Quân Phi Vũ đứng dậy, nhìn cái kia đi tới trước mặt nàng minh hoàng thân ảnh, lại ở tro lòng nhẹ nhàng thở dài.
_ Tiểu Vũ, chỉ 2 ngày nữa, ngươi chính là hoàng hậu của ta, ta rất cao hứng!- Hoa Trầm Hương đem nàng lãm vào ngực lý, cằm đặt ở đầu của nàng đính- Còn ngươi? Có thể hay ko cũng cao hứng 1 điểm? Ko nên lại sầu mi khổ kiểm, ta sẽ đối với ngươi tốt.
Hắn biết tro lòng của nàng bây giờ còn ko tình nguyện gả cho hắn, nàng gả cho hắn, đều chỉ là vì cầm lại Thiên Linh châu mà thôi.
Nhưng hắn sẽ đối với nàng tốt, hắn sẽ dụng tâm để chứng minh, hắn đối với nàng yêu rốt cuộc sâu đậm! Tin 1 ngày nào đó, nàng lại cam tâm tình nguyện theo sát hắn cùng 1 chỗ.
Quân Phi Vũ chóp mũi đau xót, Hoa Trầm Hương thay đổi, nàng từng giọt từng giọt nhìn ở tại tro mắt.
Vì nàng, hắn thà rằng đắc tội đại thần triều đại đương thời.
Vì nàng, hậu cung quả nhiên như nàng lúc trước mong muốn, vì nàng ko thiết, ngoại trừ nàng, ko nạp 1 phi 1 tần.
Nhìn hắn như bây giờ đối với nàng hảo, sợ rằng chỉ cần nàng nói muốn gì, hắn sẽ vì nàng mà làm được.
Trầm Hương, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ?
Nghĩ đến bắt được Thiên Linh châu liền phải ly khai, Quân Phi Vũ thế nhưng ẩn ẩn đau lòng.
Buổi tối trước đại hôn, Quân Phi Vũ đản cười dỗ Hoa Trầm Hương- Trầm Hương, ngươi trước đem Thiên Linh châu cho ta có được ko?
Hoa Trầm Hương đã đánh 1 cái liếc mắt cho nàng- Còn chưa có đại hôn, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!
_ Vì sao? Liền liếc mắt nhìn, có được ko?- Nàng làm nũng.
Hoa Trầm Hương đang sờ đầu của nàng, yên lặng nhìn nàng nói- Tiểu Vũ, tâm tư của ngươi ta đều hiểu. Ngươi nghĩ cầm hạt châu, liền nghĩ biện pháp chạy thoát, ko cùng ta đại hôn, có phải hay ko? Ta sẽ ko như ngươi mong muốn, vì thế, ngươi vẫn là ngoan ngoãn chuẩn bị làm tân nương tử của ngươi.
Hắn con ngươi trung dần hiện ra 1 loại ưu thương ko hiểu, vì sao hắn có thể nắm tro tay tất cả? Lại duy chỉ có nắm tro tay ko được lòng của nàng? Rõ ràng nàng liền ở trước mặt của hắn, thế nhưng, hắn lại vẫn như cũ cảm giác mình cách nàng rất xa xôi.
Nữ nhân này, nàng có phải hay ko quá vô tâm vô phế ? Mình đã như muốn tẫn kỳ lực nghĩ hết biện pháp đối với nàng hảo, mang cho nàng niềm vui, vì sao nàng ko thể vì hắn lưu lại?
Quân Phi Vũ mỗi lần vừa nhìn thấy hắn như vậy nhíu lại mi, lúc dùng như vậy ánh mắt ưu thương nhìn nàng, tâm sẽ sản sinh 1 loại tê tê co rút đau đớn, tựa như mưa dầm trời, kéo dài triền triền lộ ra 1 cỗ cảm giác mất mát.
Nàng thực sự rất muốn nói cho hắn biết, nói với hắn một tiếng- Ta nguyện ý!
Thế nhưng, 1 khi cho phép nói, đối với nàng mà nói, chính là chung thân tướng cho phép.
Nàng bây giờ đối với chính mình còn ko có tự tin này, tro lòng của nàng có hắn, nhưng cũng đồng dạng ấn mặt khác tên của ngũ cái nam nhân kia.
Trầm ổn ôn nhu Tiêu Bạch, lạnh lùng Mạch Thiên Hàn, luôn luôn xấu xa Tần Nham Ngạo, đáng yêu Quân Thiên Hựu, ngay thẳng Trình Nhất Đao, nàng hiện tại làm ko được vì hắn mà bỏ qua 5 bọn họ!
Ở tro lòng của nàng, mấy người nam nhân bọn hắn vị trí đều là bình đẳng, nếu như, Trầm Hương có thể cùng ý nghĩ của Tiêu Bạch bọn họ như nhau thì tốt rồi.
Tiêu Bạch bọn họ là chỉ cần có thể cùng nàng cùng 1 chỗ, thế nào đều ko sao cả.
Nếu như Trầm Hương hắn ko có ý nghĩ như vậy, vậy bọn họ lưỡng cũng đã định trước sẽ ko đi tới cùng nhau đi?
Nàng Quân Phi Vũ, chính là Phượng Hoàng quốc nữ hoàng, điểm này, Thiên Linh châu dự đoán hiển nhiên cũng chứng minh rồi điểm này.
Mẫu hoàng nói, cũng vẫn còn bên tai.
Này có phải hay ko đại biểu cho, nàng cùng Hoa Trầm Hương nhất định là muốn trời nam đất bắc? Các đi kỳ chính? Các thủ trách nhiệm?
Được rồi! Nếu số phận đã đã định trước, kia đại hôn liền đại hôn đi! Nàng còn đang chấp nhất cái gì? Tất cả tin lên trời sẽ có an phi !
Nghĩ thông suốt Quân Phi Vũ, khóe môi nổi lên 1 tia nhàn nhạt cười, lấy lại tinh thần mới phát hiện, Hoa Trầm Hương chính nhẹ híp 2 tròng mắt đang nghiên cứu nàng, dường như ở phỏng đoán, nàng hội này suy nghĩ cái gì.
Vừa nhìn thấy nàng hoàn hồn, Hoa Trầm Hương quả nhiên hỏi- Tiểu Vũ, ngươi vừa đang suy nghĩ gì?
Nàng thông minh cười- Ta đang suy nghĩ, mệnh lý có lúc cuối cùng cần phải có, mệnh lý vô lúc chớ cưỡng cầu. Ngươi muốn đại hôn, vậy đại hôn đi, bất quá, ngươi cần phải giữ lời nói nga, chúng ta đại hôn hậu, ngươi nên đem Thiên Linh châu cho ta, nếu ko…
Nàng hừ hừ 2 tiếng- Nếu ko, ta hãy cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ!
Hắn cười đến giảo hoạt- Chỉ cần ngươi đáp ứng cùng ta thành thân, chúng ta có danh có phận, ta đương nhiên sẽ đem Thiên Linh châu cho ngươi!
_ Hảo! 1 lời đã định!
_ 1 lời đã định!
Đã gặp nàng đã thoái nhượng, Hoa Trầm Hương tuấn nét mặt biểu lộ vẻ hài lòng cười, kia phát ra từ nội tâm vui sướng lây nàng, 2 người áp trán, nhìn nhau cười. (Ủa, ta nhớ là cô dâu chú rể ko được gặp nhau trước đám cưới mà…- Milk)
Hoàn Tinh năm 811 ngày 8 tháng chín, này đại ngày, ở Hoa Trầm Hương nghển cổ chờ đợi trung, rốt cuộc đến.
Quân Phi Vũ sáng sớm liền bị Hoa Trầm Hương phái tới mấy ma ma cùng cung nữ lăn qua lăn lại ko để yên, theo mặt, đến trang phục, thậm chí đến 1 sợi tóc, đều cẩn thận tỉ mỉ sửa sang lại, đám ma ma nghiêm túc thật ko giúp nàng trang điểm, tìm kiếm lấy loại nào phương thức hoàn mỹ nhất đến bày ra nàng làm phong thái hoàng hậu.
Quân Phi Vũ dưới đáy lòng phúc ngữ, trang điểm được lại đẹp, khăn voan đỏ vừa che, ai thấy được, cũng ko chỉ cấp Hoa Trầm Hương 1 người nhìn.
Trước khi đội khăn voan đỏ, các ma ma hãy để cho Quân Phi Vũ chính mình tự mình kiểm tra 1 phen, cũng vẻ mặt cung kính xin chỉ thị nàng, nhìn nhìn có hài lòng hay ko này trang dung, nếu như ko hài lòng, lại sửa.
Quân Phi Vũ ngước mắt, nhìn mình tro gương đồng, 1 thân đỏ thẫm sắc thêu mãn kim long ngọc phượng hỉ phục, mũ phượng khăn quàng vai, anh lạc thùy lưu, hoa lệ dị thường, ở châu ngọc mũ phượng hạ, lộ ra kia trương tinh xảo ko tỳ vết mặt cười, đôi mắt đẹp đảo mắt, mặt mày tro lúc đó doanh nhàn nhạt cười ngọt ngào, đẹp như hoa sen mới nở, băng tuyết bàn thanh lệ trung, lộ ra 1 cỗ mê người ngây thơ.
_ Rất tốt! Cứ như vậy đi!
Nghe được nàng hài lòng đáp án, các ma ma lại vội vàng tìm đến khăn voan đỏ cho nàng đắp lên.
Nhìn canh giờ đã ko sai biệt lắm, dâu ma ma mới dẫn dắt Quân Phi Vũ hướng phía từ đường tro cung mà đi.
Eo nhỏ hoàn mĩ, từng bước 1 liên dời, ngay cả hồng đắp che đầu, lại vẫn như cũ che ko được Quân Phi Vũ kia toàn thân thấu bắn ra cao hoa khí chất.
Ở văn võ bá quan cùng gia quyến xem lễ hạ, Quân Phi Vũ bị đỡ tiến đến từ đường, từng bước 1 đi về phía trước, tay, rốt cuộc bị dâu ma ma người săn sóc nàng bỏ vào tro bàn tay Hoa Trầm Hương, 2 tay vừa đụng xúc, liền bị hắn nắm được tử chặt, thậm chí, nàng còn có thể tinh tường cảm giác được, Hoa Trầm Hương tay thế nhưng run nhè nhẹ.
Hắn có phải hay ko biểu hiện được quá mức kích động 1 điểm?
Quân Phi Vũ tro lòng than nhẹ 1 tiếng, rồi cầm tay hắn, 10 ngón tướng khấu, chăm chú , ngươi quấn quít lấy ta, ta quấn quít lấy ngươi, tựa như là ko cả đời tách ko ra.
_ Tiểu Vũ…
1 tiếng nhẹ nhàng run run hô hoán, cứ như vậy kéo dài triền triền tiến vào lỗ tai của nàng, lại chui vào tro lòng của nàng, đầu cứ quanh quẩn bồi hồi ko đi.
Mỗi người đang ngồi cũng có thể nhìn ra được, này hoàng thượng hiện tại tâm tình có bao nhiêu hảo, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy đầy hạnh phúc, hắn cặp kia con ngươi đen nội, doanh bao nhiêu thâm tình cùng kỳ vọng, hắn kia tâm tư yêu hoàng hậu, cũng vào giờ khắc này, ở trước mặt văn võ bá quan tẫn hiển ko bỏ sót.
Tro 1 góc khác, 1 mỹ nữ nhân được như khói như sương, cũng vọng nhìn này 1 đôi nam nữ mới giao bái thiên địa, môi đỏ mọng bị cắn ra khỏi máu thượng ko tự biết, nhưng thật ra nam nhân đứng ở bên cạnh nàng, lấy ra trắng tinh khăn tay, mang theo thương tiếc, giúp nàng nhẹ nhàng lau đi khóe môi tơ máu.
_ Khói Nhẹ, ngươi còn có ta!
Trầm Khói Nhẹ vô lực đem thân thể tựa ở trên người Hoa Trầm Ngọc, nhắm mắt lại ko đành lòng nhìn nữa, nhưng tro lòng hận ý khó bình.
_ Kết thúc buổi lễ!
Kinh qua tam quỳ cửu bái, nghe được tư lễ cuối cùng 1 câu nói kia rơi, Quân Phi Vũ rốt cuộc tùng 1 ngụm lớn khí.
Này cổ đại quỳ lạy bái kết hôn nghi thức, thật đúng là yếu nhân mệnh, này tất cái đầu đều dập đầu đau đớn, lại dập đầu đi xuống, sợ không được thanh mới là lạ.
Quân Phi Vũ bị người đưa vào động phòng, lẳng lặng chờ tân lang của nàng giá lâm.
Cứ như vậy kiền ngồi nửa ngày, sáng sớm thượng ko ăn cái gì Quân Phi Vũ, bụng bắt đầu thầm thì kêu, thật là muốn chết a! Nếu như tro tiểu thuyết như vậy, cần phải chờ đến tối tân lang đến, mới có thể uống chén rượu giao bôi sau đó mới được ăn, sợ rằng nàng đã sớm đói hôn mê.
Nàng len lén xốc lên khăn voan ngắm 1 chút, cung nữ thủ ở 1 bên cùng lão ma ma lập tức 1 lợi mắt trừng qua đây, nàng đành phải ngượng ngùng mà đem tay buông xuống- Ma ma, cấp bản cung đem chén nước uống!
Người săn sóc nàng dâu ma ma sửng sốt, chính mình tham gia mấy lần vương gia cùng hoàng thượng cưới vợ, còn chưa có đụng tới 1 phi tần dám mở miệng, vị hoàng hậu này thật là đi ko giống với, nghĩ là nghĩ, nàng đành ngoan ngoãn đem nước đảo cho nàng uống.
Ko biết đợi bao lâu, Quân Phi Vũ mau đói bụng đến phải bão nổi.
Tro lòng oán hận nhớ kỹ, Hoa Trầm Hương nha Hoa Trầm Hương, ngươi mau xuất hiện đi! Cầu xin ngươi, trước qua đây cùng ta uống rượu giao bôi, ngươi lại yêu thiên gì liền làm gì đi, chớ đem ta lượng ở chỗ này a!
Ta thực sự thật đói nha !
Hoa Trầm Hương làm như nghe được hô hoán của nàng, cửa phòng “Két” 1 tiếng, thanh âm quen thuộc vang lên- Các ngươi tất cả lui ra!
Cung nữ cùng ma ma đồng thời đáp- Dạ!
Cảm giác được Hoa Trầm Hương đi tới trước mặt của mình, Quân Phi Vũ tâm thế nhưng ko bị khống chế nhảy dựng lên.
Nàng nhìn thấy chân của hắn, đồng dạng 1 đôi thêu long hỉ hài, trên người cũng là đỏ thẫm sắc long bào hỉ phục, chỉ thấy hông của hắn, còn lại cũng đều nhìn ko thấy, bi thúc…
Nàng hảo muốn nhìn 1 chút Hoa Trầm Hương mặc hỉ phục rốt cuộc là xá dạng gì!
Quân Phi Vũ đang ở ai thán, đột nhiên cảm giác trước mắt sáng ngời, 2 tròng mắt chống lại khuôn mặt tươi cười hé ra xán lạn, tuấn dật được muốn mê chết người ko đền mạng, đặc biệt cặp kia hắc đồng, doanh mãn thâm tình cùng vui sướng, giống như là rượu ngon say lòng người, thấy Quân Phi Vũ 2 gò má ửng đỏ như đào, càng đi mỹ được kinh người.
_ Tiểu Vũ…
Hoa Trầm Hương trương tay liền đem nàng ôm cái đầy cõi lòng, dùng sức hôn 1 một cái vào mặt của nàng, tựa đầu vào đầu của nàng, vô cùng thân thiết liếm- Tiểu Vũ, thật tốt! Ngươi rốt cuộc thành thê của ta! Sau này, ngươi đời đời kiếp kiếp đều chỉ có thể là người của ta.
Nhìn Hoa Trầm Hương đang giả bộ vô tội, Quân Phi Vũ đôi mắt sáng nhíu lại, tiếu mặt trầm xuống- Ngươi lại cùng ta trang, đêm nay đừng có nghĩ động phòng?
Vừa nghe đến nàng xích 1 lõa uy hiếp, Hoa Trầm Hương cũng nữa trang ko được, vội vàng từ tay áo tro túi lấy ra cái kia Thiên Linh châu đặt tro nắm tay, Quân Phi Vũ đang muốn thân thủ đoạt lấy đến, lại bị Hoa Trầm Hương nhanh chóng rút tay trở về, phác cái ko.
_ Tiểu Vũ, ngươi có biết hay ko vì sao ta cần phải muốn cùng ngươi đại hôn sau này mới đưa cái này Thiên Linh châu giao cho ngươi?
Quân Phi Vũ bĩu môi- Ngươi ko phải là muốn dùng danh phận buộc ta ở lại sao?
Hoa Trầm Hương nhẹ nhàng thở dài- Ko sai! Ta là muốn dùng danh phận buộc ngươi. Chỉ cần chúng ta lạy thiên địa, nhớ kỹ, sau này mặc kệ ngươi đi tới chỗ nào, ngươi Quân Phi Vũ đều là người của Hoa Trầm Hương ta.
Tro giọng nói của hắn có nhè nhẹ thương cảm- Tiểu Vũ, ta biết ta ko khả năng giữ được cước bộ của ngươi, nhưng mặc kệ ngươi đi tới chỗ nào, xin ngươi nhớ quay đầu lại nhìn, ở Thương Ngô quốc, còn có 1 ta. . . đang chờ ngươi!
Quân Phi Vũ nước mắt “Bá” rớt xuống, nàng thân thủ đập hắn 1 quyền, oán trách- Ngươi nói được kích thích như vậy làm gì? Cho rằng phim truyền hình 8 giờ a? Chán ghét!
Kết quả, nói vừa mới nói xong, liền nhào vào tro ngực của hắn ô ô khóc lên.
Trầm Hương, chỉ cần ngươi nguyện ý cùng bọn họ cùng tồn vong, ta cũng quyết ko phụ ngươi!
Thiên Linh châu tới tay, là hàng thật!
Thế nhưng, Quân Phi Vũ lại nhấc ko dậy nổi cước bộ ly khai.
Hoa Trầm Hương đối với nàng thật sự là rất rất rất được rồi, cho dù hắn lại bận, hắn cũng đem nàng chiếu cố được cẩn thận, nàng chiếm được hạnh phúc mà bất kỳ nữ nhân nào cũng muốn lấy được!
Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của hắn, tro lòng của nàng sẽ rất toan rất toan.
Vừa nghĩ tới phải ly khai hắn, viền mắt sẽ ướt, sẽ rất muốn khóc, rất muốn khóc!
Cứ như vậy, ở thấp thỏm hạnh phúc trung, ở Quân Phi Vũ chần chừ trung, ly khai bước tiến kéo 1 ngày lại 1 ngày.
1 tháng sau, Tần Nham Ngạo cải trang lại xuất hiện.
Đương thời gian Quân Phi Vũ ở ngự hoa viên ngắm hoa, lúc nhìn thấy lẫn vào đại nội thị vệ Tần Nham Ngạo đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của mình, miệng trương thành hình tròn.
Tần Nham Ngạo ko có cùng nàng nói nhiều, chỉ là ở thời gian sát bên người mà qua, đem 1 tờ giấy nhét vào tro tay của nàng.
Quân Phi Vũ vẫy lui theo cung nữ bên người, triển khai tờ giấy nhìn lại- Lệnh trộm, hàng tới tay, thỉnh mau trở về!
Thỉnh mau trở về! Thỉnh mau trở về!
3 chữ này, tựa như cảnh báo, ko ngừng tiếng vọng ở tro đầu Quân Phi Vũ, chấn được nàng tâm hốt hoảng, 2 mắt choáng váng, ngã ngồi ở tro chòi nghỉ mát, cảm giác tựa như là 1 khối tảng đá lớn đặt ở ngực, thật lâu hít thở ko thông.
Muốn đi? Thực sự ko thể kéo? Vì sao lòng của nàng như vậy khó chịu?
Kia nhè nhẹ kéo dài đau, làm như tiêm châm, 1 chút 1 chút châm nàng, thẳng đau đến cốt tủy lý đi.
Ở phía sau, hi vọng nàng bao nhiêu, Hoa Trầm Hương còn là 1 đại phôi đản, như vậy, nàng ko có thể tiêu sái huy tay áo ly khai được?
Hắn quả nhiên là cái nam nhân thông minh đến cực điểm, biết rất rõ ràng nàng mềm lòng, mà lại dùng hết mọi biện pháp đối với nàng hảo, hảo được làm cho nàng bỏ ko được rời, hảo được làm cho nàng chỉ nghĩ miễn cưỡng trốn ở tro ngực hắn, chuyện gì cũng ko thèm suy nghĩ, ko cần đi lo.
Khi hắn này 1 mảnh trời dưới, tất cả tự có hắn vì nàng đính!
Quân Phi Vũ ở tro vườn hoa ngồi đã lâu, thẳng đến bị gió thổi lãnh thân thể bị 1 vòng tay quen thuộc dày rộng ôm ấp sở vây quanh, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
Ngọt ngào cười hỏi- Ngươi nghĩ xong chưa?
Hoa Trầm Hương tay vỗ về 2 vai băng lãnh của nàng- Thế nào như vậy lạnh? Này nô tài đều là thế nào hầu hạ.
Phía sau 1 câu, đã sát khí trọng trọng.
Nàng cầm tay hắn, cười nói- Đừng trách các nàng! Là chính ta muốn yên lặng 1 chút, mới chi khai bọn họ.
Hoa Trầm Hương nhìn nàng, than nhẹ 1 tiếng- Làm sao vậy? Có phải là có chuyện gì hay ko gạt ta?
Quân Phi Vũ xoay người lại nhìn hắn, nhẹ nhàng hồi ôm hông của hắn, vẫn là quyết định cùng hắn thẳng thắn- Trầm Hương, mẫu hoàng gửi thư, thúc ta trở lại.
Hoa Trầm Hương thân thể chấn động, thanh âm có 1 ti run ý- Vậy ý của ngươi là đâu?
Quân Phi Vũ than nhẹ 1 tiếng, yếu ớt nói- Ta cũng có trách nhiệm của ta, thế nhưng, ta ko bỏ xuống được ngươi!
Hoa Trầm Hương hít nhẹ mùi hương tóc của nàng, ngữ khí có chút nghẹn ngào- Tiểu Vũ, có được ngươi những lời này, ta liền đáng giá! Chờ trên tay ta chuyện hết bận, ta cùng ngươi lại quay về, có được ko?
Quân Phi Vũ chần chờ 1 chút, cuối cùng phun ra 1 chữ- Hảo!
Nàng biết, Hoa Trầm Hương đã lui 1 bước, nàng tin, lấy hắn thông tuệ, đoạn sẽ ko vô duyên vô cớ bồi nàng quay về, chắc hẳn, hắn cũng muốn cùng mẫu hoàng gặp mặt 1 lần, tận lực đi tranh thủ bọn họ sau này đi!
Chỉ có tro lòng nàng rõ ràng, nếu như nàng thực sự là hoa sen thánh nữ, mẫu hoàng tuyệt đối sẽ ko đồng ý làm cho hắn độc sủng được nàng.
Khí trời đã đến giữa tháng 10, ở vào phương bắc Thương Ngô quốc nhiệt độ ko khí giảm xuống cực nhanh, trên người phải mặc thêm hơi mỏng tiểu áo bông, Quân Phi Vũ thích nhất, hay là váy tro cung thượng phủ thêm 1 da bạch điêu áo choàng, lông xù cực kỳ ấm áp.
Kỳ thực, này thiên địa còn ko dùng được, nhưng Hoa Trầm Hương luôn luôn sợ nàng lãnh, đông lạnh, mỗi lần luôn luôn căn dặn theo thị cung nữ cẩn thận hầu hạ, thượng 1 hồi ở chòi nghỉ mát ko ai hầu hạ, chỉ cảm thấy 2 vai nàng có chút lạnh, cung nữ thị bệ đi theo liền mỗi người bị hắn thưởng hèo.
Vì thế Quân Phi Vũ cũng ko muốn phí đi hảo ý của hắn, hắn nói cái gì, nàng nghe cái gì, luôn luôn lĩnh hắn tình.
Thời gian chớp mắt tức quá, lại là 7 ngày biến mất.
Tần Nham Ngạo lại truyền 2 lần tin tức, đều ko ngoại lệ, đều là thúc nàng trở về.
Cũng may, Quân Phi Vũ ko có giày vò lâu lắm, Hoa Trầm Hương liền cho nàng đáp án, bọn họ ngày kia là được khởi hành hồi Phượng Hoàng quốc.
Thực sự tới lúc trở về, Quân Phi Vũ lại đột nhiên sinh ra 1 loại ngơ ngẩn.
Kỳ thực, lấy tính tình của nàng, nàng thật đúng là ko muốn trở về.
Tựa như nàng bây giờ, quả thực bị Hoa Trầm Hương dưỡng thành 1 con mèo, mỗi ngày miễn cưỡng oa ngủ, đâu cũng ko muốn đi, tối đa đi ra ngự hoa viên đi 1 chút, nếu ko liền ngốc ở tro phòng, tìm đến người Thượng Y cung tro cung, chính mình động thủ thiết kế mấy bộ y phục, lại làm cho người Thượng Y cung lấy về chế tạo ra đến.
Cũng bởi vì như vậy, hoàng hậu nương nương có 1 song khéo tay, càng truyền khắp thiên hạ.
Quân Phi Vũ thiết kế ra tới y phục, ở ngày sau, thế nhưng thành Thương Ngô quốc lưu hành kiểu dáng, đây là nói sau.
1 khi đi trở về, vậy đại biểu cho nàng muốn chịu tải khởi kia 1 phần thuộc về trách nhiệm của nàng đến, mà trách nhiệm này, đối với nàng mà nói lại quá lớn, lớn đến nàng ko cần suy nghĩ, chỉ muốn cự tuyệt đi thừa thụ.
Lần này, nàng cũng muốn cùng mẫu hoàng nói 1 chút, số phận nói ko chừng cứ như vậy bị nàng xoay đâu, tạm thời thử 1 lần đi!