Bên trong lễ đường Hogwarts hối hả náo nhiệt, phần lớn học sinh đã ổn định vị trí, bàn giáo sư cũng đã có vài người ngồi. Hàng ngàn ngọn nến lơ lửng khắp không trung, trên mặt bàn là những dĩa và cốc bằng vàng lóng lánh. Các học sinh tán dóc rôm rả, cười đùa với nhau, cùng nhau bình luận những câu chuyện xảy ra trong kì nghỉ hè.
Vẫn khoác lên người bộ áo chùng đen muôn thuở, Snape cất bước lượn lờ dọc khắp dãy bàn học sinh, anh lướt đến chỗ nào, học sinh ở đó cứ lần lượt từng người, từng người một mà im phăng phắc, ánh mắt nhìn anh đầy vẻ sợ sệt, thậm chí có vài học sinh còn hận không thể cuộn mình thành một cục để tránh bị “ánh nhìn tử vong” của Giáo sư Snape bắn phá thành tổ ong vò vẽ.
Rất tốt! Khóe môi Snape nhếch lên năm độ, đúng như những gì anh muốn, khiến cho đám tiểu quỷ này khiếp hãi, quả thực khiến anh cảm thấy sung sướng vô cùng. Nhưng vừa mới ngồi xuống vị trí của mình trong góc, Snape lại nhíu mày ngay tức thì bởi vì, Quirrell lại ngồi bên cạnh anh.
Hiện giờ, dù cho Snape đã biết thân phận của Quirrell nhưng anh cũng chẳng rỗi hơi đi lo chuyện này cho dù anh có nói, thì Dumbledore cũng giao việc này cho Harry xử lý. Nhưng sự căm ghét trước sau như một anh dành cho Quirrell không chỉ do gã là vật chủ cho Chúa tể Hắc Ám kí sinh, mà còn vì cái mùi thối rữa của thi thể khó khiến người khác phát hiện bốc ra từ người gã thân là một bậc thầy độc dược, khứu giác của anh nhạy bén hơn người bình thường cả mấy chục lần tên Quirrell này, đã gần như là bán tử nhân rồi.
“Giáo… giáo… S… Snape… Thầy… Thầy cũng biết năm nay… Ha… Harry… Po… Potter sẽ nhập học, thầy…” Quirrell lắp bắp nói.
“Chuyện của Chúa cứu thế không liên quan gì đến tôi hết, Giáo sư Quirrell.” Snape lạnh lùng nói, sau đó cũng chẳng thèm liếc gã thêm tí nào.
Snape quét mắt liếc khắp bàn giáo sư, Minerva đã đi chuẩn bị Nón Phân loại đồng thời đón học sinh mới, các giáo sư khác thì đang bàn về chuyện gì đó với một vẻ hào hứng khó tả. Dumbledore thì đang nghiên cứu món bánh ngọt mới nhất với một sự thích thú kì lạ, dường như phát hiện thấy ánh mắt của Snape, cụ mỉm cười với anh một cái.
“Rầm! Rầm! Rầm!” Khi tiếng đập cửa của lão Hagrid vang lên, tâm Snape khẽ động, anh liếc nhìn về phía cửa lớn.
10 phút sau, Minerva đưa một đám học sinh mới, đứa nào đứa nấy ngơ ngơ ngác ngác, bước vào trong. Chỉ liếc qua thôi Snape đã nhìn thấy Harry ngay tức thì. Nhóc đang đứng bên cạnh thằng bạn tóc đỏ Ron Weasley, hai đứa đang thì thầm gì đó với nhau. Snape không thể không nhíu mày, tại sao em ấy lại ở cùng với thằng nhóc nhà Weasley chứ? Mong là thằng nhãi Weasley kia bớt kể mấy chuyện tầm xàm bá láp cho em ấy nghe một chút, dẫu sao thì anh cũng mong Harry chớ dại gì mà vào nhà Gryffindor, thậm chí có vào nhà Ravenclaw thì cũng tốt gấp vạn hơn nhà Gryffindor nhiều!
Đôi mắt mèo xanh biếc của Harry đang ngó nghiêng khắp xung quanh, cậu cũng đã trông thấy Snape, bèn mỉm cười ngại ngùng với anh một cái, tức thì Snape cảm thấy tâm tình khá lên rất nhiều. (Cái này phải nói là tiểu Har khả ái hay là Gs dễ thỏa mãn đây a)
Khi Minerva đem Nón Phân loại đặt lên băng ghế bốn chân, Snape bắt đầu hướng mắt lên trần nhà, ngắm nhìn những vì sao lập lòe điểm xuyết khắp bầu trời đen mượt như nhung. Anh cố gắng tập trung hết sự chú ý của mình lên những vì sao trên trần, quyết làm lơ tiếng ca “êm ái” của Nón Phân loại ừm, sao đêm nay sáng quá (=.=|||)
Cuối cùng thì bài ca “êm ái” của Nón Phân loại cũng kết thúc, Minerva bắt đầu mở cuộn giấy da có ghi danh sách tên học sinh năm nhất, bắt đầu đọc tên từng người một.
Ánh mắt Snape vẫn nhìn Harry chăm chú, hôm nay Harry lại bình tĩnh lạ thường, chỉ là cứ không ngừng đưa mắt nhìn ngó khắp Đại Sảnh Đường, tỏ đúng điệu hiếu kỳ cần có của một đứa bé con. Khi ánh mắt nhóc dường như liếc về phía anh, thốt nhiên nhóc ôm chặt trán, như thể khẽ kêu một tiếng nho nhỏ! Snape hơi run lên, anh hiểu đó là do mảnh hồn trên trán Harry đang cộng hưởng với Chúa tể Hắc Ám đang kí sinh trên người Quirrell... Anh siết chặt nắm tay, ép bản thân bình tĩnh lại, sớm hay muộn thì Chúa tể Hắc Ám cũng sẽ bị xử lí mà thôi, nhưng không phải bây giờ…
Lavender Brown… Granger… Longbottom… Draco… Snape lặng lẽ điểm danh từng đứa học sinh một, cuối cùng cũng đến…”Harry Potter!” Rốt cuộc, khi Minerva gọi tên Harry, những tiếng ồn trong đại sảnh đường liền tắt hẳn. Không ít học sinh và Giáo sư bắt đầu xì xào với nhau: “Đó là Potter?” “Là Harry Potter đó sao?”
Dường như sắc mặt Harry thoáng tái đi, nhưng cậu vẫn cố trấn tĩnh bước từng bước đến bên chiếc ghế, đội Nón Phân loại lên đầu.
Snape gần như muốn nín thở, anh nhìn Harry, thời gian như thể đang đọng lại. Màn phân loại Harry diễn ra lâu thật lâu, giống như nó và Nón Phân loại đang tranh cãi điều gì, sau đó… Nón Phân loại cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Gr…”
“Khoan đã…” Harry cất tiếng ngăn nó lại, “Không, cháu không vào Nhà Gryffindor đâu!”
“Không vào Gryffindor sao, mi chắc đó chứ?” Nón Phân loại thấy cực kì đau đầu với thằng nhỏ cứ do dự tới lui này mãi ( dù rằng nó không có đầu)
“Phải, con chắc chắn!” Harry nói.
“Được rồi! Nếu đã thế thì… Slytherin!” Nón Phân loại cất cao tiếng tuyên bố.
Cả Đại Sảnh Đường chết lặng ngay tức thì, sau vài giây ngơ ngác, cuối cùng thì cụ Dumbledore vỗ tay đầu tiên, bên dưới cũng vang lên vài tiếng vỗ tay rời rạc, rồi những người khác cũng vỗ tay theo. Snape nhẹ nhàng thở ra một tiếng, thiếu chút nữa thì anh đã bóp nát chiếc dĩa trong tay rồi, Harry vì mình… Cuối cùng thì, cũng đã chọn vào Nhà Slytherin
Ta là góc nhìn của Harry phân cách tuyến
Giữa một tràng vỗ tay gượng gạo, Harry bước đến dãy bàn Nhà Slytherin, một học sinh, có lẽ Huynh trưởng nhà Slytherin giơ tay ra với cậu: “Chào mừng trò đến với Nhà Slytherin, trò Potter.” Tiếng nói của anh này có vẻ lạnh nhạt đầy xã giao, Harry hít một hơi thật sâu, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần không được đón chào, nhưng vì Mr… Cậu vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo chùng, giơ tay nắm hờ lấy bàn tay nọ: “Vinh hạnh của tôi.” Ánh mắt nó quét đến Draco Malfoy đang ngồi tại vị trí thủ lĩnh năm nhất, thằng này đang nhìn nó đầy khinh thường, đầu ngẩng rõ là cao.
Các học sinh khác của Nhà Slytherin đều quan sát Harry với vẻ hiếu kì và bất an, Harry tỏ ra lúng túng, cậu không biết nên ngồi chỗ nào bây giờ. Lúc trước cậu đặc biệt nghiên cứu thật cẩn thận, biết được rằng Nhà Slytherin cực kì chú ý đến thân phận, chỗ ngồi khi nhập học đại diện cho địa vị sau này trong Nhà Slytherin. Rất rõ ràng, nhờ vào gia thế của mình mà Draco Malfoy có được vị trí thủ lĩnh năm nhất, nhưng bây giờ… dôi thêm một Chúa cứu thế…
“Potter.” Một bàn tay tay đặt lên trên vai nó, Harry ngẩng đầu lên —— là Mr Snape!
“Con…” Harry chần chừ.
Snape đưa nó đến vị trí bên phải Draco, nói: “Trò… Nhóc ngồi ở chỗ này…” Đó chính là vị trí phó thủ lĩnh Nhà Slytherin!
Tất cả học sinh Nhà Slytherin đều ngây ra như phỗng, rất rõ ràng, trong ngày khai giảng đầu tiên, Chủ nhiệm của cả đám đã thừa nhận Harry Potter là phó thủ lĩnh Nhà Slytherin!
Harry cũng giật mình nhìn anh, cậu vốn cho rằng chú ấy sẽ tiếp tục giả bộ căm ghét cậu, hoặc là tỏ vẻ hững hờ với cậu, nhưng thật không ngờ…
“Potter, từ hôm nay trở đi, đây là vị trí của trò.” Snape trầm giọng tuyên bố, đồng thời quét ánh mắt nghiêm khắc qua tất cả học sinh Nhà Slytherin, từng đứa một, “Hiểu chưa?” Những lời này coi như đại diện cho sự che chở anh dành cho Harry.
Nếu Harry đã vào Nhà Slytherin, Snape liền quyết định thay đổi chiến lược của mình, anh muốn Harry trở thành trợ thủ của anh, trở thành một Slytherin đúng chuẩn. Chính vì thế, anh thừa nhận địa vị của Harry, cũng tỏ rõ sự che chở dành cho Harry. Anh thừa biết, sẽ có cả đống người cảm thấy khó hiểu với hành động của mình, tỷ dụ như… cụ Dumbledore.
Cho nên, ngay khi tiệc tối vừa bắt đầu, cụ Dumbledore đã đi thẳng vào vấn đề: “Severus, xem ra anh thực sự lo lắng cho Harry đó!”
“Nhìn qua thì tên nhóc này vẫn có tí gọi là đầu óc, chí ít… trò ấy không lựa chọn vào Nhà Gryffindor…” Snape đả kích cụ không chút khách khí, “Xem ra trò ấy không có gen di truyền thứ đầu óc ngu đần của tên Potter kia.”
“A… Ha ha…” cụ Dumbledore cười khan vài tiếng, sờ sờ mũi, bắt đầu chú ý đến món bánh ngọt trong đĩa của cụ.
Snape phát hiện thấy gã Quirrell ngồi bên cạnh bỗng im lặng lạ thường, bèn đoán là gã đang trao đổi gì đó với Voldemort bám trên ót gã. Đối với chuyện này anh chẳng thấy lo lắng gì, chờ một thời gian nữa, “Dấu hiệu Đen” trên tay cất lời chào từ biệt không bao giờ gặp lại thì anh và Death Eater sẽ chẳng còn tí dây mơ rễ má nào nữa hết.
Harry ngồi bên cạnh Draco Malfoy với đôi chút lo lắng, cậu cố gắng hết mình để ra vẻ giống một quý tộc, nhưng mà thực sự là cậu đói vô cùng, dù rằng cậu cứ cố hết lần này tới lần khác khống chế tướng ăn của mình, nhưng đối với cách ăn rất là “bình dân” của cậu, cậu tinh ý nghe thấy Draco bên cạnh khẽ “Hừ” một tiếng.
Sau khi bữa tối kết thúc, dưới sự dẫn dắt của Huynh trưởng, các học sinh năm nhất xếp thành hàng, tiến về phía phòng sinh hoạt chung Nhà Slytherin.
“Thuần huyết!” Huynh trưởng đọc mật khẩu với một bức tường đá nhẵn thín, ẩm ướt, đồng thời nói với các tân sinh đứng sau lưng, “Nhớ mật khẩu của các trò, đừng có quên đấy!” Một cánh cửa đá bị che dấu từ từ mở ra…
Hoàn toàn trái ngược với tháp Gryffindor, phòng sinh hoạt chung của Nhà Slytherin nằm dưới mặt đất, có tường và trần nhà bằng đá rắn chắc bao phủ, trên trần nhà treo đèn màu xanh lục và bạc, mỗi bên chiếm nửa vòng cung. Dọc theo hành lang xây bằng đá tảng, Harry cùng những học sinh mới khác đi về phía phòng sinh hoạt chung, chuẩn bị lắng nghe bài phát biểu của Chủ Nhiệm Nhà.
Harry vẫn lẻ loi trơ trọi mà đi tít phía sau cùng, cẩn thận ghi nhớ từng ngã rẽ từng li từng tí một, cậu chú ý thấy rằng trong những bức họa trên tường, người trong đó cứ chỉ trỏ cậu xì xào bàn tán. Đèn trên hành lang u ám, chỉ chiếu sáng một khoảng không rất nhỏ, cậu còn phát hiện thấy rằng rất nhiều chỗ được trang trí hình rắn, thậm chí đến cả đèn treo cũng có một bức tượng rắn nho nhỏ, rắn…
Trong phòng sinh hoạt chung, có lò sưởi rất lớn cùng nhiều chiếc ghế tựa, ghế dựa xếp thành hàng lối ngay ngắn theo thứ tự, các học sinh ngồi đúng theo vị trí như lúc ăn cơm ban nãy, Harry ngồi bên phải Draco Malfoy, cả hai đều ngồi trên hàng đầu tiên, bên trái Harry là một cậu bạn da ngăm đen, nó vẫn nhớ cậu bạn này tên là Blaise Zabini, đối phương mỉm cười với nó: “Chào bạn, bạn Potter.”
“Chào bạn, bạn Zabini.” Harry gật đầu.
Đúng lúc đó, cửa phòng sinh hoạt chung đột ngột bật mở, Snape khoác áo chùng đen bước vào phòng. Theo từng bước chân, tà áo đen không ngừng phất lên, xoay tròn, lay động, tạo nên những đường cong duyên dáng. Anh xuyên thẳng qua chính giữa đám học sinh đầy khí thế, quét ánh mắt nghiêm khắc liếc từng người một, dọa nhiều học sinh mới kinh hãi đến độ run rẩy mãi không thôi.
Khi nhìn đến Harry, ánh mắt anh trở nên dịu dàng đi nhiều, nhưng chỉ nhìn cậu tầm nửa giây không hơn, lại dời mắt đi chỗ khác. Sau khi đến vị trí đối diện với các học sinh, Snape dừng lại, bắt đầu bài diễn văn của mình. style="display:inline-block;width:336px;height:280px" data-ad-client="ca-pub-7810767730528042" data-ad-slot="1349672214"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});