Tối hôm ấy ở Thấu Phương Trai, Tiểu Yến Tử vẫn còn bực dọc. Cô nàng cứ đi tới đi lui, nghĩ đủ cách để tính xem thế nào giúp lệnh phi chiêu hồi vua Càn Long về. Nghĩ gần nát nước, cuối cùng Tiểu Yến Tử nói:
- Có rồi! Ngày mai ta sẽ trực tiếp đến gặp Hàm Hương công chúa. Khuyên cô ta hãy quay về xứ "Sanh Cương" của cô ta đi. Hừ! làm "thứ phi" có gì sung sướng đâu? Có khi cả năm trời cũng không gặp được mặt vua nữa nè? Trong cung vua cả trăm cung nữ. Nếu cô ta còn không tin, ta sẽ đưa cô ấy đến thăm một vài vị để làm chứng, vậy là hay nhất.
Tử Vy đứng chận trước mặt Yến Tử, nghiêm nghị.
- Tỉ tỉ không được làm thế! Nhĩ Khang đã nói đúng, chúng ta không có tư cách gì can thiệp vào chuyện riêng của Hoàng a ma, mà có can thiệp thì cũng không làm gì được đâu. Vả lại hiện nay bọn ta còn phải đối đầu với thái hậu, rồi còn hoàng hậu nữa, ta còn chưa đứng vững mà ôm đồm quá coi chừng sa lầy, rồi chẳng cứu được ai, mà còn làm hại mình nữa thì khổ!
Tiểu Yến Tử nghe vậy, không những không đồng ý mà còn giận dữ.
- Ngươi rõ là ích kỷ, chỉ biết bảo vệ chính mình mà chẳng nghĩ đến lệnh phi nương nương. Được làm cát cát là ngươi đã hoàn toàn thay đổi, chỉ biết bảo vệ địa vị mình, mà quên sự đau khổ của kẻ khác!
Những lời của Tiểu Yến Tử khiến Tử Vy thấy bị xúc phạm. Vy nói:
- Tỉ tỉ nói vậy là sao? Tỉ tỉ nghĩ oan cho người khác thì có! Tôi nói vậy chẳng qua vì đại cuộc. Làm việc gì đâu thể không suy nghĩ mà làm càn như tỉ tỉ. Lệnh phi nương nương đối với chúng ta chẳng khác mẹ với con. Bà ấy đau khổ, đương nhiên ta cũng đau khổ. Nhưng mà... nhưng mà... Chúng ta giúp gì được đây chứ?
Tiểu Yến Tử cũng lớn tiếng không kém:
- Thà cứ thử đại, còn hơn chỉ ngồi đó mà nhìn.
Tử Vy nghe vậy mặt tái đi, Kim Tỏa thấy vậy bước tới nói với Tiểu Yến Tử.
- Chị Tiểu Yến Tử! Chị lúc nào cũng vậy, khi nổi nóng lên là vãi đạn tùm lum, người nào ở gần cũng bị trúng miểng. Tiểu thơ tôi thật thà, nói năng giữ kẽ. Chị đừng xúc phạm chứ, hãy nghĩ lại đi. Trước kia chị đã chiếm cái địa vị của tiểu thơ, nhưng người có nói gì đâu? Người cũng đâu có thích gì cái danh hiệu cát cát. Chị nói oan người khác, vậy thì chị mới thay đổi đấy!
Tiểu Yến Tử nghe vậy tức giận nói:
- Thôi được rồi, được rồi. Hai thầy trò ngươi cùng phe, làm sao ta nói lại các người?
Tử Vy giậm chân:
- Bây giờ chị muốn đấu với bọn này ư? Chúng tôi đâu phải là kẻ thù của chị? Thật tức chết đi được, chẳng biết phải nói sao chị mới hiểu.
Tiểu Yến Tử thấy Tử Vy giận, cũng thấy hối hận nhưng chẳng biết phải giải thích thế nào. Và giữa lúc tình cảm hai người xuống thấp thế, thì Tiểu Ðặng Tử bên ngoài gọi to vào:
- Hoàng thượng giá lâm!
Cả hai người nghe vậy giật mình. Chưa kịp ra nghênh đón, thì vua Càn Long đã bước vào cửa, phía sau vua là một đám thái giám. Tiểu Yến Tử nghe vua đến, lòng còn giận nên quay mặt đi, không hành lễ gì cả. Còn Tử Vy cũng đang bị người nghĩ oan ức, nên cũng bất chấp tất cả, quay đi. Chỉ có Kim Tỏa, Minh Nguyệt, Thể Hà, là vội phủ phục xuống.
- Vạn tuế gia kiết tường!
Hành lễ xong, bọn họ vội chạy đi lấy nước trà. Vua Càn Long thấy Tử Vy và Tiểu Yến Tử yên lặng ngạc nhiên. Vì từ nào đến giờ chưa có dám lạnh nhạt với mình như vậy. Nhưng không hiểu sao ông lại không giận, mà chỉ tằng hắng một tiếng, rồi nói:
- Này! Hai con a đầu, thấy trẫm đến mà chẳng biết chào hỏi gì cả? Lễ phép để đâu chứ?
Hai cô cát cát vẫn đứng yên Vua Càn Long thấy vậy bước tới gần.
- Thế nào? Hai đứa vẫn còn giận trẫm ư?
Rồi vua bước tới cạnh Tiểu Yến Tử hỏi:
- Tiểu Yến Tử này, trẫm đánh có đau lắm không?
Tiểu Yến Tử vẫn đứng yên không đáp. Vua thở dài:
- Trẫm thừa nhận hôm nay trẫm không được bình tĩnh, nhưng mà các người cũng quá đáng. Tại sao lại chạy đến Bảo Nguyệt lầu? Ðó là hành vi thiếu phép tắc, lại còn lớn tiếng với trẫm nữa chứ! Trong đời trẫm chưa thấy một cát cát nào lại dám lớn lối như vậy. Thôi được, lần này trẫm tha cho đấy, nhưng các ngươi cũng không được giận nữa nhé!
Rồi quay qua Tử Vy:
- Tử Vy!
Tử Vy cúi nhìn xuống, Vua Càn Long lại thở ra:
- Tử Vy, với trẫm con là đứa dịu dàng, hiểu biết nhất. Ban sáng con bảo là “cái thần tượng đầy nhân từ” của trẫm bị biến mất là sao? Con có biết nói vậy là xúc phạm lắm không? Và con có biết lời nói của con cũng khiến “hình ảnh đứa con hiếu thảo” cũng không còn trong trẫm nữa không?
Lời của Vua Càn Long khiến Tử Vy không còn yên lặng, nàng ngẩng lên nhìn vua với cái nhìn oán trách, khiến vua giật mình hỏi:
- Tử Vy, con định nói gì phải không?
Tử Vy nhìn xuống, nói khẽ:
- Tử Vy không dám nói, sợ bị đánh ạ!
- Con làm như ta dữ lắm vậy. Ban nãy là cái tát tai đầu tiên ta đánh một cát cát đấy, ta nào có muốn thế, nhưng ta nghĩ chỉ một lần thôi, nào hãy vui lên đi chứ! Ta chỉ thích Thấu Phương Trai này, vì nó thường tràn ngập tiếng cười...
Tử Vy nhún người, nói:
- Bẩm Hoàng a ma e là tiếng cười đó sẽ không còn nữa ạ!
- Sao lại biến chuyện thành nghiêm trọng như vậy? Ðàn bà rõ là dễ xúc động, mặc dù ta đã đánh Tiểu Yến Tử nhưng sau đó ta đã đến đây an ủi hai người, như vậy còn chưa hài lòng, còn chưa đủ à?
Tử Vy nói:
- Hoàng a ma đã đích thân đến, chúng con vô cùng cảm kích, nhưng mà...
- Nhưng mà sao nữa?
Tử Vy thở dài, tiếp:
- Con còn nhớ, ngày xưa lúc Hoàng a ma đi rồi, mẹ con có viết: “Chờ suốt đêm qua, chờ đến sáng. Mãi đợi mãi chờ hồn cũng tan”. Ðổ phủ đã viết: “Hợp hôn chưa biết giờ, Uyên ương chẳng đơn lẻ. Nhìn tân nhân tươi cười, nào hay cựu nhân khóc.” Cái tâm trạng đó nghĩ lại thấy thật thấm thía.
Rồi ngưng lại một chút, Tử Vy nói:
- Hoàng thượng đã đến đây thăm chúng con cảm kích vô cùng. Có điều lệnh phi nương nương đang ngã bệnh mới là người đáng thăm hơn, chẳng hiểu Hoàng a ma đã sang đấy chưa?
- Thôi, trẫm đã hiểu rồi. Thì ra vì Lệnh phi không khỏe, nhưng tại sao chẳng ai nói cho ta biết chuyện đó cả? Ðược rồi, trẫm khônng chần chờ nữa đâu, trẫm sẽ sang đấy thăm lệnh phi ngay.
Vua Càn Long nói xong, bỏ đi ngay ra cửa Tử Vy lúc đó mới quỳ xuống, nói to:
- Tử Vy cung tiễn Hoàng a ma!!
Tiểu Yến Tử cũng làm theo. Khi vua đã đi rồi, Tiểu Yến Tử nhảy cỡn lên, ôm chầm lấy Tử Vy.
- Tử Vy! Ngươi thật là vĩ đại! Ngươi quá tuyệt vời, vậy mà ta dám nghi oan cho ngươi. Ngươi thật có cách, nhưng mà ban nãy ngươi đã đọc thần chú gì với hoàng thượng vậy. Hay quá. Chỉ nói có mấy câu, mà tác dụng ngay, trong khi ta nói thôi là nói, mà chẳng ăn thua gì. Hôm nào, ngươi dạy ta với nhé.
Tử Vy nhìn Tiểu Yến Tử:
- Bây giờ ngươi hết giận ta rồi chứ?
Tiểu Yến Tử hét:
- Ối trời ơi! Ta lấy tư cách gì mà giận ngươi chứ?
Tử Vy cười, Tiểu Yến Tử cũng cười, khiến những người khác trong phòng đều cười theo. Nhưng rồi Tử Vy lại nghĩ ra điều gì, nói:
- Mặc dù Hoàng a ma đồng ý đi thăm lệnh phi nhưng đó nào phải là ông ấy sẽ không còn đòi lấy Hàm Hương công chúa. Tôi cảm thấy như Hàm Hương công chúa đã chiếm ngự được quả tim của Hoàng a ma rồi, e là chẳng có gì cỏ thể lay chuyển được tình thế.
Tiểu Yến Tử nghe vậy vô cùng thất vọng.
o0o
Ðiều Tử Vy đoán quả là không sai. Chỉ hai tháng sau, vua Càn Long chính thức phong Hàm Hương công chúa là làm “Hương phi”. Thân phận Hàm Hương đã định đoạt. A Lý Hòa Trác bèn lên đường trở về Tân Cương.
Hôm ấy vua Càn Long gọi hai người thân tính nhất của mình là Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang đến.
- Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ, hôm nay trẫm giao cho các ngươi một nhiệm vụ quan trọng.
- Vâng.
- Sáng mai Hương phi sẽ đưa A Lý Hòa Trác ra khỏi thành. Trẫm muốn các khanh hộ tống Hương phi, ta biết hai ngươi có võ công cao cường, phản ứng nhanh nhẹn. Trẫm chỉ tin cậy các ngươi, nhớ chọn thêm mấy tay hảo thủ bảo vệ Hương phi, không được để điều gì sơ xuất xảy ra. Ra đến cổng thành rồi, các ngươi để cho cha con họ chia tay, xong hộ tống quay về ngay, không được mất thời gian. Các ngươi rõ chưa?
Vĩnh Kỳ cúi người:
- Nhi thần tôn chỉ!
Nhĩ Khang làm theo:
- Thần tôn chỉ!
Thế là qua ngày hôm sau, hai người vội dẫn theo binh mã đưa A Lý Hòa Trác và Hàm Hương phi ra khỏi thành. Vẫn là cờ xí nhạc tấu, vẫn người ngựa đủ lễ bộ, nhưng thân phận của Hàm Hương đã khác xưa.
Cờ Ðại Thanh đi trước mở đường, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang dẫn đoàn thị vệ và lính tinh nhuệ hộ tống hai bên, Cả đoàn rầm rộ tiến ra ngoại thành. Trời lạnh âm u, cỏ cây xào xạc. Nhĩ Khang bước tơí nói với A Lý.
- Hoàng thượng có lệnh. Hương phi và A Lý Hòa Trác vương sẽ chia tay nơi đây.
A Lý gật đầu:
- Ðược thôi! Vì có đưa đến đâu, thì cũng là phút chi tay rồi.
A Lý cỡi ngựa đến trước xe Hương phi, Hương phi được Duy Na, và Kiết Na đỡ xuống xe. Hai cha con nhìn nhau, Hàm Hương rưng rưng nước mắt nói:
- Cha ơi! Trên đường về, xin cha hãy cố bảo trọng!
A Lý cũng không tránh khỏi xúc động nói:
- Hàm Hương, con cũng không nên giận cha. Sự hy sinh của con vì đại cuộc, sự hy sinh đó rất xứng đáng. Vì nó sẽ cứu được hàng vạn sinh linh của dân tộc Duy, giúp họ có một cuộc sống hòa bình hạnh phúc.
Rồi ông chợt quỳ xuống trước mặt Hàm Hương nói:
- Cha đại diện cho dân tộc Duy để cảm ơn con.
A Lý nói rồi mọp người xuống lạy Hàm Hương giật mình, vội đỡ cha dậy, nước mắt chảy dài:
- Cha! Tại sao cha lại làm thế, lòng cha thế nào con đã rõ. Cha hãy yên tâm về đi. Sự sinh tồn của dân tộc Duy chúng ta đã là trọng trách của con thì có thế nào con cũng chấp nhận cả.
Hai cha con nhìn nhau trong ánh mắt, vạn lời đã tỏ. Gió ào ào, mây trắng cuốn nhanh. Hai cha con vẫn đứng im bất động. Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ yên lặng đứng hai bên, cảm thông cho cuộc chia tay khó có phút tương phùng này. Nhưng rồi cái gì phải đến cũng đến. Vua A Lý nắm tay Hàm Hương siết mạnh, nói:
- Hàm Hương, hãy cố giữ gìn sức khỏe, cha đi đây.
Nói xong để tránh bịn rịn, ông nhảy lên ngựa, giật mạnh dây cương, phi thẳng. Ðám quân binh Hồi chạy theo cờ xí Tân Cương cuốn thẳng. Hàm Hương đứng như tượng nhìn theo, cảnh trí thê lương, áo phất phơ theo gió, một cuộc chia tay đầy cảm động. Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ đứng yên, không đành lòng hối thúc, mãi đến khi đoàn quân Hồi cũng khuất hẳn nơi chân trời. Bấy giờ Vĩnh Kỳ mới quay qua Nhĩ Khang:
- Thôi hối thúc bà ấy về được rồi chứ?
Nhĩ Khang lòng đầy cảm thông nói:
- Bây giờ tôi mới hiểu được thơ Lý bạch “khoát tay hồn gởi theo xa, xa xa tiếng ngựa hí”. Thôi thì để bà ta đứng thêm một lúc đi!
Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên có tiếng hét to. Rồi một tốp người Hồi với trang phục màu trắng trùm kín người, xuất phát từ phía sau cổng thành, phóng nhanh ra về phía Hàm Hương. Dẫn đầu là Mông Đan chỉ lộ ra đôi mắt sáng lóng lánh, các tay khác lo đối phó với Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang. Mông Ðan nói với Hàm Hương bằng tiếng Hồi:
- Ðây là cơ hội cuối cùng của chúng ta! Em hãy đi với anh đi!
Hàm Hương nhìn qua thấy Mông Đan, giật mình. Trong khi Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang lấy gươm ra vừa ứng chiến vừa ra lệnh:
- Tất cả hãy cố bảo vệ Hương phi nương nương!
Rồi Nhĩ Khang cố sức đánh văng tay người Hồi đang ứng chiến với mình. Phi thân về phía Hàm Hương, lia đao tới trước Mông Đan. Ðan trong lúc mai phục đã trông thấy người theo hộ tống Hàm Hương lại là người đã gặp ở Hội Tân Lầu, nên biết là cuộc chiến này sẽ lành ít dữ nhiều. Nhưng đây là cơ hội cuối cùng. Nếu không chàng sẽ mãi mãi không có Hàm Hương nữa. Vì vậy, vừa ứng phó với Nhĩ Khang, Mông Đan vừa giữ chặt tay Hàm Hương. Nhưng đánh với Nhĩ Khang đâu phải đơn giản, nên trong một phút căng thẳng. Hàm Hương đã tuột tay ngã lăn dưới đất. Mông Đan không dành để mất Hàm Hương, chàng quay lại kéo người yên lên thì Nhĩ Khang đã phóng tới đá một đá trúng vào người Ðan. Vĩnh Kỳ đối phó với những tên còn lại. Chỉ một lúc đã hạ được hai tên. Kỳ vừa đánh vừa hét:
- Bằng mọi giá phải bảo vệ cho được Hương phi nương nương, không được sơ sót!
Ðám thị vệ được lệnh, tiến tới vây kín hai người. Nhĩ Khang sau khi trao đổi mấy miếng đòn của Mông Đan, chợt thấy lối đánh khá quen thuộc, nên hỏi:
- Ngươi là ai?
Mông Đan yên lặng, chỉ đánh không đáp. Vĩnh Kỳ sau khi hạ được hai tên, trao hai tên còn lại cho đám thị vệ, còn mình phóng về phía Nhĩ Khang, định kết thúc trận chiến cho sớm. Vĩnh Kỳ múa kiếm xông đến. Mông Đan đối phó với Nhĩ Khang đã mệt, bây giờ thêm một Vĩnh Kỳ làm sao ứng phó nổi, nên “toạt”! một cái lưỡi kiếm của Vĩnh Kỳ đã xé rách lớp vải trước ngực của Mông Đan. Vết thương cũ đã bị băng kỹ cũng lòi ra. Mông Đan còn chưa kịp xoay sở, thì mũi kiếm thứ hai đã bay tới kéo “toạt! ” tay áo. Máu lại rỉ tiếp:
Hàm Hương thấy vậy tái cả mặt, kêu lên:
- Mông Đan! Ðừng có nghĩ đến em nữa! Hãy đi đi, em van anh mà!
Lời của Hàm Hương làm Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ không hẹn kêu lên:
- Mông Đan đây ư?
Họ ngưng tay lại, nhưng Mông Đan đã thừa cơ múa kiếm xông lên. Nhĩ Khang nhảy qua tránh và hét:
- Mông Đan! Nếu thật là ngươi thì đừng có chiến đấu nữa vô ích. Bọn tôi ra ngoài nầy đều đã chuẩn bị kỹ càng. Thuộc hạ đi theo đều là cao thủ võ lâm. Ngươi không thể kháng cự lại đâu, hãy đầu hàng đi!
Lúc đó hai tay trợ thủ còn lại của Mông Đan đã bị các thị vệ đánh hạ. Vĩnh Kỳ nói:
- Mông Đan! Các thủ hạ của ngươi đã buông kiếm cả rồi. Trên người ngươi thương tích còn đó, nếu không đầu hàng chẳng lẽ đợi ta giết ngươi ư?
Mông Đan quay qua, thấy tất cả thủ hạ đều nằm hết, biết là không còn cách nào cả, nhưng chẳng lộ vẻ khiếp sợ. Vĩnh Kỳ kề gươm sát cổ Mông Đan.
- Mông Đan! Còn gì mà không chịu thua đi!
Mông Đan gỡ khăn che mặt, ngẩng cao đầu lên nói:
- Hai ông bạn, làm ơn giết tôi đi! Mông Đan này chỉ muốn được chết thôi, không còn thiết sống nữa!
Hàm Hương vội vã chạy tới quỳ trước mặt Vĩnh Kỳ, và Nhĩ Khang dập đầu nói:
- Hàm Hương nầy xin các người, hãy tha mạng cho anh ấy, Hàm Hương sẽ cảm ơn vô cùng!
Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ giật mình, vội tránh qua một bên, Vĩnh Kỳ nói:
- Hương phi nương nương! Tôi chỉ là a ca, nương nương lại là vợ của hoàng thượng. Xin nương nương đừng làm vậy, thất đức lắm.
Nhĩ Khang cũng nói:
- Nương nương hãy đứng dậy đi, tôi cũng chỉ là ngự tiền thị vệ, nương nương làm thế, bọn thị vệ trông thấy còn gì là thể thống?
Hàm Hương vẫn quỳ đó, mặt ngước lên cầu xin:
- Tôi là người Hồi! Dù người Mãn các anh có luật lệ thế nào, tôi cũng xin biểu lộ sự thành khẩn của mình bằng cách quỳ đây. Tôi xin các anh hãy buông tha cho anh ấy, nếu không xin hãy giết chết luôn cả hai tôi, rồi làm ơn đưa cả thi thể hai đứa về cố quốc, chỉ có một trong hai cách đó.
Ngay lúc đó chợt Mông Đan đưa gươm lên định tự xử, nhưng Nhĩ Khang đã đề phòng nên ra tay lẹ hơn. Ðánh thẳng vào đầu Ðan, làm Ðan bất tỉnh, trong khi Vĩnh Kỳ cướp gươm trên tay người bạn Hồi. Mông Đan bị cú đánh của Khang, ngã ra bất tỉnh. Máu từ vết thương cũ vẫn tiếp tục thấm ướt người. Vĩnh Kỳ nhì Khang, sự việc xảy ra khiến cả hai bàng hoàng. Kỳ hỏi:
- Thế nào? Chúng ta mang hắn về gặp Hoàng a ma chứ?
Nhưng Hàm Hương đã bước tới ôm chầm lấy Mông Đan, khóc nức nở. Bây giờ Mông Đan như đã tỉnh, nhưng vẫn nằm yên. Hàm Hương dùng khăn lau đi những vết máu trong người Đan, buồn bã nói:
- Người Hồi chúng tôi thường hay ví von tình yêu thế này: “chàng là gió, em là cát. Giò nổi lên mang cát bay cao. Gió đến đâu cát mang đến đó. Vượt thiên sơn đến tận chân trời...” giữa tôi và Mông Đan cũng vậy, chúng tôi cùng lớn lên ở một nơi. Mông Đan là gió, còn tôi là cát...
Nhĩ Khang nghe vậy, bàng hoàng nhìn Kỳ:
- Ðiều họ nói khác nào “nguyện làm chim cùng bay lên trời” hoặc là “cây liền cành trên đất, của chúng ta đâu (Tại thiên nguyện tác tỵ dực điểu, tại địa nguyện kết liên lý chi)?
Vĩnh Kỳ cũng rất xúc động. Nhĩ Khang cúi xuống nói nhỏ với Mông Đan:
- Thôi bây giờ ngươi hãy nằm yên giả chết, đợi bọn này đi rồi, thì quay về Hội Tân Lầu ngay nhé. Liễu Thanh, Liễu Hồng sẽ chữa trị và giúp che giấu ngươi. Còn bọn ta phải đưa Hương phi nương nương về cung, nếu không hai ta cũng sẽ chết. Nhớ đấy! Hãy gắng mà bảo trọng. Người Trung quốc có câu “giữ cây rừng xanh mãi, không sợ thiếu củi đốt”. Mong rằng rồi chúng ta sẽ có ngày gặp lại nhau.
Nói xong Nhĩ Khang đứng dậy, đá nhẹ một đá lên người Mông Đan, nói lớn:
- Giải quyết xong bọn thích khách rồi!
Vĩnh Kỳ qua qua đám thị vệ.
- Nương nương bình an chẳng sao cả, may quá! Thôi các ngươi hãy hộ giá nương nương về cung đi!
- Ngũ a ca! Chúng ta có cần mang xác những tên này về cung không?
Vĩnh Kỳ gạt phăng:
- Hộ tống nương nương về cung quan trọng hơn, còn những cái xác này mặc đó!
Hàm Hương vẫn bịn rịn không muốn xa Mông Đan. Nhĩ Khang sợ để kéo dài, mọi chuyện sẽ đổ bể nên vội kéo tay Hàm Hương lên xe. Duy Na và Kiết Na đỡ lấy Hàm Hương, dùng tiếng Hồi nói một tràng gì đó. Hàm Hương mới yên lặng:
Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ phóng lên ngựa, kéo dây cương.
- Ði nào!
Xe ngựa chạy trước, bọn tùy tùng theo sau, cờ xí vẫn bay phất phới. Vĩnh Kỳ quay qua hỏi Nhĩ Khang:
- Về nhà phải nói thế nào đây? Ban nãy biết bao người đã nhìn thấy, chẳc không thể nói dối được!
Nhĩ Khang suy nghĩ rồi quyết định:
- Ðược rồi để tôi lo cho!
Trở về cung Nhĩ Khang, và Vĩnh Kỳ đến gặp vua. Vua Càn Long đã nghe tường trình sơ lược sự việc. Trừng mắt nhìn Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang hỏi:
- Chuyện thế nào? Các người nói lại ta nghe xem?
Nhĩ Khang ung dung:
- Bẩm Hoàng a ma. Sau khi A Lý Hòa Trác đi rồi, thì chợt có mấy người Hồi chạy đến định cướp lấy Hương phi nương nương. Sau một cuộc chiến ác liệt, thần và Ngũ a ca đã đánh lui cả bọn chúng!
Vua Càn Long nhíu mày:
- Đánh lui! Nghĩ là sao? Tại sao không bắt sống chúng về đây hỏi cho ra lẽ?
Nhĩ Khang nói:
- Thần đã hỏi được rõ ràng!
Vua Càn Long nghi ngờ:
- Ngươi bận đánh nhau, làm sao hỏi việc được?
Nhĩ Khang nhìn vua, chậm rãi:
- Thần nghĩ lần này A Lý Hòa Trác đến Bắc Kinh với đầy đủ thiện ý. Chuyện hiến dâng Hương phi nương nương cho hoàng thượng tỏ rõ điều đó. Nếu bây giờ vì chuyện có người định cướp Hương phi mà ta lại dấy binh đao, thì rõ là không phải khoét sâu thêm thù hận dân tộc mà thôi. Vả lại đó cũng không phải là chủ ý của A Lý Hòa Trác. Riêng những tay hành thích đó thần đã tự ý thả họ rồi.
Vua Càn Long giận dữ, vỗ bàn:
- Tại sao ngươi lại hành động hồ đồ như vậy. Thả bọn tội phạm đi? Tại sao? Hắn muốn gì? Từ đâu đến? Hắn cướp Hương phi để làm gì? Ngươi thả hắn? rồi làm sao điều tra? Ngươi điên rồi ư?
Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang thấy vua nổi giận đều quỳ xuống. Vĩnh Kỳ nói:
- Xin Hoàng a ma bớt giận Nhĩ Khang làm vậy là có lý của anh ấy.
Vua trừng mắt nhìn Nhĩ Khang.
- Lý do gì chứ?
Nhĩ Khang nhìn lên thành khẩn:
- Hoàng thượng, gã người Hồi kia đã chiến đấu một cách anh dũng, dù bị thần và Ngũ a ca đánh thương tích khắp mình, vẫn không chịu thua. Ðúng ra thần đã bắt sống hắn mang về đây. Nhưng vì Hương phi nương nương đã quỳ xuống hết lòng năn nỉ, xin tha mạng cho hắn. Nương nương nói, người Hồi đã từng nói mấy điều sau, mà nếu dịch sang tiếng Hán thì như thế này “chàng là gió, thiếp là cát. Gió mang cát bay. Gió đi đâu cát theo đó. Gió vượt thiên sơn, cát cũng vượt cả thiên sơn. Cái gã Hồi phạm tội kia là bạn của Hương phi từ nhỏ. Hắn là gió, còn Hương phi là cát...
Vua Càn Long nghe nói giật mình. Vĩnh Kỳ cũng không ngờ Nhĩ Khang lai nói thật như vậy, ngẩn ra nhìn Khang. Nhĩ Khang lại tiếp:
- Bẩm hoàng thượng! Sau khi nghe nương nương nói như vậy, thần không nỡ bắt kẻ phạm tội về đây. Thần nghĩ, hẳn hoàng thượng cũng không muốn để Hương phi hận mình suốt đời. Vì nếu bắt gã kia về đây, thế nào hắn cũng sẽ chết. Lúc đó mối thù trong lòng Hương phi nương nương sẽ mãi không nguôi. Vì vậy thần cả gan tự chủ, tha cho hắn! Có điều, bị trọng thương như vậy, hẳn hắn cũng không sống được lâu đâu.
Vua Càn Long nhìn Nhĩ Khang, cảm thấy như vừa gặp cơn chấn động mạnh, yên lặng không nói gì cả.