mọi hiểu nhầm với người mình yêu.” Vân Phi mỉm cười nói xong, Lam Tịnh Vũ đứng ngây người ra.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn lại anh.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi qua cửa kính lên bộ đồ màu trắng cô đang mặc. Lam Tịnh Vũ lặng lẽ dò xét cô: “Vân Phi, em đang nói gì vậy?”
Sâu thẳm trong đôi mắt của Vân Phi là một thứ ánh sáng nhẹ nhàng, êm ái, kèm theo đó là một nụ cười tươi thắm: “Em nghĩ, có lẽ chúng ta đang lừa bản thân mình. Chúng ta từ nhỏ đã ở bên nhau, anh luôn luôn yêu thương em vô điều kiện, em cũng luôn dựa dẫm vào anh. Chúng ta đã coi đó là tình yêu, nhưng thực ra, đây chỉ là tình thân…”
“Vân Phi, em làm sao vậy?” Sắc mặt của Lam Tịnh Vũ trắng nhợt, nắm chặt chiếc vé trong tay, nắm mạnh đến mức trong lòng cũng cảm thấy đau đớn thì mới bỏ tay ra. Ai dè, chiếc vé rơi xuống đất, lại rơi đúng vào chân Vân Phi.
“Thực ra, trong lòng anh luôn nhớ đến Nặc Kỳ, những ngày qua anh đau khổ như thế nào em đều thấy hết… Em nghĩ, có lẽ đó mới là tình yêu đích thực…” Vân Phi nghẹn ngào nói, mỉm cười, cố gắng không rơi lệ.
Dần dần, cả sân bay chìm vào trong yên lặng.
“Anh có thể ôm em một cái không?
Vân Phi hít sau một hơi, sau đó cười khổ sở: “Cái ôm cuối cùng.”
Lam Tịnh Vũ nhìn sự rụt rè của cô, gật đầu và nhẹ nhàng nói: “Được.”
Sau đó, anh từ từ ôm cô vào lòng.
Lúc anh buông cô ra, chợt phát hiện cây thánh giá bằng thủy tinh trước cổ đã bị Vân Phi giật lấy.
Vân Phi nhẹ nhàng vuốt ve nó, mỉm cười nói: “Lời thề của em bắt đầu từ nó, giờ đã kết thúc rồi, em cũng phải trả lại cây thánh giá này, sau này Vũ sẽ không bị em giam giữ nữa.”
Lam Tịnh Vũ lặng người…
Thế là bên cạnh Vân Phi không còn là Vũ nữa.
Cô thở dài, nước mắt cứ chực trào ra.
Nếu như có thể làm lại một lần, bản thân cô có quyết định như vậy không? Vân Phi nắm chặt cây thánh giá thủy tinh, thần sắc không đổi.
Đương nhiên cô sẽ tiếp tục làm vậy!
Cô còn sống, hạnh phúc của anh cũng là hạnh phúc của cô.
Cô chết đi, cũng sẽ biến thành một vì sao trên bầu trời xa xôi, luôn luôn dõi theo anh, cầu chúc cho anh được hạnh phúc, cô hi vọng người con gái có nụ cười ấm áp đó sẽ thay cô yêu anh mãi mãi.