Hậu Cung Quá Khốc Liệt, Nương Nương Nằm Im Cũng Thắng

Chương 58: Kế Sâu Xa

Trước Sau

break

"Hoàng hậu vội vã đuổi trẫm đi như vậy, là còn có chuyện gì muốn làm sao?"

Thẩm Thanh Uyển:...

Ngủ có được tính không?

"Hoàng thượng, người xem lời người nói kìa. Thần thiếp nào có ý đuổi người, chỉ là cảm thấy Hoàng thượng đã lâu không đến hậu cung, các tỷ muội ngày ngày đều mong ngóng người. Giờ cũng không còn sớm nữa, hay người qua đó sớm một chút để khỏi khiến họ phải chờ đợi vô ích..."

Thẩm Thanh Uyển chưa nói hết lời đã không nhịn được mà ngáp. Nàng hé miệng được một nửa thì vội ngậm lại như chợt nhớ ra điều gì, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà chảy xuống.

"Hoàng hậu thật là hiền huệ, mọi lúc mọi nơi đều nghĩ cho các tỷ muội trong cung." Nguyên Vũ đế nghiến răng nói từng chữ.

"Các tỷ muội trong hậu cung vui vẻ thì Hoàng thượng sẽ vui vẻ. Hoàng thượng vui vẻ chứng tỏ thần thiếp làm tốt chức vị Hoàng hậu, vậy thì thần thiếp cũng vui vẻ..."

Thẩm Thanh Uyển buồn ngủ đến mơ màng, nói năng líu nhíu, chính nàng cũng không biết mình đang nói gì.

Ngược lại, Nguyên Vũ đế nghe không sót một chữ.

Làm tròn chức trách?

Hoàng hậu bây giờ thật sự xem việc làm Hoàng hậu như một công việc.

Trời đã khuya, nàng buồn ngủ thì cứ buồn ngủ, sao không nghĩ đến việc giữ hắn lại?

Nếu là phi tử khác, e rằng lúc này đã mừng rỡ đi tắm gội thay y phục chờ thị tẩm.

Nhìn lại Hoàng hậu, nàng buồn ngủ đến mức không ngẩng nổi đầu.

Nguyên Vũ đế:...

Nguyên Vũ đế nhíu chặt mày, đặt sách xuống rồi đứng dậy.

Ánh mắt Thẩm Thanh Uyển thoáng lên tia sáng rõ rệt: "Cung tiễn Hoàng thượng!"

Nguyên Vũ đế:...

Hắn hừ lạnh, lướt qua Thẩm Thanh Uyển đang hành lễ rồi rảo bước ra khỏi Khôn Ninh cung.

Ngay giây sau, đèn trong tẩm cung của Khôn Ninh cung liền tắt.

Tô Cát Tường phất phất cây phất trần: "Hoàng thượng, người đi chậm một chút. Người định đến cung nào nghỉ ngơi ạ? Nô tài theo không kịp rồi!"

"Về Dưỡng Tâm điện phê tấu chương!"


Sáng hôm sau, sau khi các phi tần thỉnh an xong, Thẩm Thanh Uyển liền đến Từ Ninh cung.

Khi nàng đến, Thái hậu đang cắt tỉa cây cảnh.

"Nhi tức xin thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu cát tường."

"Đứng lên đi." Thái hậu ngước nhìn Thẩm Thanh Uyển: "Hôm nay Hoàng hậu sao lại qua đây sớm vậy, có chuyện gì sao?"

"Thưa mẫu hậu, hôm qua nhi tức đã đến Am Tam Thánh dâng hương cầu phúc, xin cho mẫu hậu một lá bùa bình an."

"Hoàng hậu có lòng rồi." Thái hậu đặt kéo xuống, nhận lấy lá bùa bình an rồi cẩn thận ngắm nghía: "Không ngờ Hoàng hậu ngày thường cũng tham thiền niệm Phật. Rất tốt, người tin Phật thì tâm sẽ tịnh."

Thẩm Thanh Uyển mỉm cười gật đầu: "Nếu lá bùa này có thể bảo vệ mẫu hậu một đời bình an thì tốt quá. Cây tùng này của mẫu hậu cắt tỉa cũng rất đẹp."

"Cắt những cành mọc lan sẽ giảm thất thoát dinh dưỡng và nước, tỉa những cành lá khô héo để giữ dáng vẻ thấp lùn thì cây tùng mới trông cao thẳng đẹp đẽ." Nói rồi, Thái hậu chỉ vào một mầm non mới nhú ở gốc, hỏi Thẩm Thanh Uyển: "Hoàng hậu thấy nên giữ lại cành này hay cắt đi thì hơn?"

"Cây tùng này hiện bên trái cao bên phải thấp, trông rất hài hòa. Nếu cắt mầm non đi thì cây giữ được dáng cũ. Nếu không cắt, một thời gian sau nó có thể vượt qua cả cành chính. Nhưng mầm non muốn lớn phải dựa vào cành chính để có dinh dưỡng, lại phải thường xuyên xoay chậu để đón nắng. Cành chính đã có dáng riêng, còn mầm non có thể lớn bao nhiêu, cao thế nào, chẳng phải đều do cây kéo trong tay mẫu hậu quyết định sao? Mẫu hậu còn lo nó sẽ mọc không đẹp hay vượt qua cả cành chính ư?"

Nghe Thẩm Thanh Uyển nói, Thái hậu hơi sững người rồi khóe môi từ từ cong lên: "Vậy ý của Hoàng hậu là thế này sao?"

Thái hậu đặt kéo xuống, xoay chậu hoa để mầm non quay lưng về phía mặt trời. Trong thoáng chốc, mầm non xanh biếc trông đã bớt đi vài phần sức sống.


Thẩm Thanh Uyển dùng bữa trưa ở Từ Ninh cung xong mới trở về.

"Hoàng hậu nương nương, Lan thường tại đã đợi người một lúc rồi ạ." Tô Thiên Hà đang đợi nàng ở cửa.

Thẩm Thanh Uyển khẽ nhíu mày. Nàng ta sao lại đến đây?

"Hoàng hậu nương nương cát tường, thiếp xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Lan thường tại quỳ trên đất hành lễ.

Thẩm Thanh Uyển ngồi xuống ghế ở chính điện Khôn Ninh cung: "Lan thường tại đang có thai, không cần đa lễ, đứng dậy ngồi đi."

"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương đã thông cảm." Lan thường tại đứng dậy, ngồi xuống ghế bên cạnh.

"Lan thường tại đến vào giờ này là có chuyện gì sao? Nếu trong cung thiếu thốn thứ gì, có thể tìm Thục phi, nàng sẽ lo liệu giúp ngươi." Thẩm Thanh Uyển dịu dàng nói.

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, phủ Nội vụ rất tận tâm, trong cung của thiếp không thiếu thứ gì cả." Lan thường tại nói rồi nhìn lướt qua các cung nhân bên cạnh Thẩm Thanh Uyển: "Thiếp chỉ có vài lời tâm sự, muốn nói riêng với Hoàng hậu nương nương."

Thẩm Thanh Uyển ra hiệu cho Trân Nhi, Trân Nhi liền dẫn các nô tài trong Khôn Ninh cung lui ra ngoài.


Ngay khi cửa vừa đóng lại.

Lan thường tại từ trên ghế đứng dậy rồi quỳ xuống đất.

"Hoàng hậu nương nương, thiếp biết mình thân phận hèn mọn, lời nói không có trọng lượng. Nay thiếp may mắn mang long thai, đã là phúc khí lớn rồi."

"Lan thường tại đã đến đây, chắc là có lời muốn nói, cứ nói thẳng đi."

"Nương nương là người thẳng thắn, thiếp cũng không vòng vo nữa. Thiếp muốn xin Nương nương giúp thiếp giữ cái thai này. Nếu sau này thiếp thuận lợi sinh hạ long tự, bất kể là Cách cách hay A ca, thiếp đều bằng lòng giao cho Nương nương nuôi dưỡng." Nói rồi, Lan thường tại ngước nhìn Thẩm Thanh Uyển, ánh mắt đầy thành khẩn.

"Nếu bản cung không nhớ lầm, Lan thường tại hẳn là người do phủ Tướng quân tiến cử. Nếu đã vậy, tại sao Lan thường tại không giao hoàng tử cho Hiền phi nuôi dưỡng?" Thẩm Thanh Uyển hỏi với vẻ mặt thản nhiên.

"Hoàng hậu nương nương, tuy nô tỳ xuất thân từ phủ Tướng quân nhưng Hiền phi sẽ không dung tha cho mẹ con thiếp. Thiếp biết Nương nương thân phận tôn quý, không màng tranh giành với các phi tần.

Cái thai của Nhu tần và Lệ tần đều do Nương nương bảo vệ. Thiếp tự biết thân phận hèn mọn, không có gì báo đáp, nhưng nếu cái thai này là hoàng tử, sau này Nương nương cũng có thêm một chỗ dựa."

Nói đến đây, Lan thường tại dập đầu thật mạnh: "Thiếp cầu xin Hoàng hậu nương nương rủ lòng thương."

Thẩm Thanh Uyển không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng ta.

"Hoàng hậu nương nương, thiếp biết hôm nay đến đây có phần đường đột, xin Nương nương cứ suy nghĩ vài ngày. Thiếp không vội, thiếp bằng lòng đợi..."

Lan thường tại nói xong, ngước nhìn Thẩm Thanh Uyển: "Cha mẹ yêu con ắt sẽ lo lắng cho tương lai của con. Nương nương đừng hiểu lầm, thiếp chỉ muốn đứa con trong bụng mình được bình an chào đời."

Thẩm Thanh Uyển ngập ngừng: "Ngươi... không phải là một nữ tử bình thường. Phủ Tướng quân đưa ngươi vào cung hẳn là còn có ý đồ khác?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc