- Không cần quá nhiều, ba nam một nữ là đủ rồi, nhiều quá, ta sợ sẽ bất công, hay bạc đãi hài tử nào đó.
- Ngươi sẽ sao?
- Khó nói lắm, ŧıểυ hài tử sợ nhất chính là phụ mẫu bất công.
Triệu Đạc Trạch dịch thân thể, để trống một khoảng không, Khương Lộ Dao nằm bên cạnh hắn, hai người dựa đầu vào nhau, hay tay nắm chặt.
- Dao Dao.
- Hử?
- Ta nằm mộng, trong mộng không có nàng, không có nhạc phụ...Ta rất cô độc, bốn phía đều là người tính kế ta, ta chỉ có thể hóa thân làm lang thú cùng bọn hắn cắn xé, ta mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, cắn xé đến thân tàn ma dại, không ai giúp ta, càng không có ai băng bó vết thương dùm ta, ta đã chết…Ta nhớ rõ sau khi ta chết, tất cả mọi người vỗ tay hoan hô, chỉa ngón tay vào thi thể của ta, nói ta chết là đáng, không cần lo lắng ta thương tổn người vô tội.
- A Trạch.
Khương Lộ Dao đau lòng, ngồi dậy ôn nhu nói:
- Nếu ngươi là lang, ta chính là thê lang, vô luận như thế nào, ta vẫn bên cạnh ngươi, chẳng sợ khắp thiên hạ đều là địch.
Khóe mắt Triệu Đạc Trạch đau xót, ôm chặt Khương Lộ Dao vào lòng:
- Dao Dao có gì muốn nói cùng ta? Như thế nào mà nàng biết…Biết thân thế của ta? Để nhạc phụ đi theo ta?
- Trước khi ngươi rời vương phủ, ta cái gì cũng không biết, nhưng ta nhìn ra ngươi có tâm sự, ta sợ ngươi…Lo lắng cho ngươi, cho nên mới để phụ thân ta đi theo ngươi, bảo hộ ngươi. Trên đời này ta chỉ tín nhiệm thân nhân, tín nhiệm bọn họ không những có thể bảo hộ ta, còn sẽ toàn tâm chiếu cố ngươi. Sau đó, ở ngày giỗ của Dương phi, ta tính kế nhũ mẫu, từ trong miệng nàng nghe được một phần chân tướng, ta…Ta đánh nhũ mẫu mấy cái tát, cũng nói cùng Dương gia không chết không ngừng.
- A Trạch, ngươi không cần lo lắng, dù ngươi làm chuyện xấu hại người, thì ta cũng không phải người tốt. Cho nên nói ác công xứng ác bà, chúng ta là trời sinh một đôi.
- Nhũ mẫu nói gì đó?
Lúc Triệu Đạc Trạch nhắc đến nhũ mẫu, giống như nói về một người xa lạ.
- Ngươi muốn nghe lời nói thật, hay là lời nói dối?
Khương Lộ Dao không biết nên nói như thế nào, nếu nói nhũ mẫu hổ thẹn với Triệu Đạc Trạch, chẳng may Triệu Đạc Trạch hồi vương phủ sẽ tiếp tục phụng dưỡng nhũ mẫu, chẳng phải là cho nhũ mẫu cùng Dương gia có thêm một cơ hội?
Rốt cuộc nhũ mẫu cùng Triệu Đạc Trạch từng cùng nhau trải qua ngày tháng gian nan nhất.
Nếu nói nhũ mẫu chỉ xem Triệu Đạc Trạch như tiện loại, tấm mộc, không hề thương tiếc hay có tình cảm…
Khương Lộ Dao lo lắng Triệu Đạc Trạch khó chấp nhận được, lo lắng hắn hồi kinh liền giết nhũ mẫu.
Những lời nhũ mẫu vũ nhục Triệu Đạc Trạch, sao Khương Lộ Dao có thể nói ra.
- Không cần nói nữa, nàng từng nói với ta, trung phó trừ chủ tử ra, thì trong lòng trong mắt không còn ai.
Triệu Đạc Trạch ôm chặt Khương Lộ Dao, có Dao Dao cùng cả nhà nhạc phụ, nhũ mẫu đã không còn thương tổn đến hắn, nghe hay không nghe có gì khác nhau?
Nhũ mẫu chỉ có thể là kẻ thù của hắn, cho dù hắn không thể báo thù, cũng sẽ không tẫn hiếu với nhũ mẫu nữa.
Chân mày Triệu Đạc Trạch tiêu tan khói mù xúc động phẫn nộ, lúc hắn cõng Khương nhị gia điên cuồng tìm đường, trong đầu hắn trừ ý niệm cứu người ra, không còn bất luận ý niệm gì khác, hết thảy cừu hận, hết thảy bất bình, hết thảy ủy khuất cũng không quan trọng bằng tính mạng của Khương nhị gia.
Nếu lúc này hắn lại chấp nhất, bắn chết hay thương tổn Triệu Đạc Dật, sao hắn còn có thể hiếu thuận nhạc phụ, bảo hộ Dao Dao?
Địch nhân quá nhiều, ở bên người hắn dệt lưới quá lớn, hơi vô ý, sẽ bị bọn họ tính kế sẽ chết.
- Dao Dao, nàng nói xem, ta nên làm cái gì bây giờ?
- A Trạch có muốn tiếp tục làm Tần vương thế tử?
- Muốn.
Lúc này Triệu Đạc Trạch ở trước mặt Khương Lộ Dao đã hoàn toàn buông ra lòng dạ, thẳng thắn thành khẩn nói với nhau.
- Lúc ấy ta có tâm bắn chết Triệu Đạc Dật, chính là muốn tiếp tục làm Tần vương thế tử, chỉ cần hắn chết, hoặc tàn tật, sẽ không có người có thể cướp vị trí thế tử trong tay ta, ta vì vị trí này thống khổ mười mấy năm, vì cái gì muốn thả ra? Dao Dao, ta là ŧıểυ nhân…
- Là người đều sẽ nghĩ như vậy, chỉ cần có người dám tại đây dùng đa͙σ đức chỉ trích ngươi, bọn họ chính là người không tuân thủ thị phi, bọn họ hâm mộ ngươi, hâm mộ ngươi có thể chiếm cứ vị trí Tần vương thế tử, nếu đổi lại là bọn họ, bọn họ cũng sẽ lựa chọn giống ngươi.
- Không sai, chính là nàng. Ngươi nghĩ thử xem, sau khi Dương phi mất, một năm sau nàng gả đến Tần vương phủ, qua năm liền vì Tần vương mà sinh nhi tử. Ta không biết ngươi tìm được hạ nhân nói gì đó, nhưng Dương phi, ngay cả chuyện hoán tử cũng nghĩ ra, chẳng lẽ nàng không nghĩ tới Tần vương sẽ có nhi tử sao? Dương phi sẽ không chuẩn bị?
Triệu Đạc Trạch nhíu mày:
- Nha hoàn của Dương phi từng nói, nàng cho phụ vương dùng dược, chỉ là lúc ấy phụ vương vẫn luôn kiêng kị với Dương phi, hơn nữa hạ dược cũng không dễ dàng, nhưng ta xác định Dương phi đã cho phụ vương dùng dược…Nàng thành công.
- Nếu nàng thành công, Tần vương phi sẽ không có khả năng sinh hạ ba nhi tử, A Trạch, mặc kệ Dương phi cho phụ vương dùng nhiều hay ít dược liệu, nhưng Tần vương phi liên tiếp sinh ra ba hài tử, hơn nữa tuy dung mạo của bọn họ tương đối giống Tần vương phi, nhưng vẫn có thể nhìn ra là cốt nhục của phụ vương, ngươi sẽ không cho rằng Tần vương phi cho phụ vương đội nón xanh.
- Phụ vương không phải người hồ đồ, hắn chỉ là cẩn thận hơn người thường một chút.
- Vậy cũng không có khả năng Tần vương phi may mắn không chịu ảnh hưởng của hạt giống, nếu hạt giống của phụ vương có vấn đề, dù thổ địa có phì nhiêu cũng không thể kết trái.
- …
Triệu Đạc Trạch có chút dở khóc dở cười, tuy lời nói có chút thô, nhưng đa͙σ lý không thô.
- Nói như vậy, Tần vương phi cũng biết?
- Nàng biết, nếu nàng có thể điều trị thân thể Tần vương thật tốt, thì đó là một người cẩn thận am hiểu dược lý, điểm này nàng dấu diếm thật sự sâu đúng không, toàn bộ vương phủ không ai biết Tần vương phi biết dược lý y thuật.- Ừ.
Triệu Đạc Trạch gật đầu, nếu không phải Dao Dao nói đến, hắn cũng không thể ngờ, Tần vương phi sẽ am hiểu dược lý.
- Có thể bên người nàng có người am hiểu dược lý?
- Mặc kệ là ai am hiểu dược lý, tóm lại là phụ vương có thể khiến nữ nhân sinh hài tử, cũng không phải sinh là có thể sinh, chuyển biến này là ai cũng sẽ hoài nghi, rốt cuộc Tần vương bị ai hạ dược…Tần vương phi cũng là người thông minh, nàng dùng bề ngoài ôn hoà hiền hậu, khoan dung để che dấu dã tâm, năm đó lúc nàng gả cho phụ vương, Dương gia chưa sửa lại án xử sai, mà đám quả phụ Dương gia...
Khương Lộ Dao lộ ra một tia trào phúng:
- Không phải ta xem thường lão quả phụ Dương gia thái quân, nhìn giống như nàng là người lợi hại giỏi giang, kỳ thật cũng không giỏi che dấu cảm xúc, mà đối thủ của nàng, Tần vương phi lại là người tỉ mỉ giỏi quan sát, chỉ cần Dương môn thái quân thoáng lộ một chút tiếng gió, hoặc là chẳng quan tâm tới ngươi, lại kết hợp tình trạng thân thể của Tần vương trước kia, cùng hỏi thăm chuyện Dương phi từng làm trước khi chết, đủ loại không tầm thường…Dù Tần vương phi không chắc chắn chuyện hoán tử, ít nhất nàng có thể đoán được 7 8 phần.
- Tâm cơ sâu như vậy?
- Ngươi nhìn nàng nâng Triệu Đạc Dật lên so sánh với ngươi, ngươi còn không rõ? Nếu nàng cái gì cũng không biết, sẽ liều mạng phủng một thứ tử? Đại Minh triều lấy đích làm đầu, cho dù Triệu Đạc Dật thiên hạ kỳ tài, thì hắn cũng xếp sau ngươi cùng ba nhi tử do Tần vương phi sở sinh.
- Báo ứng, nàng cho rằng vạn vô nhất thất( tuyệt đối không sai lầm), hao hết tâm tư bảo hộ, lại nhận kế phi làm mẫu.
Ánh mắt Triệu Đạc Trạch thống khoái không ít, này thật là đáng châm chọc, nếu Dương phi ở thiên có linh, nhất định sẽ nghẹn mà sống lại.
Khương Lộ Dao vỗ vỗ tay Triệu Đạc Trạch:
- Cho nên nói, Tần vương phi đã sớm an bài, để ngươi cùng Triệu Đạc Dật đối tử( giết nhau), ngươi huỷ hoại Triệu Đạc Dật, thì ngươi cũng hủy hại chính mình, đến lúc đó nhi tử của nàng sẽ danh chính ngôn thuận làm người thừa kế, nàng nhìn thì giống như hết thảy đều không thèm để ý đến Tần vương phủ, chỉ là cuối cùng không chỉ có nhi tử của nàng công thành danh toại, tài học vang danh khắp thiên hạ, mà tước vị Tần vương cũng là của bọn họ.
( Yul: Các nàng hiểu được kiếp trước của A Trạch chưa?biết sao a đại ác chưa?
Còn bà Kỳ kiếp trước hố A Trạch thế nào k cần nhắc tới, xem kiếp này bã hố A Hoa là hiểu nè. Thiệt muốn bóp cổ cho chết lun ý)
Tồn tại mới có hy vọng, tồn tại mới có thể ứng biến.
Không thể nói Dương phi tính toán không chu toàn, chỉ vì nàng đã chết, cho nên sau này có biến hóa thì người chết cũng không thể sống lại.
Có thể nhìn ra sau ba bước cũng đã là thiên tài, còn muốn mỗi một bước đều nhìn thấu, trước tiên phải an bài thật tốt, Dương phi quá đề cao chính mình, cũng quá xem nhẹ Tần vương kế phi.
- Dao Dao, nếu là nàng, nàng sẽ làm sao? Nếu nàng là Dương phi…
- Ta a.
Khương Lộ Dao ngồi dậy, gom tóc lại, cười vũ mị:
- A Trạch, ngươi nói xem, ta làm công chúa có được không?
- Cái gì?
- Tóm lại phụ vương đứng bên phía hoàng thượng, cho nên hắn không dám vì Dương Soái mà nói chuyện, Dương phi cùng hắn sinh sống đã nhiều năm, như thế nào lại không biết lúc Dương gia bị án oan, phụ vương đã đưa ra lựa chọn gì?
Khương Lộ Dao cười nói:
- Nếu ta là Dương phi, trước khi hoàng thượng động thủ, mặc kệ dùng biện pháp gì, nhất định sẽ thuyết phục hoặc bức bách Dương Soái…Mưu phản.