Anh nói chúng mình sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời này, nhưng em lại không nhìn thấy mình trong mắt anh.
.
Gần đến kỳ nghỉ đông, Tô Cẩn thăm dò ý kiến của anh, hỏi: “Có muốn cùng về nhà em đón năm mới không?”
Giọng anh nhàn nhạt: “Không, anh muốn ở lại xem có cơ hội tìm được công việc nào thích hợp không. Trước khi hết năm, anh còn muốn về nhà một chuyến, phải đưa bà nội về quê.”
Lý do của anh hợp tình hợp lý khiến cô không có cách gì ngăn cản, nhưng trong lòng lại vô cùng bất an. Ngay cả khi ôm anh thật chặt, cảm giác đó cũng không vơi đi chút nào.
Nỗi sợ hãi đeo bám cô như hình với bóng, cố vùng vẫy cũng không sao thoát ra được.
Không biết từ khi nào, cô đã trở nên mẫn cảm, mềm yếu như thế?
Không biết từ khi nào, cô đã trở thành một con người hoàn toàn xa lạ, ngay cả với chính bản thân mình?
Khi về nhà, mẹ cô hỏi: “Con xem con kìa, sao lại gầy thế kia?”
Nước mắt cô lã chã tuôn rơi, bà Tô vội vàng lau nước mắt cho cô, hỏi: “Sao thế, sao thế? Không phải nói con gầy thật sao? Về nhà là tốt rồi, mẹ bồi dưỡng cho, nhất định sẽ béo lên thôi.”
Phải rồi, sao lại ra nông nỗi thế này? Hèn yếu, tủi thân, nhút nhát, trốn chạy, sợ tổn thương…
Đêm Giao thừa, Lâm Tiêu ở bên Tô Cẩn, nói: “Có còn nhớ, giờ phút này năm ngoái, cậu đã từng nói gì không?”
Tô Cẩn mắt ngấn lệ. Cô đương nhiên là nhớ, thời khắc này năm ngoái, cô đã ở đây, dùng hết sức lực mà hét thật to: “Tôi yêu Nhan Bác, bất kể khi nào cũng sẽ không từ bỏ.”
Tinh thần bất chấp tất cả, lòng dũng cảm khiến người khác phải ngưỡng mộ đó của Tô Cẩn nay đã biến đâu mất rồi.
.
Vẫn chưa hết học kỳ một năm thứ ba, Tô Cẩn lại một lần nữa một mình đến thành phố Nhan Bác sinh sống.
Khi Nhan Bác nhìn thấy cô, kinh ngạc nhiều hơn là mừng rỡ, vẫn cái giọng nhàn nhạt: “Sao em lại đến đây?”
Cô mỉm cười, bước vào nhà. “Em đến thăm bà!” Cô vừa ngó nghiêng tìm kiếm vừa hỏi: “Bà đâu?”
“Về quê rồi…” Nhan Bác giúp cô để chiếc va li căng phồng xuống, chau mày nói: “Sao lại mang lắm thế?”
Tô Cẩn cười ngượng nghịu: “Toàn những thứ định biếu bà. Mẹ muốn em mang đến. Nặng lắm!”
Giọng Nhan Bác dịu xuống một chút: “Lẽ ra anh phải đến thăm bác mới phải.”
Cô cầm lấy tay anh. “Cũng thế thôi. Lần sau anh không được phép từ chối đâu đấy.”
Tô Cẩn bước vào phòng mẹ Nhan Bác trước đây, ngẩng lên nhìn thấy bức di ảnh khung đen nền trắng, chân dung một phụ nữ đang mỉm cười nhẹ nhàng, lặng lẽ mà đôn hậu. Tô Cẩn thấy sống mũi cay cay, Nhan Bác đứng bên cô, giọng trầm lắng: “Như thế này cũng tốt. Có lẽ bà đã thực sự mệt mỏi rồi. Phải để bà nghỉ ngơi thôi.”
Tô Cẩn nghẹn ngào lau những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô dùng bàn tay phải còn đẫm nước mắt của mình nắm lấy tay anh, nói cho anh nghe nhưng cũng là nói với chính mình: “Sẽ tốt thôi, chúng ta rồi sẽ tốt cả thôi.”
Tất cả mọi thứ rồi sẽ tốt.
Sau khi vào năm học, Nhan Bác bắt đầu đi tìm việc. Tất cả đều trong một chuỗi các thủ tục có trật tự, có vẻ thực sự đang theo chiều hướng tốt. Cuối tháng Ba, Phương Lạc Dịch đến thành phố B làm visa đi nước ngoài. Cô may mắn có được học bổng của hai trường đại học ở Mỹ. Mặc dù là học bổng bán phần, nhưng cô vẫn muốn đi, sớm đã chuẩn bị mọi thứ mà không cần ngoái đầu nhìn lại.
Hôm nhận được visa, Phương Lạc Dịch gọi cho Nhan Bác, nói muốn mời anh và Tô Cẩn một bữa cơm.
Tô Cẩn không biết Phương Lạc Dịch nghĩ về mình như thế nào, nhưng cảm giác lần đầu tiên gặp Phương Lạc Dịch vẫn còn rất rõ nét. Tô Cẩn cảm thấy khó xử. Mặc dù Nhan Bác không phải do cô cướp về, nhưng không thể phủ nhận, lúc đó quả thực cô cũng đã nghĩ như vậy.
Đúng hôm đó, Nhan Bác lại có một cuộc phỏng vấn, nên anh bảo cô đến chỗ hẹn trước. Để tránh lúng túng khi phải một mình nói chuyện với Phương Lạc Dịch, Tô Cẩn cố ý đến muộn mười lăm phút, nghĩ sẽ cùng lúc xuất hiện với Nhan Bác.
Khi Tô Cẩn đến chỗ hẹn, quả nhiên Nhan Bác đã đến rồi. Anh ngồi quay lưng lại phía cô nên cô chỉ nhìn thấy vóc dáng rắn rỏi của anh từ phía sau.
Vẻ mặt Phương Lạc Dịch rất chăm chú, như thể đang cùng Nhan Bác thảo luận một vấn đề gì đó rất quan trọng.
Bước chân cô tự nhiên lùi lại một cách vô thức, lặng lẽ lui vào phía sau chậu cây cảnh lớn, những tán lá xum xuê che khuôn mặt cô. Có lẽ bọn họ đang mải chuyện trò nên không chú ý tới cô.
“Anh nghĩ gì thế? Lúc đầu muốn bỏ học nghiên cứu sinh là vì ở nhà còn có mẹ anh, giờ bà đã mất rồi, anh nên suy nghĩ cho rõ ràng, phải trù định cho cuộc sống tương lai chứ. Với hoàn cảnh hiện nay của anh, muốn ở lại thành phố B làm công việc anh thích có lẽ là không thể cho dù anh có nỗ lực đến đâu, có ưu tú đến mấy! Anh có từng nghĩ, con đường tốt nhất cho anh là gì không?”
Đối với con đường phía trước, Nhan Bác không phải chưa từng nghĩ đến. Hai tháng nay, anh đã lăn lộn khắp nơi, gần như lần lượt chạy hết các tòa án, viện kiểm sát của thành phố B, nhưng những người phỏng vấn đều nhìn hồ sơ của anh bằng con mắt thờ ơ, lạnh nhạt. Nói ngay như người phỏng vấn sáng nay, chánh án tòa án cũng chỉ hỏi anh một câu: “Bố cậu là Nhan Khanh?”
Năm đó, bố Nhan Bác mắc tội tham nhũng. Sự việc này đã gây xôn xao dư luận, không chỉ vì đó là một khoản tiền kếch sù, mà còn bởi vì chưa đầy một tuần sau khi bị điều tra, cả người và tiền đã không cánh mà bay. Có người nói ông đã trốn ra nước ngoài, cũng có người nói ông đã tự tử. Dẫu sao thì người cũng đã biến mất, muốn điều tra cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Hai năm bố trốn đi đó, Nhan Bác đi đến đâu cũng bị người ta chê cười và xúc phạm, nhưng anh không hề cúi đầu. Sau này anh chọn học ngành Luật là vì anh cảm thấy pháp luật là để duy trì công lý. Cho dù bố anh có phạm pháp hay không, anh chỉ muốn làm một người đường đường chính chính bảo vệ công lý.
Nhưng cái biệt danh “con trai một kẻ tham ô” khiến anh sau khi bước vào đời, mỗi bước đều vô cùng gian nan. Say cho cùng, hiện thực luôn tàn khốc hơn lý tưởng.
Thấy anh trầm tư, Phương Lạc Dịch lại nói: “Em biết, chỉ cần anh muốn, anh có thể làm tốt hơn em gấp bội phần. Anh muốn ở lại thành phố B là vì Tô Cẩn phải không? Thực ra em có thể bàn bạc với cô ấy, em thấy cô gái này là một người rất hiểu chuyện, chưa chắc đã không đồng ý đợi anh. Hoặc là đợi cô ấy tốt nghiệp, anh cũng có thể để cô ấy đến tìm anh…”
“Không liên quan gì đến cô ấy.” Nhan Bác đột nhiên ngẩng lên ngắt lời Phương Lạc Dịch. “Không có gì liên quan cả. Đây là việc của anh, tự anh giải quyết. Lựa chọn của anh không liên quan đến bất cứ ai.”
Giọng nói của anh vô cùng mạnh mẽ, Tô Cẩn ngơ ngác đứng từ xa nhìn. Cô có dồn hết sức lực cũng không đủ can đảm bước nổi một bước, chỉ có thể lùi lại phía sau, lùi thêm bước nữa, rồi vội vàng bước nhanh ra ngoài, một giây cũng không dám ở lại.
Cô không đủ can đảm nghe anh trả lời, càng không đủ can đảm phỏng đoán lựa chọn của anh. Anh ở lại cũng được, mà ra đi cũng tốt. Cô rốt cuộc cũng chẳng ảnh hưởng gì đến quyết định của anh.
Tô Cẩn lang thang ngoài đường đến tận tối mới quay về ký túc, đúng lúc Nhan Bác gọi.
Cô nói với anh: “Em xin lỗi, buổi chiều Hà Dao tự nhiên bị đau bụng, em phải ở lại ký túc với cô ấy.”
Nhan Bác biết giữa cô và Phương Lạc Dịch có chỗ khó xử, nên cũng không truy hỏi đến cùng, chỉ hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, thế còn anh?” Giọng của cô tự nhiên thấp xuống. “Hai người… nói chuyện có vui không?”
“Cũng vui, Lạc Dịch sắp ra nước ngoài, coi như đến để tạm biệt.”
Thế còn anh? Không phải anh đã có quyết định rồi sao? Em chiếm vị trí gì trong quyết định của anh? Tô Cẩn sợ mình sẽ nói ra câu đó. Cô cố hết sức nhưng không sao ngăn được những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi, vội vã ngắt điện thoại.
Anh nói chúng mình sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời này, nhưng em không thấy mình trong mắt anh.