[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 78 - Sự trợ giúp của dementor...

Trước Sau

break
Ciel Mip

oOo

“Protego!!” ma lực của Peter Pettigrew cũng không yếu, gã thuận thế tạo một tấm chắm trên mặt đất, tránh thoát ngọn lửa.

“Avis!(Vạn phát tề phi)” Peter vội vàng hấp tấp ra tay, gã không nghĩ đến tên nhóc năm thứ ba này lại có ma lực mạnh mẽ như vậy — mà mình lại đánh giá thấp nó.

“Protego!! Incarcerous (Bắt trói)!!” Harry liên tiếp phát hai ma chú, một bảo vệ mình, một công kích đối phương.

Peter Pettigrew lắp bắp kinh hãi, tốc độ của đối phương thật sự là quá nhanh! Hắn vội vàng lui về sau vài bước, thân mình nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một con chuột dơ bẩn! Harry trông thấy cái đuôi trụi lủi kia từ trong đống quần áo chuồn đi, tiếp đó, trên mặt cỏ truyền ra một hồi thanh âm.

“Chết tiệt!” Harry rủa thầm, sớm biết vậy trước hết mình nên hóa đá đối phương! Hắn vội vàng đuổi theo.

Con chuột dọc theo bụi cỏ nhanh chóng chạy thục mạng, Harry phóng ra thần chú oliviate, nhưng mãi mà không bắn trúng gã, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái con chuột kia biến mất trong bụi cỏ rậm rạp.

Không có biện pháp… Harry mắng tên Peter Pettigrew tiệt, nhưng hiện tại mình cũng không có bất kỳ phương pháp nào để xử lý cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên phản đồ đó đào tẩu. Harry chỉ có thể tạm thời buông tha cho gã, cậu thở dài, chuẩn bị trở lại ký túc xá.

Lúc Harry đang men theo con đường nhỏ trong Hogwarts chuẩn bị thần không biết quỷ không hay về ký túc xá, cậu nghe thấy được một tiếng thét: “A —” Harry cả kinh, tiếng thét này hình như là từ bên hồ truyền đến, là Peter Pettigrew! Cậu vội vàng phóng tới chỗ đó.

Lúc tới gần bên hồ, Harry cảm thấy một làn hơi lạnh băng, từ đáy lòng tràn ra toàn thân. Tiếng thét chói tai đột nhiên ngừng lại, ngay lúc Harry đến bên hồ, cậu rốt cuộc tìm được nguyên nhân — Peter Pettigrew đã biến trở về hình người, quỳ rạp trên mặt đất, hai tay che trên đầu: “Đừng…” Gã thống khổ rên rỉ, “Đừng…”

Sau đó, Harry nhìn thấy bọn nó — Dementor — chí ít có hơn 100 con, một đám đông nghịt lướt đi về phía mặt hồ, đang tới gần chỗ Peter Pettigrew té trên đất…

Harry bối rối nhìn về phía bốn phía, thần chú Thần Hộ Mệnh của cậu còn chưa đủ thuần thục, căn bản không ngăn cản được nhiều Dementor như vậy! Nhưng mà, lúc này bên hồ một mảnh đen kịt, khắp nơi đều là một mảnh tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng Peter phát ra từng hơi thở thống khổ gấp rút, cái gì cũng không có — lại càng không có bất luận kẻ nào tới cứu mình. Harry ngẩng đầu, đám Dementor kia đầu hướng nhào về phía mình, cảnh này quen thuộc như vậy, dòng nước lạnh buốt xâm nhập vào trong cơ thể cậu, sương mù làm thị lực bắt đầu trở nên mơ hồ, càng ngày càng nhiều Dementor từ trong bóng tối tuôn ra, xuất hiện bốn phía xung quanh hai người bốn phía, Harry cảm thấy bị bao vây…

Harry giơ lên đũa phép, thống khổ nháy mắt hy vọng khôi phục thị lực, lắc đầu muốn thoát khỏi những hình ảnh bắt đầu tiến vào lòng cậu. Cậu giơ đũa phép lên, bắt buộc chính mình suy nghĩ về chuyện vui sướng, bắt đầu đọc câu thần chú: “Expecto Patronum! Expecto Patronum…” Nhưng trong đầu cậu lại càng trống rỗng, cái gì cũng nghĩ không ra! Dementor càng ngày càng gần, cách cậu chỉ có mười thước Anh. Bọn chúng bao vây quanh Harry và Peter tạo thành một bức tường chắc chắn, hơn nữa càng ngày càng gần.



“Expecto Patronum!” Harry hét gọi, muốn đem những hình ảnh lộn xộn đuổi đi, “Expecto Patronum!” Một đám tia sáng trắng tinh tế tuôn ra từ đầu đũa phép, giống một đám sương xoay quanh trước mặt cậu. Cùng lúc đó, Harry nghe được Peter phát ra một tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng!

Harry quay đầu lại, nhìn thấy một màn làm người ta kinh hãi: vài con Dementor bao vây quanh người Peter Pettigrew, trong đó một con đã đem miệng tới bên mặt gã. Trên mặt Peter tràn đầy thống khổ và giãy dụa, toàn thân gã run rẩy, giãy dụa. Như có vật gì đó đang thoát ly khỏi thể xác gã, bị Dementor trước mặt dần dần nuốt chững…

“Expecto… Patronum…” Harry quỳ gối xuống trên đồng cỏ lạnh như băng, sương mù giống màn mây làm mơ hồ cặp mắt của cậu. Harry dùng hết toàn lực, cậu cố gắng nhớ lại — Mr, mình còn có Mr — Mr. mình yêu nhất.

“Expecto Patronum!” Cậu thở hổn hển hét lớn, nhờ ánh sáng yếu ớt mà thần thủ hộ vô hình phát ra, Harry thấy một con Dementor ngừng lại, cách cậu rất gần. Nó không cách nào xuyên qua đám sương bạc trắng sinh ra từ pháp thuật, sau đó, một cái tay trầm lặng, hư thối duỗi ra từ dưới tay áo choàng. Nó làm một thủ thế, thật giống như muốn đem thủ hộ thần đuổi đi.

“Đừng! Đừng…” Harry thở phì phò nói, “Expecto Patronum, Expec…” Cậu có thể cảm giác được đám Dementor kia đang nhìn mình chằm chằm, nghe được tiếng hít thở sắc nhọn của chúng nó giống như một gió tà độc bao quanh mình. Dementor trước mặt giống như đang đánh giá cậu, sau đó nó giơ lên cặp tay hư thối kia — kéo mũ trùm đầu của mình xuống: ở chỗ phải là một đôi tròng mắt để nhìn, chỉ có một tầng màu xám, kết lại trên chỗ làn da hơi mỏng trên hốc mắt trống trơn. Nhưng mà, nơi cái miệng há ra, một hàm răng kháp nhau thật dài, không hề định dạng mà cứ loạn động, nương theo tiếng thét tràn ngập tử vong chói tay, rút mút không khí.

Harry bị một loại cảm giác làm cho người tê liệt sợ hãi bao vây chung quanh, thế nên cậu không cách nào nhúc nhích, cũng không cách nào nói chuyện. Thủ hộ thần của cậu dần dần suy yếu rồi cũng biến mất. Sương trắng khiến cho cậu nhìn không thấy vật gì, cậu không thể không giãy dụa, cái gì cậu cũng nhìn không thấy… Một đôi tay hữu lực, lạnh như băng quấn trên cổ cậu, kéo mặt cậu lên… Cậu có thể cảm nhận được một trận hô hấp, đó là một loại mùi tràn ngập hư thối… Sau đó, cậu bị sương mù dày đặc bao phủ… Trên trán truyền đến một hồi đau đớn kịch liệt…

Harry cảm thấy toàn thân bay bổng, rất nhiều hình ảnh quen thuộc mà lạ lẫm hiện lên trước mắt, những thứ này là…

Hắn thấy mình ngụy trang cho bản thân, những kinh nghiệm một lần lại một lần mạo hiểm lớn cậu thấy mình xuyên qua vô số đầu hành lang, chỉ vì kịp cản lại hình bóng người nọ cậu thấy mình vô số lần ở trong hầm ngầm dây dưa với anh, cũng tại tại đêm đen rét lạnh một mình yên giấc cậu trông thấy người kia nhìn vào mắt mình trong lều hét, giao cho cậu trí nhớ của anh cậu thấy mình giơ lên đũa phép, nhìn bầu trời mà ngâm xướng câu cấm chú thượng cổ nọ, dùng mạng của mình để đổi mạng của anh…

“… Expecto Patronum!” Thanh âm không biết từ đâu truyền ra, Harry như thấy được ánh sáng màu bạc trở nên càng ngày càng sáng, cậu cảm thấy mình bị ném về phía trước lăn tới trên đồng cỏ, toàn thân run rẩy. Harry mở ra cặp mắt cậu, ánh sáng chói mắt chiếu sáng bãi cỏ bên cạnh. Tiếng thét chói tai đã ngừng lại, hơi lạnh cũng đã tiêu tán rồi. Bọn Dementor nhao nhao lui về phía sau mà đi, tán đi về bốn phía, lui vào trong bóng tối… Chúng nó rời đi, phát ra những tiếng thét chói tai, thanh âm mút vào biến mất, không khí lại trở nên ấm áp trở lại.

Dùng hết tất cả lực lượng mình có thể tụ tập, Harry cố gắng ngước đầu lên vài tấc Anh, nhìn thấy một con vật ở trong sương mù mỏng manh, xuyên qua khoảng không trên mặt hồ chạy như bay đến, ngừng lại bên cạnh mình. Con vật kia ở dưới ánh trăng lòe lòe sáng lên, giống như Kỳ Lân thuần khiết sáng ngời — đó là một con nai con màu bạc cực kỳ xinh đẹp. Giờ khắc này, mượn ánh sáng, Harry trông thấy một người đang chạy về phía mình… Người kia thoạt nhìn làm mình rất quen thuộc… Nhưng, không thể nào là anh được, anh không nên xuất hiện ở chỗ này…

Harry rốt cuộc nghĩ không nổi nữa, cậu cảm thấy mình mất đi tia khí lực cuối cùng, đầu cậu rủ xuống, lần nữa hôn mê bất tỉnh.

Snape giống như điên rồi chạy tới bên hồ, khi anh thấy đám Dementor kia tới gần Harry, muốn nuốt chửng linh hồn cậu, anh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, trái tim gần như sắp ngừng đập. Anh chạy đến bên người Harry, ngồi xổm xuống, run rẩy đưa tay đặt lên trên mặt của cậu… Vẫn còn nóng, còn độ ấm, em ấy còn hô hấp! Snape ôm lấy Harry, hai tay vỗ nhẹ lên gương mặt của cậu, gọi tên cậu: “Harry! Harry! …” Anh khẩn trương kêu lên, Merlin, ngàn vạn đừng! Ngàn vạn đừng…

Nhưng Harry ngoại trừ hô hấp yếu ớt, một chút phản ứng cũng không có. Snape cảm nhận được Harry, anh tận mắt nhìn thấy những Dementor đó tới gần Harry, Harry sẽ không phải đã… Đã bị chúng nó hút đi linh hồn chứ…



“Severus…” Một thanh âm quen thuộc vang lên phía sau anh, “Harry thế nào?”

“Tôi… Tôi không biết…” Thanh âm Snape khô khốc cứng ngắc, “Tôi thật sự không biết… Em ấy…” toàn thân anh run rẩy, gần như không dám chắc về tình trạng của thiếu niên trong ngực. Anh giương mắt, nhìn cụ già trước mặt, lập tức lại cúi đầu, nhìn thiếu niên trong ngực. Trong ánh mắt của anh tràn đầy thống khổ và tuyệt vọng, Harry…

Dumbledore vội vàng đi đến cạnh anh, đũa phép chạm vào trên người Harry, đầu đũa phép phát ra ánh sáng chói mắt. Đợi ánh sáng tản đi hết, Dumbledore nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ bả vai Snape: “Yên tâm, cậu nhóc không có việc gì…”

“Em ấy không có việc gì…?” Snape thoáng hoàn hồn, “Harry… Không có việc gì?”

“Đúng vậy, cậu nhóc rất tốt, chỉ là nhận kích thích quá lớn, tạm thời ngất đi thôi.” Trong mắt Dumbledore lóe lên tia yêu thương, “Tin tưởng ta, Severus, ta không hề nói dối.”

“Nhưng… Những Dementor vừa rồi…” Snape bối rối, “Em ấy thực …”

Dumbledore sửa sang mái tóc đen mất trật tự của Harry, hiền lành nói: “Thầy phải tin tưởng năng lực của ta, Harry nhóc ấy…” Ngữ khí của cụ đột nhiên nghẹn lại, động tác trong tay cũng cứng lại luôn.

“Làm sao vậy?!” Snape khẩn trương, “Em ấy có gì không đúng sao?”

Trong mắt Dumbledore toát ra cảm xúc cổ quái, như là mừng rỡ lại như là nghi hoặc: “Vết sẹo của Harry…”

Snape nhìn theo chỗ ngón tay của cụ, ngón tay Dumbledore vừa vặn dừng lại ở trên trán Harry. Snape vén tóc Harry lên, ánh mắt của anh cũng trở nên cổ quái, phiếm da thịt ở dưới ngón tay Dumbledore, vốn là vị trí có vết sẹo tia chớp kia — vết sẹo Avada Kedavra tạo thành đã không thấy nữa.

“Làm sao lại… Chẳng lẽ là…” Snape khó tin nói, anh biết rõ trong vết sẹo của Harry có cất dấu một mảnh linh hồn, đó vẫn luôn là tai họa ngầm trong lòng mình. Hiện tại, vết sẹo kia không thấy, có phải mảnh hồn kia cũng đã biến mất rồi hay không?

“Đúng vậy.” Dumbledore đứng lên, gật gật đầu, “Là kiệt tác của Dementor…”

Dementor…? Dementor hút đi mảnh hồn trong vết sẹo? Snape đã hiểu rõ vài phần, chuyện này xem như… trong họa có phúc sao? Anh lo lắng nhìn thiếu niên trong ngực, lại một lần nữa ôm lấy cậu.

Dumbledore thu hết động tác của anh vào trong mắt, nét mặt của cụ vô cùng cổ quái, cụ thấp giọng thở dài: “Severus, có lẽ… Chúng ta cần nói chuyện?”
break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc