Không yêu được không phải là việc thảm thương nhất, mà thảm thương nhất là mình không biết nhìn về phía trước.
.
Tô Cẩn mất một ngày để thu dọn lại kỷ vật. Cô đã không ngần ngại mà đem tất cả ra, lật giở từng thứ một, sau đó phân loại, hoặc là cất giấu, hoặc là vứt bỏ.
Mấy hôm nay, bố mẹ cô đều rất bận, nên cô có thể yên tĩnh ngồi giữa mớ ký ức hỗn tạp này. Cô bừng tỉnh, nhận thấy năm đó mình thật dũng cảm, đã đi xa đến vậy rồi, giờ tất cả đều mờ nhạt đến mức chỉ còn là hình bóng.
Không ai dừng lại một chỗ, bởi vì ngay cả khi bạn không đi, thời gian cũng sẽ kéo bạn đi.
Tuổi xuân đẹp đẽ đã trôi qua. Những hồi ức đó, ngọt ngào có, khổ đau có, tất cả đã chôn vùi trong những tháng năm ấy, đã trở thành quá khứ không thể lật giở lại xem được nữa.
Chiếc điện thoại trên giường đổ chuông, Tô Cẩn phủi phủi bụi trên tay, nắn bóp đôi chân đã hơi mỏi, rồi mới đi đến lấy điện thoại.
Vừa nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Tô Cẩn đã nở nụ cười trên môi. “Sao thế, cuối cùng cũng phát hiện ra cậu không nỡ rời xa mình hả?”
Đầu dây bên kia, Lâm Tiêu trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Quả nhiên là cậu chẳng biết gì.”
Khi Tô Cẩn đến nhà Lâm Tiêu, Khương Hiểu Thần cũng ở đó. Anh ấy đang ngồi trên sofa, hơi chau mày, không hề để mắt đến Tô Cẩn.
Tô Cẩn cũng không quan tâm, đến bên Lâm Tiêu đang đứng trước cửa hỏi: “Cậu nói rõ cho mình nghe xem nào!”
“Mình cũng mới biết... Trong cái xã hội này, thật chẳng giấu giếm được chuyện gì, có một chút thông tin là mọi người ai cũng biết cả. Chuyện của bố cậu, bây giờ mới chỉ là tin đồn, sự việc không xấu như cậu nghĩ đâu.”
Tô Cẩn ngồi xuống trước mặt Khương Hiểu Thần, giọng nghiêm túc. “Vậy anh nói đi!”
Khương Hiểu Thần kéo vợ đến bên ngồi, sau đó giải thích: “Lâm Tiêu nói cũng đúng. Em không nên lo lắng, để anh từ từ phân tích cho em nghe.”
“Nghe nói là vì một tai nạn giao thông cách đây mấy năm trước, đương sự tình cờ phát hiện ra bố em và can phạm có mối quan hệ với nhau. Họ nghi ngờ năm đó ông lạm dụng chức quyền với thân phận là cục trưởng Cục Công an, cố ý gây ra sự cố này, đáng lẽ phải lập hồ sơ nhưng lại không lập. Bây giờ đương sự yêu cầu viện Kiểm sát địa phương lập hồ sơ điều tra... hành vi không làm tròn trách nhiệm của bố em.”
“Không thể nào!” Tô Cẩn nói chắc như đinh đóng cột.
Lâm Tiêu lo lắng nhìn cô, đang định nói gì đó thì bị Khương Hiểu Thần ngăn lại, anh ấy bình tĩnh nói: “Tạm thời bây giờ chúng ta không nói đến chuyện rốt cuộc bố em có làm thế hay không. Khách quan mà nói, với thân phận của bố em bây giờ, muốn che đậy chuyện này, thật sự cũng không phải là khó. Vấn đề là bố em không giải thích, cũng chẳng tranh cãi. Trong con mắt của người ngoài, chẳng khác nào ông đã ngầm thừa nhận. Anh nghe nói trong viện Kiểm sát, không ai chịu nhận điều tra sự việc rất khó giải quyết này, ngoài…”
“Nhan Bác, là Nhan Bác phải không?!” Tô Cẩn đột nhiên ngẩng lên, nhìn thẳng vào hai người hỏi: “Người tiếp nhận án kiện này là Nhan Bác, phải không?”
Lâm Tiêu thật thà, gật đầu hỏi: “Sao cậu biết?”
“Anh ấy đã đến tìm mình.” Tô Cẩn nói lạnh lùng.
“Vì việc của bố cậu à?”
Cô lắc lắc đầu, khẽ mỉm cười: “Anh ấy nói anh ấy cần mình.”
Thì ra anh cần cô thế này đây.
Không khí như ngưng đọng, ba người cùng trầm mặc, Tô Cẩn lại hỏi: “Vậy rốt cuộc tình hình bây giờ như thế nào?”
Khương Hiểu Thần nói với tư cách là một người trong ngành: “Nếu chỉ đơn giản là phạm tội lơ là trách nhiệm thì không có gì nghiêm trọng, nhưng nếu thêm tội nhận hối lộ thì khó mà nói trước. Em cũng biết đấy, chuyện này có thể to mà cũng có thể nhỏ, quan trọng là bây giờ chúng ta không biết trong tay họ có bằng chứng gì rõ ràng.”
Tô Cẩn ngừng lại một lát mới gật gật đầu, đứng lên nói: “Em hiểu rồi, cảm ơn hai người. Vậy em xin phép.”
Khi bước ra đến cửa, Lâm Tiêu không yên tâm, đột nhiên gọi giật lại: “Tô Cẩn!”
Cô quay đầu, bộ dạng như sắp khóc nhưng vẫn kiên cường nói: “Mình không sao, đừng lo lắng cho mình.”
.
Tô Cẩn đứng ở sảnh tiếp khách của viện Kiểm sát đợi từ chiều đến tận tối mới nhìn thấy Nhan Bác đẩy cửa phụ bước ra. Cô vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía trước.
“Nhan Bác, em có chuyện muốn nói với anh.”
Nhan Bác nhìn cô, vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn cố nở nụ cười, hỏi: “Đi ăn rồi nói chuyện, anh đang đói quá!”
Sau khi ngồi trong căng tin, Nhan Bác giở quyển thực đơn hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Tô Cẩn lắc đầu, dừng lại nửa giây mới nói: “Em không đến tìm anh để cùng ăn cơm, em có chuyện muốn hỏi anh”.
Nhan Bác không ngẩng đầu, tiếp tục nhìn vào quyển thực đơn. “Cả ngày nhịn đói rồi, ăn súp thịt bò Hồ Tây nhé, được không?”
Xem ra, hôm nay anh đã quyết cùng cô ăn bữa cơm này. Tô Cẩn thở dài, giật lấy quyển thực đơn trong tay anh, cúi đầu nói: “Em không thích!”
Nhan Bác có chút ngạc nhiên, nhìn cô nói: “Anh còn nhớ trước đây em hay làm món này.”
Tô Cẩn cười cười, tiếp tục lật từng trang, nói: “Là bởi vì anh đã từng nói em làm món này rất ngon.”
Thật ra anh trước nay chưa từng để tâm đến việc cô thích gì, cũng chưa từng biết cô cần gì.
Cô đã dùng tất cả thời gian và tâm tư của mình để làm thử, chỉ vì anh thích.
Nhan Bác có chút áy náy trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, anh không biết...”
“Không có gì phải xin lỗi...” Tô Cẩn không biết làm sao đành cười nhạt: “Là do em quá ngây thơ thôi.”
“Không phải như thế đâu…” Nhan Bác vội vàng giải thích.
Tô Cẩn ngắt lời anh: “Anh biết không, hôm đó em đã tin rằng anh sẽ đến tìm em, anh không muốn em ra đi.” Cô cười cay đắng. “Thì ra không phải thế, anh đến tìm em căn bản không phải vì em, mà vì bố em, đúng không?”
Dù chỉ là suy đoán, nhưng giọng điệu của cô lại vô cùng kiên định, khiến người khác không thể phản bác.
“Nhan Bác, nếu anh thật sự muốn xin lỗi em thì xin anh hãy điều tra một cách công bằng và khách quan sự việc này.”
“Em nghĩ anh tiếp nhận vụ kiện này là vì cái gì?” Nhan Bác ngừng lại một lát, hơi chau mày.
“Em không cần biết anh vì cái gì. Em chỉ muốn nói, bố em tuyệt đối không phải là loại người như vậy. Nếu anh thật sự muốn chứng minh năng lực của mình thì xin anh hãy điều tra mọi việc cho rõ ràng, ông vô tội.”
Giọng của cô kiên quyết, mạnh mẽ mà lạnh lùng, xa cách. Nhan Bác gượng cười: “Vậy trong lòng em, anh là loại người như thế nào?”
Tô Cẩn ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Anh là loại người gì cũng không liên quan đến em.”
.
Anh là loại người gì cũng không liên quan đến em.
Nếu không liên quan đến em, vậy thì liên quan đến ai đây?
Anh đứng ra nhận vụ kiện này là để phòng ngừa bị thua kiện, lẽ nào không phải vì người đó có quan hệ với cô sao? Chính vì liên quan đến cô, anh mới phải quan tâm vất vả ngược xuôi, thậm chí chấp nhận mạo hiểm. Nhưng cô lại nói, không liên quan gì đến em.
Anh cố gắng hết sức để bù đắp cho cô, nhưng cô lại cố đẩy anh càng lúc càng xa. Rốt cuộc anh phải làm gì mới có thể khiến cô bớt căng thẳng hơn với chuyện quá khứ?
.
Nhan Bác không có cách nào giải thích. “Anh biết rồi, việc của bố em, anh sẽ điều tra.”
Tô Cẩn nhìn khuôn mặt anh, gầy hơn so với sáu năm trước rất nhiều, có dấu vết của sự mệt mỏi.
Giọng cô có chút lắng xuống: “Cảm ơn anh, Nhan Bác. Việc của em và anh coi như đã kết thúc! Em đã không còn trách anh nữa. Ai chẳng có lúc thất tình, có lúc bị tổn thương? Cơ hội yêu bất cứ ai là như nhau, sau này chúng ta cũng sẽ gặp được những người tốt. Bao năm qua, em cũng đã hiểu ra, không yêu được không phải là việc thảm thương nhất, mà thảm thương nhất là mình không biết nhìn về phía trước...”
Nói xong, Tô Cẩn đứng lên, rời đi. Nhan Bác muốn nói gì đó để giữ cô lại, nhưng cuối cùng vẫn không sao thốt được thành lời.
Khi bước ra đến cửa, Tô Cẩn mới dám lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, sau đó bước từng bước tiến về phía trước.
Trước khi nói những lời làm tổn thương người khác thì đã làm tổn thương chính mình rồi.