Cả chính y cũng khó tin được chuyện này, nói ra còn có ai có thể tin được?
Y cười khổ, cũng chỉ còn nước cười khổ.
Mười một tháng ba. Đông phong lại thổi, hoa rụng như mưa.
Thôi Bắc Hải không đứng giữa hoa rơi. Y đứng trên hành lang.
Cũng có những cánh hoa rụng bị đông phông thổi vào hành lang, y lại không đón lấy.
Y sợ trên hoa rơi lại có Hấp Huyết Nga nằm phục, chờ lúc y cầm hoa, lại chích vào tay y, hút máu y.
Y nhìn những đóa hoa rơi, trong lòng lại hoàn toàn không có ý thương xuân.
Không có cảm giác gì hết. Mục quang của y ngây ngốc, lòng cũng tê tái.
Sợ hãi, mất ngủ, mười ngày liền dưới tình hình như vầy, y còn có thể chi trì được, chưa biến thành người điên, cũng đã rất khó tin rồi.
Y cũng không phát giác Dịch Trúc Quân đã đến.
Dịch Trúc Quân cũng không liệu được có thể gặp Thôi Bắc Hải ngoài hành lang vào giờ này, hành lang này cách khá xa thư trai.
Hành lang khúc khúc chiết chiết, Thôi Bắc Hải không đứng giữa đàng, cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Lúc nàng phát giác Thôi Bắc Hải, đã không còn kịp để tránh né.
Vừa liếc thấy Thôi Bắc Hải, trên mặt nàng đã lộ sắc kinh sợ, thân người rụt lại, không ngờ thật có ý muốn tránh né.
Chỉ tiếc Thôi Bắc Hải tuy không nhìn thấy nàng, nhưng tiếng bước chân của nàng đủ vang vọng, đủ để Thôi Bắc Hải tỉnh lại.
Thôi Bắc Hải chầm chậm quay đầu, mục quang thẫn thờ rơi trên mình Dịch Trúc Quân, đột nhiên ngưng chuyển, tròng mắt co thắt lại.
“Nga ...”.
Một tiếng “nga” vừa thoát khỏi miệng Thôi Bắc Hải, tiếng nói liền ngắt ngưng!
Dịch Trúc Quân hôm nay mặt một bộ y phục màu thúy lục, thúy lục như bích ngọc, giống như thứ màu sắc của cánh nga, thân nga.
Thôi Bắc Hải giống như một con chim sợ tên, nhìn thấy thứ nhan sắc đó, không khỏi nghĩ tới Hấp Huyết Nga.
Tay của y lập tức án trên kiếm.
May là y cuối cùng đã nhìn rõ người đó chính là thê tử của y.
Câu nói sắp thoát ra cửa miệng lập tức nuốt về, lại không nói gì khác, y chỉ ngẩn ngơ nhìn Dịch Trúc Quân.
Dịch Trúc Quân không nói gì, vẻ kinh hãi trên mặt lại càng nồng đặc, giống như đụng phải một tên điên.
Một người đụng phải một kẻ điên, kẻ điên lại mắt lộ sát cơ, trên tay nắm kiếm bén, đương nhiên tốt hơn hết là mau mau mở miệng.
Dịch Trúc Quân không mở miệng, cũng không thể mở miệng. Bởi vì nàng là vợ của tên điên đó.
Hai người hợp lại như hai khúc cây không có sinh mệnh, không nói gì, cũng không có bất cứ động tác gì.
Có còn giống như một đôi phu phụ không? Đừng nói gì là phu phụ, cả người lạ cũng không như.
Hai người lạ sáng sớm gặp nhau, có khi cũng chào hỏi một tiếng, không thể vừa gặp từ xa xa đã có ý muốn tránh né.
Thôi Bắc Hải không khỏi cảm thấy bi ai trong lòng.
Chung quy y mở miệng trước:
– Sớm như vầy nàng đi đâu vậy?
Dịch Trúc Quân ngập ngừng:
– Đi dạo bên ao sen để thư thả tâm thần.
Thôi Bắc Hải hỏi:
– Sao vậy? Có phiền não gì sao?
Dịch Trúc Quân không lên tiếng.
Thôi Bắc Hải cũng không hỏi truy, thở dài:
– Bên đó hạnh hoa đã sắp tàn hết, nếu muốn xem quả thật nên đi bây giờ, đi dạo cũng tốt.
Y tuy nói vậy, chân lại không di động tới nửa phân, mục quang cũng không quay lại, vẫn nhìn Dịch Trúc Quân. Y tựa hồ hoàn toàn không có ý theo Dịch Trúc Quân đến bên ao sen.
Dịch Trúc Quân vẫn không nói gì, cũng không cất bước. Thôi Bắc Hải lại thở dài:
– Nàng còn đợi gì nữa?
Dịch Trúc Quân dịu giọng hỏi:
– Ông không đi?
Thôi Bắc Hải hỏi ngược:
– Nàng mong ta đi?
Dịch Trúc Quân lại không nói gì, phảng phất không biết phải trả lời làm sao.
Thôi Bắc Hải buồn bã cười:
– Ta cũng muốn theo nàng dạo một chuyến, chỉ tiếc ta còn có chuyện phải làm, đi không được, nàng cứ đi một mình đi.
Y cười thê lương làm sao, trong mắt cũng tràn ngập bi ai. Y thật đi không được sao?
Dịch Trúc Quân không hỏi, cúi đầu lẳng lặng cất bước.
Thôi Bắc Hải lẳng lặng giương mắt nhìn nàng bước ngang qua bên mình.
Đi được nửa trượng, bước chân của Dịch Trúc Quân bắt đầu nhanh lên.
Thôi Bắc Hải vội kêu một tiếng:
– Trúc Quân!
Tiếng kêu đó đột ngột phi thường, giọng nói kỳ quái phi thường.
Dịch Trúc Quân bị tiếng kêu của y cầm chân.
Bước chân mới bắt đầu gia tốc của nàng nghe tiếng mà ngưng hẳn, lại không quay đầu lại.
Có phải y đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn theo Dịch Trúc Quân tản bộ bên ao sen cho thư thả tâm thần?
Dịch Trúc Quân đợi y theo tới, trên mặt tịnh không có chút nét hân hoan gì, cũng không quay đầu lại.
Thôi Bắc Hải bước tới bên cạnh Dịch Trúc Quân rồi mới ngưng bước.
Dịch Trúc Quân chung quy nhịn không được, quay đầu hỏi nhỏ:
– Chuyện gì?
Thôi Bắc Hải không lên tiếng, song nhãn trừng trừng, nhìn chăm chăm lên tả thủ của Dịch Trúc Quân.
Song thủ của Dịch Trúc Quân đều giấu sâu trong tay áo, cái y nhìn chằm chằm kỳ thực cũng là tay áo.
Trên tay áo màu thúy lục như bích ngọc không ngờ có một mảng đỏ bắt mắt, đỏ giống như máu tươi.
Dịch Trúc Quân phút giây phát giác Thôi Bắc Hải đang nhìn vào đâu, liền rụt tả thủ lại, Thôi Bắc Hải còn nhanh hơn nàng, nắm lấy tả thủ của nàng.
Dịch Trúc Quân tựa hồ bị y nắm phải chỗ đau, nhăn mặt, trên mặt lộ xuất vẻ đau đớn.
Thôi Bắc Hải không nhìn, mục quang của y vẫn dán trên tay áo đó, chợt hỏi:
– Tả thủ của nàng làm sao vậy?
Dịch Trúc Quân giật mình, ấp úng:
– Không có gì.
Thôi Bắc Hải lạnh lùng hỏi:
– Không có gì sao lại chảy máu, tay áo nhuộm đỏ kìa?
“Lẽ nào không phải cánh tay nàng đang chảy máu?” Y hỏi thêm câu đó, lại không chờ câu trả lời, tự vạch tay áo của Dịch Trúc Quân.
Cánh tay của Dịch Trúc Quân tinh oanh như ngọc, trên bắp tay không ngờ có băng một mảnh vải trắng.
Một bên vải trắng đã biến thành màu đỏ, là máu thấm qua.
Thôi Bắc Hải lạnh sắc mặt:
– Chuyện gì vậy, sao lại chảy nhiều máu quá vậy?
Dịch Trúc Quân ấp úng:
– Tôinãy cắt may áo, không cẩn thận để kéo cắt vào tay.
Cắt may áo? Kéo? Nàng cầm kéo kiểu gì vậy? Sao lại có thể có vết thương trên tay lợi hại như vậy?
Thôi Bắc Hải chấn động tâm ý:
– Để ta xem xem thương thế ra sao.
Cũng không đợi Dịch Trúc Quân biểu thị ý kiến, y liền tháo dải bạch bố ra.
Quả nhiên vết thương rất lợi hại. Huyết khẩu dài năm sáu tấc trên bắp tay, sâu cũng cỡ hai ba phân, máu vẫn còn rỉ ra.
Đây có thể nào là vết thương kéo cắt?
Thôi Bắc Hải nhìn kỹ, biến sắc tại đương trường. Nhất định là vết thương do kiếm gây nên!
Y kêu lên trong lòng, lại không nói ra tiếng nào.
Y tin chắc phán đoán của mình tuyệt đối không sai lầm. Chắc chắn không sai lầm.
Phải biết y cũng là một cao thủ dụng kiếm, đối với vết thương do kiếm gây nên chắc chắn cũng có thể phân biệt được.
– - Nàng tại sao lại gạt ta?
Mục quang của Thôi Bắc Hải bất giác chuyển lên mặt Dịch Trúc Quân.
Mặt Dịch Trúc Quân ươm đầy vẻ kinh sợ. Nàng kinh sợ cái gì?
Thôi Bắc Hải ngây người nhìn Dịch Trúc Quân chăm chăm, nỗi kinh hãi trong lòng tuyệt không thua gì Dịch Trúc Quân.
– - Nàng không biết võ công, cũng không có lý do gì dụng kiếm một cách không có lý do, sao lại có thể tự mình dụng kiếm đả thương mình?
– - Không phải là nàng, thì là ai?
– - Ở đây, ai dám dụng kiếm đả thương nàng?
– - Chỉ có ta!
– - Lẽ nào con Hấp Huyết Nga to lớn xuất hiện trong thư trai đêm hôm qua là hóa thân của nàng?
– - Lẽ nào một kiếm của ta đêm hôm qua đã rạch lên cánh tay của nàng, máu trên kiếm, máu dưới đất, là máu của nàng?
– - Những giọt máu đó sao lại có thể biến mất trong chốc lát? Lẽ nào lúc nàng biến thành Hấp Huyết Nga, máu trong mình biến thành yêu huyết?
– - Nếu đó là sự thật, nàng có phải thật là một hấp huyết yêu? Một nga tinh!
Thôi Bắc Hải càng nghĩ càng sợ.
– - Nói như vậy, nếu ta muốn bảo tồn tính mạng của mình, phải giết chết nàng?
– - Nàng là thê tử của ta, kêu ta làm sao có thể nhẫn tâm như vậy?
Bắp thịt nơi khoé mắt của Thôi Bắc Hải không ngừng co giật, y nhìn tay mình, lại nhìn tay Dịch Trúc Quân, chung quy buông tay mình ra, thở dài một hơi:
– Chỉ dùng vải băng lại không hữu dụng, Lưu lão bà nấu ăn rành chuyện băng bó vết thương, nàng đi tìm bà ta để bà ta xem, đắp chút thuốc, nếu không thương khẩu sẽ làm mủ.
Dịch Trúc Quân gật gật đầu, thoát miệng:
– Tôi đang đi tìm bà ta đây.
Thôi Bắc Hải cười hỏi:
– Nàngnãy không phải đã nói muốn đến ao sen tản bộ sao?
Dịch Trúc Quân ngớ người, cúi đầu.
Thôi Bắc Hải lại nói tiếp:
– Tản bộ là chuyện nhỏ, thân thể mình lại quan trọng, bất quá cũng không nghiêm trọng gì lắm, Lưu lão bà đại khái có thể ứng phó được.
Dịch Trúc Quân thốt:
– Ừm.
Thôi Bắc Hải phẩy phẩy tay:
– Vậy còn không mau đi đi.
Dịch Trúc Quân như một người vợ rất phục tùng, lập tức thoái ra.
Dõi theo nàng đi xa, vẻ bi ai trong mắt Thôi Bắc Hải càng nồng đậm.
Cưới một người vợ hóa thân của một nga tinh, hút máu mình, cưới một người vợ bất trung, lừa gạt mình, hai chuyện đó đều đáng buồn như nhau, nếu tất cả đều là sự thật, càng đáng buồn làm sao.
Lại một trận đông phong, lại một đám hoa rơi, Thôi Bắc Hải thở dài giữa hoa rơi.
Hoa rơi năm tới còn có thể nở lại, cảm tình tan nát thường thường lại trọn đời khó mà hàn gắn.
Mười hai tháng ba, người quen đội mưa gió đến thăm.
Người đó lại không thân không quen với Thôi Bắc Hải.
Người đó là biểu ca của Dịch Trúc Quân.
Lối xưng hô “biểu ca” nghe nói vị tất chỉ đại biểu cho biểu ca, còn đại biểu cho tình nhân.
Rất nhiều nữ nhân nghe nói cứ thích gọi tình nhân của mình là biểu ca, bởi vì như vậy có thể giải quyết được vấn đề xưng hô, mà còn vào ra cũng rất tiện, không sợ ai nói gì.
Biểu ca này của Dịch Trúc Quân đương nhiên vị tất là biểu ca thật.
Biểu ca này tên Quách Phác, mặt mày xem ra tựa hồ còn trẻ hơn Dịch Trúc Quân.
Gã không chỉ trẻ trung, mà còn anh tuấn nữa.
Người trẻ trung như gã làm sao mà không phải là đối tượng trong tâm mục của các cô gái trẻ cho được?
Thôi Bắc Hải càng nhìn gã Quách Phác này càng thấy không thuận nhãn.
Y làm hết chuyện này tới chuyện nọ cho tới thượng ngọ, lo xong hết mọi chuyện trong tiệm, trở về thư trai, đang muốn nằm nghỉ, Dịch Trúc Quân lại dẫn gã biểu ca Quách Phác của nàng đến.
Bọn họ hai người cùng vào thư trai, người đi trước kẻ theo sau.
Dịch Trúc Quân đi trước, đầu lại cứ quay nhìn ra sau, Quách Phác theo sau, đôi mắt tựa hồ tịnh không rời khỏi thân mình yểu điệu của Dịch Trúc Quân.
Thôi Bắc Hải thấy mà tức khí! Y không ngờ còn nhịn được, không phát xuất ra.
Y còn cười, cười chào hỏi:
– Vị tiểu huynh đệ đây là ...?
Dịch Trúc Quân liền giới thiệu:
– Vị này là biểu ca của tôi.
Thôi Bắc Hải “ồ” một tiếng:
– Nguyên lai là biểu ca của nàng, tên gì?
Dịch Trúc Quân đáp:
– Quách Phác.
Thôi Bắc Hải trầm ngâm:
– Ta hình như có nghe qua cái tên này.
Dịch Trúc Quân thốt:
– Thật ra ông cũng đã từng gặp.
Thôi Bắc Hải từ từ hỏi:
– Có phải ở chỗ dưỡng mẫu của nàng?
Dịch Trúc Quân gật đầu.
Thôi Bắc Hải thốt:
– Không trách gì cứ như đã từng quen biết, mời ngồi!
Y giơ tay mời ngồi, mặt mày rất khách khí.
Quách Phác như được ân sủng, vội kéo một cái ghế ngồi xuống.
Thôi Bắc Hải lạnh lùng nhìn gã ngồi xuống, miệng y tuy nói chuyện rất khách khí, trong lòng kỳ thực muốn một cước đá gã biểu ca này ra khỏi cửa.
Y tuy buồn bực, vẫn ráng cầm giữ, bởi vì y rất muốn biết Dịch Trúc Quân tại sao lại dẫn gã biểu ca này tới trước mặt mình.
Y nói chuyện như bình thường:
– Ta đã ba năm rồi không đến chỗ Dịch đại mụ, cho nên cho dù đã từng gặp, tối thiểu cũng là chuyện ba năm về trước, hiện tại nhận không ra cũng không lạ gì.
Quách Phác nói:
– Không dám không dám.
Thôi Bắc Hải chuyển vào thoại đề:
– Không biết lần này quang lâm có chuyện gì?
Quách Phác còn chưa mở miệng, Dịch Trúc Quân đã trả lời giùm gã:
– Biểu ca của tôi vốn là hậu bối của danh y, từ nhỏ đã đọc y thư, tinh thông mạch lý, hai năm nay ở Thành Nam Huyền Hồ cũng đã cứu sống không ít mạng người.
Thôi Bắc Hải “ồ” lên.
Dịch Trúc Quân nói tiếp:
– Tôi thấy ông mấy ngày nay tâm thần hoảng hốt, cử chỉ thất thường, lại cứ nói mấy lời kỳ quái, cho nên tìm gã đến để xem cho ông.
Nguyên lai là nguyên nhân này.
Nghe Dịch Trúc Quân nói như vậy, cứ như là không biết tình cảnh gì, cứ coi đầu óc Thôi Bắc Hải có bệnh, đang phát điên.
– - Lẽ nào nàng tịnh không phải là hóa thân của một Hấp Huyết Nga? Tịnh không phải là một nga tinh?
– - Lẽ nào mấy ngày nay nàng thật không nhìn thấy đám Hấp Huyết Nga?
– - Lẽ nào nàng thật quan tâm đến ta như vậy?
Thôi Bắc Hải trong lòng giá buốt, trên mặt cũng phù dâng một nụ cười kỳ quái làm sao, giống như cười lạnh, lại giống như cười khổ.
Y cười:
– Tâm tình của ta tuy hoảng hốt, cử chỉ tịnh không thất thường, nói chuyện cũng tịnh không kỳ quái, căn bản hoàn toàn không có bệnh, đâu cần tìm đại phu chẩn trị.
Dịch Trúc Quân thở dài:
– Húy tật kỵ y không phải là một chuyện tốt.
Thôi Bắc Hải ứng lời:
– Nếu nói cứng là có bệnh, ta cũng chỉ có một thứ bệnh!
Dịch Trúc Quân liền hỏi truy:
– Bệnh gì?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Tâm bệnh.
Dịch Trúc Quân ngẩn người:
– Tâm bệnh?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Là tâm bệnh.
Y quay phắt lại nhìn Quách Phác:
– Ngươi có biết phương thuốc nào có thể giúp thuyên giảm tâm bệnh không?
Quách Phác ngẩn ngơ.
Gã đang muốnđáp, Thôi Bắc Hải đã tự nói:
– Bệnh khác có lẽ nhất định phải tìm đại phu mới có biện pháp, tâm bệnh lại bất tất.
Quách Phác gật gật đầu, còn chưa kịp nói gì, Thôi Bắc Hải lại nói tiếp:
– Muốn dùng y thuật trị thứ bệnh đó kỳ thực cũng chỉ có một biện pháp.
Mục quang của y bỗng biến thành mê mông, thở dài:
– Tâm bệnh cần thuốc tu tâm, muốn y trị tâm bệnh, cũng chỉ có dụng tâm dược.
Y lại thở dài nhè nhẹ:
– Tâm dược lại nan cầu hơn bất kỳ thứ thuốc nào.
Dịch Trúc Quân và Quách Phác ngẩn ngơ nhìn.
Lời nói của Thôi Bắc Hải vừa dứt, hai người không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đó phảng phất bao hàm rất nhiều rất nhiều ý tứ chỉ có bọn họ mới minh bạch.
Sau đó mục quang của bọn họ cùng chuyển hướng nhìn lên mặt Thôi Bắc Hải, lần này lại có vẻ thương hại.
Bọn họ cứ như đang nhìn một người bị nhiễm trọng bệnh.
Thôi Bắc Hải thấy được, y cười cười, bỗng lại nói:
– Lời nói của ta các người có lẽ nghe không hiểu, có lẽ nghe không hiểu, vô luận là hiểu hay không hiểu, ta cũng không để ý gì tới.
Y lại quay sang Quách Phác, chợt thò tay ra, đặt trên trà kỷ:
– Ngươi đã rành đọc y thư, tinh thông mạch lý, vậy ngươi chẩn mạch giùm ta một lần xem ta có thật có bệnh không?
Quách Phác liếc Dịch Trúc Quân:
– Để tôi xem xem.
Gã thò tay ấn trên cổ tay của Thôi Bắc Hải, mặt mày biến thành nghiêm túc, bộ dạng tụ tinh hội thần, nhìn giống hệt đại phu, cũng hình như coi trọng chuyện này vô cùng.
Thôi Bắc Hải như khúc gỗ không có biểu tình, trong lòng lại đang cười thầm.
Y cho dù không phải là danh y gì, đối với phương diện này cũng có chút tâm đắc, y đã tự kiểm tra hai lần từ sớm.
Y tin chắc mình tuyệt đối không có bệnh, lại vẫn muốn coi chuyện bày bố của Dịch Trúc Quân Quách Phác hai người.
Bởi vì y một dạ nghi hoặc, muốn xem rõ chủ ý của hai người, cũng muốn thử xem Quách Phác có phải là một đại phu hay không.
Người trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái như vầy lẽ nào là một đại phu? Nói gã rành xem bệnh cho thế nhân cũng rất khó làm cho người ta tin được.
Cơ hồ từ lúc ban đầu, Thôi Bắc Hải đã hoài nghi lời nói của Dịch Trúc Quân.
Bất quá người có lúc thật sự khó lòng mà giả dạng được.
Gã Quách Phác này không ngờ thật sự rành mạch lý, hơn nữa thật sự có nghề.
Bắt mạch xong, Quách Phác nhìn mặt Thôi Bắc Hải, nhãn thần biến thành kỳ quái.
Thôi Bắc Hải một mực chằm chằm nhìn gã, liền hỏi:
– Sao vậy? Ta có bệnh?
Quách Phác đáp:
– Mạch bình thường thập phần, hoàn toàn không có tích tượng sinh bệnh, chỉ là ngủ không đủ.
Thôi Bắc Hải ngây người, cười lớn:
– Quả nhiên có nghề, thành thật mà nói, ta cũng hiểu biết chút y thuật, trong mình có bệnh hay không thì cũng tự biết được.
Quách Phác cười khổ:
– Xem ra nếu ông quả có bệnh, tựa hộ chỉ còn một thứ tu tâm dược mới có thể trị tâm tật.
Thôi Bắc Hải cười một tiếng:
– Vốn thật là vậy.
Quách Phác nói:
– Chuyện đó tôi không có năng lực.
Thôi Bắc Hải lạnh nhạt:
– Tâm tật vốn bất tất phải tìm đại phu, muốn kiếm căn cội của bệnh, cho dù là người hoàn toàn không hiểu y thuật, cũng không khó gì nghĩ ra phương pháp trị bệnh, tự mình liệu pháp.
Quách Phác hỏi:
– Ông có tìm ra bệnh nguyên chưa?
Thôi Bắc Hải gật đầu:
– Đã sớm tìm ra.
Quách Phác hỏi:
– Còn phương pháp trị bệnh?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Cũng có.
Quách Phác thở dài:
– Vậy tôi đến đây thật vô dụng?
Gã bỗng cười lên, nói tiếp:
– Bất quá vậy cũng tốt, tránh cho biểu muội của tôi ngày đêm lo lắng.
Gã cười nhìn Dịch Trúc Quân!
Dịch Trúc Quân cũng cười cười, cười lại rất miễn cưỡng, biểu tình chừng như ngày đêm lo lắng, chỉ sợ Thôi Bắc Hải không bị bệnh.
– - Ta nếu thật bị bệnh ngã xuống, nàng e rằng vị tất đã ngày đêm lo lắng.
Thôi Bắc Hải thầm nghĩ trong lòng, mặt ngoài lại cười cười nói với Quách Phác:
– Ngươi đến cũng đúng lúc.
Quách Phác ngạc nhiên:
– Ồ?
Thôi Bắc Hải thốt:
– Ta đang buồn muốn phát điên, đang muốn tìm một người uống vài chén.
Quách Phác thừ người.
Dịch Trúc Quân liền hỏi:
– Huynh có ăn cơm trưa chưa?
Quách Phác đáp:
– Chưa.
Thôi Bắc Hải lại hỏi:
– Biết uống rượu chứ?
Quách Phác đáp:
– Vài chén thì có thể phụng bồi.
Thôi Bắc Hải vỗ đùi:
– Hay quá.
Mục quang của y quay sang phía Dịch Trúc Quân, chưa nói gì là Dịch Trúc Quân đã tự lên tiếng:
– Tôi đi phân phó chuẩn bị rượu thịt.
Nói xong, nàng mỉm cười bước ra.
Xem bộ dạng của nàng tựa hồ rất cao hứng Quách Phác có thể lưu lại.
Nàng thậm chí cao hứng đến mứng quên hỏi Thôi Bắc Hải nên chuẩn bị rượu thịt ở đâu.
Rượu thịt đã bày biện tại thiên sảnh!
Đây là chỗ Thôi Bắc Hải thường thiết yến đãi khách, Dịch Trúc Quân vẫn còn nhớ thói quen của Thôi Bắc Hải.
Nàng kêu người làm sáu món nhấm.
Sáu món nhấm ngũ vân bái nhật bài ra, món chính giữa còn dùng một cái lồng lụa đậy lại.
Thôi Bắc Hải mục quang thiểm động, liên thanh nói ra tên của năm món, mục quang chung quy đã lạc trên lồng lụa:
– Bên trong là gì vậy?
Dịch Trúc Quân mở lồng lụa lên:
– Đây là món thủy tinh mật nhưỡng hà cầu mà tôi tự tay nấu đó.
Mật đường bao bọc bên ngoài tôm viên, trong suốt như thủy tinh, xung quanh viền trang trí rau cỏ bích lục, giống như thủy tinh, cũng giống như những hòn bích ngọc.
Sắc hương toàn vẹn, Dịch Trúc Quân trên mặt này hiển nhiên cũng tốn không ít tâm cơ.
Quách Phác giương mắt nhìn dĩa thủy tinh mật nhưỡng hà cầu, thèm muốn chảy nước miếng.
Xem bộ dạng, đối với món nhấm đó, gã tựa hồ không lạ gì, lại đã rất lâu rồi không dùng đến.
Thôi Bắc Hải mặt mày lại ngạc nhiên, y chưa từng nghe qua cái tên đó, y càng không biết Dịch Trúc Quân có bản lãnh như vầy.
Y ngây người nhìn Dịch Trúc Quân, chợt hỏi:
– Sao nàng biết cách làm mấy món nhấm này?
Quách Phác đáp lời thay Dịch Trúc Quân:
– Nàng vốn rất có tài trên phương diện này.
Biểu ca của nàng không ngờ còn rành nàng hơn cả ông chồng Thôi Bắc Hải này.
Ông chồng Thôi Bắc Hải trong đầu thật không còn tư vị, “ồ” một tiếng lạnh nhạt.
Quách Phác lại nói:
– Thủy tinh mật nhưỡng hà cầu này nàng làm cực kỳ xuất sắc, tôi đã ba năm rồi chưa được dùng.
Thôi Bắc Hải trong tâm càng không còn tư vị, không ngờ còn cười được.
Y lạnh nhạt thốt:
– Ta chưa từng thử qua.
Y cười ngất, giọng nói lại có vẻ kỳ dị, Dịch Trúc Quân cũng nghe được.
Quách Phác không phải là ngốc tử, gã cũng nghe được, nghĩ lại về lời nói của Thôi Bắc Hảinãy, khuôn mặt tươi cười không khỏi ngưng kết.
Thôi Bắc Hải cười lớn:
– Lần này đại khái là vì ngươi đến, nàng đặc biệt tận tay nấu nướng những món nhấm này, ta chỉ ăn ké theo ngươi thôi!
Câu nói đó vừa thoát khỏi miệng, sắc mặt Dịch Trúc Quân không khỏi biến thành khó coi.
Quách Phác vội cười bồi:
– Gả vào nhà đại phú, ai còn có thể nghĩ đến tự tay động thủ nấu nướng, lần này tưởng tất là vì vị biểu ca tôi ghé thăm cho nên mới nhớ lại bản lãnh của mình, mới xuống tay xào nấu, đại khái là muốn thử xem mình còn làm được hay không.
Gã quay sang Dịch Trúc Quân:
– Biểu muội, nàng có phải có ý đó không?
Dịch Trúc Quân đương nhiên gật đầu.
Thôi Bắc Hải cười theo:
– Thật không thể không thử, quả thật nói hay lắm, sau này có thể phải nhờ vả ngươi nhiều.
Y cười rất thoải mái.
Dịch Trúc Quân Quách Phác nghe y nói vậy, trong lòng cũng thở phào.
Thôi Bắc Hải lại nói tiếp:
– Đều là người nhà, còn khách khí làm gì, lại đây! Còn nóng ăn mới ngon!
Còn chưa đút vào miệng là hương khí đã xộc vào mũi, vào tới miệng càng thơm ngọt hơn.
Mật đường vốn là thơm ngọt, thực dục càng gia tăng, cắn nhai liền.
“Chách” một tiếng, miệng như đang nhai trên mình một con chuột.
Chuột chết! Một chất nước đặc nồng như huyết hồng từ trong tôm viên chảy ra, chảy vào yết hầu của y!
Trong chất nước đặc có một thứ tanh hôi khó tả, giống như sự tanh hôi của chuột chết.
Tôm không có vị như vầy, tuyệt không có!
Bên trong mật đường đáng lẽ là tôm viên, thật ra là vật gì?
Thôi Bắc Hải thật không muốn khách nhân trước mặt kinh sợ, nhưng cũng thật sự không nhẫn nhịn được.
Chất nước đặc tanh hôi đó vừa lọt vào yết hầu, cả người y như gục nhào.
“Oẹ” một tiếng nhả tôm viên ra!
Tôm viên lăn trên bàn trước mặt y, cơ hồ đã bị y cắn đứt làm hai, y thấy rõ ràng phi thường, bên trong mật đường tịnh không phải là tôm viên, mà là một con ngài!
Cánh như bích ngọc, mắt đỏ hồng -- Hấp Huyết Nga!
Thủy tinh mật nhưỡng hấp huyết nga cầu!
Con Hấp Huyết Nga đó cũng không biết là bị y cắn chết hay vốn là một con ngài chết, máu từ trong thân ngài bị cắn đứt chảy ra, nhuộm đỏ cả bên ngoài mật đường như thủy tinh.
Máu màu huyết hồng, mang theo một thứ tanh hôi khôn tả.
Chảy vào trong yết hầu của Thôi Bắc Hải cũng là thứ nga huyết tanh hôi đó!
Thôi Bắc Hải không thể không nhìn kỹ, mặt mày biến thành trắng nhợt.
Song thủ của y bám vào bàn, ói máu ngài tanh hôi tại đương trường, ói thẳng trên bàn.
Gần như ói ra hết nước chua trong bao tử, Dịch Trúc Quân Quách Phác hai người thất kinh nhìn Thôi Bắc Hải.
Mục quang của bọn họ trước tiên lạc trên viên thủy tinh mật nhưỡng hà cầu, lại không có biểu lộ kinh hoàng gì.
Trong mắt bọn họ, món ăn tựa hồ không có gì phải sợ.
Có phải bọn họ đã sớm biết bên trong mật đường là vật gì?
Bọn họ cũng tịnh chưa cầm đũa.
Thôi Bắc Hải cứ tiếp tục ói ra nước chua.
Sắc mặt của y từ tím lịm chuyển thành đỏ bừng, thân người cũng tựa hồ vì ói quá mà biến thành suy nhược, run run muốn té.
Dịch Trúc Quân Quách Phác liếc nhìn nhau, không hẹn mà nhất tề đứng dậy, vội bước tới, thò tay muốn đỡ Thôi Bắc Hải, nào ngờ Thôi Bắc Hải đột nhiên ngẩng đầu lên, oán độc trừng trừng nhìn họ.
Đụng phải cái trừng của y, hai bàn tay của Dịch Trúc Quân Quách Phác đang thò ra không khỏi cứng đơ giữa không trung, người cũng thừ ra.
Ngừng ói, cơ thịt gân cốt yết hầu của Thôi Bắc Hải không ngừng co giật.
Miệng y vẫn còn há hốc, khoé môi sùi bọt mép, mồ hôi hai bên trán đầm đìa, rơi xuống như hạt đậu, mặt mày méo mó, thứ biểu tình hiển lộ không biết là kinh hãi hay là phẫn nộ.
Dịch Trúc Quân liếc y, bất giác thoát miệng:
– Ông ... làm sao vậy?
Thôi Bắc Hải khoé miệng mấp máy, khó khăn lắm mới rặn ra một chữ:
– Nga ...
Trên mặt Dịch Trúc Quân lộ xuất một thứ thần sắc kỳ lạ phi thường:
– Nga gì? Hấp Huyết Nga?
Thôi Bắc Hải lập tức bật người dậy, chỉ tay vào mặt Dịch Trúc Quân, khản giọng:
– Nàng đã mang đến đây bao nhiêu Hấp Huyết Nga?
Dịch Trúc Quân thở dài:
– Ông lần này lại thấy Hấp Huyết Nga nữa à?
Bàn tay đang chỉ của Thôi Bắc Hải run run, quay sang chỉ thủy tinh mật nhưỡng hà cầu:
– Nàng nói đây là cái gì?
Dịch Trúc Quân ngẩn người:
– Không phải là thủy tinh mật nhưỡng hà cầu sao?
Thôi Bắc Hải cười thảm:
– Hà cầu hà cầu, bọc trong mật đường thật là hà cầu sao?
Dịch Trúc Quân thở dài:
– Không phải hà cầu thì là gì?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Nga! Hấp Huyết Nga!
Dịch Trúc Quân lắc đầu, không nói gì.
Thôi Bắc Hải nói tiếp:
– Thủy tinh mật nhưỡng Hấp Huyết Nga, nàng tận tay nấu món nhấm này để cho ai ăn?
Dịch Trúc Quân lại lắc đầu, vẫn không nói gì.
Quách Phác xen lời:
– Hấp Huyết Nga là cái gì?
Thôi Bắc Hải giận dữ:
– Đó lẽ nào không phải ...
Vừa mở miệng, tay y chỉ lên cục tôm viên mới ói ra trên bàn.
Cục tôm viên vốn là một Hấp Huyết Nga, hiện tại không ngờ lại biến trở lại thành tôm viên giữa mật đường màu vàng thơm lừng.
Giữa sát na đó, y chợt cảm thấy vị tanh hôi trong miệng mình không biết từ lúc nào đã biến thành thơm ngọt.
Sự thơm ngọt của nước mật, Thôi Bắc Hải trợn mắt hoang mang!
Cũng không biết bao lâu sau, mục quang của y mới quay trở lại trên mặt Dịch Trúc Quân Quách Phác hai người.
Y lập tức nhìn thấy hai “người” đáng sợ phi thường!
Mặt mày thanh lục như bích ngọc, mắt đỏ bừng như máu tươi, không có đồng tử, toàn nhãn cầu giống như ổ ong, giống như vô số lỗ rây kết hợp thành.
Người làm sao mà có dạng đó được? Yêu quái! Thôi Bắc Hải la thầm trong lòng.
Tiếng la còn chưa ra khỏi miệng, hai con yêu quái đã biến mất, tiêu thất như ảo ảnh.
Kỳ thực tan biến chỉ là hai khuôn mặt yêu quái.
Hai khuôn mặt yêu quái kỳ thật cũng không phải tiêu tán gì, chỉ bất quá mặt mày không còn thanh lục, nhãn tình không còn đỏ cháy, đồng tử đen nhánh lại xuất hiện trở lại.
Hai khuôn mặt yêu quái lại biến trở lại thành hai khuôn mặt người, mặt của bọn Dịch Trúc Quân Quách Phác hai người.
Mặt mày thanh lục như bích ngọc, mắt đỏ bỏng như máu tươi, đơn giản là hóa thân của Hấp Huyết Nga!
– - Lẽ nào hai người bọn họ đều là nga tinh?
Huyết dịch toàn thân Thôi Bắc Hải cơ hồ đều đã ngưng kết, như tượng gỗ nhìn Dịch Trúc Quân Quách Phác trân trân.
Dịch Trúc Quân Quách Phác cứ chăm chăm nhìn Thôi Bắc Hải, vừa thấy y quay đầu, Quách Phác liền hỏi:
– Hấp Huyết Nga ở đâu?
Thôi Bắc Hải khôngđáp, trong mắt có vẻ kinh hoảng.
Dịch Trúc Quân lại thở dài một hời, quay sang nhìn Quách Phác:
– Ông ta cứ như vậy, có mấy lần đột nhiên nói nhìn thấy Hấp Huyết Nga, theo tôi thấy, huynh tốt hơn hết là chẩn mạch lại cho ông ta thêm một lần, có lẽ hiện tại có thể tìm ra căn bệnh.
Quách Phác gật đầu:
– Ta cũng đang có ý đó.
Gã bước tới hai bước, mới vừa thò tay ra, Thôi Bắc Hải quát vội:
– Còn có gì mà xem? Hiện tại ... hiện tại ta đã minh bạch hết ...
Dịch Trúc Quân Quách Phác liếc nhìn nhau, phảng phất không rõ ý tứ câu nói của Thôi Bắc Hải.
“Hút máu, Hấp Huyết Nga! Ta đã làm gì không đúng với các người?”. Thôi Bắc Hải lẩm bẩm tự nói một mình, đột nhiên cười cuồng dại.
Y mặt mày bi ai, trong tiếng cười càng đượm vẻ thê lương vô hạn.
Dịch Trúc Quân Quách Phác nhìn nhau, hai người chợt đều thở dài.
Dịch Trúc Quân than:
– Bệnh của ông ta lại trở chứng rồi.
Thôi Bắc Hải không ngờ lại nghe được, cười thảm:
– Là bệnh của ta lại trở chứng!
Nói xong câu đó, y chạy như bay ra ngoài.
Nước trong ao sen lạnh như băng.
Hai tay Thôi Bắc Hải cứ vục nước tạt lên mặt, tình tự kích động dần dần lãnh tĩnh trở lại, lònglại vẫn loạn như cỏ xuân.
– - Lúc Dịch Trúc Quân gả cho ta cũng không phải là hoàn hảo, ta tuy vì thật sự quá thích nàng, không hỏi dò ngay trước mặt nàng, cũng không điều tra hỏi han Dịch đại mụ, nhưng không tránh khỏi trong lòng có lo âu, nhất tâm muốn tìm tòi xem có phải ta đã đoạt nàng khỏi tay người nào nàng thương không.
– - Người đó lẽ nào là gã biểu ca Quách Phác kia?
– - Nữ nhân khả ái như Dịch Trúc Quân, vô luận ai có được cũng đều không thể buông tay, Quách Phác sở dĩ để nàng gả cho ta, tưởng tất lúc đó có chuyện lo âu, không dám ra mặt tranh đoạt cùng ta.
– - Trong vòng ba năm qua, có lẽ gã đã học yêu thuật gì, cho nên quay trở lại, muốn lấy lại Dịch Trúc Quân từ trong tay ta, sự xuất hiện của đám Hấp Huyết Nga có lẽ là do gã sai sử, mọi quái sự đáng sợ hoàn toàn là do gã tác quái cũng không chừng.
– - Có lẽ bọn họ vốn là hai nga tinh, Quách Phác cố ý để Dịch Trúc Quân gả cho ta, chờ thời cơ chín mùi liền hiện nguyên hình, hút máu ta, lấy mạng ta!
– - Nếu quả đó là sự thật, mục đích của bọn chúng e rằng không phải chỉ đơn giản như vậy, trừ phi máu của ta đặc biệt quý giá cho nên bọn chúng mới không tiếc phí đi ba năm trên mình ta.
– - Nếu không phải vậy, mục đích của bọn chúng là gì?
Thôi Bắc Hải càng nghĩ ngợi, tâm càng loạn.
– - Bọn chúng nếu thật đang tồn tâm muốn hại ta, tuyệt không thể khách khí đối với bọn chúng, vô luận là người hay là nga tinh, đều không thể không giết!
Sát cơ vừa động, tay Thôi Bắc Hải bất giác đã nắm chặt kiếm!
– - Đó chỉ là suy luận của ta, tịnh không có bất cứ chứng cớ gì, đợi thêm một ngày nữa xem, không chừng trong một ngày ta có thể tìm ra chứng cớ bọn chúng hại ta, lúc đó hạ thủ mới có đạo lý.
Tâm niệm tái chuyển, bàn tay nắm chặt kiếm lại buông lơi.
Y quyết định đợi thêm một ngày.
Mười ba tháng ba, trăng đêm nay vẫn còn khuyết, cũng không khuyết gì lắm, tiếng côn trùng miên man một vườn trăng.
Giấy dán cửa sổ bên song cửa hướng về phía trăng của thư trai bị ánh trăng nhuộm một màu trắng nhợt, trắng chết chóc.
Thôi Bắc Hải nằm một mình trên giường, tĩnh lặng đối mặt với giấy dán cửa sổ trắng nhợt chết chóc, sắc mặt cũng trắng chết chóc, trắng nhợt.
Mặt mày y mệt mỏi quá rồi, mắt lại vẫn mở to.
Trọn một ngày nay, y đã đi lục lọi khắp trang viện, tất cả đồ đạc của Dịch Trúc Quân y đều tìm cơ hội ngấm ngầm kiểm tra hết.
Y tịnh không tìm ra bất kỳ chứng cớ gì, cũng không phát hiện bất cứ vật gì khả nghi, thậm chí một Hấp Huyết Nga cũng không thấy.
– - Lẽ nào bọn chúng đã sớm biết ta chuẩn bị có hành động gì, cho nên đem tất cả mọi thứ có vấn đề giấu hết?
– - Lẽ nào sào huyệt của đám Hấp Huyết Nga tịnh không phải bên trong trang viện này?
Tìm cả ngày, y tìm không ra tới một con Hấp Huyết Nga, nhưng, mới vừa nằm xuống, đám Hấp Huyết Nga đến liền. Hấp Huyết Nga tụ thành đám đang xuất hiện ngoài thư trai, tiếng vỗ cánh “rét rét” giữa đêm tĩnh lặng nghe chói tai, nghe khủng khiếp.
Đám Hấp Huyết Nga phảng phất từ vầng trăng bay xuống, nguyệt quang đang chiếu trên giấy dán cửa sổ, bóng đầu bọn chúng in trên giấy.
Bóng nga bay lượn như quần quỷ loạn vũ, lúc gần lúc xa, lúc lớn lúc nhỏ!
Nguyệt quang bị bóng nga cắt đoạn, giấy dán cửa cũng tựa như bị xé nát.
Thôi Bắc Hải không ngờ vẫn bình tỉnh.
Cũng không quá một khắc, tiếng vỗ cánh “rét rét” của quần nga đột nhiên đình chỉ, bóng nga đồng thời lặng yên.
Trăm ngàn cái bóng nga đều yên lặng phủ phục trên giấy dán cửa màu trắng chết chóc.
Giấy dán lại không vì vậy mà hôn ám, trái lại biến thành màu bích lục.
Ánh trăng không ngờ đã chiếu thấu thân nga.
Sắc mặt trắng nhợt chết chóc của Thôi Bắc Hải cũng xanh dờn, thân người y từ trên giường bay ra!
Như một mũi tên bay vù ra, bay hạ xuống trước song cửa.
Y trợn trừng nhìn đám Hấp Huyết Nga, một mực chờ đến lúc chúng hoàn toàn tĩnh tại trên giấy dán cửa rồi mới hành động!
Người còn giữa không trung, song thủ của y thò ra, thân hình vừa hạ xuống, song thủ đã đập nát song cửa.
Song cửa vừa phá ta, hữu thủ của y thu hồi, “xoẻng” một tiếng bạt kiếm ra khỏi vỏ!
Y đã sớm chuẩn bị lúc song cửa mở toang thì đám Hấp Huyết Nga sẽ bộc phát tập kích y.
Vượt ngoài ý liệu của y, Hấp Huyết Nga nằm đầy giấy dán cửa đã biến mất.
Vườn tược mơ hồ sương đêm lại ẩn ước lấp loáng trăm ngàn điểm sáng màu thảm lục như quỷ hỏa.
Thôi Bắc Hải không đuổi theo, mặt mày bi phẫn.
Y đột nhiên huy quyền, đấm mạnh lên song cửa.
Song cửa bị y đập nát, nỗi bi phẫn trong lòng y lại tịnh không vì vậy mà tiêu tán.
Y tuy không biết nguyên nhân tại sao đám Hấp Huyết Nga cứ xuất hiện hết ngày này qua ngày nọ như vậy mà lại tịnh không tiến thêm một bước hành động, là thói quen của Hấp Huyết Nga, hay chỉ muốn hù dọa, lại biết rằng cứ như vầy hoài, y không khó gì biến thành một tên điên.
Trường kỳ sống giữa nỗi kinh hoàng như vầy quả thực có thể khiến cho thần trí của một người hoàn toàn băng hội.
May là hôm nay đã là mười ba tháng ba, đã sắp đến mười lăm tháng ba.
Đêm mười lăm trăng tròn, nghe đồn Nga Vương sẽ xuất hiện.
Lúc Nga Vương xuất hiện, sự tình nghe nói sẽ kết liễu.
Lối sống kinh khiếp này tối đa cũng chỉ còn có hai ngày.
Thôi Bắc Hải chỉ hy vọng nội trong hai ngày đó mình còn chưa biến thành kẻ điên.
Kết thúc của sự tình tuy có lẽ là sự kết liễu của sinh mệnh y, nhưng vô luận là sao, y cũng không còn phải sợ hãi nữa.
Sợ hãi vốn còn khó kham hơn cả tử vong.
Mười bốn tháng ba, tịch dương ngã dần về tây.
Thôi Bắc Hải bồitrong tây viện, dưới tịch dương, cũng ngay lúc đó, một tên bộc phó dẫn Đỗ Tiếu Thiên đến.
Đỗ Tiếu Thiên vận trang phục phó bộ đầu, mặt mày có vẻ như xông pha gió bụi không được nghỉ ngơi đã lâu.
Thôi Bắc Hải vừa liếc thấy đã mừng như phát cuồng, chào đón:
– Đỗ huynh, sao bây giờ mới tới, bộ muốn ta chết sao!
Thôi Bắc Hải vỗ mạnh vào vai Đỗ Tiếu Thiên.
Vừa vỗ một cái, không ngờ đã vỗ tung lên một đám bụi bặm.
Thôi Bắc Hải không khỏi ngẩn người, song thủ cứng đơ giữa không trung.
Đỗ Tiếu Thiên liền tránh người, ngửa mặt cười lớn:
– Vỗ thêm lần nữa, cả ngươi cũng biến thành mặt mày đen bụi đó.
Thôi Bắc Hải thừ người:
– Ngươi đi đâu vậy, sao lại giống như một lão xú trùng mới từ dưới bùn sình chui lên vậy?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Ta không phải là từ dưới bùn sình chui ra, chỉ bất quá cũng đã trọn một ngày đường ngâm mình trong gió cát.
Thôi Bắc Hải hỏi:
– Mười ngày qua đâu mất không thấy bóng, ngươi đã đi đâu?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Đi Phượng Dương một chuyến.
Thôi Bắc Hải hỏi:
– Là vì công sự?
Đỗ Tiếu Thiên gật đầu.
Thôi Bắc Hải hỏi:
– Sự tình có lo xong chưa?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Coi như đã lo xong.
Thôi Bắc Hải kinh ngạc:
– Sao ngươi lại gấp như vậy?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Ta muốn về gặp lại ngươi.
Thôi Bắc Hải “ồ” lên một tiếng.
Đỗ Tiếu Thiên cười:
– Chuyện Hấp Huyết Nga ngươi lẽ nào nghĩ ta hoàn toàn đã quên luôn?
Thôi Bắc Hải gật đầu:
– Ta cơ hồ đã nghĩ như vậy.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Ngươi nghĩ ta là hạng không thèm để ý tới sinh tử của bằng hữu sao?
Thôi Bắc Hải vội nói:
– Không phải là ý đó, chỉ là chuyện này thật quá khó làm cho người ta tin, ngươi cho dù hoàn hoàn toàn toàn không để trong lòng, ta cũng không trách được ngươi.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Nếu quả hôm đó bên hồ không gặp phải hai con Hấp Huyết Nga đó, lại bị một con đâm, ta e rằng thật không thể giữ trong lòng.
Thôi Bắc Hải nói:
– Ngươi hiện tại lẽ nào đã có biện pháp ứng phó?
Đỗ Tiếu Thiên lắc đầu:
– Không có.
Thôi Bắc Hải hỏi:
– Vậy ngươi quay về là muốn coi coi ta ra sao rồi?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Coi coi ngươi biến thành gì rồi.
Hắn nhìn lên nhìn xuống quan sát Thôi Bắc Hải hai ba lần:
– Ngươi hiện tại xem ra không có chỗ nào bất ổn cả.
Thôi Bắc Hải cười khổ.
Đỗ Tiếu Thiên nói tiếp:
– Sự kiện này giả sử giống như trong truyền thuyết, Nga Vương cũng phải chờ tới đêm mười lăm trăng tròn mới xuất hiện, hôm nay bất quá là mười bốn, ta về vẫn kịp lúc, còn có thể trợ giúp ngươi đối phó đám Hấp Huyết Nga đó.
Thôi Bắc Hải bùi ngùi:
– Ngươi tuy về kịp thời, chỉ sợ cũng không giúp được gì cho ta.
Đỗ Tiếu Thiên ngẩn ngơ:
– Nghe khẩu khí của ngươi, nội mười ngày qua tựa hồ đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Thôi Bắc Hải gật gật:
– Quá nhiều rồi.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Có phải đám Hấp Huyết Nga lại xuất hiện?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Mỗi ngày đều xuất hiện, ngày này nhiều hơn ngày trước, hôm qua lúc xuất hiện, ta thấy không dưới trăm con.
Đỗ Tiếu Thiên giật mình động dung, thoát miệng:
– Lẽ nào chuyện này thật không chỉ là truyền thuyết?
Thôi Bắc Hải thốt:
– Ta xem là vậy.
Đỗ Tiếu Thiên chợt lại hỏi:
– Chúng từ đâu bay tới?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Không biết.
Đỗ Tiếu Thiên lại hỏi tiếp:
– Bọn chúng không tập kích ngươi?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Không, chỉ là hù dọa đến cùng cực, đó có lẽ là tập quán của bọn chúng, là mệnh lệnh của Nga Vương, đến đêm mười lăm trăng tròn, lúc Nga Vương xuất hiện, bọn chúng mới chính thức hành động.
Đỗ Tiếu Thiên quay sang hỏi:
– Ngươi có hành động gì đối với chúng không?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Có.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Có thể chế ngự chúng không?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Căn bản không có tác dụng.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Lẽ nào đao kiếm chúng không không sợ?
Thôi Bắc Hải gật đầu:
– Chính như lần thứ nhất.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Có phải lúc ngươi ra tay hành động, chúng liền đột nhiên tiêu thất như ma quỷ?
Thôi Bắc Hải thở dài:
– Chúng là hóa thân của ma quỷ.
Đỗ Tiếu Thiên trầm ngâm:
– Ngươi có từng nghĩ tới đã làm gì đắc tội với những vật đó không?
Thôi Bắc Hải tựa hồ không ngờ Đỗ Tiếu Thiên lại hỏi như vậy, hoang mang đứng yên.
Đỗ Tiếu Thiên lại nói:
– Bao nhiêu người không chọn, khơi khơi lại chọn ngươi, tất nhiên là có nguyên nhân của bọn chúng, biết được nguyên nhân đó, sự tình có lẽ sẽ biến thành giản đơn hơn nhiều.
Thôi Bắc Hải cười khổ, định nói nhưng lại ngưng.
Đỗ Tiếu Thiên cúi đầu trầm ngâm, tịnh không lưu ý gì tới thần thái biến đổi của Thôi Bắc Hải, hỏi tiếp:
– Bọn chúng đa số xuất hiện ở chỗ nào?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Cơ hồ mỗi lần đều khác biệt.
Đỗ Tiếu Thiên quay sang hỏi:
– Đêm hôm qua xuất hiện ở đâu?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Ngoài thư trai.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Mấy lần trước đó thì sao?
Thôi Bắc Hải ngậm miệng.
Đỗ Tiếu Thiên chăm chăm nhìn y:
– Quên rồi?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Ngươi xem ta có giống người mau quên như vậy sao?
Đỗ Tiếu Thiên chầm chậm thốt:
– Ta thấy ngươi hình như trong lòng có gì khó nói.
Thôi Bắc Hải lại ngậm miệng.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Ngươi nói ra, có lẽ ta còn có thể tìm ra từ đó nhược điểm của đám Hấp Huyết Nga, giúp ngươi thiết pháp ứng phó, nhưng nếu ngươi không nói, sợ rằng ta thật không thể trợ giúp gì ngươi.
Thôi Bắc Hải lại cười khổ:
– Có những chuyện cho dù ta có nói ra, ngươi cũng vị tất có thể tin.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Chỉ là vị tất có thể, không nhất định có thể.
Thôi Bắc Hải trầm mặc.
Đỗ Tiếu Thiên đứng im một bên, cũng không thôi thúc.
Thôi Bắc Hải trầm mặc một hồi, thở dài một hơi, lắc đầu.
Đỗ Tiếu Thiên liếc thấy:
– Nếu thật sự khó mở miệng, ta cũng không miễn cưỡng ngươi.
Thôi Bắc Hải cười khổ một tiếng:
– Có chuyện ta muốn nói cho ngươi biết.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Ta đang nghe đây.
Thôi Bắc Hải nói:
– Lúc đám Hấp Huyết Nga đó xuất hiện, tịnh không phải mỗi một lần đều chỉ có một mình ta, chỉ là ngoại trừ ta ra, những người khác tại trường không ngờ lại hoàn toàn không nhìn thấy chúng, ngươi nói có kỳ quái hay không chứ?
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Có chuyện đó à?
Thôi Bắc Hải hỏi ngược:
– Đỗ huynh lẽ nào không tin lời nói của ta?
Đỗ Tiếu Thiên lắc đầu:
– Không phải, nhưng nếu quả đó là sự thật, đám Hấp Huyết Nga kia e rằng thật sự là hóa thân của quỷ.
Hắn bỗng cười khổ:
– Thế gian lẽ nào thật sự có cái gọi là yêu ma quỷ quái? Ta tuyệt không tin!
Thôi Bắc Hải hỏi:
– Ta cũng không tin vào sự tồn tại của yêu ma quỷ quái, nhưng trăm ngàn con Hấp Huyết Nga nhất tề xuất hiện, thanh thế như vậy mà không ngờ không có ai nhìn thấy, chỉ ngoại trừ một mình ta, chuyện như vậy giải thích làm sao đây?
Đỗ Tiếu Thiên không thể giải thích.
Thôi Bắc Hải nói tiếp:
– Người tại trường không nói gì, một khi là người trú trong trang viện này, ta đều đã hỏi qua, dị khẩu đồng thanh, đều nói là không biết, đó nếu quả không phải là sự thật, giải thích duy nhất là tất cả bọn họ đều nói láo với ta!
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Trước đây ngươi không phải đã từng nói qua tất cả mọi người ở trang viện này đều một lòng trung tâm với ngươi sao?
Thôi Bắc Hải nói:
– Ta có nói như vậy, lúc đó ta sở dĩ nói như vậy là vì ta luôn luôn quên đi một chuyện.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Chuyện gì?
“Nhân sự nan trắc”. Thôi Bắc Hải thở dài.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Câu nói đó, ngươi tựa hồ quá cảm khái mà phát ra.
Thôi Bắc Hải thở dài:
– Nếu quả bọn họ thật sự một lòng trung tâm với ta, không nói láo, chuyện này trái lại rất giản đơn.
Đỗ Tiếu Thiên “ồ” một tiếng.
Thôi Bắc Hải thốt:
– Bởi vì cũng chỉ còn ba khả năng, một là đám Hấp Huyết Nga đó đích xác là hóa thân của yêu quái, cho nên chỉ có người bị hại là ta mới có thể nhìn thấy.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Nếu không phải thì sao?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Vậy là ta nói láo, từ không có mà sinh ra có, hư cấu câu chuyện. Nếu không phải như vậy nữa, thì đầu óc ta đã có vấn đề, mọi thứ đều do ảo tưởng của ta mà ra.
Đỗ Tiếu Thiên cười méo miệng:
– Nếu như vậy thì không phải đầu óc của ta cũng có vấn đề sao?
Thôi Bắc Hải chỉ biết thở dài.
Mục quang của Đỗ Tiếu Thiên lạc trên ngón tay đã từng bị Hấp Huyết Nga chích, nụ cười chợt tắt lịm:
– Cũng vị tất là hóa thân của yêu ma quỷ quái, sự tồn tại của đám Hấp Huyết Nga đó thì lại có thể khẳng định được.
Hắn tuyệt đối tin vào mắt mình, hà huống lúc đó hắn còn bắt được một Hấp Huyết Nga trong tay!
Còn bị Hấp Huyết Nga chích một cái nữa! Đó tuyệt không phải là ảo giác!
Đầu óc của hắn đã không có vấn đề thì Thôi Bắc Hải cũng không thể có vấn đề gì.
– - Vậy nội trong mười ngày qua đã xảy ra chuyện gì?
Thôi Bắc Hải tại sao lại không chịu nói ra?
Mục quang của Đỗ Tiếu Thiên không khỏi quay trở lại mặt Thôi Bắc Hải.
Hắn lập tức phát giác song nhãn như đinh ghim của Thôi Bắc Hải hiện không đang nhìn hắn.
– - Y đang nhìn cái gì?
Đỗ Tiếu Thiên quyết định nhìn dõi theo mục quang của Thôi Bắc Hải.
Hắn nhìn thấy một đôi nga!
Mắt đỏ bừng như máu tươi, hai cánh thanh lục như bích ngọc.
Hấp Huyết Nga! Đỗ Tiếu Thiên răng đánh lập cập.
Dưới ánh tịch dương vàng sậm, đôi Hấp Huyết Nga đó càng hiển lộ nét mỹ lệ, mỹ lệ mà yêu dị!
Chúng song song bay múa giữa một khóm hạnh hoa.
Hạnh hoa rơi lác đác, run rẩy giữa gió chiều thê lãnh.
Có phải hạnh hoa cũng có cảm giác, biết rằng đôi Hấp Huyết Nga kia có thể mang đến tai họa, kinh sợ đến mức run lẩy bẩy?
Tai họa quả nhiên đến liền.
“Vù” một tiếng, thân người Thôi Bắc Hải đột nhiên như mũi tên rời khỏi dây cung bắn về phía khóm hạnh hoa đó!
Người đến thì kiếm cũng đến! Thất Tinh Tuyệt Mệnh Kiếm múa như sao trời đánh xuống.
Khóm hạnh hoa lập tức bị kiếm đâm nát!
Những Hấp Huyết Nga kia có phải cũng bị chém nát?
Thôi Bắc Hải vừa ngưng kiếm thế, người liền hạ xuống, những cánh hoa bị kiếm chém nát cũng đang rơi lả tả!
Kiếm “xoẻng” chui vào vỏ, tất cả mọi động tác của Thôi Bắc Hải hoàn toàn đình chỉ, đứng như khúc gỗ giữa hạnh hoa đang rơi vãi, song nhãn linh mẫn giương tròn, mục quang lấp loáng.
Đỗ Tiếu Thiên cơ hồ đồng thời lăng không hạ mình, đứng kề bên Thôi Bắc Hải:
– Thôi huynh, sao rồi?
Mục quang của Thôi Bắc Hải nhấp nháy, nhìn chằm chằm vào mặt Đỗ Tiếu Thiên:
– Hồi nãy ngươi có nhìn thấy đôi Hấp Huyết Nga đó không?
Đỗ Tiếu Thiên gật đầu.
Thôi Bắc Hải trầm giọng:
– Ngươi không gạt ta chứ?
Đỗ Tiếu Thiên nghiêm mặt:
– Ta không có lý do gì lừa gạt ngươi, hiện tại cũng không phải là lúc đùa giỡn.
Thôi Bắc Hải chợt cười lên.
Đỗ Tiếu Thiên bị tiếng cười làm hoang mang, nhịn không được phải hỏi:
– Ngươi đang cười gì vậy?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Bởi vì ta thật sự thoải mái.
Đỗ Tiếu Thiên lại ngẩn ngơ:
– Ồ?
Thôi Bắc Hải cười:
– Nếu quả lại chỉ có một mình ta nhìn thấy, e rằng đầu óc ta thật sự đã có vấn đề, nhưng ngươi cũng nhìn thấy, hơn nữa đây là lần thứ hai nhìn thấy, chứng minh sự thật có thứ Hấp Huyết Nga đó tồi tại, ta cũng tuyệt không tin lại tình cờ đến mức cả đầu óc của ngươi và ta đều có bệnh, lại tình cờ đến mức cả hai lần ở cùng một chỗ đều nhất tề nhìn thấy vật đáng lẽ không thể tồn tại đó.
Đỗ Tiếu Thiên gật đầu:
– Đầu óc của ngươi và ta vốn không có bệnh ...
Thôi Bắc Hải chợt ngắt lời:
– Lúc một kiếm của ta xuất ra, ngươi có nhìn thấy con Hấp Huyết Nga nào trốn thoát khỏi lưới kiếm không?
Đỗ Tiếu Thiên lắc đầu:
– Không thấy.
Thôi Bắc Hải thống hận:
– Lúc đó chúng đã bị lưới kiếm bao phủ, nhưng lưới kiếm vừa bắt đầu thu thắt lại, chúng lại toàn thân trong suốt, biến mất như ma quỷ!
Đỗ Tiếu Thiên cười khổ, mục quang rơi xuống đất.
Hắn chỉ hy vọng có thể tìm thấy một xác ngài, bởi vì như vậy có thể chứng minh Hấp Huyết Nga đó không thoát khỏi một kiếm vừa rồi, Thôi Bắc Hải không phải là nhất thời hoa mắt.
Lá nát đầy đất, hoa tan đầy đất.
Giữa lá nát hoa tan tịnh không có xác ngài, cả một mảnh cánh nhỏ cũng không có.
Đỗ Tiếu Thiên phất hai ống tay áo, hoa lá dưới đất nhất tề bay lên.
Xác ngài cũng không có bên dưới hoa lá.
– - Hai con Hấp Huyết Nga đó đã đi đâu, lẽ nào chúng thật đã biến mất như ma quỷ?
Thật sự là hóa thân của ma quỷ?
Thế gian lẽ nào thật sự có yêu ma quỷ quái?
Đỗ Tiếu Thiên không khỏi thở dài một tiếng, Thôi Bắc Hải cũng thở dài.
Đỗ Tiếu Thiên chợt hỏi:
– Ngươi tính làm gì đây?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Đợi chết.
Đỗ Tiếu Thiên giật mình:
– Ngày mai mới là mười lăm, ngươi còn có thời gian một ngày.
Thôi Bắc Hải hỏi:
– Nội trong một ngày ngươi nghĩ có thể nghĩ ra biện pháp ứng phó sao?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Ít ra ngươi cũng có trọn một ngày để rời bỏ chỗ này, hoặc giả tìm một địa phương bí mật tạm thời trốn ẩn, đợi qua ngày mười lăm rồi hãy tính.
Thôi Bắc Hải thốt:
– Nếu ta muốn ly khai thì đã ly khai từ sớm rồi.
Đỗ Tiếu Thiên ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao ngươi không đi?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Đám Hấp Huyết Nga kia nếu thật là hóa thân của ma quỷ, vô luận là ta đi đến đâu, chúng cũng có thể tìm ra ta.
Đỗ Tiếu Thiên lại thừ người, lời nói của Thôi Bắc Hải tịnh không phải là hoàn toàn không có đạo lý.
Xa xưa tương truyền, yêu ma quỷ quái không có chuyện gì là không biết, không có chuyện gì là không làm được.
Đỗ Tiếu Thiên động niệm:
– Ngươi có thể tiến vào cửa Phật để tạm lánh một chuyến.
Thôi Bắc Hải buồn bã cười:
– Ngươi nghĩ ta chưa nghĩ tới chuyện đó sao?
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Theo ta biết, tất cả yêu ma quỷ quái đều kỵ tránh cửa Phật thanh tịnh.
Thôi Bắc Hải thốt:
– Ta cũng biết cửa Phật quanh đây không ít.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Lẽ nào ngươi đã thử qua biện pháp này, biết rằng biện pháp này hoàn toàn vô hiệu?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Ta chỉ biết một chuyện.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Chuyện gì?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Cửa Phật quanh đây tuy nhiều, lại không có tới một chỗ Phật môn chân chính thanh tĩnh, cũng không có tới một cao tăng chân chính đắc đạo.
Đỗ Tiếu Thiên không cãi lại lời nói của Thôi Bắc Hải, hắn là bộ đầu vùng này, cửa Phật quanh đây ra sao, không có ai biết rành hơn hắn.
Lời nói của Thôi Bắc Hải là sự thật.
Hắn thở dài:
– Trong thiên hạ kỳ thực có mấy chỗ là cửa Phật chân chính thanh tĩnh? Có mấy người là cao tăng chân chính đắc đạo chứ?
Thôi Bắc Hải nói tiếp:
– Hà huống đạo cao một thước, ma cao một trượng, cho dù ta thật có gởi thân vào Phật môn thanh tĩnh, có cao tăng đắc đạo bảo hộ, Nga Vương cũng vị tất không có biện pháp.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Vậy ngươi định ở yên chờ Nga Vương xuất hiện?
Thôi Bắc Hải gật đầu:
– Ta thật muốn gặp y một lần.
Đỗ Tiếu Thiên “ồ” lên.
Thôi Bắc Hải nói tiếp:
– Lúc đó may ra y có thể hóa thành nhân hình, nói tiếng người, có khi ta còn có thể nói chuyện được.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Ngươi muốn hỏi cho rõ xem y tại sao lại chọn ngươi?
Thôi Bắc Hải cười thê lương:
– Chỉ cần có thể để cho ta minh bạch, ta liền phụng hiến máu cho y cũng cam tâm.
Đỗ Tiếu Thiên trầm mặc.
Thôi Bắc Hải từ từ nói tiếp:
– Ta chỉ cầu được minh bạch.
Đỗ Tiếu Thiên bất giác cũng thoát miệng:
– Ta cũng hy vọng có thể được minh bạch.
Thôi Bắc Hải thốt:
– Vậy thì khó à, tới khi ta minh bạch, cũng là lúc ta tuyệt mệnh, người chết tịnh không thể kể lại.
Đỗ Tiếu Thiên cười:
– Đêm mai ta theo sát không rời ngươi, ngươi mà minh bạch thì ta sao lại không thể minh bạch?
Thôi Bắc Hải không ngờ lại cự tuyệt:
– Vạn vạn lần không thể!
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Tại sao?
Thôi Bắc Hải đáp:
– Bởi vì ngươi là bằng hữu của ta, ta vạn vạn lần không thể để cho bằng hữu mạo hiểm như vậy.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Nói như vậy cơn hiểm này ta không thể không mạo.
Thôi Bắc Hải trợn mắt nhìn hắn.
Đỗ Tiếu Thiên nói tiếp:
– Ngươi đã coi ta là bằng hữu, ta không thể coi ngươi là bằng hữu sao? Mắt thấy bằng hữu gặp nạn mà tụ thủ bàng quan, có thể gọi là đạo bằng hữu sao?
Thôi Bắc Hải chợt hỏi:
– Ngươi có biết đêm mai nếu ở chung chỗ với ta thì không khó gì trở thành đối tượng công kích của quần nga không?
Đỗ Tiếu Thiên gật đầu.
Thôi Bắc Hải lại hỏi:
– Ngươi có biết nếu thật như trong truyền thuyết, quần nga có thể hút cạn máu của ngươi không?
Đỗ Tiếu Thiên lại gật đầu.
Thôi Bắc Hải hỏi:
– Ngươi đã biết vậy mà còn muốn mạo hiểm?
Đỗ Tiếu Thiên gật đầu lần nữa.
Thôi Bắc Hải chợt vỗ vai Đỗ Tiếu Thiên một cái, cười lớn:
– Hảo bằng hữu, bằng hữu xứng đáng!
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Ngươi có phải đã đáp ứng cho ta đêm mai theo sát bên ngươi?
Đỗ Tiếu Thiên chợt ngưng cười:
– Ta vẫn không đáp ứng.
Y chằm chằm nhìn Đỗ Tiếu Thiên:
– Nếu quả ta đáp ứng ngươi, vậy là ta không xứng đáng là bằng hữu rồi.
Đỗ Tiếu Thiên lắc đầu thở dài:
– Con người của ngươi sao lại quá cố chấp như vậy.
Thôi Bắc Hải gật đầu:
– Ta sinh ra là đã có tính khí đó.
Đỗ Tiếu Thiên chợt cười lên:
– Bất quá ta nhất định phải đến, ngươi cũng không có cách nào.
Thôi Bắc Hải hỏi:
– Bởi vì ngươi là bộ đầu?
Đỗ Tiếu Thiên gật đầu:
– Ta có trách nhiệm ngăn trở hung sát phát sinh.
Thôi Bắc Hải thốt:
– Bằng vào địa vị của ta, lúc ta đi ngủ, đại khái có thể kêu ngươi ra khỏi phòng.
Đỗ Tiếu Thiên cười:
– Đêm ngày mai, ta thủ ở ngoài cửa cũng được.
Thôi Bắc Hải hỏi:
– Có gì có thể cải biến chủ ý của ngươi?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Không có.
Thôi Bắc Hải thở dài chán ngán:
– Một khi đến lúc quần nga xuất hiện, ngươi đừng xông vào, bên ngoài cửa phòng là nơi an toàn.
Đỗ Tiếu Thiên cười cười.
Thôi Bắc Hải nói tiếp:
– Ta biết ngươi không có tính nhẫn nại đó, không cần biết có phải là quần nga xuất hiện hay không, chỉ cần trong phòng có di động, ngươi liền xông vào.
Đỗ Tiếu Thiên cười:
– Ngươi biết rõ tính khí của ta từ lúc nào vậy?
Thôi Bắc Hải khôngđáp, chỉ hỏi:
– Ngày mai khi nào ngươi đến?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Sáng sớm.
Thôi Bắc Hải thốt:
– Trọn ngày mai ta sẽ ở trong thư trai.
Đỗ Tiếu Thiên nói:
– Cảnh sắc ngoài thư trai cũng không tệ.
Thôi Bắc Hải thốt:
– Cảnh sắc đêm trăng càng không tệ, chỉ sợ gió sương quá lạnh.