- tôi biết nhưng... thế cũng hay... bởi vì... tôi đâu có đợi xe buýt!...
cuối cùng... em cũng đã ở đây...
hắn đứng dậy đi đến trước mặt tôi... chạm nhẹ vào má cô.. đôi bàn tay lạnh như băng...
thịch...
cô... không cách nào đẩy hắn ra....
cái bóng đêm bao trùm lấy cô....
lạ thay! cứ như ngọn nến thắp sáng...
có lẽ cô...
có thể tiếp tục đi về phía trước rồi...
hắn không nói gì...bỗng dưng hắn ôm cô vào lòng...
- ơ...?
- xin lỗi... hãy để cho anh như thế này... một chút thôi...
người hắn nóng bừng... có lẽ nào hắn bị cảm lạnh rồi không?
... có phải do chờ cô suốt không..?
- anh... muốn đi đâu...
- hả... là sao?
- nếu anh cứ gục giữa đường như thế này sẽ không tốt đâu... nên tôi...đưa anh về...!
cô không để hắn một mình đâu..
------ căn hộ của hắn-------
* cạch* cánh cửa nhà cô đóng lại...
- được rồi...anh đi được không? nếu thấy không khoẻ thì gọi ai tới đây đi...
- không có ai cả...
hở...
- tôi sống một mình để tiện cho công việc...
gì... gì cơ... cô...cô tưởng hắn bằng tuổi cô...
- hì... đó là lý do tại sao em lại đề phòng khi nói về nhà cùng người khác... nhiều chuyện đáng mong chờ lắm đấy!
cô...cô...đỏ mặt..?!
- tôi...tôi...về đây
phịch...
-ư....
-?!... anh... anh ổn chứ...?thấy khó chịu chỗ nào sao..?
cô lo lắng quay lại đỡ hắn dậy thì gặp ánh mắt của hắn...
- nếu em bỏ tôi lại một mình thì tôi sẽ chết đó..?
hắn...hắn uy hiếp cô...
- bộ... bộ anh là CON NÍT HẢ ????
thế là cô phải ở lại nhà của hắn...
bíp...bíp...
- 38 độ... đúng là bị bệnh thật rồi. giờ anh nên nghỉ ngơi đi...
- ư..ừm...
- nè... uống cái này nhé...!anh nên đặt túi giải cảm... mà tôi cũng mua cho anh ít cháo thịt đó... anh đói thì nên hâm lên rồi ăn...
- ha...ha...
- anh cười cái gì?
- không có gì?... em thật chu đáo... nghe em nói như thế... tôi...càng xác minh tình cảm của mình thật rồi! tôi yêu em... làm bạn gái tôi nhé!thình...thịch...
ánh mắt đó... sự thẳng thắn đó... mình không thể chịu được...
- em...không ... không thể yêu ai được nữa..! em không cách nào quên được mối tình đầu...
cô khóc... cô khóc cho sự đau khổ của bản thân... tại sao?... tại sao cô không thể quên được mối tình đầu của mình...
mối tình đầu bị nhấn chìm trong sự lừa dối và tiếc nuối... hu....
- vậy nên... xin anh đừng nên yêu người như em...!
cô chỉ không muốn phải chịu sự tổn thương nào nữa... cô rất mệt mỏi...
hắn nhìn cô khóc mà đau lòng... hắn không biết cô trốn tránh tình yêu... này... vì mối tình đầu... không sao... cô không cần yêu hắn... chỉ cần hắn yêu cô được rồi...
chỉ cần cô có một góc nhỏ cho hắn được rồi...
- anh biết... nhưng đã quá muộn... vì... anh yêu em nhiều lắm rồi... giờ em nghĩ làm sao anh quên được em đây?... anh không thể nào thôi yêu em được... vậy nên anh sẽ chờ...
.... chờ đến khi em vào anh...hai trái tim cùng chung nhịp đập...anh sẽ chờ...
.
.
.
.
kể từ hôm ấy trở đi...
- Tiểu Hi...
- anh đến muộn...
chúng tôi luôn gặp nhau ở trạm xe buýt...
- ha..ha...
- Tiểu Hi... hôm nay đồng nghiệp của anh mua puddinh
mình rất thích đồ ngọt
- Tiểu Hi... hôm nay anh bị tờ giấy cứa đứt tay luôn rồi...
chắc đau lắm nhỉ?
ngày nào cũng thế...
trong suốt thời gian bên nhau...
chúng tôi luôn nói chuyện linh tinh... và tôi...
rốt cuộc cũng thích...
mỉm cười thật tươi mỗi khi cô gặp hắn...
nhìn cô... cô bắt đầu mở lòng với hắn rồi...
- Tiểu Hi...anh yêu em... anh muốn được trân trọng em suốt cuộc đời này... vậy nên...xin em hẹn hò với tôi... được không...
lúc đầu...
cô sợ bị tổn thương...
ấy thế mà...
cô đã yêu anh ấy từ lúc nào...
và cô đã quyết định...
- được...
giành lại cuộc đời cô từ bây giờ...
hắn vui mừng... thật tốt...cô chấp nhận hắn rồi... Tiểu Hi... anh mãi mãi yêu em... mãi mãi...
đặt lên môi cô một nụ hôn... không nồng nhiệt...
không quyến rũ...
nhưng lại cho cô và hắn ấm áp và bình yên...
em... cũng yêu anh... Lăng Khải Minh...
------ ta là tuyến phân cách-----------
hôm nay là ngày đầu tiên cô quay lại ngôi trường đó, đứng trước gương...
mình..
muốn tiến bước...
đứng trước cửa trường... cô tiến vào sân trường rộng lớn...
xì xầm...
- đó không phải là Hạ Tiểu Hi lớp 12a4 đó sao...
- hình như được đi học lại rồi...
xì xầm...
đứng trước cửa lớp, 2 con bạn thân chạy ra... ôm chặt lấy cô...
- Tiểu Hi... tụi tớ chờ cậu lâu lắm đó...
- làm tụi này cô đơn muốn chết...
- nặng...nặng quá...
- Tiểu Hi.... dù cậu có bị nói xấu đi nữa...chúng tớ vẫn luôn là bạn với cậu...
- chúng ta... mải mãi bên nhau...
hi... mấy con nhỏ này...
- nhân tiện... đây là may mắn đó nha...
hở...
- cho cậu mượn tập chép đó...
- còn nữa.. hôm nay cũng đến phiên cậu trực nhật luôn đó... thấy tụi này tốt không?
- ừm... mình biết rồi...
mình quên mất ... trên đời này vẫn còn nhiều tia nắng ấm nhỉ...
tùng...
- tiết sau tiết thể dục đó... cậu vào thay đồ đi...
- ừm...
bỗng đằng sau có tiếng của thầy giám thị...
- ai hôm nay trực lớp vậy, chút nữa em qua phòng giáo vụ lấy bản đồ dùm thầy lịch sử nhá...
- à... dạ..
phòng giáo vụ...
* cạch*
- xin lỗi thầy cho em mượn bản đồ lịch sử ạ...
- à... bản đồ lịch sử sao... chắc em phải chờ thầy Lăng đến trả sau tiết 1 rồi... giáo viên môn văn ấy....
nhói...
giáo viên môn văn....
thầy Lăng...
vậy là...thầy Tôn nghỉ thật rồi sao...?
thật sự đã nghỉ dạy ở đây rồi..
bỗng thầy giáo vụ nói với người đứng sau cô...
- a... thầy Lăng... có học sinh đến mượn bản đồ đấy?
-à.... vâng?
hắn quay qua người đang quay lưng với hắn... bóng dáng này sao quen qua.. nhưng kệ... hắn có người mình yêu rồi... hì... nghĩ đến đây hắn không khỏi phì cười...
quay qua cô bé... cầm bản đồ trên tay...
- đây... tôi xin lỗi... tôi đi ăn trưa nên phải để em đợi..
ôi...
- à... vâng...không sao đâu....?
tại sao lại là anh...
tại sao lại là cô...
cô... không thể nào thở được...
không thể nào nghe được gì nữa...
'' Tiểu Hi...anh yêu em...''
*bộp*
dường như... trái tim và cơ thể như... đóng... băng...