Khương nhị gia phi thường chướng mắt nhi tử thứ ba của Triệu Vương, dựa theo bản lĩnh của nữ nhi mà nói, có thể dư sức.
Nhưng tiêu chuẩn hoàng tộc đệ tử, bề ngoài rộng lượng, nội tâm âm u, cho dù cùng Triệu vương liên hôn, hắn cũng không thể đem nữ nhi bảo bối gả cho lão tam.
Ngược lại lão nhị, mặc dù xuất thân thứ tử, nhưng có thể cùng nhi tử của mình chơi chung, xem ra nhân phẩm cũng không quá kém.
Quan trọng nhất là nữ nhi có thể dạy dỗ huynh trưởng khảo tú tài, nghĩ đến nhi tử của Triệu vương cũng tám lạng nửa cân với nhị tử mình, vì vậy đối với nữ nhi mà nói chính là dễ như trở bàn tay.
Khương nhị gia là một phụ thân tốt, hắn bắt đầu hỗ trợ Khương Lộ Dao lựa chọn hôn phu.
Dựa theo tính tình nữ nhi của hắn, tốt nhất nên gả cho nam nhân chịu nghe lời thê tử.
Triệu Vương cười lắc đầu, cầm lồng chim đứng dậy:
- Nếu ngươi có thể làm nhạc phụ của Tần vương thế tử, ta sẽ cõng ngươi chạy vòng quanh kinh thành một vòng, còn nữa, ngươi dưỡng Quắc Quắc còn được, nhưng nếu luận về chim chóc, ta bỏ xa ngươi tám con phố, chim sơn ca này hãy để ở chổ ta vài ngày, đợi mấy ngày nữa chờ nó mở miệng hót, ta sẽ trả lại cho ngươi.
- Ngươi lại giúp ta chăm sóc chim? Con chim sơn ca này là ta khuê nữ của ta tuyển chọn tặng lão phu nhân.
-...
Đường đường Triệu vương lại trở thành người dưỡng điểu cho Khương nhị gia, Triệu vương cũng bất đắc dĩ, ai bảo hắn rất vừa ý Khương lão nhị làm gì?
Người cùng người có duyên có phận, có đôi khi rất khó nói rõ ràng.
Giống như, sau khi Khương nhị gia tiễn Triệu vương xong, lại nghênh đón một vị công tử tuấn tú trẻ tuổi.
- Tại hạ họ Tiêu, danh Duệ Hoa, là Giang Chiết thi hương giải Nguyên.
Liệt kê những năm trước người Giang Chiết thi hương giải Nguyên, ở Đại Minh triều đều là những nhân vật rất ghê gớm.
Khương nhị gia đọc sách không được, đối với những người hay đọc sách, thông minh hiểu lễ rất kính nể bọn họ, Khương nhị gia ngồi thẳng thân thể hỏi:
- Tiêu Giải Nguyên có chuyện gì?
- Tại hạ còn có một vị muội tử, danh Chước Hoa, lấy tự cành đào sum suê rực rỡ mùa hoa, chi ý nghi thất nghi gia.
- Danh hay.
Khương nhị gia mở to hai mắt, danh này cùng hắn có liên quan gì?
- Tiêu Giải Nguyên, ta có phu nhân.
-...
Tiêu Duệ Hoa bị nghẹn một hơi:
- Tại hạ không phải tới làm mai mối, cũng biết người có phu nhân, còn có nữ nhi cùng nhi tử.
- A, nhi tử của ta đã có ý trung nhân, xin lỗi Tiêu Giải Nguyên.
Tiêu Duệ Hoa nắm chặt chén trà, hít sâu một hơi nói:
- Muội tử của tại hạ chính là ý trung nhân của lệnh công tử.
- Phải không?
Khương nhị gia nhìn Tiêu Duệ Hoa trong mắt nhiệt tình tăng lên, tự mình thay hắn đổ trà, suy nghĩ một hồi nghi hoặc hỏi:
- Ngươi xác định không phải tới đây làm mai mối?
Tiêu Duệ Hoa như thế nào cũng không thể ngờ nói chuyện cùng Khương nhị gia sẽ lao lực như thế.
Ngày thường Khương Lộ Dao làm như thế nào đốc thúc phụ huynh? Có thể nghe hiểu tiếng người không?
- Hay là ngươi phản đối chuyện muội muội của ngươi gả cho nhi tử của ta? Không cần a, nhi tử của ta rất tốt, hắn có phong phạm của ta, nhà ta của cải cũng rất phong phú, chính là ta dựa vào bán Quắc Quắc...... Cũng có thể kiếm đủ một phần sính lễ cực tốt.
- Khương bá phụ, người có thể lắng nghe tại hạ nói không?
Tiêu Duệ Hoa hận không thể lấy điểm tâm lấp kín miệng Khương nhị gia, hôm nay có phải hắn đã đến nhầm chổ?
- Nhi tử của ta đã thức cả đêm khổ học khảo tú tài, giải Nguyên đại lão gia, ngươi không thể nói mà không giữ lời, nếu ngươi đổi ý, nhi tử của ta khổ học không phải vô nghĩa sao? Hắn cố gắng rất nhiều a.
- Tại hạ không phải tới vì đổi ý muốn hối hôn.
Khương nhị gia vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi, ánh mắt trông mong nhìn về phía Tiêu Duệ Hoa:
- Ngươi cam đoan? Nếu ngươi hủy hôn, ta sẽ xem như không nghe thấy.
- Tại hạ thề, tại hạ cam đoan sẽ đem muội tử gả cho Khương Mân Cẩn.
Tiêu Duệ Hoa cắn răng, tương lai sau này của muội tử có nhiều vất vã, có công công như vậy...
Hối hôn? Thôi đi, tuy Khương nhị gia khiến người sầu lo, nhưng cũng may là người phụ thân thật tình yêu thương nhi tử.
Tiêu Duệ Hoa nhìn thấy ánh mắt của Khương nhị gia chỉ lo nhìn Quắc Quắc, mày khóa chặt, trong lòng tự thề, sau này sẽ không trọng dụng....
- Khương bá phụ.
Khương nhị gia xấu hổ cười:
- Nếu ngươi có chuyện gì đại sự, hãy đi tìm khuê nữ của ta, nếu không phải tới hối hôn, tìm ta...Hắc hắc, ta sợ sẽ trì hoãn chuyện đại sự của ngươi, ngươi hãy đi vòng quanh kinh thành hỏi thăm một chút, ta từ trước đến nay không làm ra chuyện gì đứng đắn sự, chổ nào ăn nhậu chơi bời đều có ta.
- Người sống thật dễ chịu!
- Ha ha, khuê nữ của ta cũng nói như vậy, khuê nữ của ta còn nói, người sống cả đời, cuộc sống tự tại rất khó có được, ý tứ của nàng chính là nói ta có được cuộc sống tự tại khó có, so với rất nhiều người thì sống vô cùng tốt.
Tiêu Duệ Hoa giỏi nhất thiện biện, nhưng đối mặt với Khương nhị gia, hắn phát giác miệng lưỡi của mình thật vụng về, nếu theo ý nghĩa của Khương nhị gia, cũng không có đa͙σ lý.
- Khương bá phụ sống rất tự tại, ŧıểυ chất thực sự khâm phục, nhưng người không định lưu lại cho nhi nữ thứ gì đó ngoài dưỡng trùng?
- Bạc ở trong tay phu nhân của ta, ruộng đất nhà ta cũng có một ít, trừ chuyện lưu cho Dao Dao phần của hồi môn ra, còn lại đều để lại cho nhi tử của ta.
- Tại hạ nói, công danh lợi lộc!
- Công danh?
Khương nhị gia bực bội xoa xoa mặt:
- Không phải ta đã nói, chuyện đại sự đừng tìm ta rồi sao? Vừa nghe công danh, ta liền cảm thấy trầm trọng, nào còn cuộc sống tự tại?
Tiêu Duệ Hoa vẫn duy trì kiên nhẫn, nhẫn nại, vốn dĩ hắn còn chuẩn bị lấy Đại Nghĩa du thuyết Khương nhị gia.
Sau khi gặp mặt, nếu hắn cùng Khương nhị gia nói đến đại nghĩa có thể sẽ khiến bản thân hắn nghẹn chết.
Không bằng nói từ tiền đồ của nhi nữ, có lẽ có thể có được hiệu quả.
- Có công danh mới có lợi lộc, cho dù người vì nhi nữ lưu trữ nhiều bạc ruộng đất, một khi nhị phòng mất đi chổ dựa là Vĩnh Ninh hầu phủ, bạc có thể giữ được hay không cũng khó nói, hay là Khương bá phụ muốn muội phu tương lai của tại hạ cả đời không thể nổi bật? Làm người bị các quý nhân sai sử?
Khương nhị gia trầm mặc, Tiêu Duệ Hoa tiếp tục nói:
- Ta nghĩ Khương bá phụ cũng có thể nghĩ đến, ở trước mặt hậu duệ quý tộc, người có từng dương mi thổ khí(=hãnh diện)? Dù người thể cốt cường tráng, tinh trung báo quốc, nhưng có ai xưng hô tán thưởng người?
- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
Khương nhị gia càng nghe càng hồ đồ, hắn nghe không hiểu nha.
- Hôm nay ta tới là vì muốn đưa người một phần phú quý, cũng vì tương lai sau này của muội tử mà suy nghĩ, ta là giải Nguyên, tương lai có thể chiếu cố muội phu( em rể), nhưng thân là nam tử, dựa vào thê tộc dìu dắt, làm sao Mân Cẩn có thể ngẩn đầu?
- Ta biết rồi.
Khương nhị gia vỗ đùi, nháy mắt nói:
- Ngươi tới đoán mệnh cho ta đúng không?, có phải tương lai sau này ta sẽ đại phú đại quý?
-...
Tiêu Duệ Hoa có chút hoài nghi, bằng hữu của hắn điều tra bí mật Từ gia có thật sự chuẩn xác, Khương nhị gia thực sự là người có huyết thống của Từ gia sao?