Khương Lộ Dao rất bực thái quân, chỉ nghĩ Triệu Đạc Trạch là nhi tử của Tần vương, như thế nào lại không nghĩ Triệu Đạc Trạch vẫn là nɠɵạı tôn của mình?
Dựa theo tính tình của nàng vốn dĩ sẽ đại náo một hồi, chỉ là nghĩ đến Triệu Đạc Trạch, cho nên mới ngừng nói tiếp.
- Người sẽ không khiến chúng ta ngay cả cơ hội gật đầu cũng không cho, nói như thế nào thì người cũng là trưởng bối của thế tử.
Bị Khương Lộ Dao nhìn chằm chằm, thái quân có vài phần dao động, xoay người nói:
- Các ngươi đi theo ta.
- Có phải nên kêu các vị cữu mẫu cùng đến?
Khương Lộ Dao được một tấc lại muốn tiến một thước, đưa ra yêu cầu, thái quân khẽ ngừng lại.
- Ta là lo lắng nếu có một ngày các vị cữu mẫu đến Tần vương phủ, ta ngay cả mặt cũng chưa từng thấy, ai biết được có phải là kẻ lừa gạt hay không?
- Bọn họ sẽ không đến Tần vương phủ.
- Người cũng thật lợi hại, chuyện sau này đều tính chuẩn xác, Dương gia có thể cả đời không cầu người?
Thái quân quay đầu lại, căm tức nhìn Khương Lộ Dao, đáy mắt bình tĩnh hiện lên vài phần sâu không lường được, tựa thứ gì đó đang giấu sâu trong đáy mắt.
Không đợi Khương Lộ Dao cẩn thận phân biệt, thái quân đã quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng:
- Ta không cảm thấy thân phận Tần vương thế tử của hắn có thể giúp gì cho Dương gia, cho dù xảy ra chuyện, chỉ có thể là đại sự, huống chi Dương gia chỉ còn lại quả phụ, cũng không có gì giúp đỡ hắn.
- Nếu đã biết Dương gia trợ giúp thế tử hữu hạn, còn cự tuyệt hiếu tâm của thế tử? Thái quân, người đối với nɠɵạı tôn thật quá đáng.
- ...
Thái quân bước nhanh rời đi, hiển nhiên bị Khương Lộ Dao chọc tức rồi.
Thần sắc Triệu Đạc Trạch rất phức tạp, hơi mang vài phần oán trách-):
- Nàng tội gì phải một hai khắc khẩu cùng nɠɵạı tổ mẫu? Người thủ tiết cũng không dễ dàng, từ trên xuống dưới lo liệu cả phủ, Dao Dao, nàng không có trải qua án oan quá năm đó, nàng không hiểu được, Dương gia rốt cuộc đã phải trả giá đại giới như thế nào?
- Ngươi đã trải qua?
- Cũng không có...
- Ta còn tưởng ngươi đã trải qua.
Khương Lộ Dao chủ động nhéo mặt Triệu Đạc Trạch.
- nɠɵạı tổ mẫu thủ tiết không dễ dàng, người bên ngoài thua thiệt nɠɵạı tổ mẫu, bệ hạ xác thật làm việc không đa͙σ nghĩa, nhưng chúng ta thiếu người cái gì? Chẳng lẽ bởi vì nɠɵạı tổ mẫu vì nɠɵạı tổ phụ mà thủ tiết liền có thể cho rằng tất cả mọi người đều thiếu nợ nɠɵạı tổ mẫu? Tất cả mọi người đến Dương gia phải khom lưng cúi đầu với nɠɵạı tổ mẫu? Một khi không chịu nghe lời, thân cận nɠɵạı tổ mẫu chính là mưu cầu chỗ tốt?
Khương Lộ Dao tươi cười thêm một phần trào phúng, niên đại này vì trượng phu thủ tiết là tự đề xướng, cũng không phải mệnh lệnh cấm hay cần thiết thủ tiết.
Các quả phụ đều có thể tái giá, nếu Dương Môn thái quân tự nguyện vì người chết chôn cùng, toàn thiên hạ khó có, là rất đáng giá kính nể?
Nếu thật lòng vì muốn tốt cho Dương Soái, chỉ sợ đã sớm nghĩ nên làm như thế nào vì Dương Soái cùng đám nhi tử mà báo thù. Thủ tiết? Có ích lợi gì?
Hoàng thượng hy vọng nhất chính là nhìn Dương gia yên tĩnh như chết, không còn cái gì uy hiếp.
Khương Lộ Dao túm chặt tay Triệu Đạc Trạch hành lễ với bóng lưng của thái quân, cất giọng nói:
- Nếu nɠɵạı tổ mẫu không vui khi nhìn thấy chúng ta, chúng ta cũng không dám quấy rầy người nữa, mấy ngày sau sẽ đến vấn an người, nếu người có việc phân phó, có thể cho Dương gia trung bá tới Tần vương phủ, người khác tới chỉ sợ chúng ta không tin được đâu.
- nɠɵạı tôn tức xin cáo lui.
- Dao Dao...
Triệu Đạc Trạch có chút không tha, liền như vậy trở về? Vào cửa không được một khắc, trở về Tần vương phủ biết ăn nói như thế nào?
Chẳng phải sẽ khiến Tần vương phi như ý? Huống chi Triệu Đạc Trạch cũng muốn đến thư phòng của nɠɵạı tổ phụ...
Nghe nói nɠɵạı tổ phụ đem binh thư tổng kết cả đời lưu tại trong thư phòng.
Tuy hắn được Vĩnh Ninh hầu dạy dỗ, nhưng nếu có thể nhìn phương pháp lãnh binh của nɠɵạı tổ phụ, có lẽ sẽ có trợ giúp trong tương lai.
Không biết vì sao, hắn luôn hy vọng chính mình có thể giống nɠɵạı tổ phụ một chút, chứ không phải giống lão Tần vương.
- Hay là chúng ta lén đi tìm Đại cữu mẫu, Dao Dao biết không, Đại cữu mẫu tốt với ta nhất.
- Không đi.
Khương Lộ Dao coi trọng cũng không phải là binh pháp của Dương Soái, càng không hi vọng Triệu Đạc Trạch học theo Dương Soái cái gì mà tình cảm cao thượng.
Nói thật, nếu thật đụng phải trượng phu như Dương Soái, Khương Lộ Dao liền có thể cùng hắn hòa li.
Kỳ thật Khương Lộ Dao cũng không ngại Triệu Đạc Trạch không giống Dương Soái.
Nam nhân như Dương Soái không nên thành thân, lưu lại hậu đại.
Tôn trọng, kính nể Dương Soái, nhưng nếu muốn cùng Dương gia nhấc lên quan hệ? Thực xin lỗi, miễn thứ cho kẻ bất tài, nàng như thế nào cũng sẽ không đem nhi nữ đẩy vào.
Nếu Dương Soái chỉ có một mình, thì hắn có khả năng vì lý tưởng cao thượng mà hy sinh, không cần kéo theo thê nhi già trẻ.
- Biết đâu đại cữu mẫu sẽ nói cái gì?
- A Trạch, ta muốn gặp phụ thân ta.
-...
Triệu Đạc Trạch suy nghĩ, rồi gật đầu nói:
- Được, ta cùng nàng về nhạc gia.
Hai người để lại lễ vật, rồi rời khỏi Dương gia.
Rời khỏi đại môn Dương gia, đi đã rất xa, Khương Lộ Dao mới cảm giác khói mù bay đi không ít, dựa vào lòng ngực Triệu Đạc Trạch, thấp giọng nói:
- A Trạch trách ta sao?
- Nàng vì ta mới làm vậy, ta làm sao trách nàng?
Triệu Đạc Trạch hôn mặt thê tử, dùng bàn tay to bao bọc lấy bàn tay nhỏ của nàng.
- Nếu không có nàng, có lẽ hôm nay ngay cả đại môn Dương gia ta cũng không thể nào vào được.
Khương Lộ Dao dụi mặt vào lòng hắn, khóe miệng hơi cong lên, thật tốt, Triệu Đạc Trạch chịu nghe lời nàng, biết rõ ai đối tốt với hắn.
- Ngươi cảm thấy thái quân sẽ đem đồ vật này nọ của Dương Soái tùy ý xếp đặt sao? Dương gia trân quý này đó kỳ thật...
- Hả?
Triệu Đạc Trạch nghe không rõ ràng lời Khương Lộ Dao nói:
- Nàng nói cái gì?
- Kỳ thật chỉ cần ngươi là nɠɵạı tôn Dương gia là được rồi, nếu thái quân không thèm để ý đồ vật mà nɠɵạı tổ phụ lưu lại, ngươi cứ việc lấy dùng là được.
- Này không được.
- Có cái gì không được? Dù sao đám người thái quân trừ thủ tiết ra, ta thấy cũng không còn sở cầu cái gì, Dương Soái lưu lại trân quý đối với các nàng mà nói chỉ là gánh nặng trầm trọng, A Trạch, ai cũng không biết tương lai sẽ như thế nào, ngươi đừng nghĩ quá nhiều, bắt lấy hiện tại mới là quan trọng nhất, chờ đến lúc thực lực đã đủ, sẽ bồi thường biểu đệ là được. Biểu đệ bị các nàng dạy dỗ như vậy.... Chỉ sợ cả đời chỉ có thể ở lại Dương gia.
- Để ta suy nghĩ.
Triệu Đạc Trạch cũng không đáp ứng Khương Lộ Dao, thành thật nói:
- Ta...... Ta còn để ý nɠɵạı tổ mẫu là người một nhà.
- Vì cái gì? Bởi vì mẫu phi sao?
- Sau khi hồi vương phủ, ta dẫn nàng đi gặp nhũ mẫu.
Khương Lộ Dao mở to hai mắt, gì nữa đây, Triệu Đạc Trạch còn có nhũ mẫu? Như thế nào không phải là nhũ mẫu tới bái kiến nàng? Nàng ngoài ý muốn hỏi:
- Là mẫu phi để lại cho ngươi?
- Đúng vậy.
Ánh mắt Triệu Đạc Trạch nhu hòa vài phần:
- Lúc ta còn chưa làm thế tử, vẫn là nhũ mẫu chiếu cố ta, bởi vì án oan Dương gia, nhũ mẫu lại không có sữa, ta...Kỳ thật không phải dùng sữa nuôi lớn.
- A.
Khương Lộ Dao thực đau lòng hắn, lúc này là thật thật đau lòng, cũng phải, năm đó Dương gia còn chưa định luận là án oan, chỉ sợ thái phi cùng Tần vương cũng không quan tâm Triệu Đạc Trạch sống chết.
Ở trong vương phủ chỉ dựa vào nhũ mẫu, có thể đoán ngày tháng trôi qua của hắn có bao nhiêu khó khăn.
- Nhũ mẫu chịu rất nhiều khổ, có đôi khi dùng cháo, có đôi khi...Dùng sữa súc sinh...
- A Trạch, sữa bò ta cũng từng uống, ta cùng ngươi giống nhau là súc sinh nuôi lớn. Cho nên, chúng ta đúng là một đôi.
Ở huân quý nhân gia, uống sữa bò sẽ bị cho là trời sinh mệnh tiện, như ở vương phủ, mỗi một hài tử bên người không phải sẽ chuẩn bị năm sáu nhũ mẫu? Có đến mấy đứa trẻ làm ra vẻ hài tử, uống sữa là có thể uống đến vài tuổi, cho dù có thể ăn cơm, nhũ mẫu cũng không thiếu.
Càng có mấy loại người giàu có hoang đường, đã hơn hai mươi tuổi, mỗi ngày còn dùng sữa người.
Khương Lộ Dao ngẫm lại liền cảm thấy buồn nôn.
Ánh mắt Triệu Đạc Trạch suy ngẫm:
- Nàng nói thật?
- Ừ, sữa bò cũng rất dễ uống.
- Dao Dao...
Triệu Đạc Trạch làm sao có thể không cảm động? Đây là một khúc mắc trong lòng hắn, cho nên hắn đặc biệt sợ bị người khác mắng là súc sinh!
Ký ức này đó hắn không muốn nhớ lại, không biết như thế nào lại nói với Khương Lộ Dao, được ái thê đáp lại, Triệu Đạc Trạch nhìn không ra ánh mắt Khương Lộ Dao có cái gì miễn cưỡng.
- Có nàng, thật tốt.
- Chuyện năm đó cũng là nhũ mẫu nói cho ngươi biết?
- Ừ, nhũ mẫu nói rất nhiều.
Khương Lộ Dao cuối cùng cũng tìm được ngọn nguồn ký ức khắc sâu trong lòng Triệu Đạc Trạch, có lẽ ở trong lòng Triệu Đạc Trạch, nhũ mẫu mới là người có thể tin tưởng nhất.
Bởi vì ngay lúc nguy cơ cùng gian nan nhất, chỉ có nhũ mẫu vẫn luôn bên cạnh hắn, chả trách hắn muốn mang mình đi gặp nhũ mẫu, mà không phải nhũ mẫu đi bái kiến thế tử phi.
Chỉ sợ ở trong lòng Triệu Đạc Trạch nhũ mẫu không có gì thay thế được, Khương Lộ Dao cười nói:
- Nhũ mẫu thích ăn cái gì? Có cần ta làm vài món điểm tâm? Ta nói cho ngươi biết, ta làm điểm tâm, lão nhân gia thích ăn nhất.
Rốt cuộc Khương Lộ Dao vẫn là người xuyên qua, vẫn luôn mang theo một chút kỹ năng trù nghệ( nấu nướng), tuy ở cổ đại lò nướng không thể nào dùng tốt, nhưng nàng làm ra điểm tâm, vịt nướng này nọ, thiệt tình cũng không tồi.
Nếu nhũ mẫu ở trong lòng Triệu Đạc Trạch có vị trí quan trọng như vậy, Khương Lộ Dao sẽ cẩn thận, không muốn dễ dàng đụng chạm.
Tuy nàng bất mãn nhũ mẫu ghi tạc trong lòng một đứa nhỏ, khắc cốt minh tâm cừu hận, nhưng nàng sẽ tranh thủ lý giải loại hành vi này, trung phó, cũng có một ít người bất đắc dĩ làm chuyện tốt .
- Được, nhũ mẫu thích đồ ngọt, trước kia ta thường xuyên sai người đi mua chút ít điểm tâm.
- Phụ thân ta cũng thích đồ ngọt, ta có thể hiểu.
Khương Lộ Dao đáp ứng không hề miễn cưỡng, giống như không biết lấy thân phận thế tử phi tôn quý vì nhũ mẫu làm đồ vật này nọ có bao nhiêu mất mặt, bất quá, Triệu Đạc Trạch lại càng thích Khương Lộ Dao.
- Năm đó thật sự rất khổ, rất khổ, Dao Dao, ta không thể nào quên.
- A Trạch có thể nói cho ta biết chuyện năm đó là như thế nào không?
Phát hiện ánh mắt Triệu Đạc Trạch mang theo nghi hoặc cảnh giác, sắc mặt Khương Lộ Dao cũng không thay đổi, khuôn mặt tươi cười càng thêm ôn hòa:
- Ta muốn nghe xem nhũ mẫu đã bảo hộ ngươi như thế nào, A Trạch, ta là vì ngươi mới coi nhũ mẫu là người tốt, vì nàng dưỡng trượng phu của ta.
Ngón tay của Khương Lộ Dao nhẹ nhàng vuốt ve mặt mày Triệu Đạc Trạch, thâm tình nói:
- Không có nàng, sẽ không có ngươi, cũng không có chúng ta lúc này.
- Huống chi nếu ta bị người ta nói không hiểu biết án oan Dương môn, ta cũng không có mặt mũi, A Trạch, ta sợ hảo tâm lại thành chuyện xấu, thành trở ngại chứ không giúp được gì.