Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng!

Chương 22: Con mèo đen

Trước Sau

break
Hôm nay là kỷ niệm một tháng chúng tôi yêu nhau. Thời gian trôi qua mới nhanh làm sao và theo đó là những điều tuyệt vời đến ngây ngất. Chúng tôi bên nhau như thể hiển nhiên phải thế. Nó hiển nhiên như mặt trời mọc hướng đông lặn hướng tây. Như từ thủa vô cùng chúng tôi đã được định sẵn sẽ ở bên nhau.

Tôi không nói “anh yêu em” mà thay vào đó tôi nói “anh cần em”. Còn em, em không nói em yêu tôi, nhưng tôi có thể thấy rằng trong mắt em chỉ có mình tôi. Em nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng như làn nước mát dịu chảy từ đỉnh núi. Một đôi mắt nhỏ bé thôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được một tình cảm rất lớn.

Trong mơ tôi cũng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng ngọt ngào của em. Nó nhẹ nhàng vỗ về giấc ngủ bình yên trong tôi. Dù trước mắt tình yêu của chúng tôi có thể nói là không lối thoát nhưng tôi vẫn thật vui vẻ và hạnh phúc khi bên em.

Em luôn làm tôi đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ kia. Đôi lúc dịu dàng, khi lại lém lỉnh, chút tinh nghịch, thêm phần ngộ nghĩnh. Em là tất cả những gì tôi cần trong cuộc đời này.

Và mới mười phút trước, bất ngờ mà em mang đến cho tôi đó là em sẽ đi chợ và nấu bữa tối. Một tháng nay tôi luôn giữ vai trò đầu bếp nhưng hôm nay em lại nói tôi sẽ được ngoại lệ một ngày. Em nói bữa tối nay là em thưởng cho tôi vì đã đến bên em. Đáng yêu thật!

Trong thời gian đợi em, tôi nhâm nhi ly ca cao nóng và ngắm nhìn hoàng hôn. Đã rất lâu tôi không có phút trầm lặng như thế này, mỗi khi ở bên em, em luôn líu lo không ngừng và những điều em nói luôn làm tôi vui vẻ. Chẳng có thời gian để mà trầm lặng.

Hoàng hôn hôm nay mang một màu sắc thật la. Màu hoa tử đinh hương. Trên cái nền trời tím nhạt ấy những con chim đang sải cánh về tổ sau một ngài mệt mỏi. Gió thổi nhè nhẹ mang theo hơi nóng mà một ngày nay mặt đất đã hấp thụ từ mặt trời.

Tôi bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh một tổ chim nằm trên một cành cây rậm rạp. Trong cái tổ ấy sẽ có tim con, chim bố và cả chim mẹ nữa. Một cái tổ chim nhỏ bé đến thế lại chứa đựng bao nhiêu yêu thương.

Đâu đó trong xóm tôi có một gia đình đang mở nhạc đồng quê. Ở trong ngồi nhà đó đang diễn ra điều gì nhỉ? Những đứa trẻ nô đùa bên bàn ăn? Người đàn ông trở về nhà sau một ngày bận rộn và ôm hôn vợ mình và các con? Người vợ đang chuẩn bị những bữa ăn tối với một tình yêu thương chan chứa cho chồng và những đứa con?

Hoàng hôn chưa bao giờ đẹp với tôi đến thế. Trước đây tôi rất ghét cái khoảnh khắc vạn vật nhuốm màu ngày tàn này. Nó làm tôi thấy mình bế tắc hơn bao giờ hết. Mỗi khi chiều về, nỗi buồn và sự chán nản tăng lên theo hàng số mũ. Tôi thấy mình yếu đuối và bất lực.

Nhưng hôm nay, hoàng hôn với tôi thật đẹp. Thật bình yên và êm dịu. Có lẽ vì nó có màu hoa tử đinh hương.

Trời tháng mười mới nhanh tối làm sao. Vừa nâng cốc ca cao nóng uống một ngụm. Nhắm mắt tận hưởng vị ngon của nó và mùi thơm nồng lên mũi. Mở mắt ra cái màu tím kia đã hoàn toàn biết mất. Những tia nắng cuối ngày đã vội thu mình về phía đường chân trời. Để lại bầu trời xanh xám có phần lạnh lẽo.

Bất giác tôi khẽ rùng mình. Tình yêu của chúng tôi liệu có tắt nhanh như nắng tháng mười? Mới một phút trước, cái màu tím yêu thương vẫn còn nằm trong tầm mắt của tôi nhưng bây giờ đã biết mất như chưa từng có.

Tôi cảm thấy như em đã đi rất lâu rồi. Cảm giác bồn chồn nôn nóng dâng lên, tôi rời khỏi khung cửa sổ và ra cổng đợi em. Dựa người vào cây cột đá ở cổng nhà và ngửa đầu ra sau. Hai mắt khép hờ. Tôi đang cố giữ mình đứng yên. Đi qua đi lại lúc này sẽ càng làm tôi thêm nóng ruột.

Gió mang theo mùi hương của em và mùi máu thổi đến. Tôi mở to đôi mắt và chờ đợi cái dáng mảnh mai của em xuất hiện nơi đầu dốc. Nhưng ngay sau đó tôi lập tức gồng người. Tại sao trong gió lại có cả mùi máu của kẻ thứ hai?

Sự lo lắng lên đến đỉnh điểm. Không cần quan tâm việc có thể ai đó sẽ nhìn thấy, tôi vung đôi cánh lửa và bay vụt về hướng em. Em kia rồi, một tay đang xách những túi đồ lỉnh kỉnh, tay kia ôm một con mèo màu đen. Tôi đáp ngay trước mặt em.

“Anh làm em giật mình đấy” – Em chau mày vẻ trách móc. Nhưng lúc này tôi không có tâm trí để dỗ dành em nữa.

“Làm thế nào em có con mèo này?” – Tôi nghe giọng mình rất nghiêm trọng. Chẳng thế mà sắc mặt em cũng trở nên lo lắng.

“Nó cứ đi theo em mãi, em nghĩ nó bị lạc nên thấy tội định đem về nuôi. Anh không thích mèo à?” – Em nhìn tôi vẻ thăm dò. Có lẽ em bị dỏa bởi sự nghiêm trọng trong giọng nói của tôi.

“Anh biết chủ nhân của con mèo này, để anh đem nó về nhà” – Cố gắng đè nén sự tức giận và lo lắng trong lòng, tôi nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể.

“Thật chứ? Vậy anh đi đi! Em sẽ ở nhà chuẩn bị bữa tối” – Em không nghi ngờ gì, trao con mèo vào tay tôi. Tôi từ chối ôm nó vào lòng mà thay vào đó tôi cầm nhúm da ở cổ và xách nó lên. Nó không kêu gào mà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt ai oán.

“Sao anh lại xách nó như thế? Nó sẽ đau đấy” – Em xót xa.

“Nó không thích bị ôm vào lòng đâu. Nó thích thế này hơn” – Nói rồi tôi quàng tay ôm ngang eo em rồi bay lên. Tôi không yên tâm để em đi một mình về nhà.

Đặt em xuống trước cửa nhà, tôi vẫn còn lơ lửng trên không. Hôn nhẹ lên trán em, tôi xoa đầu em và bay vụt đi cùng với con mèo đang xách lủng lẳng trên tay.

Đáp xuống một nghĩa trang cách nhà khá xa, tôi ném mạnh con mèo xuống đất. Nó lập tức biến thành một thằng nhóc hơn mười tuổi có gương mặt bầu bĩnh nhưng đôi mắt xắc xảo của kẻ đã sống ngàn năm – Felix – tộc trưởng tộc biến hình.

“Hãy giải thích trước khi ta giết ngươi!” – Tôi nghiến răng và đang lỗ lực giữ bình tĩnh.

“Tôi lang thang từ đất nước này đến đất nước khác và vô tình phát hiện ra mùi máu của Olia trên người cô gái ấy và đã đi theo” – Hắn vừa nói vừa xoa xoa sau gáy mình – chỗ ban nãy bị tôi nắm.

“Ngươi định làm gì cô ấy?” – Tôi gằn giọng.

“Tôi chưa kịp nảy ra ý định nào thì ngài đã xuất hiện” – Hắn nhún vai.

“Ta có nên để ngươi sống xót trở về không đây?” – Tôi có thể nghe được giọng nói của tôi đang lạnh đến mức nào. Tôi muốn có một cam kết từ hắn. Mạng hắn và sự im lặng. Thật ra giết hắn cũng là cả một vấn đề. Sẽ đánh động đến những người trong thế giới bóng đêm.

“Ngài yêu cô gái ấy?” – Hắn vờ như không nghe thấy câu hỏi của tôi. Hắn hỏi tôi như kiểu hai người bạn đang hỏi nhau.

“Ngươi không thấy trong tình cảnh này, ngươi không nên đặt một câu hỏi nào sao?”

“Tôi hy vọng ngài sẽ nghĩ ra cách giải quyết chuyện này trước khi một kẻ nào đó khác tôi phát hiện ra”

“Không cần ngươi phải nhắc nhở. Ta biết ta phải làm gì”

“Tôi không biết cô gái đó và Olia là như thế nào nhưng tôi thật sự mong ngài có thể bảo vệ được tình yêu của mình. Tuy nhiên xin ngài đừng bỏ mặc chúng tôi” – Hắn nói bằng giọng chân thành.

Tôi chưa bao giờ thấy Felix như thế này. Từ trước đến giờ hắn luôn là kẻ làm tôi bực mình nhất vì cái kiểu sai bảo người khác vô tội vạ của hắn. Cứ như được hắn sai bảo là một diễm phúc và còn phải cảm ơn hắn. Thế nhưng bây giờ hắn đang rất chân thành. Gương mặt trẻ con kia quặn lại như đang chịu đựng điều gì đó. Đôi mắt buồn bã. Đứng trước cái chết, người ta có thể thay đổi đến thế sao?

“Tôi không phải đang nói lời dễ nghe để giữ mạng mình” – Hắn hiểu được ý nghĩ trong cái nhìn của tôi. Quả thật hắn rất nhạy cảm.

Tôi không nói gì, nhướn một bên mày, tôi nhìn hắn chờ đợi. Nếu hắn đã phủ nhận nghi ngờ của tôi thì hắn cần phải đưa ra câu trả lời thích đáng.

“Vì tôi cũng đã từng yêu nên tôi hiểu cảm giác của ngài. Đó chính là lý do tôi ở trong hình hài này, ngài biết mà” – Hắn nói như đang thú tội.

Tôi đã từng nghe về điều này, nghe về lời nguyền của tộc biến hình. Nhưng tôi không tin lắm. Vì trong lời đồn đại ấy không có nói đến tác giả của cái lời nguyền kia nên tôi nghĩ nó là chuyện hoang đường. Có một truyền thuyết kể rằng linh hồn của những người trong tộc biến hình mang một lời nguyền. Khi họ yêu mà tình yêu ấy làm họ tổn thương, họ sẽ mãi mãi ở trong hình hài mà họ mang khi tình yêu ấy tan vỡ. Những kẻ biến hình không bất tử có điều sống rất lâu. Nếu con người một năm thì qua một tuổi thì những kẻ ấy một ngàn năm mới qua một tuổi.

Tôi cũng nghe kể rằng Felix đã từng yêu một cô gái. Đó là khi hắn đang lang thang trong hình dáng mèo và bị hiểu lầm là đi lạc như ban nãy. Hắn đã yêu chính cô gái tưởng hắn đi lạc và đem hắn về nuôi. Hắn đã luôn quanh quẩn bên cô gái trong hình dạng mèo cho đến khi không thể kìm nén tình cảm nữa, hắn hiện nguyên hình và thú nhận với cô gái ấy. Nhưng cô gái ấy đã xem hắn như quái vật và xua đuổi hắn. Khi đó hắn chỉ khoảng 12 – 13 tuổi gì đó và từ đó hắn mang hình dạng một đứa trẻ cho đến ngày hôm nay.

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc