Đêm đó, Tần vương gọi Triệu Đạc Trạch vào thư phòng, đem Huyền Thiết lệnh bài hiệu lệnh thiết vệ đưa cho hắn:
- Về sau bọn họ sẽ bảo hộ ngươi.
Huyền Thiết lệnh bài nặng trĩu không chỉ đại biểu thiết vệ phải nghe lệnh, còn có thế lực của tổ phụ tồn lưu trong Đại Minh quân đội, Vĩnh Ninh hầu từng nói, ai có được thiết vệ, người đó có thể kế thừa nhân mạch của tổ phụ.
Tuy tổ phụ bị giết hại, nhưng chiến tích vẫn lóa mắt, cho dù Dương Soái cũng không qua được tổ phụ.
Vĩnh Ninh hầu đã nói với Triệu Đạc Trạch, chỉ cần có thứ này của lão Tần vương, những người còn tồn tại phần lớn sẽ chiến công thăng chức, Đây mới là mấu chốt nhất.
Triệu Đạc Trạch nắm chặt lệnh bài, cưỡng chế xúc động mừng như điên, cung kính nói:
- Đa tạ phụ vương, nhi tử không dám cô phụ phụ vương cùng tổ phụ, nhi tử sẽ sử dụng thiết vệ thật tốt.
- A Trạch, về sau nhìn thấy nhạc phụ ngươi Khương nhị gia...
Tần vương lẩm bẩm một câu:
- Đừng cái gì cũng nói với hắn, hắn chỉ là nhạc phụ của ngươi, ta là thân phụ.
- Nhi tử hiểu rõ.
Triệu Đạc Trạch cúi đầu, so sánh mà nói, hắn thà tin tưởng Khương nhị gia, cũng không muốn tin tưởng Tần vương.
_____________________________________
Lúc Triệu Đạc Trạch ra khỏi thư phòng, vẫn nắm chặt tay, khó áp chế được hưng phấn, nhạc phụ đại nhân quá lợi hại.
- Đại huynh?
- Là nhị đệ à.
Triệu Đạc Trạch liếc nhìn Triệu Đạc Dật, chủ động thưởng thức lệnh bài trong tay:
- Có việc?
Triệu Đạc Dật nhìn thấy Huyền Thiết lệnh bài sửng sốt một hồi, chắp tay nói:
- Phụ vương đem thiết vệ đưa cho đại huynh, ŧıểυ đệ tại đây chúc mừng đại huynh tiền đồ như gấm.
Triệu Đạc Trạch còn định khoe khoang một phen, ai ngờ như đánh vào bông, nhìn Triệu Đạc Dật thật lâu, thiên hạ to lớn, việc lạ gì cũng có, lại có một người thiện lương, rộng lượng như Triệu Đạc Dật, Triệu Đạc Dật nghĩ gì không phải người bình thường có thể hiểu.
Triệu Đạc Trạch không còn tâm tư khoe khoang, tuy Triệu Đạc Dật rất phiền, nhưng không thể phủ nhận hắn là người tốt, chỉ là Triệu Đạc Trạch sẽ không trở thành người tốt giống như Triệu Đạc Dật.
Giống như lúc hắn trực tiếp hỏi Triệu Đạc Dật muốn trận đồ, Triệu Đạc Dật không nói hai lời liền đưa cho hắn, còn nói đã sớm chuẩn bị đưa cho Triệu Đạc Trạch, chỉ sợ Triệu Đạc Trạch suy nghĩ nhiều nên mới không đề cập tới trận đồ này.
Triệu Đạc Trạch không biết có nên nói mọi chuyện cho Triệu Đạc Dật biết…
Triệu Đạc Trạch vẫn chưa nói, cũng không phải sợ thân phận bị vạch trần, mà là Triệu Đạc Trạch không thiện lương như Triệu Đạc Dật.
Vì trước kia Triệu Đạc Trạch có tâm tư trả thù rất nặng.
Lúc này Triệu Đạc Trạch đã không còn chấp nhất vấn đề thân phận, càng không sợ thân phận bại lộ, nên nhìn Triệu Đạc Dật bình tĩnh hơn nhiều.
- Nhị đệ, ngươi…Ta sẽ không để ý ngươi bái sư đệ của Dương Soái làm sư, ngươi có mệnh của ngươi, ta có mệnh của ta.
- Đại huynh?
Triệu Đạc Dật rất kinh ngạc, đại huynh rất ít nói chuyện tình cảm huynh đệ với hắn, có phải hắn đã cảm động được đại huynh? Khiến đại huynh hiểu rõ tình thủ túc?
- Phàm là làm gì cũng nên lưu lại nội tâm, đừng cái gì cũng moi hết ra ngoài.
Triệu Đạc Trạch cất lệnh bài, vỗ bả vai Triệu Đạc Dật, nhỏ giọng nói:
- Mặc kệ ngươi tin hay không, ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, đi gặp Dương môn thái quân nhiều một chút, nàng rất thích ngươi, cũng rất coi trọng ngươi, mẫu phi…… Nàng không phải là thân mẫu của ngươi.
- Ta chưa từng nghĩ mẫu phi sẽ đau ta như đau bọn đệ đệ, đại huynh, ta chỉ muốn hiếu thuận với mẫu phi.
- …
Triệu Đạc Trạch nhịn không được gõ đầu Triệu Đạc Dật:
- Thiên chân.
- Đại huynh?
- Đi đi, ta không hợp nói chuyện với người thiên chân như ngươi.
Triệu Đạc Dật thánh khiết quang mang khiến Triệu Đạc Trạch không thoải mái, dù hắn muốn cùng Triệu Đạc Dật nói nhiều vài câu, cũng sẽ bị tính thiên chân thiện lương của hắn đẩy đi._____________________________________
- Dao Dao, nàng nói xem, có phải ta rất xấu không?
- Đáng lẽ ngươi nên hỏi người giống Triệu Đạc Dật thánh phụ như thế, trên đời có mấy người?
Khương Lộ Dao cười nói:
- Tổ tiên Tần vương phủ có hiển linh, sẽ nói người giống hắn chỉ có một.
- Là phần mộ tổ tiên của Đại Minh hoàng tộc.
Triệu Đạc Trạch ôm Khương Lộ Dao, khẽ nói:
- Dao Dao, nàng…
- Ngươi muốn hỏi ta có thích hắn không?
- …
Triệu Đạc Trạch có vài phần khẩn trương, Khương Lộ Dao nhấc chân hung hăng đạp eo Triệu Đạc Trạch, bởi vì khẩn trương nên Triệu Đạc Trạch không tránh được, trực tiếp bị nàng đá xuống giường:
- Dao Dao.
- Hừ, đây là đáp án.
Khương Lộ Dao chui vào trong chăn, quay lưng với Triệu Đạc Trạch:
- Ta sinh khí, muốn ngủ.
Triệu Đạc Trạch bò dậy, xoa xoa eo, tuy bị Dao Dao đá xuống giường, trên người cũng đau vài chổ, nhưng trong lòng Triệu Đạc Trạch rất thoải mái, nhẹ nhàng bò lên giường, biết Khương Lộ Dao không dễ nguôi giận, liền ôn cả nàng lẫn chăn:
- Ngủ, ngủ.
Tay hắn dọc theo khe hở tiến vào trong chăn, trêu chọc Dao Dao.
- Ngươi rất đáng giận, biết không?
- Ta sai rồi, Dao Dao.
- Cho dù ngươi muốn ăn dấm, cũng không thể ăn dấm của huynh đệ, mắt của ta rất cao, người giống Triệu Đạc Dật, làm bằng hữu còn được, làm thê tử của hắn, sẽ bị hắn tức chết, tốt sao?
- Ta sai rồi, Dao Dao.
Triệu Đạc Trạch vỗ về:
- Ta xem nhẹ Dao Dao, ta sai rồi.
- Hừ.
Khương Lộ Dao xoay người đối diện với Triệu Đạc Trạch:
- A Trạch, ta nói thật, làm thê tử của Triệu Đạc Dật không phải bị hắn tức chết, chính là bị hắn hại chết. Còn không thể nói hắn sai rồi, bị chết còn buồn bực. Huống chi hắn là huynh đệ của ngươi, ngươi muốn sao?
Triệu Đạc Trạch hôn môi Khương Lộ Dao.
Triệu Đạc Dật thích nàng, Dao Dao…
Triệu Đạc Trạch không dám nói lời này ra, may mắn là lúc hắn vẫn là Tần vương thế tử thú được Khương Lộ Dao.
Nếu không có Dao Dao, liền không có Khương nhị gia, dù nhạc phụ đau lòng hắn, thì hắn cũng không vượt qua được Dao Dao.
Bởi vì chưa bao giờ có được tình thân, cho nên hắn vô cùng quý trọng.
______________________________________
Tần vương đem chuyện Triệu Đạc Trạch được lệnh bài thiết vệ nói cho Tần vương phi biết.
Tần vương phị bị nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ thiếu chút nữa đã bộc lộ bản tính, lúc ánh mắt Tần vương thâm ý sâu sắc, Tần vương phi miễn cưỡng bình ổn tâm tư, tuy trong lòng khấp huyết(chảy máu), vẫn dịu dàng nói:
- Huyền Thiết lệnh bài nên đưa cho thế tử, vương gia đưa còn chậm đó.
Tần vương nhìn Tần vương phi thầm nghĩ:
Khương nhị gia nhìn lầm rồi, hắn đã nói, hắn chọn lựa kỹ càng, Tần vương phi tuyệt đối không phải nữ nhân mưu đoạt vị trí thế tử.
Đợi lúc gặp Khương nhị gia, Tần vương nhất định sẽ tự hào nói, Tần vương phi là nữ nhân thiện lương nhất, tốt nhất.Đêm nay, Tần vương vô cùng ôn nhu với nàng, nhưng nhìn Tần vương phi có vẻ rất mệt mỏi, hứng thú không được bao nhiêu.
Tần vương nghĩ nàng đang bệnh, này nọ qua loa cho xong việc, liền ngủ say, còn Tần vương phi thức đến hừng đông, trận đồ đã không có, thiết vệ cũng không có, Triệu Đạc Dật rất tôn trọng Triệu Đạc Trạch...
Sao Tần vương phi có thể yên tâm để nhi tử ra chiến trường chém giết?
Vốn dĩ mọi chuyện xảy ra theo ý nghĩ của nàng, lúc này những gì Triệu Đạc Trạch có được đều là của nhi tử nàng.
Có thiết vệ bảo hộ, có trận đồ khắc địch, có Triệu Đạc Dật binh pháp tinh thông phụ tá.
Tần vương phi đã sớm định ra kế hoạch vì nhi tử an bài phòng vệ mạnh nhất, đáng tiếc hiện tại đều thành người khác.
Không có thiết vệ bảo bệ, Tần vương phi sợ thân sinh nhi tử chết trận, một khi nhi tử ở trong tay Triệu Đạc Trạch…
Tần vương phi không dám tưởng tượng, Triệu Đạc Trạch có thể cố ý khiến nhi tử của nàng chịu chết, Triệu Đạc Trạch không phải Triệu Đạc Dật, Triệu Đạc Trạch hận nàng!
Đại Minh triều cố tình lấy quân công phong tước, muốn nhi tử trở lên huân quý, nhi tử của nàng cần phải có quân công.
Tình trạng trước mắt, Tần vương phi không biết an bài cái gì cho nhi tử.
Sáng sớm thức dậy, nhìn Tần vương phi suy nhược, Tần vương thương tiếc thân thể nàng mảnh mai, cũng không để nàng hầu hạ rửa mặt chải đầu, để Tần vương phi nằm trên giường nghỉ tạm.
Tần vương phi nào ngủ được, không thể tìm cách cho nhi tử thừa tước, sao nàng có thể an tâm?
Chẳng lẽ để nhi tử vĩnh viễn dưới trướng Triệu Đạc Trạch?
Này không phải đáng chê cười sao?
Triệu Đạc Trạch chính là thứ tử, đích tử lại làm thủ hạ của thứ tử? Đại Minh triều chưa bao giờ có chuyện như vậy.
Tần vương phi nghĩ tới chuyện vạch trần chân tướng…
- Mẫu phi, như thế nào lại bị bệnh?
- Là Dật nhi?
- Dạ, mẫu phi.
Triệu Đạc Dật cầm chén thuốc đứng bên giường, vẻ mặt chân thành:
- Nếu bệnh tình của người không tốt, ta đi thỉnh thái y.
Tần vương phi miễn cưỡng ngồi dậy, hỏi:
- Hôm nay Dật nhi không đi binh doanh?
- Gần đây thượng quan nói ta ở phủ đọc sách.
- Cái gì? Đọc sách?
Tần vương phi cảm thấy không đúng:
- Dật nhi còn cần đọc sách? Luyện binh không phải là quan trọng nhất sao? Huống chi ngươi chính là tướng lĩnh được hoàng thượng tán thưởng, hắn dựa vào cái gì lại bắt ngươi ở vương phủ đọc sách?
- Ta so với người khác còn đọc nhiều hơn mấy quyển sách, nhưng còn không đủ, hắn nói ta đọc sách cũng là vì tương lai sẽ được trọng dụng.
- Sư phó của ngươi có nói gì không?
Sư phó mặc kệ chuyện này?
Triệu Đạc Dật cũng nghĩ mình không cần đóng cửa đọc sách, diễn luyện trận pháp so với đọc sách còn quan trọng hơn.
Nhưng tính tình hắn thuần hậu, có thể vì người khác tìm lý do, thượng quan hạ lệnh như vậy, hắn cũng không thể ở trước mặt mọi người mà kháng mệnh, chỉ có thể trở lại vương phủ đọc sách
- Chút chuyện nhỏ này không nên làm phiền sư phó.
- Này như thế nào lại là việc nhỏ? Tân binh trong binh doanh phần lớn là ngươi quản giáo, huấn luyện ra, thật vất vả thành quân, ngươi lại bị gạt qua một bên, ta thấy người này cố ý đoạt binh quyền của ngươi.
- Mẫu phi đừng nghĩ quá nhiều, sao thượng quan phải đoạt binh quyền của ta? Chúng ta đều là thần tử nguyện trung thành với hoàng thượng...
- Hoàng thượng?
Sắc mặt Tần vương phi trắng bệch, suy nghĩ những chuyện xảy ra gần đây, càng nghĩ càng không thích hợp.
Triệu Đạc Trạch làm Chỉ Huy Sứ của Thần Cơ Doanh, lại nắm giữ thiết vệ, tiền đồ như gấm, mà Triệu Đạc Dật vẫn luôn ở binh doanh rèn luyện lại bị nhốt ở vương phủ đọc sách?
Hay là, hoàng thượng đã phát hiện ra điều gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com