Ở trong tân phòng, Khương Lộ Dao đắp chăn ngủ say, trong màn hơi thở hoan ái chưa tan đi, đáng lẽ Triệu Đạc Trạch phải ngủ bên cạnh nàng nhưng lại không thấy đâu.
Không biết qua bao lâu, Khương Lộ Dao thấy đau cổ họng, theo bản năng đá đá người bên cạnh, lẩm bẩm nói:
- Cho ta miếng nước…
Chân đá vào không trung, người không ở đây?
Khương Lộ Dao chậm rãi mở mắt, thanh tỉnh một hồi, duỗi tay sờ soạng vị trí bên cạnh, là lạnh, xem ra Triệu Đạc Trạch đã rời đi rất lâu.
Hắn đi đâu? Khương Lộ Dao nhớ lại biểu hiện của Triệu Đạc Trạch khi hắn trở về, tuy hôm nay nàng cùng nhũ mẫu chưa nói hết lời, nhưng nhìn biểu hiện của Triệu Đạc Trạch không giống người chỉ biết nghe phiến diện một bên.
Nàng dạy dỗ Triệu Đạc Trạch thời gian dài như vậy, nếu vì nhũ mẫu nói mấy câu, Triệu Đạc Trạch liền bất mãn với nàng, hoặc là tìm người khác…
Đáy mắt Khương Lộ Dao nổi lên lạnh lẽo, cuộc hôn nhân này cũng không cần tồn tại.
Tương lai bọn họ cùng nhau đối mặt rất nhiều chuyện, chỉ vì chút chuyện thế này mà nghi kị, Khương Lộ Dao thà cùng hắn hòa li.
Khương Lộ Dao vén màn, nhìn chung quanh phòng ngủ, không có ai?
Rốt cuộc hắn đi nơi nào?
Phủ thêm áo khoác, Khương Lộ Dao mang giày, cất bước hướng ra bên ngoài, nha hoàn canh giữ khom mình hành lễ.
- Thế tử phi.
- Thế tử đâu?
- Nô tỳ nhìn thấy thế tử đi thư phòng.
- Bên người hắn có ai hầu hạ không?
- Không có, thế tử không cho nô tỳ đi theo.
An bài nha hoàn trực đêm phần lớn là Tần vương phủ phân công, tuy đã được Nguyễn ma ma dạy dỗ, thì các nàng còn chưa đủ để Khương Lộ Dao tín nhiệm.
Tuy nam nhân nửa dưới là động vật, Triệu Đạc Trạch cũng từng hoang dâm, nếu hắn muốn người thị tẩm, nha hoàn phản kháng vô dụng.
Nhưng Khương Lộ Dao vẫn không muốn để nha hoàn quyến rũ lưu tại trong phòng nàng.
Nghe nói Triệu Đạc Trạch một mình ở thư phòng, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, một lát sau, lại nhíu mày, rốt cuộc có chuyện gì bối rối hắn?
Hay là Khương nhị gia kêu hắn ra cửa, gặp phải cái gì phiền toái?
Nhớ rõ lúc Triệu Đạc Trạch trở về, trên mặt không thấy dị sắc.
Khương Lộ Dao ngăn cản nha hoàn đi theo, một mình nàng xách theo lồng đèn tứ giác, xuyên qua đường nhỏ, đi tới thư phòng ở Quan Sư Các, nơi này hướng tây là một loan thác nước, đứng ở trong phòng, ngửa đầu là có thể thấy được thác nước đổ xuống, ý cảnh thâm hậu.
Thổi tắt đèn lồng, trong lòng Khương Lộ Dao càng thêm nghi hoặc, đã hơn nửa đêm, Triệu Đạc Trạch không ngủ, lại chạy đến thư phòng rốt cuộc làm cái gì?
Cẩn thận lắng nghe, từ trong phòng loáng thoáng truyền ra từng đợt âm thanh nức nở, Khương Lộ Dao định đẩy cửa, động tác cứng đờ, nếu không phải lỗ tai nàng nhanh nhạy, căn bản phân biệt không ra có người đang nức nở?
Nghe thanh âm, như là Triệu Đạc Trạch?
Vì sao hắn khóc?
Khương Lộ Dao cẩn thận phân rõ tiếng nức nở, thanh âm kia từng đợt đau đớn tâm nàng, người bên trong giống như dã thú bị thương, không thể kể ra chỉ có thể gúc ở trong góc…
Hắn không có khóc, nhưng hắn phát ra thanh âm so với khóc ra còn làm Khương Lộ Dao khó chịu hơn.
Lúc này, nàng nên rời đi, cho Triệu Đạc Trạch mặt mũi, nhưng nàng lại lo lắng Triệu Đạc Trạch cô đơn một mình.
Tính tình Triệu Đạc Trạch không đủ trầm ổn, hành sự cực đoan tàn nhẫn, nếu là nam nhân cực hạng thực xuất sắc, Khương Lộ Dao sẽ lặng lẽ rời đi.
Nhưng người trong phòng không phải, lúc này nếu không có ai khai thông hắn, thì khó tránh hắn sẽ không suy nghĩ sai lầm, rốt cuộc là ai đã khiến Triệu Đạc Trạch thành như thế?
Như thế nào lại có cảm giác hắn như bị người vứt bỏ.
Khương nhị gia sẽ không vứt bỏ hắn, ai khiến hắn có cảm giác cố kỵ?
Khương Lộ Dao lặng lẽ rời đi, một lát sau nàng cầm theo rổ đựng, đẩy cửa thư phòng, âm thanh trong phòng đột nhiên im bặt.
Trong phòng tối đen, nhưng đêm nay có ánh trăng chiếu sáng, Khương Lộ Dao liếc mắt một cái liền nhìn thấy Triệu Đạc Trạch đang đứng trong một góc.
Hắn đưa lưng về phía nàng, là không muốn nàng nhìn thấy mặt hắn tàn lưu nước mắt.
- Đêm dài thanh lãnh, giấc ngủ vô tâm.
Khương Lộ Dao đem rổ đặt lên trên bàn, lấy ra rượu ngon cùng điểm tâm rót một chén rượu, xinh đẹp cười nhạt.
- Vị tài tử đang đứng sát cửa sổ kia, có thể cùng ŧıểυ nữ chè chén một ly?
Thân thể Triệu Đạc Trạch căng thẳng, lúc thấy Khương Lộ Dao vào cửa, hắn có vui mừng, có sung sướиɠ, lại có vài phần hổ thẹn, tức giận…
Cũng không phải hắn sinh khí với Khương Lộ Dao, mà là hắn sinh khí với chính mình.
Hắn là nam nhân, Tần vương thế tử, như thế nào lại một mình…Khóc?
- A Trạch.
Âm cuối cao trầm, tràn ngập mi hoặc khiến nam nhân say mê, trong lòng Triệu Đạc Trạch nóng lên.
Nếu không phải nàng lo lắng cho hắn, nàng sẽ không ra ngoài tìm hắn, chỉ là tình cảnh hôm nay của mình lại bị nàng thấy được.
Thành thân có mấy ngày, Triệu Đạc Trạch biết bản thân không thể ngăn cản được mị lực của Khương Lộ Dao, nàng giống bảo tàng chôn sâu, vĩnh viễn không biết rốt cuộc nàng có bao nhiêu thứ tốt.
Bên hông hắn được vòng bởi đôi tay, phía sau lưng cơ bắp căng chặt có thể cảm giác được Khương Lộ Dao nhẹ nhàng cọ mặt vào lưng hắn, chậm rãi đem bàn tay to lớn bao lấy đôi tay nàng.
- Dao Dao.
Khương Lộ Dao hơi cong khóe môi, lên án làm nũng:
- Ngươi không tới bồi ta, chỉ có thể để ta tới bồi ngươi.- Dao Dao…
- Hử?
- Ngươi có rời ta không?
- Sẽ không.
- Vì cái gì?
Triệu Đạc Trạch gắt gao cầm chặt tay Khương Lộ Dao, hỏi lại một lần nữa:
- Vì cái gì?
- Ta không muốn chết.
Khương Lộ Dao nhẹ nhàng cọ mặt vào lưng Triệu Đạc Trạch.
- Không có ngươi, ta sẽ chết.
Những lời này muốn bao nhiêu giả có bấy nhiêu giả, nhưng nếu không nói như vậy, Triệu Đạc Trạch sẽ quay đầu lại sao?
Khương Lộ Dao không thường dụ hoặc Triệu Đạc Trạch như vậy, nàng thừa nhận cùng phụng hiến, toàn tâm toàn ý thừa nhận Triệu Đạc Trạch cho hắn sự ngọt ngào của nàng.
Có đôi khi lời nói dối cũng có thể khiến người cảm động, có thể đánh nát phòng vệ của Triệu Đạc Trạch.
Chỉ cần nàng thấm vào trong lòng Triệu Đạc Trạch, nàng không tin có nữ nhân nào có thể đoạt nam nhân của nàng.
Đôi tay Triệu Đạc Trạch trượt xuống, vuốt ve mông vểnh của người trong lòng, hơi thở thực trầm, cũng thực cấp bách.
Khương Lộ Dao nhẹ nhàng đẩy đẩy vai, cuối cùng cũng có thể thở một hơi, mặt xinh ửng đỏ, đôi mắt thu thủy ẩn tình, môi bị hôn đến sưng đỏ.
- Đừng…A Trạch, trời gần sáng...
- Ừ.
Triệu Đạc Trạch không muốn miễn cưỡng nàng, dựa đầu vào vai nàng, ngửi hương khí trên người nàng.
- Nếu nàng cũng rời khỏi ta, coi trọng người khác, ta sẽ giết nàng…Dao Dao, ta không phải đang nói đùa, ta thật sự sẽ giết nàng.
Hắn nói lời này thanh âm lại ôn nhu như vậy, cánh tay buộc chặt cơ hồ muốn giam cầm Khương Lộ Dao.
- Chúng ta vừa mới thành thân, ngươi muốn ta rời khỏi ngươi sao? Như thế nào lại nói những lời như vậy?
Khương Lộ Dao nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn.
- A Trạch, ngươi tốt như vậy, sao ta có thể coi trọng người khác?
- Nếu ta…Ta không có gì?
- …
Khương Lộ Dao có chút sửng sốt, rồi lại cười dịu dàng:
- Từ không có gì đến quyền khuynh thiên hạ sao? Ta rất thích, rất muốn dốc lòng.
- Dao Dao ngốc.
Triệu Đạc Trạch chạm trán mình vào trán của Khương Lộ Dao.
- Dao Dao ngốc của ta.
- Có hay không thì đã sao, thật ra chỉ có chính mình giao tranh được thành quả, hưởng thụ điều này mới là mỹ diệu nhất. Tuy kế thừa tước vị sẽ thành công nhanh hơn một chút, hành sự sẽ thuận lợi hơn một chút, nhưng người khác sẽ nói vì ngươi sinh tốt? Rất nhiều người đố kỵ ngươi, chỉ nhìn thấy phụ thân ngươi là ai, để lại cho ngươi cơ nghiệp thế nào, hoàn toàn bỏ qua nỗ lực phấn đấu của ngươi.
- Phụ vương ta? Sẽ lưu lại cơ nghiệp cho ta sao?
- Sao lại không?
Khương Lộ Dao có cảm giác, nhất định Triệu Đạc Trạch đã xảy ra chuyện gì, qua mấy ngày nữa nàng phải hồi nɠɵạı gia, hỏi Khương nhị gia, hôm nay rốt cuộc đã mang Triệu Đạc Trạch đi tới nơi nào?
Nếu lúc này lập tức về nɠɵạı gia, Triệu Đạc Trạch sẽ phát hiện.
Vừa lúc, qua mấy ngày nữa là ngày Khương Lộ Kỳ thành thân, nàng về nɠɵạı gia đưa gả hợp tình hợp lý.
Đang lúc Khương Lộ Dao suy tính, Triệu Đạc Trạch đã ôm nàng ngồi trên ghế, đôi mắt thâm trầm đen nhánh.
- Dao Dao, hôm nay ta đi gặp thái quân.
Khương Lộ Dao dựa vào lòng hắn, đáy lòng dâng lên một phần cảm động, thì ra, hắn đã tin tưởng nàng.
Nàng muốn cải tạo trượng phu thành nam nhân tốt phải đầu tư lâu dài…
Rốt cuộc ở cổ đại tam thê tứ thiếp là bình thường, nhưng muốn Khương Lộ Dao tiếp thu, dung nhập chế độ này, nàng thật sự không thể chịu đựng được.
Nàng phải chậm rãi ảnh hưởng, cải tạo Triệu Đạc Trạch từ bỏ thê thiếp thành đàn, nhân sinh ngắn ngủn chỉ vài thập niên, đời người biết ngắn hay dài.
Cho dù những người ở Đại Minh triều là huân quý nhân gia, người có thể trường thọ cũng không nhiều lắm.
Nếu một ngày nàng đi, chẳng phải sẽ không hưởng thụ được?
Cho nên, nàng muốn xâm lấn tâm của Triệu Đạc Trạch, khiến hắn chỉ có thể ôm một mình nàng.
- Thái quân có nói đến ta?
- Ta cùng nhị đệ đưa biểu đệ trở về.
Triệu Đạc Trạch nghĩ đến phương pháp mà Khương nhị gia đưa biểu đệ ra cửa, trong mắt hiện lên một phân ý cười, nhưng cũng rất nhanh biến mất.
- Hôm nay ta mới biết được, sư phó của nhị đệ là nɠɵạı tổ mẫu thỉnh rời núi, hơn nữa hắn cùng nɠɵạı tổ phụ là sư huynh đệ.
Trong lòng Khương Lộ Dao lộp bộp một tiếng, này không đúng?