Lúc này Triệu Đạc Trạch không biết phải làm sao với Khương Lộ Dao?
Là buông tay? Hay là theo đuổi không bỏ?
Mới vừa rồi rõ ràng hắn rất tự tin có được nàng, nhưng Khương Lộ Dao chỉ nói vài câu đã đánh bại tự tin của hắn.
Khương Lộ Dao luôn nói những câu khiến hắn không thể dự liệu.
Nữ tử giống nàng có thật sự thích hợp với hắn? Cái gì cũng nói trực tiếp, thẳng thắn khiến Triệu Đạc Trạch trở tay không kịp.
Nữ tử không phải nên thẹn thùng nội liễm, mặc cho số phận sao?
Dù là sau khi thành thân, cũng đạm nhiên, hiền huệ, điệu thấp, toàn tâm phụng dưỡng trượng phu, như thế nào đến lượt nàng lại yêu cầu nhiều như vậy?
Hắn đã đáp ứng từ bỏ trái ôm phải ấp, nàng còn không chịu cùng hắn chung hoạn nạn……
Thật chưa thấy nữ tử nào không biết xấu hổ như nàng.
Trong lòng Triệu Đạc Trạch rất bực bội, một hồi thầm mắng Khương Lộ Dao không có lương tâm.
Một hồi lại thực thưởng thức sự chân thành thẳng thắn của nàng, thấy thế nào cũng tốt hơn nữ tử khẩu Phật tâm xà.
Không thể phủ nhận mới vừa rồi những lời Khương Lộ Dao nói, đã khai thông suy nghĩ của hắn.
Cho dù hắn đoạt được Từ Anh, trừ chuyện khiến cho Từ Nghiễm Lợi mất thể diện, đau lòng ra, hoàn toàn không làm suy yếu thực lực của Từ Nghiễm Lợi.
Từ Nghiễm Lợi không phải chỉ có Từ Anh là chất nữ duy nhất, nếu muốn cùng thái tử liên hôn, hắn sẽ có người lựa chọn, không lẽ đưa tới một người, Triệu Đạc Trạch lại đoạt một người?
Khi dễ nữ tử nhu nhược, hủy hoại danh tiết…Hắn sẽ bị Khương Lộ Dao chán ghét.
Triệu Đạc Trạch đá bay viên đá dưới chân, như thế nào lại nghĩ tới nữ nhân đáng ghét kia?
- Thế tử điện hạ.
Tiêu Duệ Hoa đứng cách Triệu Đạc Trạch ba bước chân, một thân lam y nho sam hiển lộ văn nhã, khuôn mặt thanh tuấn thong dong.
- Không biết người có rảnh không? Tại hạ có nói mấy câu muốn nói cùng người.
Triệu Đạc Trạch lập tức áp xuống bộ dạng uể oải do bị Khương Lộ Dao áp chế, một lần nữa bày ra một bộ dạng kiêu căng, bá đa͙σ, liếc Tiêu Duệ Hoa.
- Bổn thế tử cùng ngươi không có gì để nói, không rảnh!
- Thế tử điện hạ có muốn biết tin tức từ Giang Nam?
-...
Triệu Đạc Trạch dừng chân đứng im, Giang Nam? Từ Nghiễm Lợi? Vì sao tâm tư muốn báo thù của hắn lại không thể gạt được Khương Lộ Dao cùng Tiêu Duệ Hoa?
Người khác hoàn toàn không biết hắn một lòng vì Dương gia mà báo thù.
Năm đó hoàng thượng đã xử tử toàn bộ gian thần hãm hại Dương gia, bề ngoài nhìn Từ Nghiễm Lợi cùng án oan của Dương gia không có liên hệ gì, chỉ có hắn biết Từ Nghiễm Lợi đã bối hữu cầu vinh.
(Yul: bối hữu cầu vinh= bán bạn cầu vinh)
Hắn lại dễ dàng bị người khác nhìn thấu?
- Ta không có hứng thú với Giang Nam, nhưng nếu Tiêu Giải Nguyên phong lưu phóng khoáng có thể vì bổn thế tử giới thiệu vài danh viện Giang Nam, bổn thế tử có thể hãnh diện cùng ngươi uống hai ly, Tiêu Giải Nguyên văn thải phẩm mạo thượng đẳng, nhất định có không ít hồng nhan tri kỷ, tuy ta là Tần vương thế tử, nhưng gia giáo cực nghiêm, không bằng Tiêu Giải Nguyên dễ dàng có được tâm mỹ nhân.
Triệu Đạc Trạch đem mũ háo sắc chụp lên đầu Tiêu Duệ Hoa, Khương Lộ Dao không thích nam nhân háo sắc…
Năm nay hắn đã mười tám tuổi, lại là Tần vương thế tử, chuyện thành thân bị trì hoãn, đương nhiên không có khả năng vì một lời hôn ước mà thủ thân như ngọc.
Nếu hắn từng có tiền khoa(= tiền án), như vậy hắn cũng có thể khẳng định Tiêu Duệ Hoa không thể thuần khiết như ngọc.
Mặc kệ Tiêu Duệ Hoa có thuần khiết hay không, ít nhất hắn muốn khiến Khương Lộ Dao biết Tiêu Duệ Hoa cũng có hồng nhan tri kỷ.
Giang Nam văn phong cường thịnh, dâm ý, xa hoa lãng phí, thường xuyên có chuyện tài tử cùng danh kỹ truyền ra ngoài.
Triệu Đạc Trạch không tin Tiêu Duệ Hoa thanh thanh bạch bạch, chưa từng đi thanh lâu lêu lổng.
- Thế tử điện hạ xem trọng Tiêu mỗ, Tiêu mỗ gia cảnh bần hàn, một lòng cử nghiệp, thật sự không giống thế tử điện hạ lớn lên ở trong phú quý, nữ nhi hương. Đậu cao trung sẽ vì nước cống hiến, Tiêu mỗ không dám vì sắc đẹp mà phân tâm, cô phụ sư phó cùng sự kỳ vọng của phụ mẫu.
- Tất cả mọi người đều đã thành niên, Tiêu Giải Nguyên, đừng ở trước mặt bổn thế tử giả ngu giả ngốc.
- Thế tử điện hạ trong miệng vị chua thật đậm, không biết có phải vì Khương biểu muội?
- Ha.
Triệu Đạc Trạch nheo đôi mât, trong mắt ẩn hiện tức giận, hồn nhiên không thèm để ý nói:
- Dao Dao đối với bổn thế tử mà nói chính là dễ như trở bàn tay.
Ngươi không phải kêu Khương biểu muội sao? Triệu Đạc Trạch kêu Dao Dao, nhìn xem ai thân cận hơn ai.
Ánh mắt Tiêu Duệ Hoa hơi đổi, đồng dạng áp xuống một tia không thoải mái, chắp tay nói:
- Xem ra Tiêu mỗ nghĩ nhầm, thế tử điện hạ, Tiêu mỗ không tin ở kinh thành không tìm ra người bất mãn với Từ đại nhân.
Thật sự là Từ Nghiễm Lợi?
Triệu Đạc Trạch do dự một lát, hắn đã từ bỏ kế hoạch cướp đoạt Từ Anh, nếu để Từ Nghiễm Lợi vào kinh cùng thái tử liên hôn, sau này hắn muốn trả thù Từ Nghiễm Lợi sẽ càng gian nan……
Nhưng nếu Tiêu Duệ Hoa thiết kế cạm bẫy? Từ trước đến nay hắn chỉ tin tưởng bản thân hắn.
- Chờ một chút.
Triệu Đạc Trạch nhịn không được lên tiếng ngăn lại, Tiêu Duệ Hoa quay đầu lại hỏi:
- Thế tử điện hạ có gì phân phó?
- … Ngươi…
Tàn nhẫn thực tâm, đôi mắt Triệu Đạc lộ ra tàn nhẫn:
- Nếu ngươi lừa bổn thế tử, bổn thế tử sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt!
- Thế tử điện hạ vì gia mẫu báo thù, tâm tư này cũng không khó đoán, chỉ là người cho rằng người khác không nhìn ra? Thật ra...
Lời còn lại không cần Tiêu Duệ Hoa nói nữa.
Năm đó Tần vương chính phi cùng nhi tử tự sát so với án oan Dương gia cũng chấn động thiên hạ.
Phàm là người thông minh hiểu biết nội tình, sao không đoán được Tần vương thế tử đối với người khởi xướng tràn đầy hận ý?
Mặc kệ Triệu Đạc Trạch hoang đường, ăn chơi trác táng, ở trong lòng hoàng thượng cùng một đám thiết kế huỷ hoại Dương gia cũng nhớ kỹ chuyện cũ này
Có lẽ là vì áy náy, cho nên không thiết kế Triệu Đạc Trạch quá nhiều.
Nhưng nếu Triệu Đạc Trạch phạm vào đại sai, hoàng thượng sẽ không nuông chiều bảo vệ hắn.
Thuận nước đẩy thuyền giải quyết Tần vương thế tử không đủ hiền lương, vừa thể hiện hoàng thượng khoan dung, lại giải quyết được hậu hoạn.
Triệu Đạc Trạch đè ép tức giận, thì ra tất cả những gì hắn làm, ở trong mắt bọn họ giống như vai hề nhảy nhót…
Khó trách Khương Lộ Dao nói hắn thực lực không đủ, nếu hắn có năng lực nắm giữ triều cục, thu thập Từ Nghiễm Lợi có gì khó?
- Ta nói trước nói một câu, mặc dù ngươi giúp bổn thế tử đạp đổ Từ Nghiễm Lợi, bổn thế tử cũng sẽ không bởi vì cảm kích ngươi, mà từ bỏ Dao Dao, nàng...Triệu Đạc Trạch ta đã định rồi, ai cũng đừng nghĩ từ trong tay ta cướp được nàng.
Triệu Đạc Trạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tiêu Duệ Hoa:
- Ngươi cũng không được.
- Vì một nữ tử, đáng giá sao? Thế tử điện hạ có biết tin tức ta định nói với ngươi đủ để Từ đại nhân thân bại danh liệt? Khiến hoàng thượng tự mình xử quyết hắn?
-...
Trong mắt Triệu Đạc Trạch ẩn hiện một phần do dự, qua một lúc lâu, hai mắt có chút phiếm hồng, khàn khàn nói:
- Ta có rất nhiều cơ hội đạp đổ Từ Nghiễm Lợi, thú nàng…Ta chỉ có một lần cơ hội, ta không muốn bỏ lỡ, nếu ngươi đáp ứng, chúng ta có thể liên hợp đạp đổ Từ Nghiễm Lợi, nếu ngươi muốn ta từ bỏ Dao Dao, như vậy chúng ta cũng không cần thiết tiếp tục bàn tính, hôm nay ở Tướng Quốc Tự, bổn thế tử chưa từng thấy ngươi, ngươi mang theo âm mưu quỷ kế của ngươi, muốn tìm ai thì tìm.