Tối hôm ấy Yến Tử không làm sao ngủ được vì quá phấn khởi, cô nàng cứ đi đi lại lại trong phòng, lẩm bẩm:
- Tôi không hoàn toàn là đứa mồ côi, tôi còn có một ông anh... Đó là Tiêu Kiếm! Tiêu Kiếm là anh của tôi. Biết anh ấy đã lâu, sao chuyện đó lại không nghĩ tới... ha ha... vậy là ta còn có một người anh, ta có một người anh vậy mà không biết.
Tử Vy Liễu Hồng lúc đó mới chợp mắt đã bị Yến Tử dựng dậy, thấy thái độ điên khùng như vậy của Yến Tử không dằn được nói:
- Ðã nửa đêm nửa hôm rồi, sao còn chưa ngủ? Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.
Yến Tử lắc đầu.
- Tôi không sao ngủ được!
- Tại sao?
- Vì tôi có một người anh.
- Có một người anh với chuyện ngủ, nào có quan hệ gì?
- Có được người anh rồi, tôi không dám ngủ.
- Chị nói gì, bọn này chẳng hiểu gì cả?
Yến Tử đáp.
- Vì tôi có nhiều kinh nghiệm lắm rồi, nhiều sự việc không có phần tôi, tôi không đáng được hưởng. Vì vậy nếu tôi mà đi ngủ, khi giật mình tỉnh dậy, có thể phát hiện ra đó chỉ là một giấc mơ. Vì vậy tôi không muốn đi ngủ, để sự việc đó mãi mãi sẽ là sự thật.
Nói xong, Yến Tử quay qua nhìn Tử Vy cười:
- Tử Vy, ta nói cho người biết, ta tuy là không có cha, không có mẹ, nhưng ta có được một người anh ruột, người biết chuyện đó không?
- Biết rồi, biết rồi, khổ lắm - Tử Vy nói - đã suốt đêm nghe chị cứ lẩm bẩm, lải nhải chuyện này, ai cũng thấy đầy lỗ tai, nhưng không nói ra để chị vui thỏa thích. Nhưng bây giờ đã quá khuya chị lên giường ngủ đi! Tôi bảo đảm với chị là thức dậy anh Tiêu Kiếm vẫn còn mà.
Yến Tử sợ mọi người nghe thấy vội cản lại.
- Đừng kêu, đừng kêu lên chứ, ngươi làm vậy thánh thần nghe thấy, rồi lấy lại ông anh của ta rồi sao?
Liễu Hồng lắc đầu.
- Cái mụ này điên rồi? Bắt đầu lẩm ca lẩm cẩm rồi. Nhưng không ngủ phải để người khác ngủ nữa chứ?
- Chuyện khác à, ờ Tiêu Kiếm có một đứa em gái, đó là ta.
Tử Vy thấy hết chịu nổi rồi, ngã xuống giường, chùm chăn lại, không dám nghe tiếp.
o O o
Cũng trong đêm đó, Tiêu Kiếm cũng không ngủ được. Và khi trời vừa tờ mờ sáng, anh chàng đã đưa Yến Tử lên một ngọn đồi gần nhà, vừa đến nơi, Yến Tử đã sốt ruột nói:
- Hãy kể cho em nghe chuyện về cha mẹ đi, em sốt ruột lắm!
Tiêu Kiếm đành kể:
- Cha chúng ta tên là Phương Hoài, là một người văn võ song toàn, thi tứ ca phú ông đều thông suốt, vì là người xuất chúng, nên tính tình hết sức cao ngạo, không khỏi bị nhiều người ganh ghét.
- Cái gì mà xuất chúng? Cao ngạo?
- Có nghĩa là tự phụ, khinh thường, tóm lại cha chúng ta là người rất tuyệt vời. mẹ chúng ta cũng là người đàn bà đảm đang, yêu chồng, xuất thân là người khuê cát. Gia đình chúng ta có rất nhiều của cải, ruộng đất, nghĩa là rất giàu có. Nhưng bây giờ thì mọi thứ không còn gì cả, vì cha mẹ mất đi là mọi thứ cũng mất theo.
Yến Tử nôn nóng.
- Thế kẻ thù của chúng ta là ai, tên gì, anh nói thù đã trả, mà trả bằng cách nào vậy, nói đi, đừng gạt em, nếu chưa trả em cũng quyết trả cho xong.
Tiêu Kiếm nhìn Yến Tử nhìn rất lâu mới nói:
- Yến Tử này, từ ngày biết em anh đã học được rất nhiều điều tốt. Bản chất ngây thơ nhiệt tình của em, rồi sự yêu đời. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, khó khăn cách mấy vẫn thấy em cười, cái thái độ của em làm nhưng người chung quanh quên khổ vượt khó theo. Ðó là một việc rất đáng trân trọng, nó sẽ giúp em vượt qua nhiều nỗi khó khăn. Bây giờ anh và em đã nhìn nhau, anh nghĩ để giữ gìn cái thiên tính đáng quý đó, không để nó mất nên tạm thời anh gát chuyện báo thù kia qua một bên, cha mẹ chúng ta mất trên mười chín năm rồi, sự căm thù theo thời gian cũng đã phôi pha. Anh nghĩ tốt nhất, đừng để em vướng vào chuyện thù hận đó.
- Nhưng mà... nhưng mà em muốn biết kẻ thù giết cha mẹ chúng ta, đã bị anh thanh toán chưa?
- À... anh chưa giết, vì... khi anh biết được sự việc đó thì kẻ thù kia không còn trên cõi đời này, hắn đã chết.
Yến Tử có vẻ tiếc rẻ.
- Hừ... chết rồi à? Sao chết dễ dàng như vậy, nhưng mà...
- Hãy tin anh, Yến Tử. Ðó là một mối thù không cần phải trả, mọi thứ đã kết thúc, nó đã qua rồi.
- Nhưng mà...
Tiêu Kiếm cắt ngang.
- Không có nhưng gì cả. Bây giờ em hãy lại đây xem thanh kiếm tổ truyền, cha đã sử dụng nó thường xuyên. Vì là kiếm của gia tộc, nên trên võ kiếm có khắc cả đồ án của gia tộc ta.
Yến Tử cầm kiếm lên ngắm nghía, cảm động nói:
- Còn nhớ lần đầu tiên gặp anh, em đã tinh nghịch đoạt kiếm chạy, lúc đó em đâu có biết đây là kiếm mà cha thường dùng, là kiếm của gia đình ta.
Tiêu Kiếm có vẻ xúc động nói:
- Vâng, hôm đó khi bị em cướp đoạt kiếm, anh đã nghi em chính là em ruột anh. Lòng vô cùng xúc động, nhưng khôang biết làm sao nhìn em mà cũng không dám nhìn, đành đùa với em, làm trò với em thấy em cười đắc ý, anh cũng vui.
- Thì ra anh đã đùa với em, có nghĩa là anh đã xử sự tốt với em từ đó.
Rồi ngắm nghía cây kiếm, Yến Tử nói:
- Cây kiếm đẹp quá, hoa văn trên đó càng đẹp!
Tiêu Kiếm đáp:
- Cha của chúng ta với thanh kiếm này, uy trấn Giang Nam không có đối thủ. Kiếm pháp của nhà ta vì vậy mà vang lừng khắp phía Nam. Người ta gọi đó là “Phương gia kiếm pháp” để khi nào cuộc xống của chúng mình an định hẳn, anh sẽ lần lượt truyền hết cho em. Trong cơ thể em có dòng máu họ Phương chúng ta, thì chắc chắn học võ không khó lắm. Lúc trước vì nhiều nguyên do, nên em chẳng có món nào học đến nơi đến chốn cả, bây giờ cái gì cũng không ra hồn. Nhưng đừng lo, rồi anh sẽ chỉnh đốn lại, từ từ dạy em, từ dễ đến khóc, để em sẽ là một nữ hiệp khách tài năng. Nên nhớ còn cái nhà họ Phương đều phải là cao thủ.
Yến Tử nghe vậy mắt chớp chớp nói:
- Thật ư? rồi anh sẽ dạy em chứ?
- Đương nhiên rồi, không dạy em thì anh dạy ai nào? Anh nhất quyết phải dạy em mới được!
Nói rồi Tiêu Kiếm móc trong người ra cây tiêu, tiếp:
- Đây là nhạc khí chẳng rời thân của cha nữa đây, nghe lời truyền tụng, thì cha ta mỗi lần cất tiếng tiêu lên là chim trong đồng nội thẩy đều hội tụ đến để nghe giống như mùi hương trên người Hàm Hương đã hấp dẫn bướm bây đến vậy đó.
Yến Tử nghe vậy, đưa tay lên sờ tiêu.
- Em cũng muốn học thổi tiêu nữa.
- Được, nếu chúng ta thoát được sự truy đuổi của quan quân triều đình, an cư lập nghiệp thì cái gì em muốn anh đều dạy cho em cả.
Yến Tử nghe vậy vô cùng cảm động.
- Em thật không ngờ, em lại có một người cha siêu đẳng như vậy. Hai mươi tuổi đến nơi rồi, mà em chẳng biết gì cả.
Nghĩ ngợi một chút Yến Tử nói:
- Anh Tiêu Kiếm, tất cả những điều anh nói đều thật cả chứ? Chẳng phải em đang nằm mơ, em có một gia đình ngon lành. Cha giỏi, anh cũng giỏi, tất cả những điều anh nói đó đều thật.
Tiêu Kiếm nói to, tiếng nói vang vang núi rừng.
- Thật chứ sao không thật, đây không phải chuyện nằm mơ. Em là em ruột anh đấy được chưa?
Yến Tử nghe vậy, cũng nói to:
- Cha mẹ ơi! Cuối cùng rồi con cũng được đoàn viên với anh của con, hai đứa con đang đứng cạnh nhau ở đây này, cha mẹ có nhìn thấy không? Con rất cảm ơn cha mẹ đã cho con một người anh tuyệt vời như anh Tiêu Kiếm đây. Con mừng quá, con thật hạnh phúc, con muốn hét to lên cho mọi người biết, cha mẹ hiểu không?
Tiêu Kiếm thấy Yến Tử như vậy vô cùng cảm động, và chàng quyết định ngay. Bất cứ tình huống nào, có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì hạnh phúc của Yến Tử cũng là mối lo hàng đầu của chàng.
o O o
Hôm ấy mọi người ra phố để ngắm cảnh thành Nam Dương, Yến Tử từ ngày biết mình là em ruột Tiêu Kiếm, líu lo như chim sáo. Không kềm chế được niềm vui trong lòng, Yến Tử gặp ai cũng nói:
- Này chị, chị có biết không, tôi cũng có họ tên đàng hoàng, tôi có cả một ông anh ruột nữa.
Nhiều người nghe Yến Tử nói chưng hửng họ tưởng thần kinh của Yến Tử có vấn đề.
- Yến Tử này, hãy bình tĩnh một chút chứ, bằng không có người sẽ tưởng là ngươi điên đấy.
Yến Tử quay qua nhìn Tử Vy cười.
- Tử Vy, ta có họ tên đàng hoàng, ta cũng có cả một ông anh ruột nữa.
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi! Câu này tôi đã nghe hàng trăm bận rồi.
Tử Vy nói, Liễu Hồng cũng nói:
- Thôi được, thôi được, mi muốn nói, nói trong phòng ta nghe là đủ, chứ ra đường cứ nói thế này, không ổn đấy.
Yến Tử quay qua kéo lấy tay Liễu Hồng.
- Liễu Hồng, ta nói cho biết...
Liễu Hồng cắt ngang:
- Chuyện mi có họ tên và cả chuyện có một ông anh ruột chứ gì?
Yến Tử cười lớn:
- Ðúng rồi, đúng rồi!
Rồi quay qua Vĩnh Kỳ:
- Vĩnh Kỳ, anh không ăn hiếp em được nữa đâu, vì em đã có một ông anh.
Vĩnh Kỳ đưa tay lên sờ trán Yến Tử rồi nói:
- Ừ, anh nào dám ăn hiếp em, nhưng mà em có nóng đầu không? Anh lo quá, suốt mấy ngày qua em chỉ nói bao nhiêu câu đó, em không thấy mệt à?
- Không, không mệt!
Yến Tử đáp, rồi quay qua Nhĩ Khang.
- Nhĩ Khang, anh biết không?
Nhĩ Khang cười:
- Thôi, thôi Vĩnh Kỳ, ngươi mau đưa cô ấy đi chữa bệnh đi, coi chừng nguy to đấy.
Tiêu Kiếm cảm động ôm lấy Yến Tử.
- Yến Tử, em khiến anh cảm động quá. Nếu sớm biết thế này, anh đã nhìn em sớm hơn rồi. Thôi được, bao nhiêu đó đủ rồi! Em đừng làm vậy nữa, người ta sẽ tưởng em điên mất!
Và như vậy, chuyện Tiêu Kiếm và Yến Tử nhận anh em đã khiến mọi người đều vui vẻ. Chỉ có Nhĩ Khang là có vẻ hạn chế, sự khách quan khiến Khang nảy sinh nhiều câu hỏi. Nhìn lại sự việc, Nhĩ Khang cảm thấy có nhiều điều bất an, nhưng sự lo lắng đó chỉ để trong lòng, chàng chỉ đặt câu hỏi với Tử Vy.
- Em có nhận ra không? Điều Tiêu Kiếm nói có nhiều chỗ không ăn khớp, có thể vì anh ta chỉ mới nói cho chúng ta biết có một phần. Còn cái phần kia “cái mối thù” mà anh ta mang theo thì chẳng thấy đá động đến. Một là “quên” hay là chẳng muốn cho ta rõ, chẳng biết là sau Tiêu Kiếm có nói lại cho Yến Tử biết không? Hiện giờ kẻ thù của họ là ai? Ta chẳng hề biết, hay vì chúng ta không liên can đến, nhưng chẳng hiểu sao vấn đề này lại khiến anh thấy bất an!
Tử Vy ngạc nhiên.
- Bất an, tại sao? Chẳng phải Tiêu Kiếm đã nói rồi ư, chuyện thù hận đã báo rồi mà. Có một vấn đề quan trọng hơn, anh ta chẳng kéo Yến Tử vào chuyện thù hận đó thì đã tốt rồi.
Nhĩ Khang nghĩ ngợi.
- Chẳng hiểu sao anh thấy Tiêu Kiếm có vẻ khó hiểu thế nào đó, em thử nghĩ lại coi. Chẳng phải Tiêu Kiếm nói “đó là mối thì chẳng đội trời chung?” Vậy thì vấn đề nào có đơn giản, mối thù này lại có liên can đếp thưở thiếu thời của hai anh em. Một cuộc tàn sát đẩm máu mà cha mẹ đã biết trước, đến độ phải sơ tán cả con cái. Một đứa cho về phương Nam, một đứa đưa lên phương Bắc, lúc đó gia đình họ hẳn là nguy khốn thập phần!
Tử Vy gật đầu.
- Anh nhận xét đúng đấy, Tiêu Kiếm chắc có điều còn giấu, nhưng tại sao phải giấu bọn mình. Tình cảm của chúng mình với Yến Tử chẳng phải như chị em một nhà rồi ư?
- Đúng, nếu đứng trên diện lý trí mà xét, thì khi bọn mình đã coi Yến Tử là người một nhà, thì Tiêu Kiếm phải không có gì mà giấu bọn mình nữa, nhưng tại sao thái độ anh ta kỳ quặc thế?
- Vâng, rõ là kỳ quặc.
- Vì vậy, nếu có cơ hội thuận tiện, là anh sẽ bằng mọi giá kéo Tiêu Kiếm tách riêng, hỏi cho ra lẽ.
o O o
Tối hôm ấy, trời trăng sáng.
Tiêu Kiếm với một tâm trạng hưng phấn, đang ngồi trong nhà nghỉ ở hoa viên độc ẩm. Một bình rượu và dĩa thức nhắm, Tiêu Kiếm vừa uống rượu vừa thổi sáo. Ðang trong tình trạng an nhiên đó, thì Tử Vy và Nhĩ Khang xuất hiện, Tử Vy vừa thấy Tiêu Kiếm đã nói:
- Trăng sáng mà tiếng tiêu cũng hay, sự việc làm tôi liên tưởng đến mấy câu thơ “mấy lúc dưới hoa ngồi thổi sáo, lầu cao rung động tiếng lòng ai. Hình như cảnh chẳng như ngày cũ, ai kia sương gió lòng ngẩn ngơ”. Phải không?
Tiêu Kiếm đặt tiêu xuống.
- Tử Vy, cô tài khí hơn người, một bụng thơ văn như vậy trên đời quả hiếm thấy. Cô và Nhĩ Khang, đúng là xứng đôi.
Tử Vy đỏ mặt.
- Anh quá khen làm tôi phát ngượng, người tài hoa như anh mới đáng ngợi khen. Anh biết không, lúc ở “Hồi Ức thành” tôi đã một lần bị xấu hổ. Bao giờ đến đó gặp Tịnh Nhi thì sẽ hiểu ngay, cô ấy mới thật là người “một bụng thơ văn, tài trí hơn người” cô ấy vượt trội hẳn tôi.
Tiêu Kiếm tò mò:
- Vậy ư?
Tử Vy nói tiếp.
- Ở trong “Hồi Ức thành” có rất nhiều phụ nữ, phải nói đấy là thế giới của phụ nữ. Trên có thái hậu, dưới có phi tần, và các cung nữ, nơi tập họp nhiều gái đẹp và cao quý. Nhưng với tôi thì vượt trội hơn cả phải nói là Tịnh Nhi, cô ấy vừa đẹp, vừa cao quý nhất trong tất cả.
Tiêu Kiếm có vẻ nghi ngờ.
- Theo tôi, thì trên đời này những người đạt được cả hai yếu tố đó chỉ có cô và Yến Tử thôi.
- Tại anh chưa gặp Tịnh Nhi hôm nào rảnh tôi sẽ nói chuyện về cô ấy cho anh nghe. Vì nếu không có cô ấy thì hôm nay anh và Yến Tử đã không có cơ hội nhận nhau, chúng tôi cũng không còn sống. Lúc sống ở trong cung, bọn này đã được Tịnh Nhi giúp đỡ rất nhiều, bên ngoài lại có anh, bọn này thật hữu duyên chẳng quen biết gì mà được nhiều người giúp đỡ tận tình như vậy.
Nhĩ Khang chỉ cần nghe Tử Vy nhắc đến Tịnh Nhi là thấy nhột, nên giả vờ tằng hắng một tiếng rồi hỏi
- Tử Vy, hình như em đã đi hơi xa đề tài rồi đấy.
Tiêu Kiếm là người rất mẫn cảm, nên nhìn hai người nói:
- Hình như hai người đặc biệt đến đây là ý muốn tìm tôi, có chuyện gì muốn nói chăng?
Tử Vy thành thật.
- Đúng thế, rất may là Yến Tử đã ngủ rồi nên chúng tôi đến đây, chỉ để tìm hiểu câu chuyện về anh.
- Chuyện gì?
Nhĩ Khang nhìn thẳng Tiêu Kiêm.
- Chuyện về kẻ thù đã giết cha anh đấy, có thể cho chúng tôi biết người ấy là ai không?
Tiêu Kiếm nghe hỏi giật mình, liếc nhanh về phía Nhĩ Khang và Tử Vy.
- Hay lắm, chẳng giấu diếm gì được với các người về điều này, kẻ thù tôi là ai ư? Cả Yến Tử cũng đã hỏi mà tôi nào có trả lời, làm sao các vị đám tin là tôi sẽ nói thật cho các vị biết.
Nhĩ Khang thẳng thắn.
- Tình cảm của chúng ta đã sáng tỏ hơn cả anh em ruột thịt, thì có gì mà phải giấu diếm. Tôi biết mối cựu thù cha anh chưa trả, nhưng vì anh không muốn Yến Tử phải lo lắng nên không nói ra. Phải chăng vì kẻ thù của anh hiện nay là một kẻ rất có uy quyền, nên chỉ khi nào anh đã làm cho cuộc sống của Yến Tử ổn định, mới liều thân đi báo thù. Nếu thật sự là thế, thì xin anh cứ nói cho bọn này biết, còn hơn là đè nén trong lòng, khổ lắm chứ. Hãy tin tôi và Tử Vy.
- Thú thật chuyện này rất quan trọng, tôi không thể nói cho mọi người biết. Có những bí mật mà con người chỉ có thể giữ kín trong lòng, khi nhận thấy nó sẽ tổn hại đến người khác. Vì vậy nếu quý vị đã coi tôi là bạn thì tốt nhất hãy để cho tôi có quyền giữ kín nó chứ?
Nhĩ Khang không buông tha.
- Theo tôi, anh chẳng chịu nói cho bọn này nghe chỉ vì một nguyên nhân duy nhất thôi.
- Nguyên nhân gì?
Nhĩ Khang chậm rãi.
- Kẻ thù của anh có mối quan hệ quan trọng với bọn tôi.
Tiêu Kiếm nghe nói giật mình, nhưng rồi lấy lại bình tĩnh rất nhanh, thản nhiên cười lớn:
- Ha ha! Ha ha! Các người cứ đoán mò, nghĩ ngợi rồi đặt điều thì giỏi. Thôi, đã nói là không kể ra là không kể mà.
Rồi Tiêu Kiếm rót rượu vào đầy ly hớp một hớp lại đọc thơ.
- Thi họa cầm kỳ thi tiểu hoa, ngày xưa nhất nhất chẳng rời ta. Nay thì mọi thứ đều thay đổi, “Tiêu kiếm giang sơn thi tửu trà”.
Nhĩ Khang gật gù.
- Thơ hay lắm, đã bất cần chuyện xưa hay nay, bất cần mọi thứ. Lời thơ khẳng khái khoáng đạt như vậy thì sao cứ nói đến thù hận, có chỗ nào dính dáng đến thù hận đâu.
- Nhĩ Khang, anh quả thật lợi hại!
Tiêu Kiếm lắc đầu nói rồi tiếp:
- Trách gì anh đã chinh phục được Tử Vy, khiến vua ngủ gục kia phải nể vì. Vậy thì tôi bật mí thêm một điều anh biết nhé, đấy là sư phụ tôi một bậc cao tăng. Lúc tôi sắp xuống núi thì người mới nói, đúng ra đã cho tôi xuống tóc đi tu, nhưng vì duyên trần tôi chưa dứt, nên đành phải cho tôi tái xuất giang hồ, để hoàn thành nhân sinh. Bậc cao tăng đó biết tôi có “huyết hải thâm thù” nên còn nói với tôi. Cái quý nhất của cuộc đời gói trọn trong hai chữ “hỉ xả”, vì vậy trước khi xuống núi người bắt tôi phải thề trước mặt người là không được giết người. Và tôi đã thề, chính vì vậy mà mối “thù hận” kia cứ ức chế trong lòng, tôi cứ cảm thấy khó xử, tôi không biết phải làm sao, nhiều lúc lại nghĩ báo thù không hẳn là phải đền mạng.
Nhĩ Khang nghe vậy thở dài nhẹ nhõm.
- Nếu vậy thì quá tốt rồi, tôi tin rằng đó cũng là điều Yến Tử nghĩ. Vậy không ảnh hưởng gì đến cuộc đời Yến Tử chứ?
Tiêu Kiếm thấy Tử Vy và Nhĩ Khang quan tâm đến Yến Tử như vậy cảm động nói:
- Hãy yên tâm, tôi không bao giờ để Yến Tử khổ, tôi muốn em tôi phải có cuộc sống sung sướng hồn nhiên, hạnh phúc. Nếu tôi để Yến Tử mà sống trong trạng thái căm thù, thì cha mẹ tôi dưới suối vàng cũng không vui đâu, người sẽ không tha thứ cho tôi.
Tử Vy nghe vậy quay sang nhìn Nhĩ Khang nói:
- Như vậy thì còn gì để chúng tôi lo lắng nữa chứ, hãy tôn trọng ý nghĩ của anh ấy.
Nhĩ Khang nghe vậy đứng lên nắm tay Tử Vy, rồi hai người bỏ đi vào nhà.
o O o
Một hôm trời vừa tờ mờ sáng, Yến Tử đã dậy cầm chiếc phèng la lên gõ “tong tong” nói với Tử Vy và Liễu Hồng.
- Dậy di, dậy di, mặt trời đã lên khác cao rồi, bọn mình phải làm việc chứ.
Liễu Hồng và Tử Vy giật mình thức dậy, tái mặt.
- Cái gì, bọn quan binh triều đình đuổi theo nữa ư, phải lên đường ngay à?
Yến Tử đang phấn chấn nên cười tươi nói:
- Không phải, không phải, mà phải làm việc kiếm tiền.
- Làm việc kiếm tiền ư?
- Chứ sao, không nghĩ lại xem mấy ngày qua bọn mình đã sử dụng gần hết số tiền kiếm được, những đồng cuối cùng lại phải mua lê. Bây giờ mặc dù được nhà họ Chúc nuôi ăn, nuôi ở. Nhưng chúng ta cũng phải có tiền tiêu chứ, chẳng lẽ lại chìa tay ra xin nốt người ta. Vì vậy bắt đầu từ ngày hôm nay, mọi nguời lại phải xuống đường mãi võ kiếm tiền rồi.
Liễu Hồng gật đầu:
- Yến Tử nói có lý. Chúng ta cần phải kiếm tiền tiêu, bằng không đi đường mà không có một xu dính túi đâu được?
Rồi nghĩ ra, Liễu Hồng lại hỏi:
- Còn Tiểu Hợp Tử lần này đi chúng ta có mang nó theo không?
Tử Vy nói:
- Tiểu Hợp Tử ư? Tối qua đã cùng Chúc đại tẩu ngủ chung một phòng, nó hiện rất thân với bà ấy. Chúng ta không được đưa nó theo mãi võ, hãy để nó tập quen dần với nếp sống gia đình người ta.
Yến Tử nghe vậy làu nhàu.
- Thật khó khăn mới nhận được một đứa em vậy mà mọi người lại bắt tôi phải dâng tặng cho người ta...
Nhưng rồi ngẫm nghĩ một chút Yến Tử lại cười tiếp:
- Nhưng mà bây giờ tôi đã có một ông anh rồi, như vậy là ông trời cũng công bình lắm. Thôi được, Tiểu Hợp Tử để lại cho gia đình họ Chúc làm con. Còn tôi tôi bây giờ phải đi đánh thức mấy ông đàn ông kia mới được.
Thế là Yến Tử ngồi dậy, chạy sang phòng nam hét:
- Dậy đi, dậy đi, mặt trời cao cả nửa thước rồi, mấy ông phải dậy đi chứ?
Thế là mọi người lại kéo nhau ra đầu phố Nam Dương mãi võ, nhưng hôm ấy chẳng hiểu sao phố xá lại vắng teo, nghe ngóng thì mới thấy mọi người lại đổ về phía Ðông thành. Yến Tử tò mò chặn một người lại hỏi, ông ta nhìn đám Yến Tử lắc đầu nói:
- Hôm nay mà các người mãi võ sẽ ế chết, bởi vì tất cả mọi người đã đổ dồn đến quảng trường cả rồi. Ở đó hôm nay có màn “ứng khảo uống rượu thi” do Mẫn đại nhân là người giàu nhất ở đây chủ trì. Người nào thắng sẽ được thưởng rất nhiều tiền, vì vậy ai ai cũng đến đấy thi đua, đâu có ai rảnh đâu mà đến đây để xem các người mãi võ.
Yến Tử nghe nói là cảm thấy thích thú ngay.
- Họ thi cái gì mà thắng sẽ được nhiều tiền vậy?
Tiêu Kiếm nghe đến chuyện uống rượu cũng tò mò.
- Uống rượu thi phải không? Ai thắng sẽ được thưởng nhiều tiền, vậy thì chuyện này kiếm tiền sẽ dễ hơn là mãi võ đấy, không ain uống rượu qua được tôi đâu.
Người qua đường nói:
- Không phải thi uống rượu, mà là thi văn chương đấy. Mẫn đại nhân chúng tôi là người tao nhã, sính văn chương nên sẽ ra rất nhiều đề tài để khảo thí mọi người. Muốn chiến thắng không dễ dàng, vừa phải làm thơ, làm câu đố, rồi thi đố nữa. Khó chứ không dễ ăn đâu các bạn.
- Làm câu đố, liễn đố, câu đố, rồi uống rượu. Rõ là một trò tao nhã hiếm thấy, hay lắm sao bọn mình không đến đó dự chơi?
Vĩnh Kỳ cũng nói:
- Ðúng đây, mình không đến còn chờ dịp nào?
o O o
Thế là mọi người kéo nhau đến Ðông thành, tham gia cái trò gọi là Tụ Hiền đại hội.
Khi mọi người đến nơi thì ở đây đã đông như họp chợ. Giữa quãng đường có một sân khấu, chung quanh treo đầy cờ xì rực rỡ, trên đó có đề là “Tụ Hiền đại hội”. Mẫn đại nhân khoảng năm mươi tuổi, dáng người nho nhã, ngồi ở giữa, chung quanh có thêm mấy vị đầu tóc bạc phơ, ai nấy đều vui vẻ. Hai bên sâu khấu lại để thêm mấy chiếc bàn dài, trên để đầy rượu và ly, một đám a đầu đứng cạnh đó chờ phục vụ.
Ðám người đứng xem cười nói ồn ào, khiến cho không khí như đang lễ hội.
Ở bất cứ cuộc vui nào, Yến Tử là người xung phong đi trước. Cô nàng vẹt đám đông để Tử Vy, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ, và Tiêu Kiếm nối gót theo sau.
Vừa lọt vào gần sân khấu, thì đã nghe tiếng phèng la vang lên. Mọi người yên lặng hẳn, tiếng phèng la vừa dứt thì Mẫn đại nhân đã vòng tay lên chào mọi người tuyên bố:
- Hôm nay lại đến ngày Tụ Hiền đại hội thường niên của chúng ta. Như mọi năm năm nay tôi sẽ bỏ ra năm mươi lạng bạc để trọng thưởng cho các văn nhân mặt khách đoạt giải. Bất cứ một ai được ban giám khảo công nhận là đoạt giải sẽ được thưởng năm mươi lạng ngay. Nhưng những ai tham dự mà không đáp được, hoặc đáp sai thì phải chịu phạt rượu. Mỗi lần một đấu rượu lớn, điều lệ chỉ đơn giản như thế. Bây giờ xin bắt đầu.
Thế là đám đông bên dưới vỗ tay reo hò, không khí vô cùng náo nhiệt. Nhĩ Khang không dằn được, hỏi lớn:
- Xin cho biết thể thức dự thi, một người dự thi hay là cả đoàn ạ?
Mẫn đại nhân cười đáp:
- Một người cũng được, mà cả đội cũng được.
Ngay lúc đó đã có mấy đám người ra khỏi đám đông, họ xếp thành hàng, báo danh.
- Chúng tôi là đội Trích Nguyệt xin tham dự.
- Chúng tôi là đội Hào Phong.
- Chúng tôi là đội Hạo Du.
- Chúng tôi là đội Văn Thái.
Yến Tử thấy vậy không dằn được bước ra hét:
- Tôi cũng có đội, đội tôi là đội Bách Thắng không thua.
Mọi người nghe vậy ồn lên bình phẩm, họ hiếu kỳ vì sao có đội lại dám “đao to búa lớn” chẳng nể gì ai cả. Nhĩ Khang, Tử Vy Vĩnh Kỳ kéo tay Yến Tử cười nói:
- Cô quả thật to mồm, chẳng thấy mấy đội kia họ đều có tên tao nhã, khiêm nhường ra sao ư?
Yến Tử nghe vậy lúng túng.
- Vậy sửa tên đội mình lại là đội Yến Tử nhé?
Nhĩ Khang nói:
- Tôi thấy gọi đội mình gọi là Tử Yến vậy, vì đội mình có hai cô gái quan trọng đây, quý vị thấy thế nào?
Tiêu Kiếm nói:
- Hay đấy, gọi là đội Tử Yến đi, nhưng có thế nào thì tôi là người chịu trách nhiệm phạt rượu đấy nhé.
Liễu Hồng thắc mắc
- Tôi không sính văn chương, vậy tôi phụ trách bộ phận nào?
Tử Vy cười nói:
- Chị có bổn phận giữ kỹ Yến Tử đừng để cô ấy “mở miệng vàng” là tốt rồi.
Yến Tử bất bình.
- Mấy người đừng xem thường tôi chứ, biết đâu có nhiều câu phải có tôi mới nên chuyện đó. Nếu chẳng cho tôi nói, thì tôi phụ Tiêu Kiếm uống rượu cũng được thôi.
Mọi người đang bàn tán thì tiếng phèng la lại vang lên, Mẫn đại nhân đã ra đề thứ nhất người phát ngôn đại hội hô to:
- Kính thưa quý vị, đây là đề thi thứ nhất rất đơn giản. Ðó là tôi sẽ ra một thành ngữ có bốn chữ, câu đáp của quý vị là một thành ngữ khác có chữ thứ nhất và chữ thứ ba giống thành ngữ chúng tôi. Nhưng tôi nói trước trong cuộc thi này, không được sử dụng những từ dơ bẩn hay không tốt. Một điểm nữa là câu ứng phải là thành ngữ, không đúng là không được. Bây giờ xin các vị hãy nghe đây, câu đưa ra của chúng tôi là“thiên ngôn vạn ngữ” (ngàn tiếng vạn lời)
Nhĩ Khang vừa nghe dứt câu đọc ngay.
-Thiên hô vạn hoán (ngàn tiếng hô, vạn tiếng gọi)
Mẫn đại nhân bèn nói:
-Thiên tư vạn tưởng (ngàn điều suy nghĩ, vạn lần tưởng tượng)
Vĩnh Kỳ ứng ngay.
-Thiên ân vạn tạ (một ngàn cái ân, vạn lần đa tạ)
Mẫn đại nhân đọc:
-Thiên thủ vạn tự (ngàn cái đầu, vạn điều suy nghĩ)
Yến Tử ngay lúc đó vọt miệng.
-Thiên đạo vạn qua ! (ngàn lưỡi dao, vạn cây qua)
Thế là đám đông đứng dưới ồn ào lên:
- Đội Tử Yến bị phạt rượu rồi, vì sử dụng từ không lành.
Liễu Hồng bức rức:
- Lỗi tại tôi, tôi không giữ mồm cô ấy được.
A đầu bưng đến một đấu rượu to, Tiêu Kiếm nhìn đấu rượu phải giật mình.
- Uống nhiều vậy ư?
Ðám đông ở dưới thấy vậy hét to giục:
- Phải uống rượu phạt, uống rượu phạt!
Tiêu Kiếm chẳng còn cách nào khác hơn là bưng ly lên nốc cạn. Một tràng pháo tay từ bên dưới vỗ to cổ vũ.
Do có sự chậm trễ, nên đám Hào phong đã giành đáp:
-Thiên chân vạn xác (ngàn sự thật vạn điều chính xác)
Nhĩ Khang sợ ngưòi khác giành tiếp nên đọc to:
-Thiên quân vạn mã (ngàn quân vạn ngựa)
Mẫn đại nhân tiếp:
-Thiên sơn vạn thủy (một ngày quả núi, vạn con sông)
Yến Tử lại không dằn lòng được nói leo vào:
- Nói kiểu này thì thiếu gì cách nói, chẳng hạn như có thể là“thiên ngưu vạn dương ” (ngàn trâu vạn dê)thiên trư vạn cẩu (ngàn heo vạn chó)thiên kê vạn áp (ngàn gà vạn vịt)...
Liễu Hồng thấy vậy chụp lấy miệng Yến Tử nhưng không kịp, Giám khảo đã tuyên bố:
- Phạt rượu, phạt rượu, đội Tử Yến bị phạt rượu.
Tử Vy, Vĩnh Kỳ trợn mắt nhìn Yến Tử bực tức. Ly rượu to đã mang đến, Tiêu Kiếm lại một lần nữa phải nốc cạn.
Mẫn đại nhân lại ra câu tiếp.
-Thiên nhan vạn bác (ngàn vách núi vạn hang động)
Vĩnh Kỳ vội ứng.
-Thiên khiêu vạn tuyển (ngàn sự lựa vạn sự tuyển)
-Thiên hạnh vạn khổ (ngàn khổ vạn khốn)
-Thiên hồng vạn tía (ngàn hồng vạn tím)
-Thiên biến vạn hóa !
Mẫn đại nhân vừa nói là Nhĩ Khang ứng ngay.
-Thiên thu vạn tuế (ngàn mù thu vạn tuổi)
Quần chúng thấy Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang ứng đối nhanh chóng nên vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh, Tử Vy, Yến Tử cảm thấy hãnh diện lây.
Ngay lúc đó Mẫn đại nhân đột nhiên thay đổi về mục, ông ta rao lớn:
-Tam tâm lưỡng ý (ba trái tim hai ý - nghĩ ngợi lung tung).
Nhĩ Khang ứng ngay
-Tam ngôn lưỡng ngũ (ba điều hai chuyện)
Mẫn đại nhân lại đổi câu:
-Thiên hoang địa lão (ý nói trời dất hoang vu)
Vĩnh Kỳ ứng:
-Thiên trường địa cửu (trời đất dài lâu)
Mẫn đại nhân rao:
-Phi tinh đãi nguyệt (che sao chở trăng)
Yến Tử vọt miệng:
-Phi ma đái hiếu (ý nói choàng tấm áo gai lên để tang)
Thế là đám đông, bên dưới hét to:
- Phạt rượu, phạt rượu!
Tiêu Kiếm quay qua Yến Tử nói:
- Cô đừng mở miệng được không, cô không tham gia cũng nào có ai trách, chứ cái kiểu này hoài một lát là tôi say xỉn, mấy người phải khiêng tôi về đấy.
Liễu Hồng cũng nói:
- Tôi chụp miệng cô ấy lại không kịp. Thường khi mọi người muốn Yến Tử nói thì lại nói không ra, sao hôm nay cô ta lại hăng thế.
Yến Tử nghe mọi người trách, vội che miệng lại:
- Thôi được rồi, được rồi. Tôi sẽ không lên tiếng nữa đâu:
Tiêu Kiếm đành đỡ cốc rượu phạt to, nốc cạn.
Bấy giờ Mẫn đại nhân khoát tay nói:
- Thôi thi thành ngữ coi như xong, đội Yến Tử đáp nhiều nhưng bị phạt cũng nhiều. Bây giờ là đến phần thi câu đối, mong các vị tham gia tích cực cho. Đây này hãy nghe rõ câu của tôi là:
”Trăng mới như cung, trăng tàn như cung,
Thượng huyền cung, hạ huyền cung.”
Đám đông bên dưới xôn xao bàn tán, Tử Vy bước ra ngay nói:
- Tôi xin đối thử.
”Ráng sáng như gấm, ráng chiều như gấm.
Đông xuyên gấm, tây xuyên gấm.”
Mẫn đại nhân buộc miệng.
- Cô nương rõ là tài hoa, tôi xin đưa ra câu khác đây:
”Trên trời trăng tròn, nhân gian trăng khuyết
Trăng trăng trăng tròn, hội trăng khuyết.”
Tử Vy suy nghĩ rồi cười đáp:
”Trừ tịch cuối năm, tân xuân đầu năm.
Năm năm năm cuối, tiếp năm đầu.
Ðám đông khen hay, vỗ tay không ngớt, điều này khiến Nhĩ Khang cũng thấy kiêu hãnh.
Mẫn đại nhân gục gật đầu.
- Cô nương đối rất hay, còn một liễn nữa nhờ cô nương đối cho, thế này đây:
”Một đi một về, một về một đi
Đi đi về về, một đi không về”
Tử Vy suy nghĩ một chút cười dối:
”Quay lại quay đi, quay đi quay lại
Lại lại đi đi, quay lại khó đi.”
Hay lắm hay lắm, đúng là kỳ nữa, ta ra thêm liễn khác nhé:
”Trong vườn hoa, hoa đào thơm
Hoa sen thơm, hoa quế thơm
Hoa thơm hoa thơm, hoa hoa thơm.”
Tử Vy nghĩ ngợi nhìn Nhĩ Khang, trong khi Yến Tử lại cười lớn nói:
- Cái này có gì đâu mà khó tôi cũng đối được đấy!
Tiêu Kiếm đề cao cảnh giác.
- Này này, không được nói bậy, tôi bị phạt rượu nữa là không chịu nổi đâu.
Trong khi Mẫn đại nhân nói:
- Cô biết thì cứ nói đi, không sao đâu.
Yến Tử nghe vậy nói:
- Vậy thì tôi đối đây:
”Trên đường phố, phân người hôi
Phân heo hôi, phân chó hôi
Phân hôi phân hôi, hôi quá hôi.”
Ðám đông bên dưới nghe vậy không nhịn được ôm bụng cười lăn, Mẫn đại nhân và các vị giám khảo cũng không nhịn được cười.
Ngay lúc đó chợt nhiên trong đám đông có người nói:
- Đúng rồi, đây là Hoàn Châu cát cát và Minh Châu cát cát tôi đã nhìn ra được họ
Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ và đồng bọn nghe vậy giật mình. Mẫn đại nhân nghe vậy đứng dậy.
- Chẳng lẽ hai vị cát cát đã đến đây? Thật hân hạnh!
Lời của Mẫn đại nhân vừa nói là đám đông đã ùn ùn kéo lên:
- Đúng là họ rồi, đúng họ rồi! Hoàn Châu cát cát và Minh Châu cát cát thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
Mẫn đại nhân quay sang Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ.
- Còn hai vị chẳng lẽ là Ngũ a ca... à... à đúng là “chân nhân không lộ diện” mà. Chúng tôi đứng trước thái sơn mà chẳng biết.
Tiêu Kiếm thấy vậy nói nhỏ:
- Vậy là không xong rồi, đã bị lộ chân tướng! Ta phải rút lui ra thôi.
Nhĩ Khang vội vòng tay chào Mẫn đại nhân.
- Ngài đã nhìn lầm rồi, chúng tôi không phải là người ngài tưởng đâu xin phép được cáo từ!
Nhĩ Khang quay qua, liếc mắt nhìn mọi người thế là Vĩnh Kỳ kéo tay Yến Tử, Liễu Hồng vác bao đồ nghề mãi võ. Sáu người vội vã rút lui, mặc cho đám đông đuổi theo sau reo hò.
Nhĩ Khang nói:
- Thế này thì chúng ta phải tiếp tục lên đường vậy, không thể nấn ná ở lại đất này nữa.