- Lão phu nhân.
Trung bá sốt ruột.
Đám người kia là hắn ra mặt mua chuộc, Kinh Triệu phủ doãn đích thân tới đây, chứng tỏ hắn đã nắm giữ chứng cứ nhất định.
Nếu không Kinh Triệu phủ doãn sẽ không dám tới Dương gia nháo sự.
Trung bá làm hạ nhân trong Dương gia, đã đem mệnh bán cho Dương gia, hắn kinh hoảng là có nguyên nhân, không phải sợ chết, mà là hắn sợ Kinh Triệu phủ doãn có thể nghi ngờ Dương môn thái quân, hắn thà chết, cũng không muốn chủ tử khó xử.
Dương môn thái quân không muốn hy sinh trung bá, nói:
- Ngươi đừng hoảng hốt.
Nàng dùng quải trượng chống đỡ thân thể, nói với trưởng tức:
- Gọi tất cả mọi người tới đây.
- Mẫu thân...
- Gọi tới.
Đại cữu mẫu có chút khó xử không tán đồng, không chịu từ bỏ khuyên nhủ:
- Vẫn nên điệu thấp một chút mới thỏa đáng, Kinh Triệu phủ doãn tới Dương gia cũng chỉ dựa theo quy củ hỏi một câu, huống chi cái gì cũng không biết, chính ta lại gọi các vị đệ muội tới đây, nếu để hoàng thượng biết được, dù chúng ta có nói gì cũng vô dụng.
Dương môn thái quân trầm tư một lát, quả quyết nói:
- Ta không thể trơ mắt nhìn người khác khi dễ trên đầu Dương gia, thanh danh của Dương gia không thể bị ŧıểυ nhân vũ nhục.
Đại cữu mẫu đành ngậm miệng, xoay người ra cửa triệu tập các vị đệ muội.
Dương gia càng ngày càng xuống dốc, các nàng thủ tiết cả đời, rốt cuộc là vì cái gì?
Đại cữu mẫu đột nhiên có tâm tư muốn tìm tới cái chết, tùy thái quân lăn lộn đi, nếu đem Dương gia lăn lộn đến tan nát, có lẽ ngày tháng sau này có thể bình tĩnh một chút.
Nếu công công Dương Soái biết Dương gia rơi xuống tình trạng hiện giờ, không biết có hối hận hay không?
Hối hận năm đó thúc thủ chịu trói?
Đại cữu mẫu yên lặng thở dài, đáng lẽ Dương gia phải xin lỗi hai huynh đệ Triệu Đạc Trạch cùng Triệu Đạc Dật, khiến bọn họ điên đảo hai mươi năm, Dương gia thiếu bọn họ này đó… Nên trả.
_______________________________________
- Mở cửa.
Dương môn thái quân anh khí mười phần hô to:
- Mở cửa.
Kinh Triệu phủ doãn dẫn nha dịch tiến vào, đập vào mắt là Dương môn thái quân xuyên một thân triều phục nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, trong tay giữ long quải trượng, khuôn mặt túc sát, nhìn rất có khí thế, ở phía sau nàng là các vị nữ tử, thân xuyên đồ tang, nhưng các nàng đều là cáo mệnh, tước vị còn cao hơn Kinh Triệu phủ doãn.
Năm đó Dương gia sửa lại án xử sai, hoàng thượng truy phong quả phụ Dương gia thành cáo mệnh, cũng vì hoàng thượng muốn biểu hiện sám hối, cho nên hắn phong đám quả phụ này có phẩm cấp cáo mệnh rất cao.
Đại Minh triều không ngại vinh dưỡng một đám quả phụ cáo mệnh.
Uy phong này khiến các nàng thật đáng thương, cũng thật đáng buồn, các nàng thủ tiết nhiều năm, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy đau khổ, da thịt tuy trắng, nhưng lại rất yếu ớt, mang hơi thở bệnh tật, các nàng đem cả đời giam cầm trong Dương gia.
Kinh Triệu phủ doãn không dám thất lễ, chắp tay nói với Dương môn thái quân:
- Hạ quan gặp qua thái quân.
- Ngươi xông vào Dương gia là vì chuyện gì?
- Hạ quan chỉ là ấn theo lệ thường tới phủ hỏi thái quân một sự kiện.
Kinh Triệu phủ doãn đối với Dương Soái là kính nể cũng có đồng tình, đối với đám nữ tử thủ tiết này trong lòng luôn thương hại cùng thương cảm, nhưng hắn biết rõ ai cho hắn bổng lộc, địa vị. Trong cung có ám chỉ, sao hắn có thể không tới Dương gia?
Tần vương thế tử cũng nói muốn có đáp án, vốn dĩ hắn có thể lừa gạt qua đi, nhưng sau khi Tần vương thế tử rời hoàng cung, hắn nghĩ chỉ cần qua loa kết án, thái giám trong cung lại tới nha môn của hắn, chỉ nói một câu, bệ hạ không cho ngươi kết án, tiếp tục truy tra.
Kinh Triệu phủ doãn có muốn xử qua loa, cũng không làm được.
Hắn chỉ có thể căng da đầu tiếp tục thẩm vấn đám bá tánh nháo loạn do Tần vương phủ đưa tới, sau khi nghiêm hình bức cung, đủ loại khẩu cung đều chỉ thẳng tới Dương gia.
Kinh Triệu phủ doãn không dám sai nha dịch tới Dương gia gọi lão quả phụ tới nha môn, hắn tự mình dẫn người tới đây.
Hắn định nói lời ám chỉ cho Dương môn thái quân hiểu, ám chỉ thái quân xin Tần vương thế tử giúp đỡ, ai ngờ hắn mới vừa vào cửa, Dương môn thái quân liền dùng thân phận, phẩm cấp cáo mệnh ra đàn áp hắn, cái này khiến cho Kinh Triệu phủ doãn cảm thấy rất khó coi.
Nam tôn nữ ti, dù chức quan của Kinh Triệu phủ doãn thấp, cũng là phụ mẫu của bá tánh kinh thành, là nam tử.
Dương môn thái quân bày ra trận này thật quá xem thường hắn!
Thế nhân công nhận kiếp trước làm chuyện xấu, kiếp này mới có thể làm tri huyện, huyện thái gia ở đâu cũng là phụ mẫu, chỉ có ở kinh thành…
Tùy tiện đưa ra một quan viên huân quý là có thể đánh rớt mũ quan của Kinh Triệu phủ doãn.
Nhưng đám người khiến Kinh Triệu phủ doãn kính sợ, không bao gồm quả phủ Dương môn tị thế thủ tiết đã lâu.
Nói trắng ra là, hoàng thượng kính trọng người là Dương Soái, người có thể khiến hoàng đế nể tình cũng là Dương Soái, quả phụ Dương môn có tư cách gì mà đòi phô trương?
Hiện giờ Khương nhị gia có thể triệu hồi Dương Soái, quả phụ Dương gia càng trở nên vô dụng.
Kinh Triệu phủ doãn búng búng quan bào, cất cao giọng nói:
- Mới vừa tra thẩm đám người nháo sự trước đại môn Tần vương phủ, bọn họ nói là bị…… Bị Dương Trung xúi giục, bản quan không dám ra chủ ý, cho nên mới tới Dương gia dò hỏi Dương Trung.
Dương Trung đứng sau đám quả phụ Dương gia, vừa nãy thái quân vừa công đa͙σ, hết thảy đều nghe thái quân phân phó.
Vì vậy hắn không có bước ra ngoài, Dương Trung thấy Kinh Triệu phủ doãn như thế, hắn rất lo lắng cho Dương môn thái quân.
Trước kia chức quan giống như Kinh Triệu phủ doãn khi nói chuyện với thái quân đều có vẻ kinh sợ, thậm chí thái quân nói gì cũng là cất nhắc bọn họ.
Hiện giờ Kinh Triệu phủ doãn dám ở trước mặt thái quân ngửa đầu ưỡn ngực, Dương Trung thực sự vì Dương gia mà khổ sở.
Hậu duệ của đại anh hùng Dương Soái lại bị khi dễ, sao Dương Soái có thể an giấc ngàn thu?
Dương môn thái quân cười lạnh nói:
- Ngông cuồng, chỉ dựa vào lời nói của bọn ŧıểυ nhân, phiến diện một bên liền dám thẩm vấn Dương Trung? Ngươi xem Dương gia chúng ta là cái gì? Sau khi Dương Soái qua đời, lão thân cùng nhi tức đóng cửa ở trong Dương gia giữ đa͙σ hiếu, có bao giờ ngươi thấy ta sai sử người khác nháo sự?
- Thái quân…Dựa theo lệ thường, hạ quan chỉ muốn hỏi một câu.
- Lệ thường? Ai chẳng biết Dương gia có quan hệ thân gia với Tần vương nhất mạch? Ai cũng có khả năng hãm hại Tần vương phủ, chỉ có Dương gia không có khả năng, nɠɵạı tôn của ta là người kế thừa Tần vương phủ, tổn hại thanh danh của Tần vương phủ, đối với Dương gia chúng ta có gì tốt?
Dương môn thái quân gõ mạnh quải trượng xuống đất:
- Ngươi nói lệ thường có thể lớn hơn lẽ thường? Vì mấy tên lừa đảo mà dám đụng chạm tới Dương gia, ta thấy ngươi làm được chức Kinh Triệu phủ doãn cũng làm cho có lệ.
- Thái quân...
- Thức thời, mau nhanh chóng rời đi, cẩn thận tìm ra hung thủ, nếu không thức thời…
Thái quân nhướng mày trừng mắt:
- Đừng trách lão thân tự mình mang linh vị của vong phu đến Kim Loan Điện dâng tấu ngươi một quyển sổ con, khiến mũ quan trên đầu ngươi khó giữ được.
Kinh Triệu phủ doãn nói:
- Dù mgười có ngàn vạn loại lẽ thường, hạ quan cũng phải làm việc dựa theo luật lệ của Đại Minh, người vô tâm không có tư thù với Tần vương phủ, nhưng sao người dám bảo đảm Dương Trung không có tâm tư bôi nhọ Tần vương phi? Vụ án này còn liên lụy đến thái tử, người vẫn nên thận trọng một chút.
Trong lời nói của Kinh Triệu phủ doãn có ý tứ nhắc nhở Dương môn thái quân bỏ tốt giữ xe.
Hiện giờ bệnh tình của thái tử, người nên biết, hay không nên biết, đều đã biết.
Mặc kệ thái tử có thể nhịn qua cửa ải sống chết trước mắt hay không, chỉ cần liên lụy tới thái tử, án tử sẽ thành đại án tử, hoàng thượng không có khả năng được chăng hay chớ.
( Yul: được chăng hay chớ nghĩa là chỉ làm việc thiếu trách nhiệm, kết quả ra sao cũng mặc.)
- Hạ quan cho rằng người nên giao Dương Trung ra đây mới là thỏa đáng, nếu hắn trong sạch, người cần gì sợ hắn đi theo hạ quan đến nha môn? Hỏi rõ ràng chuyện này, là có thể cho Dương gia một công đa͙σ, hạ quan cũng có thể cho Tần vương thế tử một công đa͙σ. Lúc thế tử phi dẫn người tới nha môn, từng nói muốn hạ quan tra thẩm rõ ràng.
Hiện giờ Kinh Triệu phủ doãn cũng không dám đắc tội với phu thê Tần vương thế tử.
Hắn không đề cập tới phu thê Triệu Đạc Trạch còn đỡ, vừa nhắc tới bọn họ, Dương môn thái quân trợn trắng mắt, vô cùng tức giận nói:
- Là Khương thị sai sử ngươi tới đây khiến ta khó xử? Bất hiếu a, Khương thị thật bất hiếu dám khi dễ lên đầu Dương gia.
- Thái quân...
Kinh Triệu phủ doãn thật sự không rõ vì sao nhắc tới nɠɵạı tức phụ, thái quân sẽ mất khống chế:
- Thế tử phi chỉ nhằm vào thái tử…
“Phanh.”
Dương môn thái quân hung hăng ném quải trượng xuống đất:
- Ngươi cút đi cho ta, đi nói với Khương thị, Dương gia không có loại nɠɵạı tức phụ bất hiếu, bất trung, bất nhân, bất nghĩa như nàng, nếu để ta biết được, nàng lại muốn hãm hại trung phó của Dương gia, quan báo tư thù, ta liền dùng quải trượng này đánh nát đầu nàng.
( Yul: quan báo tư thù là dùng việc công để trả thù cá nhân)
- Khương thị không chỉ không hiền, phạm đố, còn châm ngòi quan hệ giữa ta cùng thế tử.
Kinh Triệu phủ doãn còn định nói một hai câu, nhưng nhìn thấy Dương môn thái quân có ý tứ đánh người, hắn chỉ có thể chạy vắt giò lên cổ, chật vật rời khỏi Dương gia.
- Đại nhân, người không sao chứ?
- Bản quan không sao, Dương môn thái quân thật sự phiền toái.
Kinh Triệu phủ doãn lao ra khỏi Dương gia còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Dương môn thái quân gào rống, mắng chửi, lắc đầu thở dài:
- Ngay cả bản quan còn biết Vĩnh Ninh hầu thế tử rất đau nữ nhi, chỉ cần người khác nói một câu không tốt về thế tử phi, Khương nhị gia liền hạ thẳng tay đạp thẳng chân, Dương môn thái quân mắng chửi thế tử phi như vậy, sao Khương nhị gia có thể bỏ qua? Nếu là người bình thường thì cũng thôi, nhưng thái quân dựa vào Dương Soái, người khác sẽ không dám nói thái quân thế nào, nhưng Khương nhị gia…Lại là người mà hoàng thượng cùng quốc sư thừa nhận có thể triệu hồi Dương Soái.
Dù Dương môn thái quân cường thế còn có thể cường thế hơn Dương Soái?
Khương nhị gia vì ái nữ chuyện gì mà không dám làm?
Kinh Triệu phủ doãn làm thổ địa trong kinh thành, thường xuyên nghe nói Khương nhị gia kéo bè kéo lũ đánh nhau, ăn chơi trác táng đã thành tánh.
Gặp đám ăn chơi trác táng ẩu đả, Kinh Triệu phủ doãn phái nha dịch chạy đến đều phải đi đường vòng, bọn họ phải né tránh đám công tử ăn chơi trác táng.
Rốt cuộc người có gan đánh nhau trên đường phố đều có xuất thân rất tốt, không phải vọng tộc chính là huân quý, Kinh Triệu phủ doãn chỉ là quan lục phẩm, hắn đắc tội không nổi.
Khương nhị gia cùng Triệu vương uy danh thế nào, hắn vẫn luôn nhớ rõ, hai vị này là người tuyệt đối không thể đắc tội.
- Người nói đi, phải làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ?
Kinh Triệu phủ chỉnh lại mũ quan, dù có đồng tình với Dương Soái vẫn không thể so với công danh lợi lộc, hoàng thượng sẽ không dễ dàng buông tha việc này.
Xưa kia Kinh Triệu phủ doãn đối mặt với quyền quý luôn yếu đuối, vô dụng, lúc này một thân chính khí nói:
- Tiến cung diện thánh.
- Đại nhân?
- Bản quan có lỗi với bệ hạ, chỉ có thể giáp mặt thỉnh tội.
Kinh Triệu phủ doãn có phần nắm chắc, nếu hoàng thượng có ý đồ muốn đem chuyện này nháo lớn lên, sao hắn có thể không tuân chỉ.
- Ngươi sai người lặng lẽ truyền tin tức cho Tần vương thế tử cùng thế tử phi, nói việc này liên quan tới Dương gia, hạ quan không thể giúp Dương gia thoát tội, thỉnh thế tử phi thông cảm.
Kinh Triệu phủ doãn thấy sư gia còn đang ngẩn người, vội nói:
- Sao ngươi còn hồ đồ như thế? Bọn họ đều là đại nhân vật, bản quan chỉ cầu không liên lụy vào trong đó, chuyện mà bản quan nên làm, bản quan sẽ làm, nếu sau này Tần vương thế tử vì Dương gia mà hỏi trách bản quan, bản quan cũng có lý do thoái thác.
- Thuộc hạ hiểu rõ, đại nhân, chiêu này thật sự cao, thuộc hạ tự mình đưa tin tức tới Tần vương phủ, thuận tiện đem chuyện Dương môn thái quân mắng chửi thế tử phi nói luôn một lần. Cũng không phải đại nhân không muốn châm chước, mà là Dương gia đã quá phận.
- Đúng, mau đi đi.
Kinh Triệu phủ doãn vừa lòng nhìn sư gia một cái, đúng là người thông minh.
Kinh Triệu phủ doãn tiến cung thỉnh tội, sư gia của hắn đi Tần vương phủ.
Tần vương phủ là Đại Minh triều đệ nhất danh môn, sư gia không có phẩm cấp, cho dù hắn tới đưa tin tức cũng không có khả năng nhìn thấy Tần vương thế tử phi.
Chỉ có ma ma bên người thế tử phi tiếp đãi hắn, sư gia đem mọi chuyện nói hết ra, sau đó được ma ma thưởng bạc, sư gia lấy cớ nha môn có chuyện gấp cần xử lý, rồi vội vàng rời khỏi Tần vương phủ.
Chỉ cần phu thê Tần vương thế tử nhớ rõ hắn đã tới là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com