Khương nhị gia hào phóng xua tay, Tiêu Duệ Hoa cười chua xót:
- Nếu bá phụ là người ngay thẳng, lại chịu hỗ trợ, tại hạ liền nói ngắn gọn, tại hạ có một phần chứng cứ, cần có người dâng lên hoàng thượng.
- Việc này có chút khó...... Ta không đủ tư cách thượng triều, dù ta giúp ngươi chuyển giao cũng không gặp được bệ hạ.
- Hiện giờ người là nhi tử của Gia Mẫn quận chúa, lại là đích tử của Vĩnh Ninh hầu, đương nhiên có thể đi vào triều đình. Tại hạ cũng không dối gạt người, chứng cứ này đề cập đến án oan năm đó của Dương Soái, chỉ cần có thể khiến bệ hạ tâm tồn nghi ngờ, Khương bá phụ chính ân nhân của Dương gia, sau khi công thành tất nhiên người sẽ được ưu việt, hoặc là kế thừa tước vị, hoặc là vĩnh viễn hưởng phú quý, người không cần phải dựa vào nhi nữ mà phú quý, ngược lại còn có thể giúp đỡ Khương Mân Cẩn.
- Ta cảm thấy dựa vào nữ nhi mà được phú quý thì có gì mất mặt, ta rất cao hứng a, điều này chứng minh ta dưỡng ra nữ nhi tốt rất hiếu thuận, ít nhất đời này của ta cũng có một việc mà người khác không thể so bằng.
-...
Cảm giác đau đầu lại tới nữa, Tiêu Duệ Hoa bị Khương nhị gia nói đến á khẩu không trả lời được.