Lý Diệc Phi nheo mắt: “Có thể tỏ thái độ đàng hoàng chút được không? Có thể nắm chắc chủ đề của cuộc nói chuyện không? Có thể đừng nhắc tới đấu sĩ không?”.
Tiền Phi “ồ” một tiếng: “Anh nói đúng, bây giờ đúng là không thể nhắc tới các đấu sĩ, vì đã quá cũ rồi, bây giờ bản mới tên là ‘Saint Seiya z’!”.
Trên gương mặt Lý Diệc Phi có hiện tượng phát điên, trợn mắt quát: “Em dám nhắc tới đấu sĩ nữa xem sao! Anh đang ấp ủ cảm xúc và tâm trạng để cầu hôn với em ở mảnh đất khởi nguồn tình yêu này đấy! Còn em, em lại cứ nói đến những thứ vô dụng! Bà chị à, em có thể phối hợp một chút, đừng phá tung mọi thứ lên được không?”.
Tiền Phi ngẩn người, ngước lên nhìn anh: “Cho dù anh quá kích động thì cũng đừng nên nói ý định ra chứ, anh làm thế em còn bất ngờ sao được?”.
Lý Diệc Phi cũng ngớ ra, “Anh nói sai rồi à?”. Sau đó anh bật cười, vừa cười vừa thò tay vào túi quần: “Em xem em kìa, đồ yêu tinh hành hạ người khác, làm anh tức đến phì cười đây. Anh vốn định chờ xem khi em nhìn thấy đưa nhẫn cầu hôn ra sẽ bịt miệng, mở to mắt, nước mắt đầm đìa vì xúc động cơ”.
Tiền Phi cười, chìa hai tay ra: “Bớt đi, để em xem thứ mấy carat nào, là viên nhỏ hay viên lớn như quả trứng, mở ra em xem trước đã”.
Lý Diệc Phi lấy nhẫn ra, đặt trong lòng bàn tay Tiền Phi.
Tiền Phi nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, xuýt xoa: “Trời ơi! Đúng là một viên to như quả trứng ngỗng!”.
Lý Diệc Phi hỏi: “Sao, hài lòng kích cỡ chứ?”.
Tiền Phi gật đầu: “Rất tốt, có thể đổi lấy không ít trứng ngâm lá trà!”.
Lý Diệc Phi “ối trời” một tiếng: “Em có thể nghĩ đến những thứ khác sang trọng hơn được không? Chỉ biết ăn thôi hả?” Anh ngừng lại, đổi sắc mặt, nói với vẻ căng thẳng vô cùng: “Này em đợi đã, viên kim cương đó hình như có chỗ bị nứt ra phải không? Nào, đưa chiếc nhẫn cho anh, để anh nhìn kỹ xem là gì!”.
Tiền Phi vội vã đưa nhẫn lại cho Lý Diệc Phi.
Lý Diệc Phi giữ chặt nhẫn, làm ra vẻ không đưa cho cô.
Tiền Phi lườm anh vẻ không vui: “Có ai như anh không, đồ cho người ta rồi còn lừa để lấy lại, tố chất gì thế?”.
Lý Diệc Phi tỏ ra vô lại: “Không muốn đưa cho em đơn giản thế này, không cam tâm, sao nào, em có gì kiến gì à?”.
Tiền Phi “hừ” một tiếng, quay ngoắt đầu đi: “Có gì ghê gớm chứ, em còn không thèm nữa là”.
Lý Diệc Phi đưa cùi chỏ huých vào người cô: “Em không thèm thật à?”.Tiền Phi hếch mũi lên trời: “Không thèm”.
Lý Diệc Phi lại nhếch môi cười rất gian tà.
Bỗng cơ thể anh khuỵu xuống, biến mất. Tiền Phi vội cúi xuống tìm kiếm anh.
Anh quỳ một chân trên bãi cát, ngước lên nhìn cô, tay cầm nhẫn đưa lên, giọng dịu dàng như vắt ra nước: “Ngoan, đừng giận, anh chỉ muốn tặng em bằng tư thế này!”.
Lý Diệc Phi nhìn cô, cười dịu dàng: “Cả đời anh, trừ cha mẹ ra, đầu gối này chỉ hiến dâng cho em”.
Tiền Phi đưa tay bịt miệng, mắt đỏ hoe.
Lý Diệc Phi cười rạng rỡ với cô: “Sao nào mỹ nữ, cho một cơ hội, để anh thu nạp em nhé? Em đồng ý lấy anh không?”.
Tiền Phi bịt miệng, mắt mở to, gương mặt đầm đìa nước mắt, vô cùng xúc động đưa ngón áp út ra: “Em đồng ý! Nào, đừng nói nhiều nữa, mau đeo trứng ngỗng vào cho em đi!”.
Lý Diệc Phi nhìn cô, dở cười dở mếu: “Diễn xuất tệ thế, Tiền đại tỷ, xin hỏi em có thể tỏ ra bất cần một chút được không?”.
Tiền Phi vẫy vẫy tay, thúc giục: “Nhanh lên!”.
Lý Diệc Phi lắc đầu cười, đeo nhẫn vào tay cô. Anh vừa định đứng lên thì bị Tiền Phi ấn giữ lại.
Anh nghi hoặc ngước lên, một đôi môi mềm mại phủ xuống.
“Có phải em vẫn chưa nói câu này với anh?”. Cô nâng mặt anh lên, hôn lên giữa hàng lông mày của anh: “Em yêu anh, rất yêu, rất rất yêu”.
Trái tim Lý Diệc Phi hóa thành một hồ nước.
Cuộc đời anh bắt đầu từ giây phút ấy, đã trở nên viên mãn.