Trong lúc Khôn Ninh cung không khí buồn tẻ thì ở Thấu Phương Trai lại rộn rịp tiếng cười.
Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ, trong những ngày “chạy tội” đã quen cuộc sống lúc nào cũng có Tử Vy và Yến Tử bên cạnh, nên đã bức phá quy luận cung đình. Sau những ngày lâm triều là tìm mọi cách đến Thấu Phương Trai để gặp mặt người yêu.
Sáng hôm sau, họ vừa đến, Tử Vy đã đề nghị mọi người cùng đến Khôn Ninh cung để thỉnh an hoàng hậu, Nhĩ Khang nghe nói giật mình:
- Cái gì, đến Khôn Ninh cung thỉnh an hoàng hậu ư? Anh thấy em hơi lắm chuyện rồi đấy. Hoàng thượng chỉ đòi hỏi em thỉnh an thái hậu, chớ không phải bắt em phải sang Khôn Ninh cung hầu hoàng hậu, vậy thì cứ phớt lờ đi, coi như chẳng có bà ta, như vậy có phải là đỡ phiền phức không?
Tử Vy rất biết điều, nên nói:
- Nhưng mà làm vậy là không phải, hoàng hậu dù gì cũng là quốc mẫu của một nước là một nhân vật khá quan trọng trong cung đình. Chúng ta vừa mới trở về, đương nhiên là bà ấy đã biết, tốt nhất là nên đến đó báo một tiếng, thuận ngôn hơn. Chớ giả vờ như không có là một chuyện không nên, có thế nào thì bà ấy cũng hiện hữu.
Yến Tử là người quá khích, phản bác ngay.
- Ai đi thì đi, tôi không đi đâu! mụ hoàng hậu đó là kẻ thù số một của tôi. Tôi chưa có dịp được chửi thẳng vào mặt thế mà mọi người còn muốn tôi đi “vấn an” bà ta ư? Vô lý thật. Hẳn mọi người đã lầm khi muốn tôi đi làm chuyện đó.
Tử Vy nói:
- Tôi không hề lầm lẫn! Vì tôi biết, mọi người hẳn ai cũng mong mỏi từ đây về sau cuộc sống của chúng ta phải yên vô sự? Vậy thì bắt buộc phải... nói theo Yến Tử là “biến sức lực thành tương hồ” bằng không, sự đấu trí căng thẳng sẽ khiến ta vô cùng mệt óc. Vả lại, nói thẳng ra thì bọn mình dù gì cũng là vãn bối. Kẻ sinh sau đẻ muộn đi thỉnh an người lớn là một hình thức lễ độ, chẳng có gì xấu hổ cả. Còn thủ đoạn mà hoàng hậu đã dùng đối phó với chúng ta, bà ấy tự khắc sẽ biết là sai. Trong khi chúng ta mà giả vờ như không có bà ấy hiện hữu trong cõi đời, thì đó là lỗi của bọn mình đấy!
Vĩnh Kỳ suy nghĩ rồi nói:
- Điều Tử Vy nói là đúng, bây giờ có thể nói cả hoàng cung đều biết chuyện Hoàng a ma đích thân đến tận Nam Dương rước bọn mình về. Tôi nghĩ là... sẽ chẳng có ai muốn đối đầu với bọn ta nữa đâu, ngay cả thái độ của lão phật gia đã nhẹ bớt nhiều rồi không phải sao? Hoàng hậu đang ở thế “độc mộc bất thành lâm” (một cây chẳng làm nên rừng) thì chúng ta cũng nên lễ độ một chút, chẳng có gì sai trái.
Yến Tử ngang bướng.
- Tôi là người không có giáo dục, nên không cần biết bà ta là cây có độc hay không có độc, mặc!
Trong lúc mọi người đang tranh luận, thì bên ngoài có tiếng thái giám rao:
- Hoàng thượng giá đáo!
Yến Tử khoác tay:
- Kệ nó, kệ nó! Chẳng qua là tay láo khoét lại hù dọa!
Nhưng Yến Tử còn chưa dứt lời thì vua Càn Long đã bước vào cửa, lớn tiếng hỏi:
- Yến Tử nói gì đó, mặc trẫm à? Còn dám bảo trẫm là tay láo khoét nữa ư?
Mọi người nghe tiếng vua giật mình, bây giờ mới biết là vua Càn Long thật đã đến. Vội vàng quay qua thi lễ, vua Càn Long thấy đông đủ cả, vui vẻ hỏi:
- Ðêm qua các con ngủ ngon không, đang bàn tính gì đó?
Nhĩ Khang tâu:
- Bẩm hoàng thượng, mọi người đang nghiên cứu xem có nên hay không nên đến Khôn Ninh cung thỉnh an hoàng hậu ạ.
Vua Càn Long nghe nói ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ một chút nói:
- Chẳng lẽ các ngươi vẫn còn cởi mở tấm lòng như vậy ư? Thế cũng tốt nhà mà có vui vẻ thì mới hưng thịnh. Các con quay về trẫm đã thấy vô cùng sung sướng. Những chuyện cũ trẫm nghĩ thôi thì hãy để nó qua hết đi. Giờ nếu các con có ý định đến đấy, thì trẫm sẽ cùng đi với các con, để có gì các con cũng không bị thiệt thòi
Thế là vua Càn Long dẫn đầu đi trước, mọi người theo sau Yến Tử thấy mọi người cùng đi, không thể không theo cùng, mặc dù không thấy vui.
o O o
Mọi người vừa bước vào đến khuôn viên Khôn Ninh cung, thì Nhĩ Khang bỗng chạm trán với một thái giám đang đứng lấp ló nơi cửa. Khuôn mặt gã thái giám này rất quen thuộc. Lúc nhìn kỹ, Nhĩ Khang bỗng giật mình, vội đẩy mạnh vào lưng Vĩnh Kỳ nói:
- Vĩnh Kỳ, ngươi nhìn kỹ tên thái giám này, có phải hắn là tay chỉ huy sát thủ ở ngoại ô thành Lạc Dương không?
Vĩnh Kỳ nghe vậy nhìn kỹ, rồi kêu lên:
- Chính là hắn!
Tay thái giám đó, chẳng phải là ai khác, chính là tay chân thân tín của hoàng hậu, hắn là sát thủ Ba Lãng. Lúc đó Ba Lãng cũng đã trông thấy vua Càn Long, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, và Yến Tử, Tử Vy đi tới, nên vội vàng muốn tránh mặt, hắn cúi thấp xuống, xâm xâm đi về phía vườn hoa.
Nhĩ Khang gọi giật lại:
- Đứng lại, ngươi muốn chạy trốn ư?
Ba Lãng thấy tình hình không ổn, vội giả vờ không nghe thấy, bước nhanh hơn. Nhĩ Khang lập tức phi thân đuổi theo, vừa đuổi vừa hét:
- Vĩnh Kỳ, hãy chận hắn lại! Đừng để hắn chạy thoát một lần nữa.
Vĩnh Kỳ nghe vậy cũng nhón chân đuổi theo, vua Càn Long ngạc nhiên hỏi:
- Ðột nhiên rồi hai đứa bỏ chạy đi đây vậy, hắn đuổi bắt ai thế?
Yến Tử lúc đó cũng đã nhìn ra, nói lớn với vua:
- Đúng rồi, Hoàng a ma ơi! Chính là hắn đấy, hắn đã dẫn đám sát thủ truy sát tụi con ở ngoại ô thành Lạc Dương. Hắn còn nói là làm theo lệnh của Hoàng a ma, Hoàng a ma đã ra lệnh gặp bọn con ở đâu giết đó, không buông tha hay nể nang gì cả. Hắn bảo phải lấy thủ cấp bọn con về để phụng mạng Hoàng a ma nên đánh thẳng tay. Bọn con thì không dám mạnh tay đánh lại người triều đình nên kết quả Nhĩ Khang bị trúng hai đao, suýt chết, Vĩnh Kỳ ăn một đao, máu me đầy người. Mọi người bị một phen thất kinh hồn vía.
Vua Càn Long ngạc nhiên.
- Có chuyện đó nữa ư?
Yến Tử lúc đó cũng không dằn được, định bỏ mặc vua ở dấy đuổi theo tên thái giám, miệng hét:
- Con cũng muốn tham gia bắt hắn.
Nhưng Tử Vy đã ôm chặt lấy Yến Tử lại nói:
- Thôi thôi, chị đừng tham gia, chị mà tham gia càng làm rối thêm, rồi hắn lại chạy thoát, để Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang bắt họ đủ rồi!
Vua Càn Long hiểu ngay sự việc, vội ra lệnh.
- Người đâu, đến đây hết cho ta! bắt thích khách, bắt thích khách!
Thế là đám thị vệ từ khắp nơi, tuốt kiếm chạy đến. Vua Càn Long chỉ về phía Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang đang đánh nhau với Ba Lãng nói:
- Hãy mau chóng đến đấy hổ trợ Ngũ a ca và Nhĩ đại gia, vây chặt tên thích khách lại. bắt sống tên thích khách giả dạng thái giám kia về đây cho ta!
- Dạ.
Lập tức thị vệ từ bốn phía đổ xô tới, Ba Lãng tuy võ nghệ cao cường, nhưng mãnh hổ nan địch là quần hồ. Ðám thị vệ lại toàn là cao thủ võ công, đó là chưa nói Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang đang quyết chí, nên xuất chiêu không khoan nhượng. Thế là chỉ mấy phút sau, Ba Lãng đã bị đánh ngã.
Ðám thị vệ ùn tới dùng dây cột chặt Ba Lãng đưa đến trước mặt vua Càn Long.
Vua Càn Long trừng mắt hỏi:
- Ngươi là ai, đã phụng mệnh của ai mà dám hạ độc thủ với các cát cát và Ngũ a ca chứ? Nói mau!
Ba Lãng thấy thái độ giận dữ của vua, nên cũng khiếp sợ tâu:
- Dạ tiểu nhân là Ba Lãng, phụng mệnh hành sự xin hoàng thượng minh xét!
Vua Càn Long trừng mắt:
- Ngươi bảo là phụng mệnh hành sự vậy ngươi đã phụng mệnh ai?
Ba Lãng vội đáp:
- Dạ phụng mệnh hoàng hậu nương nương ạ, lệnh phán là với đám đồng bọn của Ngũ a ca thì phải “trảm thảo trừ căn” (chặt cỏ diệt luôn gốc)
Vua Càn Long nghe vậy gầm lên:
- Sao lại có thế được, bây đâu hãy giải nó theo ta tìm hoàng hậu hỏi cho ra lẽ.
o O o
Lúc đó hoàng hậu lại không có mặt ở Khôn Ninh cung, bà đã nghe lời khuyên của Dung ma man, nên đã chấn chỉnh tình cảm lại và đang đến Từ Ninh cung thỉnh an thái hậu.
Vua Càn Long không tìm thấy hoàng hậu ở Khôn Ninh cung, bèn cho người áp tải Ba Lãng. Rồi cùng Tử Vy, Yến Tử, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang kéo nhau đến Từ Ninh cung. Vừa vào đến nơi gặp thái hậu, vua Càn Long đã sụp xuống tâu:
- Bẩm lão phật gia, nhi thần nghe nói hoàng hậu đang ở đây, nên vội đến ngay. Xin lão phật gia hãy cho người gọi bà ấy ra để đối chất!
Thái hậu kinh ngạc, Tịnh Nhi đứng phía sau thấy đoàn người rầm rộ đến cũng ngạc nhiên, thái hậu hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Mới sáng sớm mà hoàng đế đến đây um sùm thế này, chuyện quan trọng lắm ư?
Thái hậu nhìn xuống thấy vua dẫn theo một người bị trói máu me đầy người biết là phải có chuyện lớn nên quay qua sau. Vừa lúc đó hoàng hậu và Dung ma ma cũng ra đến nơi, nhìn thấy Ba Lãng hai người đã tái mặt ngay.
Vua Càn Long trừng mắt nhìn hoàng hậu lớn tiếng:
- Hoàng hậu, trẫm hỏi ngươi cái tay đang bị trói kia có phải là thủ hạ thân tín của ngươi không? hắn đã khai báo, bảo là ngươi sai hắn giả mạo thánh chỉ, bảo là trẫm hạ lệnh “giết không tha” để truy sát đám Vĩnh Kỳ, Yến Tử, Tử Vy, Nhĩ Khang đúng không?
Hoàng hậu run rẩy lùi ra sau.
- Dạ không! Thần thiếp không quen biết hắn! Thần thiếp hoàn toàn không biết hắn là ai cả!
Ba Lãng quỳ đó nghe hoàng hậu chối tội, phủ nhận vừa sợ vừa giận, vội nói:
- Hoàng hậu nương nương! người là người bề trên tâm địa thánh thiện. Nô tài vâng lời người làm việc người giao, sao lại bảo là không quen biết nô tài được chứ?
Hoàng hậu lắc đầu chối.
- Ngươi là ai ta đâu biết, đừng có vu oan giá họa để hại ta!
Ba Lãng tròn mắt hét:
- Hoàng hậu sao vậy? Nô tài là Ba Lãng đây mà, hoàng hậu không nhìn ra ư?
Hoàng hậu vội quay qua vua:
- Ba Lãng, Ba Lãng nào? Thần thiếp chưa hề nghe đến cái tên đó... Xin hoàng thượng minh xét.
Ba Lãng thấy mình chết đã đến nơi mà hoàng hậu không đưa tay ra cứu vớt, giận quá nói:
- Hoàng hậu nương nương, nô tài đã vì người bán xương bán máu giúp hoàng hậu nhiều việc, vậy mà hôm nay người lại không đứng ra cứu nô tài. Thế này thì tôi rõ là kẻ đui mù đã thờ sai chúa, chẳng lẽ hoàng hậu nương nương đã quên rồi ư? Lần trước hoàng hậu nương nương bảo nô tài hối lộ Cao Viễn, Cao Đạt để đặt con bù nhìn vải dưới nệm cát cát trong Thấu Phương Trai? Nếu quên thì nô tài xin thêm, hoàng hậu nương nương còn sai nô tài đến tận Tế Nam mua chuộc ông chú bà thiếm của Tử Vy cát cát và cả bà mụ đỡ đẻ để họ thay đổi ngày tháng sinh của cát cát? Còn nếu đến nước này mà hoàng hậu nương nương cũng không nhận thì nô tài, xin hoàng thượng cho người mới Cao Viễn, Cao Đạt đến đây đối chất, cả ông chú bà thiếm của Tử Vy nữa, xem thử nô tài có nói dối không?
Ba Lãng chưa dứt lời thì hoàng hậu nương nương đã sợ hãi đến độ muốn ngất đi. Dung ma ma đứng cạnh phải đỡ lấy.
Những lời của Ba Lãng làm Tử Vy, Yến Tử, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ rung động. bây giờ họ mới hiểu ra sao lại có những chuyện trùng hợp thế.
Hoàng hậu vừa khoát tay lắp bắp nói:
- Này, này. Ta với ngươi không thù không oán, không dính dấp gì cả, tại sao ngươi lại... lại nói những điều đó... Ngươi định hãm hại ta ư?
Thái hậu đứng đó chứng kiến sự việc, bà hoàn toàn bất ngờ, bà không biết phải phản ứng sao, ngoài việc bực tức vì thất vọng.
- Hoàng hậu! có thể có chuyện thế này thật sao? Bao nhiêu năm qua ta tin tưởng ngươi đứng phía sau đỡ đần cho ngươi vì ta nghĩ ngươi là người thật thà cô thế. Ðâu ngờ ngươi lại lắm quỷ kế xảo quyệt thế này, thì ra tất cả những chuyện xấu xa đều là do ngươi đặt ra để hại Tử Vy và Yến Tử. Ngươi đã lợi dụng sự tin tưởng và yêu quý của ta, đẩy ta vào chỗ làm nhưng chuyện bất nhân bất nghĩa. Thật là thất vọng, ngươi khiến ta tức chết đi được!
Lời của thái hậu khiến hoàng hậu càng sợ hãi, bà lùi ra sau mặt tái hẳn, không biết phải biện minh thế nào. Mọi chuyện đã sáng tỏ, vua Càn Long khoát tay với bọn thị vệ.
- Hãy mang tên Ba Lãng này nhốt vào ngục tối, rồi cho người kêu Cao Viễn, Cao Đạt đến đối chầt xem sao!
- Vâng.
Mấy tay thị vệ bước tới kéo Ba Lãng đi, hắn vừa đi vừa hét:
- Hoàng hậu nương nương! người hãy giúp nô tài đi chứ, nô tài đã hết lòng phục vụ người, chẳng lẽ... chẳng lẽ... xin người hãy nghĩ lại đi.
Hoàng hậu chỉ đứng yên, cơn giận của vua Càn Long ùn ùn kéo tới, người quay qua chỉ thẳng vào mặt hoàng hậu nói:
- Ngươi là hoàng hậu của trẫm, là bậc mẫu nghi của một nước, sao lại có thể có lòng dạ độc ác như vậy? Tội ác của ngươi càng lúc càng chất chồng, hết hại Yến Tử đến Tử Vy, không phải một lần mà là nhiều lần. Rồi lại càng khiến trẫm hiểu lầm sự trung trinh của Vũ Hà... Khiến chút nữa thì ta đã mất đi một đứa con thảo, mi bày mưu tính kế đặt ra chuyện bù nhìn ếm bùa để ra khảo Tử Vy, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, ngươi còn không biết ăn năn hối lỗi, mà còn ở đó chối tội. Trẫm mà không giết ngươi, thì cái hận này chưa tan được.
Rồi quay qua sau, vua ra lệnh.
- Người đâu, hãy trói hoàng hậu lại, lập tức mang đi chém cho ta!
Lúc đó Vĩnh Cơ từ trong nhà chạy ra nghe vua phán sợ quá, nó ôm chặt lấy chân vua Càn Long khóc:
- Hoàng a ma, xin người hãy khai ân! Ðừng giết Ngạc nương của con, con van người, đừng giết ngạc nương con mà...
Vua Càn Long ngạc nhiên:
- Tại sao Vĩnh Cơ lại ở đây. Nại nương đâu sao không đưa đi chỗ khác ngay đi!
Vú em vội chạy tới kéo Vĩnh Cơ nhưng Vĩnh Cơ đâu có chịu bỏ đi nó quay qua ôm chặt lấy hoàng hậu, vừa khóc vừa nói:
Ðến lúc này thì hoàng hậu thấy mọi việc tan nát cả biết là mình đã đi đến đường cùng, nên ôm chặt lấy Vĩnh Cơ, khóc không thành tiếng. Trong khi Tử Vy Yến Tử, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ vẫn chưa hết bàng hoàng.
Dung ma ma thì nhìn hoàng hậu với Thập Nhị a ca rồi thấy sự giận dữ của vua, thái độ bực dọc của thái hậu, biết là cái phao cuối cùng đã tuột khỏi tầm tay, nên thu hết can đảm bước tới trước mặt vua nói:
- Bẩm hoàng thượng, tất cả những sự việc trên đều do nô tài một tay đạo diễn. hoàng hậu nương nương chẳng hề hay biết gì cả, nương nương cũng bị nô tài qua mặt luôn. Mọi thứ bắt đầu bằng sự ganh tị, từ đó đưa đến thù hận, nô tài ghét cay đắng hai cô cát cát dân dã nên bằng mọi cách khai trừ hai cô ấy ra khỏi hoàng cung. kể cả chuyện vu khống bịa đặt, thủ tiêu, Vì vậy xin bệ hạ minh xét, đừng nghĩ oan cho hoàng hậu. bẩm oàng thượng, xin người cứ giết nô tài, mà tha tội cho hoàng hậu vậy.
Vua Càn Long trợn mắt nhìn Dung ma ma, không dằn được tức giận, ông thẳng chân đá Dung ma ma lăn cù.
- Này, Dung ma ma! bộ ngươi tưởng ta sẽ bỏ qua cho ngươi ư? Cái đầu của ngươi, ta đã định cắt đi từ lâu rồi. Bởi vì những hành động sai trái của hoàng hậu đều do ngươi xíu giục cả. Nhưng trước đây vì nể tình ngươi, nguyên là vú nuôi của hoàng hậu, nên ta tha và để yên đến ngày nay. Vậy mà không ngờ, ngươi chẳng những không biết sai trái hối cải, cứ tiếp tục gây ra sóng to gió lớn, ngươi ác độc cực điểm. Nhưng thôi, bây giờ trẫm cùng chiều theo ý ngươi, giết ngươi trước rồi giết hoàng hậu sau không muộn.
Nói xong vua quay qua đám thị vệ.
- Bây đâu, mang Dung ma ma ra pháp trường xử trảm ngay lập tức, lệnh phải thi hành ngay!
Ðám thị vệ xông đến kéo Dung ma ma.
- Nô tài xin tuân mệnh!
Dung ma ma nước mắt đầm đìa nói với đám thị vệ.
- Xin các vị hãy để tôi dập đầu chào chủ nhân lần cuối rồi hãy đi.
Nói xing Dung ma ma lết tới trước mặt hoàng hậu cung kính dập đầu, nghẹn giọng nói:
- Nương nương! Vậy là từ đây nô tài không còn được phục vụ nương nương nữa, hãy tha lỗi, nô tài xin đi trước một bước đây.
Hoàng hậu nghe vậy òa lên khóc, buông Vĩnh Cơ ra, ôm lấy Dung ma ma, quay qua vua Càn Long nói:
- Hoàng thượng! xin người hãy khai ân, xin người hãy khai ân! Thần thiếp xin dập đầu van xin hoàng thượng đây... Hoàng thượng, hoàng thượng!
Vĩnh Cơ thấy mẹ ruột mình xuống nước như thế cũng bước tới quỳ kế bên nói:
- Hoàng a ma... Tại sao lúc nào con thấy Hoàng a ma ra lệnh chặt đầu người vậy, Hoàng a ma thích như vậy lắm ư? Xin Hoàng a ma hãy tha cho Dung ma ma một lần đi!
Dung ma ma thấy mẹ con hoàng hậu như vậy, không đành lòng bước tới ôm cả hai mẹ con hoàng hậu, vừa khóc vừa nói:
- Thôi nương nương và a ca đừng xin nữa, nô tài đi đây, xin ở lại bảo trọng... Dung ma ma này xin hứa kiếp sau sẽ cố đầu thai lên tiếp tục hầu hạ người... Hoàng hậu nương nương đối xử tốt với nô tài như vậy... có chết nô tài cũng cam lòng.
Và thế là cả ba ôm nhau mà khóc.
Vua Càn Long nhìn chẳng những không xúc động, còn quay qua hét đám thị vệ.
- Bọn bây còn chần chờ gì nữa? Không kéo Dung ma ma đi chém ngay cho ta đi?
Ðám thị vệ nghe vậy bước tới định kéo Dung ma ma đi, nhưng hoàng hậu đã ôm chặt Dung ma ma không buông tha. Thế là một cuộc giằng co, dám thị vệ lúc này chẳng nể nang, gỡ tay hoàng hậu và Dung ma ma bị lôi đi. Dung ma ma vừa đi vừa thất thanh gọi:
- Xin nương nương hãy bảo trọng... Thập Nhị a ca hãy bảo trọng...
Hoàng hậu giờ không còn cái gì để giữ, bò lăn dưới đất vừa bò vừa gọi:
- Dung ma ma ơi, Dung ma ma! Hãy quay lại.. hãy quay lại.
Và tới nước này thì Tử Vy không dằn lòng được nữa, nước mắt chảy dài, Tử Vy bước tới đưa tay chận đám thị vệ lại.
- Khoan đã đợi một chút!
Ðám thị vệ nghe vậy dừng lại, Tử Vy quay qua vua Càn Long quỳ xuống tâu:
- Hoàng a ma! Xin người hãy khai ân cho Dung ma ma! Bà ấy tuy làm nhiều điều lầm lỡ, nhưng đó là đầy tớ tốt, trung kiên với chủ, chuyện đó khiến ai cũng cảm động. Xin hoàng thượng hãy nghĩ lại tình cảm dành cho Thập Nhị a ca mà tha thứ cho Dung ma ma. Nếu tình cảm đó còn chưa đủ, thì xin hãy nghĩ đến tình cảm dành cho Tử Vy này mà tha cho bà ta một lần cuối!
Vua Càn Long nghe vậy ngạc nhiên.
- Tử Vy này, con không biết là cái mụ già gian tặc này đã hại con biết bao lần rồi ư? Bà ta đã khiến con dở sống, dở chết mấy phen. Từ cái vụ ném con bù nhìn vải vào phòng con để vu oan, cho đến chuyện đưa ông chú bà thiếm của con từ quê lên làm chứng giả, rồi còn phái người truy sát bọn con. Họ quyết phải giết sạch bọn con mới can tâm, các con còn sống được, thoát hiểm được đến nay là mệnh lớn. Vậy mà bây giờ, đã biết sự thật, tại sao con còn xin tha cho Dung ma ma? Con không sợ là lần sau con lại bị rơi vào quỷ kế nữa ư?
Tử Vy gạt lệ nói:
- Bẩm Hoàng a ma, sau một thời gian dài gian truân trốn chạy, con đã ngộ ra được một điều. Ðấy là, cái đức đẹp nhất trong cuộc đời này là sự khoan dung. Bẩm Hoàng a ma, con biết ở cõi đời này có người còn mang cả hận thù nặng gấp trăm lần con, vậy mà họ vẫn có thể gát sang một bên để mang lại hạnh phúc cho người khác. Cái gương của họ giúp con nhận ra một điều đấy là chỉ có “vị tha, khoan dung” mới có thể “hóa lệ khí vi tường hòa” (biến cái hung hản thành sự hiền hòa). Vì vậy con nghĩ là nếu Hoàng a ma muốn có một gia đình êm ấm vui vẻ, thì tốt nhất nên tha thứ cho họ!
Nhĩ Khang, Yến Tử, Vĩnh Kỳ nghe Tử Vy nói mà bàng hoàng, chỉ có Nhĩ Khang là hiểu trọn vẹn ý của Tử Vy. Tử Vy đã muốn mượn cái gương của Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm có thể gát cái thù cha qua một bên. Biến can qua thành hòa bình để mưu đồ hạnh phúc cho Yến Tử. Thì... trên đời này còn có thù hận nào mà không hóa giải được chứ? Cái hình ảnh cao cả của Tiêu Kiếm chợt xuất hiện trong đầu Khang, khiến Khang cũng cầm lòng không đậu, bước tới quỳ cạnh Tử Vy.
- Bẩm hoàng thượng, Tử Vy nói đúng đấy, cái đức quý nhất trên đời này là sự khoan dung. Thần và Tử Vy đều ngộ rất rõ điều này, bọn thần đã thấy và đã bị tấm gương đó làm cảm động. Thần nghĩ đó là một đức tính tốt cần phát huy, thôi thì hãy tha cho Dung ma ma đi ạ.
Tịnh Nhi nhìn thấy cảnh đó, cảm động chảy nước mắt. Thái hậu cũng thế, mãi đến lúc này mới hiểu được tại sao vua Càn Long lại yêu quý Tử Vy như vậy. Bà chợt thấy hối tiếc về những tiên kiến trước kia của mình với Tử Vy.
Nhưng ngay lúc đó vua lại nói:
- Không được, Dung ma ma đã phạm tội nhiều lỗi tày trời. nhưng lỗi lầm này, chặt mười cái đầu của mụ ta vẫn chưa làm ta hả giận, làm sao mà tha được chứ?
Nói xong ông quay qua đám thị vệ.
- Còn chần chờ gì nữa, ta bảo tụi bây mang đi chém đi, ta cấm không cho phép ai xin xỏ nữa, kéo đi, ta chẳng những chỉ muốn chém đầu Dung ma ma này, mà cả hoàng hậu nữa. Hai người này chẳng ai thoát được tội chết cả!
Ðám thị vệ hô:
- Tuân lệnh!
Và tiếp tục xông tới mang Dung ma ma đi, hoàng hậu bất lực nhìn theo khóc.
- Dung ma ma! Ngươi hãy đến suối vàng trước chờ ta... rồi ta sẽ đi theo ngươi thôi mà.
Tử Vy thấy chưa đánh động đến tâm vua Càn Long một ý nghĩa thoáng qua, vội rút lệnh bài trong người ra đặt trước mặt vua Càn Long.
- Hoàng a ma, vậy thì con xin sử dụng Kim Bài lệnh tiễn này của người vậy, con xin người hãy tha mạng cho Dung ma ma một phen.
Vua Càn Long nhìn thấy Kim Bài lệnh tiễn giật mình nói:
- Tử Vy, sao con làm vậy?
Tử Vy cầm Kim Bài lệnh tiễn quay sang Thái hậu nói:
- Con biết lệnh tiễn này chỉ sử dụng được ba lần, vậy thì lần thứ nhất, con xin Hoàng a ma tha mạng cho Dung ma ma, lần thứ hai con xin tha mạng cho hoàng hậu nương nương ạ!
Mọi người đứng đó đều bất ngờ, vua Càn Long vừa bực tức vừa cảm động nói:
- Tử Vy, con... sử dụng Kim bài vậy liệu có đúng không? tại sao lại xử dụng một cách khinh xuất như thế?
Tử Vy rất bình tĩnh cầm Kim Bài lệnh tiễn trên tay, quỳ xuống trước mặt vua Càn Long nói:
- Con nghĩ rằng Hoàng a ma đã ban đặc quyền cho con thì hãy để nó phát sinh tác dụng, đừng thu hồi trong lúc này.
Yến Tử thấy Tử Vy hành động như vậy cảm động quá, bản chất cố chấp chợt nhiên biết mất. Cô nàng cũng hùng dũng bước ra quỳ xuống cạnh Tử Vy.
- Bẩm Hoàng a ma! Hẳn Hoàng a ma cũng biết tánh con “thù thì phải trả” con rất sòng phẳng. Nhưng mà lần này thấy Tử Vy chơi đẹp quá, khiến con vô cùng cảm động. Dung ma ma ở trong cung này đối với con là kẻ thù không đội trời chung, bà ấy đã làm con nhiều lần chết đi sống lại, con căm thù bà ta vô cùng. Nhưng như lời Tử Vy nói, cái quý nhất trong cõi đời này là sự “tha thứ”. Con từ nào đến giờ chỉ biết gây họa cho người khác, làm phiền mọi người, chứ chẳng nên thân gì cả. Vì vậy hôm nay con cũng muốn bắt chước Tử Vy làm đẹp một lần... Nếu Tử Vy sử dụng một tấm kim bài chưa đủ, thì còn con... con cũng có nữa...
Yến Tử vừa nói vừa móc tấm Kim bài ra. Ðến lúc đó vua Càn Long đành khoát tay.
- Thôi đủ rồi, đủ rồi! Khỏi mang thêm ra nữa!
Vĩnh Kỳ thấy Tử Vy, Yến Tử, Nhĩ Khang đều quỳ trước mặt vua, vội vàng bước tới quỳ cạnh Yến Tử nói:
- Bẩm Hoàng a ma, mặc dù đám Dung ma ma giở đủ ý đồ để hãm hại chúng con. Nhưng trời cao quả là có mắt, đã giúp bọn con vượt qua hết bao nhiêu hiểm trở, Bọn con đã lành lặn mà quay về đây, đó là phúc đức lắm rồi. Vả lại, nhờ cái lần đi xa này, bọn con cũng hiểu rõ hơn tấm lòng nhân hậu của Hoàng a ma, nhờ vậy mà tình phụ tử đã khắn khít hơn, hiểu biết nhiều hơn. Ðối với bọn con có thể coi đó như là “nhân họa đắc phước” (vì gặp tai họa mà được phước). Và trong cái giây phút đoàn viên cảm động này, xin để mọi việc trong sáng, đừng để chuyện chặt đầu ám ảnh mà mất vui.
Nhĩ Khang gật đầu, nói thêm:
- Ngũ a ca nói đúng! bẩm hoàng thượng, Dung ma ma dù gì cũng là một bà già sống lâu năm trong cung đình. Từ lúc chào đời đến nay, cuộc đời bà ấy đã gắn chặt với hoàng cung, nên có thể nói là kém hiểu chuyện đời. Nếu bây giờ vì chuyện này mà bà ta biết ăn năn hối lỗi, cải tạo nên người thì chuyện đó chẳng phải là có giá trị hơn chuyện chặt đầu bà ta ư?
Vua Càn Long trố mắt nhìn bốn người trẻ tuổi, ông không ngờ họ lại có ý nghĩ vị tha khai phóng thế.
Thái hậu từ nào đến giờ là người đọc kinh niệm phật. Chuyện tu hành đã ảnh hưởng phần nào đến tâm tính bà, vì vậy sự việc trước mặt càng khiến bà cảm động khôn xiết. Bà không dằn được, bước tới nói với vua.
- Hoàng đế, chẳng lẽ người không thấy bọn trẻ này tâm địa thiện lương hậu đạo? A di đà phật, thôi thì... Tổ thượng tích đức sao... Ta cảm động quá... Ta không ngờ chúng nó lại tốt như vậy.
Rồi bà quay qua Dung ma ma lớn tiếng.
- Dung ma ma, nãy giờ ngươi có nghe thấy không? Ngươi có biết hối cải không chứ?
Dung ma ma cũng thật bất ngờ, thấy chết đến nơi rồi mà phút cuối mọi chuyện lại đổi thay. Sự trong sáng và hiền lành của bốn người trẻ tuổi làm cho bà vừa cảm động, vừa hối hận, vừa xấu hổ. Càng nghĩ càng ngượng đến độ muốn chui xuống đất mà trốn đi. Ngươi đàn bà già này đã dâng hiến suốt cuộc đời mình cho hoàng hậu, vì lợi ích và quyền hạn của hoàng hậu đã không từ bất cứ thủ đoạn nào. Nhưng cuối cùng nhân tính cũng có lúc mở ra, lương tâm đôi khi cũng cắn rứt. Một lần vua Càn Long muốn đưa hoàng hậu vào tông nhân phủ, Tử Vy đã ân cần van xin. Bây giờ lại một lần nữa, tội chết trước mắt mà lại được Tử Vy cứu.
Dung ma ma lết tới trước mặt bốn người trẻ tuổi dập đầu liên tục, vừa khóc vừa nói:
- Nô tài xin cảm tạ Tử Vy cát cát, Hoàn Châu cát cát, Ngũ a ca và Phước đại gia, đại ân đại đức của các vị khiến nô tài hổ thẹn vô cùng. Nô tài đã làm biết bao chuyện xấu xa thế mà còn được các vị xin với hoàng thượng tha tội chết, nô tài nguyện kiếp sau sẽ làm thân trâu ngựa để báo đáp lại các vị.
Dung ma ma nói xong, quay qua dập đầu với vua Càn Long nói:
- Bẩm hoàng thượng, Dung ma ma này biết là tội lỗi tày trời, trăm cái đầu cũng không đủ xóa hết tội, nên chẳng có lý do gì để được ân xá. Nhưng nô tài chỉ xin hoàng thượng một điều, nô tài chết nhưng hãy để hoàng hậu nương nương sống. Dung ma ma này chỉ là một nô tài, có chết cũng chẳng ai quan tâm. Nhưng hoàng hậu nương nương là người đầu ấp chăn gối của hoàng thượng, xin người hãy nhủ lòng nghĩ đến mà tha thứ.
Vua Càn Long nhìn Dung ma ma, sự căm ghét vẫn còn đó nhưng lòng khoan dung của Tử Vy đã làm ông xao động, đó là chưa nói cạnh đó còn Kim Bài lệnh tiễn. Chính điều này mới làm ông khó xử, đang phân vân, thì đã nghe thái hậu nói:
- Thôi hoàng đế ạ, đã hứa tha người được thì phải tha thôi.
Vua Càn Long nghe vậy, tuyên bố:
- Dung ma ma, hôm nay ngươi gặp may đấy, vừa được Tử Vy xin tội lại vừa có Kim Bài lệnh tiễn, nên ta không thể không tha chết cho ngươi. Nhưng mà tội ngươi quá nặng tội chết có thể tha, nhưng tội sống thì phải trị!
Rồi vua ra lệnh cho đám thị vệ.
- Người đâu, hãy mang bà ta ra sân sau, đánh một trăm trượng cho ta.
- Dạ.
Ðám thị vệ ứng xong lôi Dung ma ma ra sân sau. hoàng hậu thấy vậy lồm cồm đứng dậy chạy theo. Ðám Yến Tử ngẫm nghĩ, Dung ma ma đã quá già e là không chịu nổi một trăm trượng nên cũng bước theo hầu can thiệp.
o O o
Khi mọi người ra đến sân, thì đã thấy bọn thái giám dùng những tám ván sắp dài trên nền gạch cho phẳng. rồi đẩy Dung ma ma nằm lên, xong có hai thái giám khác tay cầm trượng to đưa cao chờ lệnh.
Dung ma ma nằm dài trên ván phẳng, mặt tái bệch, đợi định đoạt số mệnh chớ không còn là một Dung ma ma quyền uy hét ra lửa ngày nào.
Hoàng hậu loạng choạng bước tới, đưa cao tay lên.
- Hoàng thượng, xin hãy niệm tình! Dung ma ma tuổi cao sức yếu làm sao chịu nổi một trăm trượng, ngay năm mươi trượng e là bà ta đã hồn lìa khỏi xác rồi. Chắc chắn là Dung ma ma sẽ không chịu nổi đâu, hoàng thượng đã đại xá tha chết cho bà ấy, thì xin mở lòng tử bi cho trót luôn, xin hãy tha cho Dung ma ma luôn đi.
Vua Càn Long bực dọc trước sự van nài quá đáng của hoàng hậu.
Tử Vy, Yến Tử, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang đứng đó chứng kiến cảnh trên cũng nghĩ như hoàng hậu nhưng thấy thái độ cương quyết của vua không biết phải nói sao.
Thái hậu cũng yên lặng, chỉ có Vĩnh Cơ, thằng bé cố vùng ra khỏi tay vú em chạy tới trước mặt vua.
- Hoàng a ma, con van người hãy tha cho Hoàng ngạc nương và cả Dung ma ma nữa!
Vua Càn Long quay lại thấy Vĩnh Cơ, nhíu mày hét vú em.
- Vú em đâu, tại sao lại để Thập Nhị a ca ở đây? Hãy mang sang lệnh phi nương nương từ đây về sau. Thập Nhị a ca là con của lệnh phi nương nương, nghe trẫm nói không?
Hoàng hậu nghe vậy giật mình sợ hãi, quay qua chỉ thấy Vĩnh Cơ bị hai bà ma ma khác kéo đi, Vĩnh Cơ cố trì lại khóc.
- Hoàng ngạc nương ơi, Hoàng ngạc nương!
Bấy giờ thì hoàng hậu không dám nghĩ đến Dung ma ma nữa, mà chạy bay về phía Vĩnh Cơ.
- Vĩnh Cơ... Vĩnh Cơ con...
Vua Càn Long hạ lệnh cho hai tay thị vệ cầm trượng.
- Sao không đánh đi, còn chần chờ gì nữa? Đánh!
Hai cây trượng dài liên tục ngã xuống, Dung ma ma đau quá hét lên. Hoàng hậu nghe vậy lại quay qua Dung ma ma, nhưng đã bị các thị vệ đứng gần đó cản lại, lòng đau như cắt.
- Một... hai... ba... bốn...
Tiếng thị vệ đếm theo nhịp đánh.
Rồi tiếng Dung ma ma quằn quại rên la.
- Ối da... ối da... Vạn tuế gia ơi... Xin người hãy khai ân... Xin người hãy để cho nô tài chết một lần hay hơn không... Tử Vy cát cát... Hoàn Châu cát cát... cho nô tài xin lỗi... Nô tài biết mình sai rồi... Xin cát cát hãy nói giúp với vạn tuế gia...
Hoàng hậu thì nước mắt đầm đìa, vừa nhìn Dung ma ma vừa nhìn theo Vĩnh Cơ mà lòng đau như cắt. Người cố vùng vẫy khỏi tay thị vệ và chạy bay đến cạnh Dung ma ma, nằm ngay trên người của người vú già, khiến các tay thị vệ đang đánh phải ngưng lại.
- Hoàng thượng, thần thiếp biết mình đã phạm lỗi nhiều lần tội và không thể tha, thôi thì hoàng thượng hãy mang thiếp và Dung ma ma ra chém cùng một lúc, chứ đừng đánh hành xác Dung ma ma thế này nữa. Tất cả lỗi lầm của Dung ma ma phạm phải đều là vì thần thiếp mà làm Vậy thì hãy để thần thiếp được cùng bà ấy làm bạn nơi chốn suối vàng... Xin đừng đánh nữa, hãy ban cho được chết đi!
Dung ma ma thấy hoàng hậu chạy đến dùng thân đỡ đòn cho mình, cảm kích vô cùng, vừa khóc vừa nói:
Tử Vy thấy vậy cảm động quá, nên bước tới quỳ trước mặt vua.
- Bẩm Hoàng a ma, chiếc kim bài kia giảm được tội tử như vậy có giảm tội đánh không ạ?
Vua Càn Long khoát tay.
- Không được, con đừng có đem cái kim bài kia ra xin tỗi mãi như vậy, Cái mụ già này tâm địa hiểm độc, trẫm không thể không để mụ ta thoát khỏi thọ hình, mụ ta nào có xứng đáng để con cứ đem kim bài ra mà xin tội chứ? Con làm như vậy là mất uy cái kim bài của ta!
Rồi ông ra lệnh cho bọn thị vệ, thái giám.
- Kéo hoàng hậu ra, tiếp tục đánh!
Bọn thái giám bước tới kéo hoàng hậu ra, hoàng hậu vật vã.
- Bẩm Hoàng a ma! Hoàng a ma không cho phép con sử dụng Kim Bài lệnh tiễn nữa, vậy thì trước khi tiếp tục đánh, Hoàng a ma có thể cho con đọc một bài thơ không?
Vua Càn Long ngạc nhiên.
- Đọc thơ à, trong cái giờ phút này mà con vẫn đọc thơ được ư?
- Vâng, xin Hoàng a ma nghe con đọc hết bài thơ rồi đánh, cũng không muộn mà.
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn Tử Vy không biết Vy định trổ nghề gì, còn vua Càn Long thì hiếu kỳ, nên gật đầu nói:
- Ðược, con cứ đọc đi, nhưng phải biết bài thơ của con cũng không cứu được mụ ta đâu.
Tử Vy bình tĩnh nghĩ ngợi, rồi chậm rãi đọc.
Nguyệt dịch tây lâu canh cổ
Ngư phu thu cung chuyển hồi gia
Vũ quá thiên tịnh hề thu
Thiết tượng tức đăng chánh hát trà
Tiều phu đảm sài tảo hạ san
Lặp hộ hoán cẩu thâu lạp xoa
Mỹ nhân hạ liễu thiên thu giá
Du lang cải hỏng mưu sinh nhai
Nhân lão bất khan bảng trùng khổ
Kỳ cầu hoàng thượng nhiêu thứ tha
dịch
Trăng lệch lầu tây trống canh điểm
Ngư phủ xếp lưới quay về nhà
Mưa tan trời tạnh ở chi nữa
Thợ nên tắt lửa uống trà thôi
Tiều phu gánh củi đang xuống núi
Thợ săn gọi chó dẹp cung tên
Người đẹp dẹp đu đang bước xuống
Gã bán dầu kia đã đổi nghề
Người già không thể làm việc nhọc
Cầu xin hoàng thượng tha lão ta
Tử Vy đọc dứt, vua Càn Long còn chưa hiểu ý Tử Vy định nói gì, thì Nhĩ Khang đã bước tới vòng tay thưa:
- Bẩm hoàng thượng, Tử Vy đã liên tục nói đến tám thứ “không đánh” vậy xin hoàng thượng hãy tha cho Dung ma ma đi.
Vua châu mày.
- Cái gì mà tám thứ “không đánh”?
Nhĩ Khang giải thích
- Câu thứ nhất nói là trăng đã về hướng Tây nên không đánh trống canh nữa, câu thứ hai là ngư phủ đã không đánh cá mà quay về, câu thứ ba là hết mưa trời tạnh không cần dù, câu thứ tư là thợ rèn đã tắt lửa nên không đập sắt câu thứ năm là tiều phu đã gánh củi xuống núi nên không chặt cây tiếp, thứ sáu là thợ săn gọi chó về tức là không tiếp tục săn nữa, thứ bảy cô gái không đánh đu tiếp thứ tám anh thợ nấu dầu đã đổi nghề nên không ép dầu nữa.
Vua Càn Long hiểu ra nhìn Tử Vy rồi nhìn Nhĩ Khang chưa biết xử trí ra sao thì Tịnh Nhi bước tới quỳ xuống tâu:
- Bẩm hoàng thượng, một Kim Bài lệnh tiễn cộng thêm một bài thơ “không đánh” con nghĩ như vậy đủ để hoàng thượng cảm động, lòng thành và sự hiền thục của Tử Vy đủ để đánh động trái tim lương tâm của mọi người. Con nghĩ thôi thì hoàng thượng cũng nên vì Tử Vy làm việc thiện một lần nữa vậy.
Vĩnh Kỳ cũng bước tới nói:
- Bẩm Hoàng a ma, con nghĩ Dung ma ma cũng đã ăn ít ra mười mấy trượng rồi, với tuổi tác của Dung ma ma mà nói, hình phạt thế này cũng đã đích đáng.
Yến Tử cũng chen vào:
- Hoàng a ma mọi người đều xin người, thôi thì tha cho bà ta đi, ngay cả con cũng thấy đánh thề này tàn nhẫn quá.
Vua Càn Long nhìn mọi người lại thở dài, khoát tay:
- Thôi được, trẫm chịu thua các ngươi.
Rồi quay sang đám thị vệ ra lệnh:
- Thôi đừng đánh nữa, nếu không cuối cùng trẫm sẽ bị mang tiếng là tàn nhẫn.
Và quay qua Dung ma ma vua nói:
- Này Dung ma ma, cái tấm thân thối tha của ngươi, tạm thời được treo lại đó, lần sau chỉ cần ngươi phạm một lỗi nhỏ, ta cũng cho bầm xác ngươi ra trăm mảnh. Ðến lúc đó dù có mười cái Kim Bài lệnh tiễn, một trăm bài thơ “không đánh” ta cũng không tha, hãy liệu mà giữ lấy hồn.
Dung ma ma nghe vậy, mừng quá lồm cồm bò đến trước mặt vua vừa lay vừa khóc
- Nô tài đã biết lỗi, nô tài hứa từ đây về sau sẽ tu tâm dưỡng tánh, cố làm lại cuộc đời!
Lạy xong quay qua Tử Vy, phủ phục trước mặt nói:
- Tử Vy cát cát, nô tài xin tạ ơn cứu mạng của cát cát, nhờ cát cát mà nô tài không chết, xin tạ ơn... tạ ơn...
Rồi quay qua đám Yến Tử, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Tịnh Nhi Dung ma ma vừa lạy vừa nói:
- Các đại nhân không chấp nhất kẻ tiểu nhân... nô tài xin được dập đầu lạy tạ các vị!
Vua Càn Long trừng mắt nhìn hoàng hậu, phán:
- Chủ tớ hai ngươi hãy quay về Khôn Ninh cung đóng cửa sám hối cho ta!
Hoàng hậu cúi đầu.
- Thần xin tuân mệnh.
Rồi hoàng hậu bước tới dìu Dung ma ma hai người thểu não lết về Khôn Ninh cung, bao nhiêu hào quang ngày nào đã tắt, mọi người nhìn theo mỗi người một tâm trạng, chẳng biết nên vui hay buồn. Nhân quả cuộc đời diễn ra trước mắt.