Chuyện vua Càn Long bị Hương phi gây thương tích, Yến Tử và Tử Vy đều chẳng biết. Và trong khoảng thời gian đó thì Yến Tử... nếu nói theo ngôn ngữ của Yến Tử thì là “sung sướng như chuột bọ” nhất là khi được tin vợ chồng tay chủ quán họ Ðỗ đã bị vua khép tội và lãnh án lưu đày, bị đưa đi làm lao công tận vùng biên giới xa xôi. Sự kết tội đó của vua khiến Yến Tử càng thấy tâm phục, khẩu phục.
Còn Hàm Hương sau hôm lỡ tay đâm vua, lại cứ sống trong nỗi sợ hãi nặng nề. Cứ bị mặc cảm phạm tội nên chẳng lúc nào vui được.
Bữa đó, lại đến ngày Yến Tử được xuất cung. Trước khi đi Yến Tử có ghé qua Hàm Hương rồi mới cùng mọi người đến Hội Tân Quán. Hội Tân Quán hôm đó cũng mở tiệc ăn mừng, việc mua bán gần đây khá phát đạt. Nhưng chiếc bàn lớn nhất ở giữa quán lúc nào cũng dành riêng cho đám Yến Tử ngồi. Mông Đan thấy mọi người ra, vội vã chạy đến hỏi tin.
- Thế nào? Lúc gần đây cô ấy ra sao? Hay vì vui quá nên các người chẳng có thời gian đến Hàm Hương nữa? Nhưng có gì thì cũng nên biết điều một chút. Các người có đủ đôi, đủ bạn cũng không nên quên chuyện chúng tôi nhé?
Tử Vy nói:
- Hãy tin bọn tôi chúng tôi chẳng hề quên sự việc ấy đâu. Có điều hai hôm nay Hàm Hương hình như không được vui, cô ấy có điều gì buồn bực.
Mông Đan nghe vậy đứng lên nói:
- Vậy hãy để tôi vào đấy thêm một lần đi!
Vĩnh Kỳ ấn Mông Đan ngồi xuống.
- Ngồi xuống đi. Chớ để người khác chú ý chứ?
Mông Đan quay sang Yến Tử đề nghị.
- Cô nhận tôi làm sư phụ cô, đúng không? Vậy thì sao cô chẳng mời sư phụ vào cung, để tôi ở luôn trong cung dạy võ dạy kiếm cho cô, không ai nghi ngờ đâu.
Yến Tử nghe nói bùi tai, trong khi Nhĩ Khang lắc đầu.
- Không được! Không được! Yến Tử không thể làm chuyện đó vì lần trước tôi đã gợi ý với vua là tuyển thị vệ bên ngoài nhưng hoàng thượng đã thẳng thừng từ chối. Nay Yến Tử mà đưa anh vào làm sư phụ, hoàng thượng cho người điều tra lý lịch thì nguy.
Liễu Thanh cũng nói:
- Tôi cũng phản đối. Mấy lần trước các anh đưa người vào cung biểu diễn. Tôi thấy chuyện ra vào hoàng cung khó khăn vô cùng. Giờ phải nghĩ đến cách khác đừng tính chuyện vào cung như vậy nữa, nguy lắm!
Kim Tỏa trước đã một lần sợ muốn đứng tim nên chen vào.
- Ðúng! Ðúng! Liễu Thanh nói đúng đấy. Tình hình đã quá căng thẳng rồi. Mông Đan mà vào đó nữa, sự việc sẽ trở thành phức tạp hơn, người người sẽ phải ngộp thở thêm vì cảnh giác.
Mông Đan bực dọc.
- Nhưng tôi đã chịu hết nổi rồi! Ðầu tôi muốn nổ tung đây này.
Liễu Hồng nói:
- Ðừng làm khó dễ mọi người chứ? Một chuyện “bất khả” như vậy anh bắt mọi người làm là sao? Anh đừng quá ích kỷ như thế? Hãy nghĩ đến người khác. Cái gì cũng phải chờ thời cơ chứ?
Vĩnh Kỳ chợt nhìn Nhĩ Khang.
- Hình như tháng sau có ngày sinh nhật của lão phật gia phải không?
Nhĩ Khang nghe hỏi giật mình.
- Cũng không được! Thời gian quá cấp bách. Vả lại chuyện của Hàm Hương còn chưa giải quyết được, mùi hương đặc biệt của cô ấy phải tính thế nào đây.
Yến Tử chọt miệng.
- Tôi phải đi hái hoa một lần nữa...
Nhưng Kim Tỏa đã hét lên.
- Ối không được! Chị muốn gây chuyện động trời nữa ư? Lần này chắc là dẫn dụ bọn sâu bọ...
- Làm sao dẫn dụ bọn sâu bọ?
Kim Tỏa nói:
- Cũng đúng thôi, vì bướm là do loài sâu biến thành. Biết đâu hương vị mà chị chế được loài bướm không ưa mà bọn sâu bọ lại ưa thì có thảm hơn không?
Mọi người nghe vậy cười ồ, chỉ có Mông Đan là không cười nổi. Anh chàng nói với Nhĩ Khang.
- Nếu không thể mang Hàm Hương ra đây, thì ít ra phải để tôi vào đấy lần nữa chứ? Bởi chuyện này cần có sự hợp tác của Hàm Hương, mà lần trước vội quá tôi chưa thuyết phục được.
Mông Đan đứng dậy chắp tay xá mọi người tiếp:
- Mông Đan và Hàm Hương xin cảm ơn lòng tốt của chư vị.
Lời của Mông Đan khiến mọi người nhìn nhau, thấy vấn để không còn chểnh mảng được nữa.
Lúc ấy bỗng có một thanh niên tướng tá vạm vỡ, vai mang hành lý gọn nhẹ với kiếm và tiêu trên tay bước vào quán. Phong thái có vẻ khác lạ, khiến người người lưu ý. Anh ta chọn chiếc bàn kế bên cửa sổ ngồi xuống, đặt hành lý và kiếm, tiêu một bên, Liễu Hồng nói:
- Để tôi đến tiếp đãi ông ta!
Rồi Liễu Hồng bước tới cạnh người khách lạ, hỏi:
- Xin hỏi khách quan muốn dùng món gì ạ?
Người khách chỉ nói:
- Cho tôi một bình rượu Chiêu Hưng, một dĩa đồ nhắm gì cũng được ít thôi!
- Thế khách quan có cần dùng cơm hay phòng trọ không ạ?
- Ở đây cũng có chỗ trọ nữa ư?
- Vâng.
- Vậy cho tôi một phòng, càng yên tĩnh càng tốt.
- Vâng.
Liễu Thanh đi lấy thức ăn, trong khi Yến Tử tò mò nhìn người khách, nhất là thanh kiếm của ông ta để trên bàn, rồi nói với mọi người.
- Các người thấy không, thanh kiếm trên bàn đó vỏ kiếm có khắc hoa văn, hẳn là một thanh kiếm cổ.
Vĩnh Kỳ nói:
- Đó không phải là hoa văn mà người ta gọi là “đồ đằng” dựa vào đó người ta có thể biết được hệ phái hoặc gia tộc của kiếm sĩ.
Nhĩ Khang nhìn người khách nói:
- Có lẽ đây là một đệ tử danh môn, nên có vẻ gàn gàn đấy.
Liễu Thanh nói:
- Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Yến Tử nghe nói là danh môn thì muốn qua thách đấu ngay.
- Anh chàng mang kè kè kiếm một bên, chắc hẳn là hạng cao thủ.
Người người xầm xì bàn tán, tay khách lạ hình như cũng thấy được, nhưng vẫn bình thản.
Tiểu nhị và Bảo a đầu mang rượu thịt lên. Ông khách bắt đầu ăn và làm như chẳng để ý gì đến chung quanh cả. Ăn xong lại uống rượu, rồi cầm đũa lên gõ vào bình rượu, miệng lè nhè đọc thơ.
Thư họa cầm kỳ thi tửu hoa Ngày xưa chẳng có món nào xa Nay thì mọi sự đều thay đổi Tiêu kiếm giang sơn thơ rượu trà Tử Vy và Nhĩ Khang Vĩnh Kỳ nhìn nhau. Tử Vy nói:
- Lời thơ khảng khái anh hùng quá, “Tiêu kiếm giang sơn thơ rượu trà.” Nhĩ Khang gật gù khen ngợi Câu cuối cùng đúng ra phải là “gạo củi dầu tương muối giấm trà, vậy mà ông ta chỉ chuyển đổi một chút bài thơ trở nên hùng hồn ngay!
Vĩnh Kỳ nói:
- Người ta phải đổi cả bảy thứ còn anh ta chỉ đổi năm thứ. Rồi mang tiêu mang kiếm ngao du thiên hạ, quả là bất phàm.
Yến Tử thì nói:
- Tôi chẳng mê cả những thứ ông ta mê, chỉ trừ món kiếm.
Người người cứ thế bình luận, chỉ thấy người khách lại rót thêm rượu nốc cạn, rồi lại gõ đũa lên ấm trà, tiếp tục đọc thơ.
Nhất tiêu nhất kiếm khắp giang hồ Thiên cổ tình sầu rượu một chai Hai chân giẫm nát đường trần thế Đội trời trên cao đất dưới chân.
- Thơ hay thật!
Nhĩ Khang nói rồi đứng dậy:
- Tôi phải sang đấy làm quen mới được.
Yến Tử đứng theo:
- Tôi cùng đi với!
Vĩnh Kỳ, rồi những người khác, cùng kéo qua.
Nhĩ Khang chắp tay bái người khách lạ một cái nói:
- Tại hạ là Phước Nhĩ Khang nghe giọng thơ của các hạ khác người, nên muốn được làm bạn với các hạ. Xin hỏi phải xưng hô với các hạ thế nào đây?
Người khách lạ kia cũng đứng lên vòng tay trả lễ.
- Tại hạ là Tiêu Kiếm, tức là cây tiêu và cây kiếm!
Nhĩ Khang nghe tên lạ quá hỏi thêm:
- Tiêu Kiếm là tên các hạ ư? Chẳng hay các hạ là người quê quán phương nào?
Tiểu kiếm cười, nhìn Nhĩ Khang chỉ nói:
- Tên thật là sao? Mà tên giả là sao? Tôi nghĩ cái tên chẳng qua chỉ là danh xưng để người ta dễ kêu thôi. Tiêu Kiếm này phiêu bạt giang hồ đã lâu, nên đã quên mất quê hương gốc gác lai lịch của mình rồi.
Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang nhìn nhau. Nhân vật đối diện không chịu khai tên thật quả là kỳ bí.
Yến Tử thì không tránh được tò mò, đưa tay sờ lên kiếm người khách lạ nói:
Tiêu Kiếm có vẻ bất ngờ, chạy đuổi theo. Mọi người thấy Yến Tử gây sự nữa, giật mình, cũng vội vã chạy theo. Yến Tử cầm kiếm chạy ra cái sân phía sau rồi đứng lại, rút kiếm ra xem. Ánh thép lạnh tỏa ra khiến Yến Tử giật mình, biết đây là kiếm quý ngay.
Tiêu Kiếm cũng ra kịp đến nơi, hét:
- Này, cô gái kia hãy trả kiếm lại cho tôi!
Yến Tử cười nói:
- Muốn lấy đến đây mà lấy, lấy được thì tôi trả!
Tiêu Kiếm vẫn đứng yên cảnh cáo.
- Thận trọng đấy, kiếm không phải là trò chơi, nó bén lắm đấy, đứt tay bây giờ.
Yến Tử tinh nghịch.
- Xem tướng anh thì đúng là người giang hồ, chơi tiêu rồi kiếm. Hay lắm! Còn tôi là Tiểu Yến Tử đây, tôi muốn xem tài nghệ anh thế nào.
Nói xong, múa kiếm xông tới hét:
- Xem này! Đỡ kiếm!
Vừa nói vừa múa kiếm bổ về phía Tiêu Kiếm, Tiêu Kiếm vội né người qua nói:
- Ðừng đùa nữa mà, coi chừng gây thương tích cho người khác đó.
Tiêu Kiếm nói xong hớt hải quay đầu bỏ chạy, không thấy cả đám đông đứng sau nên đụng ngã nhào một đống. Nhĩ Khang đỡ Tiêu Kiếm dậy, trong khi Yến Tử vẫn nhào tới.
- Tiêu Kiếm! giật lại đi, sao lại bỏ chạy?
Tiêu Kiếm đứng lên tiếp tục chạy, lần này va vào Liễu Hồng, Liễu Hồng né sang bên. Tiêu Kiếm lại té lăn xuống đất. Liễu Hồng phải đỡ hắn dậy trong khi Yến Tử đã cầm kiếm xông tới.
- Tiêu Kiếm! Ta bảo đứng lại thử sức mà sao cứ chạy như thế?
Yến Tử nói, nhưng Tiêu Kiếm chỉ nói:
- Cô cứ quơ kiếm tùm lum thế này, làm sao tôi đứng lại được.
Tiêu Kiếm vừa nói vừa chạy lung tung khắp sân, Yến Tử không tha tiếp tục đuổi theo. Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ, Mông Đan, hai anh em Liễu Thanh... càng nhìn càng ngạc nhiên không hiểu Tiêu Kiếm mưu mẹo gì mà chẳng chịu triển khai võ công. Tử Vy, Kim Tỏa thì lại căng thẳng nhưng chẳng biết làm sao để can thiệp để Yến Tử muốn làm gì thì làm.
- Xem này! Kiếm tới đây!
Yến Tử đuổi tới, trong khi Tiêu Kiếm chỉ chạy, vừa chạy vừa hét:
- Cô nương! Tôi và cô không oán không thù, tại sao cô lại đoạt kiếm của tôi? Mau trả lại cho tôi đi? Chúng ta như nước sông và nước giếng, nào có can dự gì nhau. Đường ai nấy đi, cô cứ đi đường Dương Quan đạo của cô mặc tôi đi Độc Mộc kiều.
Yến Tử vẫn hét:
- Có tiêu, có kiếm! Đã gọi là Tiêu Kiếm này! Sao ngươi không chịu xuất chiêu, giả vờ mãi vậy? Ta phải bức ngươi để ngươi ra tay mới được!
Yến Tử tăng tốc độ đuổi theo, mũi kiếm đã sát bên người Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm sợ quá nằm lăn ra đất. Lưỡi kiếm trên tay Yến Tử tiếp tục đi xuống Tiêu Kiếm chỉ lấy tay che mặt hét:
- Xin cô nương hãy tha mạng cho! Đừng giết tôi!
Mọi người tái mặt, Liễu Hồng nhanh tay phóng tới huých Yến Tử một cái văng ra, còn Liễu Thanh thì vội bước tới kéo Tiêu Kiếm dậy.
Yến Tử cứ nắm chặt lấy đốc kiếm nói:
- Tại sao ngươi không chịu xuất chiêu? Liễu Thanh, Liễu Hồng các ngươi giúp anh ta làm gì, để tôi bắt hắn phải lộ nguyên hình chứ?
Nói xong, Yến Tử quay lại rượt tiếp Tiêu Kiếm khiến anh chàng vừa chạy vừa kêu.
- Cô nương! Tại hạ xin đầu hàng! Đừng đánh nữa. Tại hạ chịu thua rồi mà.
Yến Tử không chịu.
- Nhưng tôi không cho phép anh thua! Không cho đầu hàng! Xem kiếm Yến Tử này chém tới đây!
Tiêu Kiếm nghe vậy quay lại nhìn. Vì cứ quay lại nên không thấy cây cổ thụ phía trước, đầu va vào một cái ngã lăn. Mọi người thấy vậy chạy tới, Liễu Hồng, Liễu Thanh lại đỡ Tiêu Kiếm dậy, nhưng Yến Tử đã đến chĩa thẳng kiếm vào ngực. Tiêu Kiếm không còn cách nào khác hơn là ngả ra sau. Nhĩ Khang quan sát sự việc nãy giờ, quay qua Vĩnh Kỳ hỏi:
- Anh thấy thế nào? Có đúng là chân nhân, chẳng lộ diện ư?
Vĩnh Kỳ lắc đầu.
- Thật khó hiểu đây là thật hay giả. Bởi vì nếu thật anh ta chẳng biết võ nghệ gì, thì làm sao dám nói câu “Một tiêu một kiếm khắp giang hồ?” xách kiếm mà đi như vậy thì không phải sớm muộn bị người ta giết chết rồi ư?
Mông Đan nói:
- Nếu là giả thì cách hắn diễn kịch còn hay hơn thật nữa đấy!
Kim Tỏa thì nói:
- Bất luận anh ấy biết hay không biết võ công thì cái hành vi cướp kiếm rồi ép buộc người ta đánh nhau với mình, đều hơi quá trớn. Bởi vì người ta đâu muốn đánh nhau đâu?
Tử Vy nói với Nhĩ Khang.
- Vâng, Kim Tỏa nói đúng đấy. Thôi thì anh hãy đi cứu gã Tiêu Kiếm gì đi. Anh ta hôm nay quả số hơi đen đấy, rõ là chỉ muốn vào quán ăn cơm thì lại đụng phải cái họa từ đâu rơi xuống.!
Nhĩ Khang nói - Chuyện đó cũng không trách được. Chớ chẳng nhớ chuyện Mông Đan đấy ư? Không đánh nhau, không biết nhau. Chẳng biết tay Tiêu Kiếm này thế nào, biết hay không biết võ công. Chỉ cần nghe mấy câu thơ của gã là anh muốn kết bạn với hắn rồi.
Vĩnh Kỳ gật đầu tán đồng.
- Tôi cũng vậy.
Hai người nói rồi chẳng hẹn cùng nhau bước tới, một người chận lấy Yến Tử, một người đến trước Tiêu Kiếm, Vĩnh Kỳ nói:
- Xem kìa! Yến Tử, người ta không thích đánh thì em phải tha người ta chứ? Nếu không có người sẽ cho em là đạo tặc. Thôi bao nhiêu dủ rồi, hãy trả kiếm cho người ta đi!
Yến Tử còn dùng dằng chưa quyết, thì đã thấy Nhĩ Khang chắp tay lên xá Tiêu Kiếm nói:
- Xin lỗi anh! Cái cô Yến Tử này thích đùa, gặp ai cũng giỡn. Tiêu tiên sinh hãy niệm thứ cho.
Tiêu Kiếm mặt vẫn còn tái mét, nói:
- Hãy gọi tôi là Tiêu Kiếm!
- Vâng, anh Tiêu Kiếm ạ. Nếu anh không chấp nhất, thì xin hãy cùng bọn này quay lại Hội Tân Lầu dùng cơm. Xong chúng tôi sẽ giới thiệu hết bọn tôi với các hạ!
Tiêu Kiếm chắp tay, bái tạ nói:
- Các vị đây thân thủ bất phàm, Tiêu Kiếm tôi mà làm quen được với các vị là vinh hạnh lắm!
Vĩnh Kỳ lấy thanh kiếm đưa trả lại cho Tiêu Kiếm, lúc đó mọi người vui vẻ lại cùng trở về Hội Tân Lầu.
o0o Về đến quán ăn, đồ ăn thức uống được mang lên mọi người ngồi chung một bàn.
Tiêu Kiếm nhìn Yến Tử háo kỳ hỏi:
- Chẳng hay tiểu thơ đây tên là... Tiểu Yến Tử?
- Ðúng, bản cô nương là Tiểu Yến Tử.
- Cô nương thân pháp tuyệt! Tiêu Kiếm khâm phục vô cùng. Thế cô nương họ gì?
Lần đầu tiên Yến Tử được người khen, nên vênh mặt nói - Ngươi bái phục ta ư? Thật hiếm thấy! Lần nào đánh nhau với ai, chưa bao giờ ta thẳng, chỉ toàn thua, ngươi khiến ta ngạc nhiên. À, ban nãy ngươi hỏi gì? Ta họ gì ư? Ồ! Ta nào có họ hàng gì? Hoặc là có đó nhưng ta đã quên mất rồi, thôi thì coi như ta họ “Tiểu” tên là Yến Tử vậy.
Tiêu Kiếm cười ha hả.
- À! Ta là họ Tiêu, còn cô nương họ Tiểu nghe rất gần nhau đấy. Thôi thì coi như mình quen nhau đi, nào cụng ly cụng ly nào!
Tiêu Kiếm nói xong cạn ly, mọi người thấy thái độ anh chàng phóng khoáng như vậy cũng uống theo.
Nhĩ Khang hỏi:
- Tiêu Kiếm! anh làm ơn cho tôi tò mò một chút nhé? Anh từ đâu đến và định sẽ đi đâu?
Tiêu Kiếm chỉ đáp:
- Tôi là kẻ vân du bốn bể, đâu cũng là nhà. Còn hỏi sẽ đi về đâu ư? Thú thật tôi cũng chưa biết, có lẽ muốn đến đâu là đến thôi.
Vĩnh Kỳ nghe vậy có vẻ khó chịu.
- Nghĩa là mãi đến bây giờ anh vẫn quyết định “giấu kín tung tích”? Chân nhân bất lậu tướng ư?
Tiêu Kiếm nhìn Vĩnh Kỳ nói:
- Tôi nào phải là “chân nhân” Tôi nghĩ, quý vị mới thật là “chân nhân bất lậu tướng” đấy, đúng không?
- Anh dựa vào đâu nói thế?
- Từ cách ăn nói, áo quần, cử chỉ, phong độ, mỗi thứ đều cho thấy tư cách cao quý của các vị, các vị rõ không phải là người tầm thường. Tiêu Kiếm này chẳng có tài năng gì cả ngoài cái tài nhìn tướng người đoán người thôi.
Rồi thành thật nói:
- Nếu quý vị chẳng muốn mọi người biết mình là ai, thì chúng ta thế này vậy, đừng hỏi tông tích nhau. Tốt nhất là chúng ta nên “tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu” “tương phùng hà tất tăng tương thức?” (tri kỷ gặp nhau uống rượu ngàn ly vẫn thiếu, tương phùng há phải đã quen nhau). Nào uống đi! Cùng uống đi! Cạn ly nào!
Và thế là cạn ly! Mọi người đều nghĩ, điều Tiêu Kiếm nói cũng chí lý nên nâng ly lên. Nhĩ Khang nói:
- Ðúng đấy! Chẳng nên hỏi han gì cả, cứ cạn ly là được.
o0o Khi mọi người về đến Thấu Phương Trai, vẫn không ngớt bàn tán về chuyện Tiêu Kiếm, Yến Tử huênh hoang nói:
- Gã Tiêu Kiếm quả là kỳ cục! Lúc nào cũng kè kè cây kiếm trên người lại chẳng biết một chút võ công. Ngay cả hạng bét như tôi còn đánh không lại thì sao lại dám tự nhận mình là “Tiêu Kiếm”? Thật là hữu danh vô thực!
Vĩnh Kỳ nói:
- Cô đừng coi thường, biết đâu đó là một cao thủ võ lâm. Nhưng vì không muốn phô trương, nên cứ giả bộ té lăn cù. Tất cả chỉ là xảo kế để gạt người khác!
- Thế ư? Có lẽ là như vậy. Em thấy anh ta có nhiều thứ kỳ cục, mà tại sao anh ta không muốn đánh nhau với em chứ?
Nhĩ Khang nghĩ ngợi:
- Trên giang hồ, hạng người lộng giả thành chân, Chân thành giả nhiều lắm. Anh ta không muốn lộ mặt thật, để đối diện với bọn ta, hẳn là có nguyên nhân. Mà ngay cả chúng ta cũng nào có muốn để ai biết mình là ai? Chắc hẳn... anh ta phải có điều muốn giấu diếm, bằng cớ là lúc uống rượu, cứ tránh né chẳng muốn hỏi gì về mình.
Tử Vy suy nghĩ:
- Chẳng ai muốn biết mình, thì cũng không đúng. Bằng chứng là lúc uống rượu sao lại đọc thơ? Ðọc thơ chỉ là có nghĩa là muốn người khác chú ý đến mình thôi, hay ít ra là để cho người “đồng điệu” để ý. Chớ nếu phân tích kỷ mấy câu thơ mà ta đọc, thì ta sẽ thấy nó đầy ý chí đấy.
Nhĩ Khang nói:
- Ðúng đấy! Tử Vy phân tích rất hay, nếu không muốn gây sự chú ý cho người khác thì anh ta cứ việc ăn đi, đọc thơ làm gì, như vậy là...
Vĩnh Kỳ gật đầu:
- Tôi đã nói anh chàng này hẳn có tâm sự hay tư ý gì mà... Chỉ hai chữ “Tiêu Kiếm” cũng nào phải là cái tên, mà chỉ là một ẩn danh thôi. Những người dùng ẩn danh thường có hai loại, một là vì nổi tiếng quá, hai là vì có ân oán giang hồ, không muốn người khác biết mặt thật của mình. Vì vậy chẳng biết anh ta thuộc hạng người nào đây.
Yến Tử nghe vậy nổi hứng:
- Anh ta là người bí mật ư? Ồ vậy là em rất thích nghe chuyện của những người đó. Sao ban nãy các anh không hỏi cho rõ ràng. Nếu anh ta mà có ân oán giang hồ gì đó, thì ta sẽ giúp anh ta trả thù được mà?
Kim Tỏa nghe vậy giật mình:
- Tôi nghĩ chúng ta tốt nhất không nên chen vào chuyện người khác nữa. Hiện giờ, ta đang phải đối diện với một đống vấn đề rồi, còn chưa giải quyết xong. Chẳng hạn như chuyện Mông Đan nào đã đi đến đâu đâu? Bây giờ nếu thêm một Tiêu Kiếm nữa e là càng rối!
Yến Tử liếc nhanh về phía Kim Tỏa, không hài lòng.
- Thật bực Kim Tỏa này, tối ngày cứ cản đầu cản đuôi! Càng ngày cô càng giống mấy bà già thế. Hết cấm kỵ chuyện này đến chuyện khác, sau này nếu Nhĩ Khang mà cưới cô chắc cô quản gia làm mọi người ngộp thở mất!
Lời của Yến Tử làm Nhĩ Khang tái mặt, vấn đề mà chàng sợ nhất lại bị khơi dậy. Bất giác Nhĩ Khang đưa mắt nhìn Kim Tỏa, chỉ thấy cô nàng ửng hồng cả đôi má. Rồi vội vã bỏ đi vào nhà sau. Nhĩ Khang thấy bất an, quay nhìn Tử Vy, chỉ thấy Tử Vy cũng đang nhìn mình với ánh mắt sợ hãi. Nhĩ Khang lắc đầu ý muốn nói là chuyện không thể kéo dài nữa. Ðiều này càng khiến Tử Vy giật mình, vội bỏ đi ra sân. Nhĩ Khang đi theo. Hai người đi thẳng đến bên hòn giả sơn, Nhĩ Khang thấy chẳng có ai vội nói:
- Tử Vy, chuyện này không thể kéo dài nữa được, phải giải quyết rõ ràng thôi.
Tử Vy thấy lòng rối như tơ.
- Giải quyết thế nào đây? Ban nãy anh cũng thấy rõ, cái thái độ của Kim Tỏa nghe Yến Tử nói, cho thấy chuyện đó như hiển nhiên rồi. Cô ấy đã chấp nhận một cách thụ động, đã hoàn toàn chấp nhận, Nhĩ Khang thôi thì mặc kệ! Ðừng nói ra sẽ xúc phạm tự ái Kim Tỏa. Em không muốn vậy.
Lúc đó Kim Tỏa cũng đã thấy Nhĩ Khang và Tử Vy đi ra ngoài. Mà bên ngoài trời đang khá lạnh, nên sợ Tử Vy cảm, mới đem áo khoác ra định cho Tử Vy mặc. Không ngờ khi đến nơi, nghe hai người nói chuyện mà lại nhắc đến tên mình nên nép người một bên, nghe thử xem hai người nói gì.
Chỉ thấy Nhĩ Khang nắm lấy tay Tử Vy nói:
- Nếu em không nói thì anh nói. Cái chuyện “đau đớn” đó là cần thiết, nếu giờ không nói rõ cô ấy biết, thì sau này sự tác hại sẽ càng nghiêm trọng hơn. Em biết đấy, trong trái tim anh nào có chỗ dành cho Kim Tỏa? Sau này nếu vì miễn cưỡng mà cưới cô ấy thì anh sẽ xử trí thế nào đây? Đó chẳng khác nào là một sự lừa dối, chẳng lẽ em muốn để cô ấy suốt đời phục vụ em? Suốt đời phải theo hầu em ư?
Tử Vy nói:
- Nhưng anh thẳng thừng quá sẽ làm Kim Tỏa buồn, lý do anh đưa ra em hiểu, em đều thấy có lý nhưng đối với Kim Tỏa cô ấy làm sao hiểu. Trái lại khiến cô ấy hiểu lầm là anh chê nó, chẳng thèm nói. Anh nên nhớ rằng trong cuộc đời này, Kim Tỏa chẳng còn người thân thích, không nhà, không cha mẹ, người thân, chỉ có mình em thôi.
Kim Tỏa nghe hai người nói chuyện, mà tất cả ước mơ trong đầu đều sụp đổ, Nhĩ Khang khẳng định.
- Mặc cho em thương Kim Tỏa thế nào thì tình yêu đó chẳng qua là một sự thương hại. Thương hại thì cũng đâu thể chia một nửa chồng mình cho người ta? Anh nói thật, anh sẵn sàng làm một người anh, một người thân để chăm lo cho cô ấy. Nhưng bắt anh cưới cô ta làm vợ, thì chuyện đó không dược. Tử Vy hãy hiểu cho anh! Trong tim anh chỉ có một hình bóng em thôi. Anh không muốn có một lúc hai ba vợ.
Kim Tỏa nghe hai người nói mà cảm thấy choáng váng nàng tựa mạnh người vào hòn giả sơn, làm một hòn đất rơi xuống. Tiếng động khiến Nhĩ Khang và Tử Vy giật mình quay qua nhìn thấy Kim Tỏa hai người đều tái mặt. Kim Tỏa thấy mình bị phát hiện vội vã bỏ chạy vào nhà. Nhĩ Khang nói với Tử Vy.
- Ðể anh đuổi theo cô ấy, nói rõ mới được!
Kim Tỏa chạy về phòng riêng, ôm mặt nức nở khóc. Nhĩ Khang đi vào nói:
- Kim Tỏa!
Kim Tỏa vội gạt nhanh nước mắt chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nàng không muốn nhìn mặt Nhĩ Khang, đầu Kim Tỏa nhức như búa bổ, cả thế gian đẹp đẽ này, đột nhiên không còn màu sắc, chẳng còn một ý nghĩa nào nữa. Khiến Kim Tỏa thấy chới với không biết bấu víu vào đâu.
Nhĩ Khang thấy vậy định bỏ đi, nhưng rồi nghĩ lại giờ phút này mà không nói rõ, e rằng không có dịp khác chuyện để mập mờ càng nguy hiểm hơn, nên bước tới cạnh Kim Tỏa nói:
- Kim Tỏa này, cô đừng có hiểu lầm. Tôi và Tử Vy ai cũng muốn tốt cho cô cả. Tôi thấy cô đẹp đẽ dễ thương tôi thích có một đứa em gái như cô hơn là một cô vợ nhỏ. Tử Vy hôm trước quyết định như vậy là sai lầm. Bởi vì Kim Tỏa còn cuộc sống riêng tư cũng có quyền tìm hạnh phúc riêng cho bản thân. Nếu để Kim Tỏa ở đây mãi có phải là làm lỡ duyên đời cô? Chính vì vậy mà tôi không chấp nhận để cô bị thiệt Kim Tỏa phải hiểu như vậy.
Kim Tỏa quay qua nhìn Nhĩ Khang.
- Nhĩ Khang thiếu gia! Xin người đừng nói gì cả, người càng nói tôi càng hổ thẹn hơn. Bởi vì từ nào đến giờ tôi đâu biết người chẳng để ý đến tôi? Bây giờ thì đã rõ, địa vị thấp hèn của tôi. Tôi sẽ không để thiếu gia và tiểu thơ phải khó xử. Tôi biết điều mà...
Nhĩ Khang vội đính chính.
- Không phải như vậy đâu. Tôi biết là Kim Tỏa chưa hiểu ý của tôi, vì nếu cô hiểu thì chắc chắn là cô đã thấy tôi khinh thị mà trái lại tôi rất kính trọng cô. Ðể cô làm thiếp tôi, chẳng hay ho gì cả. Trong khi tôi và Tử Vy đã vào sinh ra tử bên nhau, tình yêu chúng tôi sâu đậm đến độ khó có thể chia xa được. Vì vậy nếu lấy cô, tình cảm dành cho cô sẽ không phải là tình yêu. Và như vậy có phải là chỉ mang đến đau khổ cho cô không? Cô hiểu ý tôi nói chứ?
Kim Tỏa gật đầu.
- Tôi hiểu, tôi chấp nhận số mệnh an bài, anh không cần nói nữa.
Nhĩ Khang nghe vậy lắc đầu.
- Cô lại hiểu lầm, Kim Tỏa! Hãy bình tĩnh nào? Tại sao lại chấp nhận số mệnh? Cái số của cô nó không nhỏ nhoi như cô tưởng, cô với Tử Vy, Yến Tử, Tịnh Nhi chẳng có chỗ nào khác nhau cả, mọi người đều bình đẳng. Cái gì họ có cô đều có thể có! Tôi tin rằng một ngày nào đó, cô sẽ gặp được một người xứng đáng và hoàn toàn thuộc về cô, như Ngũ a ca yêu Yến Tử vậy. Chẳng lẽ cô chẳng từng ước ao có một hạnh phúc của riêng mình, chứ không phải chia sẻ với người khác sao?
Kim Tỏa vừa khóc vừa nói:
- Tôi cũng không biết. Tôi thấy mình chỉ là một con a đầu, làm sao dám kỳ vọng quá cao?
- Thế cô không nghe Yến Tử nói sao? A đầu vẫn là con người, vẫn có cha có mẹ. Vì vậy Kim Tỏa cô phải biết là chỉ có cô mới dám làm chủ vận mệnh mình. Tôi nghĩ hẳn cô cũng mong mỏi thế. Phải không!
Kim Tỏa bối rối đứng phân vân. Cảm giác đau khổ nhiều hơn tình cảm khác. Nhĩ Khang nhìn Kim Tỏa nói:
- Dù gì tối nay, Tôi cũng mong cô bình tĩnh mà nghĩ ngợi, xem điều tôi nói đúng không. Cũng đừng vì chuyện này mà hận Tử Vy hay hận tôi, nếu như vậy thì tôi hết sức đáng buồn, làm chúng tôi thất vọng.
Kim Tỏa gật đầu.
- Vâng, tôi sẽ nghĩ ngợi. Dù ít học nhưng tôi cũng biết suy nghĩ. Nhưng anh yên tâm, có thế nào thì tôi cũng không dám hận anh cũng như hận tiểu thơ đâu.
Kim Tỏa nói xong bỏ đi ra ngoài.
Một lúc Tử Vy vào hỏi Nhĩ Khang.
- Anh đã nói chuyện với Kim Tỏa xong chưa? kết quả thế nào?
- Những gì cần thiết nói anh đã nói, còn chuyện thông suốt chưa thì chưa biết.
Tử Vy suy nghĩ - Thấy cô ấy chạy ra mà nước mắt ràn rụa, có lẽ Kim Tỏa buồn lắm để em đi tìm cô ấy.
Nói xong, Vy quay đi nhưng Nhĩ Khang đã giữ lại.
- Ðừng! Hãy để cho cô ấy ngồi một mình suy nghĩ, sự thật nhiều lúc tàn nhẫn, nhưng thà là nói ra hơn là kéo dài sẽ đau khổ hơn. Nếu biết thế này, có lẽ anh đã nói sớm hơn rồi.
o0o Tối hôm ấy, dù đêm đã khuya, Kim Tỏa vẫn tiếp tục quét dọn nhà cửa. Quét dọn xong là lau nhà, lau cửa kính, lau bàn... Kim Tỏa làm việc một cách chăm chỉ.
Tử Vy đi ra nhìn thấy đau lòng nói:
- Kim Tỏa! Cần gì phải như vậy? Em đã quần quật suốt mấy tiếng đồng hồ rồi? Em không vui phải không? Có gì cứ nói tôi nghe, đừng để trong lòng chỉ khó chịu thôi.
Kim Tỏa vẫn tiếp tục, chẳng nhìn lên nói:
- Cái bàn này dơ quá... lau mãi không sạch!
Tử Vy bước tới chụp lấy vải lau trên tay Kim Tỏa.
- Ðừng như thế? Nói đi em giận chị phải không?
Kim Tỏa đứng dậy nhìn Tử Vy đôi mắt đỏ hoe:
- Em nào có dám giận ai đâu? Em chỉ kiếm việc để làm, cho người bận rộn.
- Ðể làm gì?
- Ý cô nói là...
- Sao phải khiến mình bận rộn khi không cần thiết?
- Dạ... dạ chẳng có gì. Chẳng qua vì em là a đầu, phải làm việc thôi.
Tử Vy nắm tay Kim Tỏa.
- Lại đem chuyện a đầu ra nói, em chẳng sợ là ta giận ư? Từ đây về sau hãy nhớ, em không phải là a đầu, mà là chị em với ta. Hai ta là bạn bè, chẳng có gì để giấu diếm nhau cả. Có gì buồn em cứ nói thẳng ra có phải là em cũng yêu anh Khang nữa phải không?
Kim Tỏa nhìn Tử Vy biết không thể dấu được nói:
- Tiểu thơ... em xin thú thật với tiểu thơ... Chuyện này với em quá đột ngột... bởi vì... trước kia tiểu thơ đã gởi gấm em cho anh ấy mà chẳng hỏi qua ý kiến em, bây giờ lại đột ngột bỏ quyết định. Vì thế em có cảm tưởng mình chỉ là một công cụ, mình không có quyền gì cả. Em như...
Kim Tỏa nhìn mảnh giẻ trên bàn tiếp:
- Em như một mảnh giẻ lau vậy, ai muốn dùng cứ dùng, dùng xong ném đâu thì ném. Nhĩ Khang thiếu gia ban nãy đã nói, tất cả chỉ vì muốn tốt cho em. Nhưng em không biết đó có thật không? Chỉ thấy một điều trước mắt, em như mảnh giẻ lau sắp bị ném bỏ.
Tử Vy nghe vậy giật mình.
- Ðừng có nghĩ như vậy chứ? Không phải như thế đâu. Trước đây chị nghĩ cuộc đời chúng ta rồi sẽ gắn liền nhau. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cách nghĩ đó là quá ích kỷ. Nhất là khi có chuyện Tịnh Nhi chen vào, sự ghen tị như đánh thức chị. Ðó là tình yêu không thể chia sẻ, mà phải chuyên nhất mới hạnh phúc. Sự việc đó đúng với chị mà cũng đúng với em, nhưng nếu em không chịu nghĩ như thế, em đồng ý chịu thiệt thòi, thì hãy quên hết chuyện đã xảy ra hôm nay đi. Chúng ta vẫn tiến hành như kế hoạch đã định, em thấy sao?
Kim Tỏa nhìn Tử Vy nói:
- Không được! Chuyện xảy ra hôm nay làm sao hốt lại được? Sau khi biết rõ tâm tư của cô và Nhĩ Khang thiếu gia. Em nghĩ em không có quyền bám theo hai người mãi. Em phải tôn trọng ý kiến và chấp nhận sự sắp xếp đó là con đường duy nhất để chọn thôi.
- Nghĩa là em muốn...
- Vâng, em sẽ rời khỏi nơi này. Tiểu thơ hãy để em đi, em đã nghĩ rồi. Có thể em sẽ đến Hội Tân Lầu phụ với Liễu Thanh, Liễu Hồng. Việc buôn bán ngoài ấy càng ngày càng phát đạt, không thể không hổ trợ.
Tử Vy nghe nói ngỡ ngàng, nhưng chẳng biết phản ứng ra sao. Trong khi Kim Tỏa lại tiếp tục công việc lau chùi bàn ghế. Bây giờ Tử Vy mới thấy sự quyết định sai lầm đã đưa đến hậu quả quá tai hại.
o0o Tối hôm đó Tử Vy mất ngủ, trần trọc mãi mà vẫn không ngủ được. Yến Tử và Vĩnh Kỳ khi biết được sự việc đều ngạc nhiên. Yến Tử không biết việc làm của Khang đúng hay sai, có điều rất khâm phục. Vì đó là một quyết định khó thực hiện. Nàng biết đối với đàn ông “chuyện từ chối một người đàn bà đâu phải dễ.” trong khi Tử Vy nghĩ ngợi cứ thấy bức rức về cái điều mà trước đây mình bắt Nhĩ Khang hứa.
- Lúc đó nếu đừng ép Nhĩ Khang phải chấp nhận đề nghị của mình thì hay biết mấy. Kim Tỏa nói đúng, tại sao lúc đầu không hỏi ý kiến cô ta gì cả, rồi bây giờ cũng thế. Ta đối với Kim Tỏa như với đứa em, rất thương nhưng lại chẳng đoái hoài đến tình cảm riêng tư của người ta, như vậy là có tội... bây giờ phải làm sao đây?
Tử Vy đang nghĩ ngợi thì ngoài cửa có tiếng động rồi Kim Tỏa bước vào.
- Tiểu thơ! Cô ngủ rồi chưa?
Tử Vy nghe tiếng hỏi của Kim Tỏa giật mình, vội vã ngồi dậy nói:
- Chưa, chưa!
Kim Tỏa đi vào, đặt đèn lên bàn rồi bước tới nắm lấy tay Tử Vy nói:
- Tiểu thơ! Xin lỗi nhé. Ban nãy tôi đã nói nhiều thứ làm cô đau lòng!
Tử Vy ôm lấy Kim Tỏa:
- Chị cũng vậy, chị đã khiến em buồn thì có. Những gì em nói đều là sự thật! Đúng thế! Chị thật vô tình đã không chịu để tâm đến tình cảm của em rồi tự ý áp đặt, đó là lỗi chị.
Kim Tỏa lắc đầu:
- Không, không phải vậy! em đã suy nghĩ kỹ rồi, lúc đó chị đang nguy kịch, chị nghĩ mình sắp chết nhưng vẫn nghĩ đến em... nên muốn gã em cho anh Nhĩ Khang, vì đó là một người đàn ông đáng tin cậy. Ðó là một thái độ chu đáo, làm sao em có thể trách ngược lại chị được. Rõ là em không xứng đáng với tình yêu của chị, không xứng đáng là một đứa em của chị chút nào.
- Kim Tỏa!
Tử Vy gọi nhưng Kim Tỏa đã cắt ngang.
- Hãy nghe em nói hết hẳn. Lúc bây giờ Nhĩ Khang thiếu gia cũng chẳng qua muốn bằng mọi giá cứu chị, nên chị nói gì anh ấy cũng gật cả. Thực tế ra thì nếu lúc đó chị qua đời thì chưa hẳn Nhĩ Khang thiếu gia còn sống nổi. Anh ấy đã tính toán cái sự đồng ý kia chẳng qua chỉ vì tình cảm chị, chứ không phải vì em.
- Kim Tỏa...
- Kế tiếp, để cố giữ lời thề. Hai người đã cố ý không đề cập đến. Nhĩ Khang bao giờ cũng nghĩ đến chị, đâu có chỗ nào dành cho em? Anh ấy nói đúng, nhận em làm thiếp, chẳng khác nào giết chết cuộc đời em.
Tử Vy nắm lấy tay Kim Tỏa.
- Có nghĩa là em đã suy nghĩ kỹ?
- Vâng, suy nghĩ rất kỹ. Em theo chị từ năm lên tám tất cả những gì chị nghĩ, chị hành động đều là tấm gương em noi theo. Mấy năm qua, em đã học được một phần cốt cánh của chị, chính vì vậy mà em đã không để sự việc đến ngày mai. Em phải nói rõ cho chị biết ngay trong đêm nay, Chị là chị em, là bạn là tri kỷ của em. Ðó là một sự thật mà chẳng bao giờ thay đổi... riêng về chuyện chung thân của em thì...
Kim Tỏa sụt sùi khóc nói:
- Ai cũng có người yêu của nhau, chị và Nhĩ Khang, Yến Tử và Ngũ a ca, Hàm Hương với Mông Đang, còn em... chắc có lẽ cũng sẽ có... biết đâu.
Tử Vy nghe vậy hỏi:
- Thế tại sao em lại muốn xa chị?
- Chuyện đó rồi sẽ có, khi mà em tìm được hạnh phúc của mình, còn bây giờ thì chưa đâu.
Tử Vy nghe vậy mừng quá.
- Ồ! Kim Tỏa! Em rõ lã niềm hãnh diện của chị! Em làm chị cảm động quá, chị nói cho em biết nhé, lúc nào em tìm được đối tượng chị cũng không để em xa chị đâu. Vì người đó phải là người chị hiểu biết rồi cả nhà chúng ta vẫn sẽ ở cùng dưới một mái nhà.
Thật ra lúc đó Kim Tỏa vẫn còn đau khổ lắm. một vấn đề đã được sắp đặt, đặt cả niềm tin vào mọi thứ coi như mặc nhiên. Ðùng một cái, đảo lộn tất cả, hỏi Kim Tỏa làm sao không đau được. Có điều Kim Tỏa nghĩ mọi thứ nên đè nén nên đáp.
- Chị và Nhĩ Khang thiếu gia từ đây về sau đừng lo lắng chuyện em nữa, vậy mà hay hơn. Tôi sẽ được đứng ở một góc cạnh khác nhìn hai người, không chen vào chuyện hai người nữa, như vậy còn nhẹ nhàng hơn.
- Em nói thật chứ?
- Sao lại không?
Hai người yên lặng nhìn nhau, rồi ôm ghì lấy nhau, Kim Tỏa nói:
- Chỉ có lúc nghĩ đến chuyện phải xa chị là lòng em nhói đau, cái đau này còn hơn chuyện với Nhĩ Khang nữa. Ðiều đó cho thấy tình cảm giữa em và Nhĩ Khang chưa hẳn là tình yêu.
Tử Vy nghe nói xúc động vô cùng, Tử Vy biết Kim Tỏa rất buồn, nhưng như Nhĩ Khang đã nói, vết thương chỉ nên đau một lần, còn hơn là kéo dài theo năm tháng.