Hoàng đế ngồi trên long ỷ, trầm mặc nghe triều thần nghị luận, đột nhiên trong đám ngự sử có người nhảy ra:
- Thần khải tấu bệ hạ, hoàng tử thương tiếc, thần cũng không muốn bệ hạ càng thêm thương cảm, nhưng hoàng tử bị lận thái tử tru sát, cũng có mưu đồ bất chính, không xứng làm phượng tử long tôn.
Thái tử đã bị hoàng đế phế đi, phần lớn mọi người đều xưng hô là lận thái tử vì cung biến thất bại tự thiêu mà chết.
Ngự sử quỳ trên mặt đất, đôi tay nâng lên chứng cứ:
- Khẩn cầu bệ hạ ngự lãm.
Hoàng đế tiếp nhận chứng cứ phạm tội, chỉ là thoáng liếc mắt một cái, hắn đã bị chứng cứ phạm tội tức chết đi được, hoàng đế không thể tìm được lý do bi thương vì các hoàng tử:
- Đám nghịch tử, nghịch tử!
Chứng cứ biểu hiện, tam hoàng tử toàn gia tự thiêu không phải lận thái tử làm, mà là các vị hoàng tử bị lận thái tử tru sát làm ra, vụ án quan trường ở Giang Nam, cũng là các vị hoàng tử này ở sau lưng bán quan bán tước, trộm đổi vật liệu đá, kiếm một đống vàng bạc, thậm chí bọn họ còn bắt tay duỗi về Hoàng lăng.
Hoàng đế dùng vật liệu đá tu sửa lăng tẩm.
Bọn họ có khác gì quật phần mộ tổ tiên?
Hoàng đế ném chứng cứ phạm tội cho các đại thần:
- Các ngươi nhìn xem, nhìn xem đám súc sinh này làm gì. Trẫm thật hối hận vì đã truy phong cho bọn chúng... Người đâu, tra rõ cho trẫm, bọn chúng bất trung bất hiếu, không xứng làm nhi tử của trẫm.
- Bệ hạ...
Các lão muốn khuyên bảo hoàng đế, các vị hoàng tử đã đi, dù truy cứu hành vi phạm tội thì có ý nghĩa gì.
Nhìn chứng cứ xong, các đại thần hút một ngụm khí lạnh, không ngờ các hoàng tử cái gì cũng dám làm, chỉ cần xác định một phần chứng cứ phạm tội, cho dù các hoàng tử đã chết, cũng bị trục xuất khỏi tông điệp.
Hoàng đế buồn bã nói:
- Hôm nay trẫm mới biết, vì sao thái tử...Vì sao sẽ điên cuồng đến vậy, thì ra đều bị đám súc sinh bày áp bức. Yến Thân vương là hiếu tử, sao trẫm lại để hậu nhân của một đám bất hiếu này thừa tự Yến Thân vương? Một khi tra rõ ràng là sự thật, hoàng thất cũng không dung nổi đám nhi tử ngỗ nghịch này.
Các triều thần không dám nói nữa, trải qua cung biến, hoàng đế không còn khoan dung, xử sự vô cùng nghiêm khắc.
Thậm chí còn hay nghi ngờ, hiện giờ trừ Khương nhị gia ra, người có thể được hoàng thượng tín nhiệm đã ít còn hiếm.
Lão hoàng đế đa nghi sẽ rất hung tàn, dù giết triều thần cũng là chết oan uổng.
Vì Yến Thân vương quá kế nhi tử nối dòng mà chọc giận hoàng đế, thật sự không đáng, bọn họ làm đại quan triều đình, cần gì vì mấy tôn thất nhàn tản khiến thánh nhan tức giận?
Trừ nhi tử của các vị hoàng tử ra, Triệu Đạc Trạch cùng Yến Thân vương có huyết mạch thân cận nhất.
Huống chi hoàng thượng quá kế thứ tử của Tần vương, chỉ là thứ tử, bị Tần vương từ bỏ.
Các triều thần cũng là người khôn khéo, bọn họ dự trữ sức lực tranh luận cùng hoàng thượng xem ai có giá trị làm thái tử, Yến Thân vương có tước vị hiển hách, cũng vô duyên với đế vị.
- Phụ hoàng, nhi thần nói vài câu được không?
Yến Thân vương kéo thân thể bệnh tật đứng dậy:
- Trước kia nhi thần đóng cửa ăn năn, không có người nào tới vương phủ, chỉ có phu thê A Trạch ngày lễ, hoặc là ngày thọ của nhi thần vẫn đưa lễ vật tới phủ, nhi thần có thể cảm nhận phu thê bọn họ rất chân thành. Nhi thần không thể thượng triều, tôn thất hoàng tộc tránh nhi thần giống như ôn dịch, ở trong cung biến, nhi thần chỉ làm chuyện mà một nhi tử nên làm, được phụ hoàng buông vài câu khích lệ, nhi thần liền biến thành mật ngọt trong mắt bọn họ, phụ hoàng, người như vậy, nhi thần dám quá kế sao?
- Nhi thần không cầu quá kế một nhi tử xuất sắc, chỉ muốn tìm một người hiếu thuận, hiểu chuyện, chịu bầu bạn bên nhi thần trôi qua mấy ngày cuối cùng.
- Bọn họ để mắt tới nhi thần, trừ tước vị Yến Thân vương ra, nhi thần chỉ có hai bàn tay trắng.
- Lão đại...
Vành mắt hoàng đế phiếm đỏ, hoàng trưởng tử bị chính tay hắn huỷ hoại, nếu hoàng đế thất vọng phẫn nộ với các hoàng tử đã chết, thì đối với Yến Thân vương trong lòng hắn tràn đầy hổ thẹn.
Thái y đã từng chẩn bệnh, Yến Thân vương không sống được nửa năm, sao hoàng đế nỡ để trưởng tử ở mấy ngày cuối cùng còn không được thư thái?
Để cho ŧıểυ nhân vì vinh hoa phú quý mà tính kế hoàng trưởng tử ốm yếu?
Huống chi hoàng thượng cũng có tư tâm, Triệu Đạc Trạch rất xuất sắc, hoàng đế sẽ giao trọng trách cho hắn, nhưng hoàng đế không yên tâm vì hắn là tôn tử của lão Tần vương.
Không bằng để hắn làm hoàng tôn, hoàng đế sẽ không lập Triệu vương, cũng biết long thể còn có thể chịu được mấy năm, nhưng một khi long thể không tốt, hắn cần lưu lại cho ấu tử một đại thần phụ chính, mà Triệu Đạc Trạch chính là người được chọn làm đại thần phụ chính.
Hoàng đế không chỉ suy xét Yến Thân vương, hắn cũng phải suy xét giang sơn Đại Minh.
Nếu không có đại thần phụ chính phù tá ấu chủ, loạn trong giặc ngoài, Đại Minh giang sơn rất có khả năng sẽ mất trong tay hắn.
Yến Thân vương quỳ gục trên mặt đất:
- Thần không dám xa cầu nhi tử quá xuất sắc, chỉ cầu quá kế A Trạch làm nhi tử nối dòng, Tần vương đường đệ, ngươi có ngũ tử, đem A Trạch cho ta được không?
Tần vương chân còn bị thương, vì chuyện quá kế, hắn không thể không thượng triều.
Hắn còn cho rằng chuyện quá kế sẽ có biến động, hắn đã nghĩ kỹ rồi, một khi hoàng thượng hỏi hắn, hắn sẽ khóc lóc nói là luyến tiếc A Trạch.
Nếu Triệu Đạc Trạch không thể quá kế, Tần vương có thể tiếp tục dùng quyền lợi phụ thân trừng trị nghịch tử không hiếu thuận.
Ai ngờ phong vân đột biến, Triệu Đạc Trạch quá kế đã là chuyện không thể đỡ.
Yến Thân vương đột nhiên hỏi một câu như vậy, bức cho Tần vương không thể không tỏ rõ thái độ, vội vàng nâng Yến Thân vương:
- Tuy ta quý trọng A Trạch, cũng cảm thấy thẹn với đứa nhỏ này, nhưng nếu bệ hạ coi trọng A Trạch, bổn vương không dám không tuân.
- Đường đệ có ngũ tử, ta chỉ cầu một nhi tử, còn khiến ngươi khó xử như thế, là ta không tốt.
Yến Thân vương cười đau khổ:
- Không nên vì khẩu dụ của phụ hoàng mà cầu một nhi tử, mấy ngày nay có A Trạch bầu bạn, ta...Cũng thỏa mãn, về sau ta...Ta sẽ không quấy rầy đường đệ cùng A Trạch.
- Lão đại.
Hoàng đế nhìn Yến Thân vương ngất trên triều đình.
Tần vương chân tay luống cuống, sao Yến Thân vương mới nói mấy câu liền hôn mê?
- Bệ hạ, không phải thần...
- Người đâu, truyền thái y.
Hoàng đế nôn nóng quát:
- Nếu Yến Thân vương có gì tốt xấu, trẫm sẽ không tha cho các ngươi.
- A Trạch, ngươi còn thất thần làm cái gì? Còn không đưa phụ vương ngươi đi?
- ... Thần tuân chỉ.
Triệu Đạc Trạch yên lặng cõng Yến Thân vương, nhìn Tần vương bình đạm xa cách nói:
- Xin nhường đường.
Tần vương thân thể lay động, té ngã về phía sau, hắn mất A Trạch, hoàn toàn mất đi nhi tử ưu tú nhất.
Chỉ có lúc mất đi, Tần vương mới có thể thừa nhận Triệu Đạc Trạch là nhi tử xuất sắc nhất của hắn, nhất giống phụ thân của hắn...lão Tần vương.
Triều thần nhìn Triệu Đạc Trạch cõng Yến Thân vương rời đi, bọn họ nhìn lẫn nhau.
Lúc Yến Thân vương té xỉu, hoàn toàn đánh nát khả năng khiến hoàng đế sửa đổi chủ ý, hoàng đế sẽ không nghe người khác kiến nghị.
Không phải hoàng thượng đã kêu Triệu Đạc Trạch cõng phụ vương đi xuống sao?
Miệng vàng lời ngọc, hoàng đế còn có thể sửa lại?
Hoàng đế không cho triều thần có cơ hội mở miệng, cất cao giọng nói:
- Khâm Thiên Giám.
- Có thần.
- Tuyển chọn ngày lành, trẫm muốn đích thân chủ trì nghi lễ Yến Thân vương quá kế nhi tử nối dòng.
- Đêm qua thần nhìn hiện tượng thiên văn, mùng một tháng sau là ngày đại cát đại lợi tốt nhất trong năm nay.
- Tốt, ấn hạ mùng một tháng chín, ngày ấy cũng là trăng tròn(đầy tháng) của ŧıểυ hổ A Trạch.
Lúc hoàng đế nhắc tới ŧıểυ hổ, bên môi ẩn chứa ý cười, tiếng khóc của ŧıểυ hổ kéo hắn ra khỏi ác mộng, hoàng đế rất khó quên ký ức này, đặc biệt là Khương nhị gia thường nhắc tới nɠɵạı tôn sinh động như thế nào, so sánh mà nói, hoàng đế cũng muốn ŧıểυ hổ biến thành tằng tôn của hắn.
- Lễ Bộ.
- Có thần.
- Lễ quá kế, ngươi phải làm thành sự kiện nổi bật nhất, trẫm không thể ủy khuất Yến Thân vương.
Lễ Bộ Thượng Thư nói:
- Thần tuân chỉ, thần không dám làm bệ hạ thất vọng.
Tần vương nghe hoàng thượng hạ lệnh, thân thể nhịn không được xụi lơ, thần sắc tuyệt vọng.
Sau khi hoàng đế hạ lệnh xong, liếc nhìn Tần vương một cái:
- Tuy trẫm đem A Trạch quá kế cho Yến Thân vương, nhưng ngươi còn tứ tử, mỗi nhi tử đều có tài không thua gì A Trạch, trẫm đoạt của ngươi một nhi tử, trẫm sẽ bồi thường ngươi.
- Bệ hạ, thần không dám.
- Ngươi oán trẫm, trẫm cũng không trách ngươi, A Trạch lớn như vậy, ngươi cũng tốn không ít tâm huyết, trẫm cũng rất thích A Trạch, thái hậu cũng đem hắn như thân tằng tôn, hiện giờ hắn quá kế cho lão đại, chính danh hoàng tôn, ta nghĩ ngươi cũng sẽ vì hắn mà cao hứng.
Tần vương ấp úng nói:
- Là cao hứng.
- Chờ đích tử của ngươi là Triệu Đạc Dật từ bắc cương trở về, trẫm sẽ chọn giữa hắn cùng nhi tử do kế phi sinh hạ, chọn ra một người làm thế tử.
Hoàng đế cũng không hứa hẹn lập Triệu Đạc Dật làm thế tử, Khương nhị gia nâng mắt, hắn đã đoán sai, xem ra hoàng đế vẫn hận Dương Soái đủ mười phần, tước vị Tần vương thế tử có thể làm Tần vương phi khắp nơi thiết mưu hạ kế.
Ai cũng không biết Triệu Đạc Dật có thể chịu nổi Tần vương phi tính kế hay không? Khương nhị gia đứng ra:
- Thần cho rằng đích tử của Dương phi nên làm Tần vương thế tử!
Ánh mắt hoàng đế như lưỡi dao sắc bén, nhìn chằm chằm Khương nhị gia:
- Ngươi nói cái gì?
- Dương Soái có công với quốc gia, tuy Dương phi đức hạnh có tì vết, nhưng nàng chết ở thân phận Tần vương đích phi, nàng sở sinh nhi tử, danh chính ngôn thuận kế thừa vị trí thế tử.
- Ngươi lặp lại lần nữa?
- Thần cho rằng Tần vương thế tử là vị trí của Triệu Đạc Dật, khẩn cầu hoàng thượng minh giám.
Hoàng đế nhìn Khương nhị gia một lúc lâu:
- Bãi triều.
- Cung tiễn bệ hạ.
Hoàng đế đi ngang qua Khương nhị gia, hơi dừng lại:
- Ngươi đi theo trẫm.
- Tuân chỉ.
Khương nhị gia đi theo sau hoàng đế, từ nay về sau trong cung có truyền thuyết, hoàng đế la mắng Khương nhị gia, hơn nữa còn phạt Khương nhị gia quỳ thật lâu.
Khương Lộ Dao nghe chuyện này, ôm ŧıểυ hổ lắc đầu nói:
- nɠɵạı tổ phụ của ngươi cũng có nhiệt huyết, chỉ là, có được tất có mất, hoàng thượng long sủng quá nặng, này cũng không phải là chuyện tốt, nɠɵạı tổ phụ của ngươi chỉ muốn làm hoàn khố ăn chơi trác táng.
Gần đây Khương nhị gia ngồi quá cao, Khương Lộ Dao luôn lo lắng đề phòng, Khương nhị gia không có chí hướng vĩ đại như Triệu Đạc Trạch, người bình phàm làm chuyện gì cũng sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com