Cô rêи ɾỉ van xin không biết đã qua bao lâu, Lạc Hân chỉ nhớ cô bị ngất đi xong rồi bị anh làm tới tỉnh lại, ŧıểυ đệ từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn luôn bên trong động huyệt.
Mạnh Dịch Luân câu môi cô dùng lưỡi triền miên, môi lưỡi trêu đùa âm thanh nước bọt tạo ra những tiếng chụt chụt đầy dâ.m mỹ.
" Bảo bối miệng nói dừng lại nhưng cơ thể lại khác, em xem là huyệt nhỏ không muốn buông ŧıểυ đệ của anh ra mà. "
" Anh yêu em! Bé cưng sinh con cho anh được không? Anh không muốn dùng bao càng không muốn uống thuốc. Em sinh bảo bảo cho anh nhé? Anh muốn cùng em tạo dựng gia đình riêng. Được không? "
Lạc Hân quay đầu lại chủ động tìm môi anh hôn, sau đó mỉm cười dịu dàng.
" Ừm…nếu có bảo bảo của anh…em sẽ hạnh phúc lắm. "
Lạc Hân không tưởng tượng được nếu có bé con của anh, thì bé con chắc chắn sẽ trông xinh đẹp lắm, giống anh thì chắc chắn xinh xắn đáng yêu!
Cô rất yêu thích trẻ con từ bé cô đã bồng và chăm 3 đứa em của mình. Cô cảm thấy chăm bọn trẻ là một đều rất vui vẻ, tuy có nhiều lúc rất cực nhưng nhìn khuôn mặt đáng yêu của bọn trẻ có cực cũng không sao.
Anh hạnh phúc tận đáy lòng, hôn nhẹ lên chóp mũi của cô. Anh rất muốn nhanh chóng rước cô về nhà, nếu được kết hôn càng nhanh càng tốt anh muốn cô làm vợ mình, không ai có thể cướp cô khỏi tay anh.
" Hân Hân nói yêu anh đi "
" Em…yêu anh Luân "
" Anh cũng yêu em…bảo bối! "
Giây phút này cô thật sự hạnh phúc, anh như là thiên sứ đến bên cô, khiến cho cuộc đời tẻ nhạt cô đơn của cô có thêm ánh sáng và sức sống.
Lúc trước cô không dám có ý nghĩ mình sẽ được hạnh phúc như thế này, cô không dám mơ tưởng mình sẽ gặp được người yêu mình như anh.
Cô nào dám mơ chứ, cô vốn sống nội tâm không biết giao tiếp chỉ biết giấu mình trong thế giới riêng của mình.
Lạc Hân cũng không rõ từ lúc nào bản thân lại như thế.
Mạnh Dịch Luân thấy cô đang suy tư anh triển nhanh tốc độ bên dưới đâm thúc mạnh mẽ, bàn tay bóp lấy một bên vυ" mà xoa nắn.
" Ư~ "
" Anh sắp ra…"
Anh đã ra 2 lần rồi lần này sắp tới là lần thứ ba, cú nắc hông càng lúc càng nhanh mỗi lần đâm tới đều vào sâu tận hoa tâm. Lạc Hân rêи ɾỉ cơ thể như bị đều khiển mà tự động phối hợp cùng anh đi đến cao trào.
" Ô…ô…cũng tới…ư…" Bụng nhỏ bị cắm tới nhô lên cô lia mắt xuống có thể thấy rõ hình dạng bụng mình đang bị vật nam tính thâm nhập, huyệt nhỏ cũng sắp tới Lạc Hân cảm nhận có cái gì đó sắp tuôn ra.
" Luân…Luân…" Cô gọi tên anh, anh đáp lại
" Anh đây…bảo bối…"
Hai người ôm nhau đồng thời tới đỉnh cao trào, bên dưới kịch liệt ŧıểυ đệ căng lên giật giật rồi thả lỏng bắn ra, dịch trắng và d*m thủy đồng thời một lúc tuôn ra hòa lẫn. Niệm mềm bị dính ướt không còn chỗ có thể nằm, anh ôm cô hôn hôn bên tai chậm rãi rút ŧıểυ đệ ra, sau đó bế cô lên đi vào nhà tắm.
" Anh cùng tắm với em. "
Cô mệt mỏi nằm trong vòng tay anh không nói gì để mặc anh muốn làm gì thì làm, Dịch Luân đem cả hai tẩy rửa sạch sẽ mặc lên đồ ngủ gọn gàng sau đó bồng cô sang phòng bên cạnh ngủ.
" Ôm em! "
Lạc Hân làm nũng chui vào lòng ngực anh, ôm lấy eo anh còn trộm cong môi cười nữa. Dù cơ thể có hơi ê ẩm mệt lả nhưng được bên cạnh anh cô hạnh phúc lắm, cô cảm thấy anh chiều hư mình rồi càng lúc cô càng ỷ lại muốn anh cứ mãi cưng chiều mình.
" Hân Hân làm nũng! Ngủ đi sáng anh đưa đưa em đi chơi. "
" Em còn đi làm, anh tính cho em nghỉ phép sao? "
" Anh chở bà Mạnh thiếu đi chơi ai dám ý kiến."
" Anh đây là ỷ quyền làm loạn! "
" Ỷ quyền làm loạn thì sao em dám nói không muốn xem? "
" Được rồi em không cải lại anh "
" Chụt! "
" Ngủ ngon! "
" Ưm anh ngủ ngon "
Sáng hôm sau
Lạc Hân mở mắt cô phát hiện cả người mình trông thật nhỏ bé bị anh ôm vào lòng ngực, cô nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của anh. Mạnh Dịch Luân vẫn còn đang ngủ cô chầm chậm nhích người lên, đem mặt mình song song với mặt của anh.
Trông có vẻ anh ngủ rất say, cô mỉm cười ôn nhu hôn nhẹ lên cánh môi của anh. Hôn xong lại tự cười, cảm giác lúc này rất bình yên cô chỉ cần nhìn anh thôi lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
* Ngủ say như vậy, cũng dễ thương đấy chứ.*
Cô rón rén rời giường chân vừa đặt xuống liền cảm giác cơ thể đau nhức cô xoa hông ôm eo, cau mày, nhớ lại đêm qua anh thật sung sức làm cô tận tới ngất xong làm tiếp tới tỉnh, không biết đã làm mấy tiếng.
Cô đỏ mặt những hình ảnh tối qua làm người coi nóng rang, cô lắc đầu xỏ dép đi vào nhà tắm.
Nhìn bản thân trong gương cô tròn mắt cổ cô toàn những vết đỏ, là anh cắn cô sao? Đây là giống chó siba à?
Cô rửa mặt đánh răng xong bước ra anh vẫn còn đang ngủ, Lạc Hân nhìn đồng hồ chỉ hơn 6h30 thôi để anh ngủ vậy.
Lạc Hân xuống lầu thấy chị Thương đang nấu đồ ăn.
" Chị đang nấu bữa sáng sao? "
" Đúng rồi cô Lạc Hân dậy sớm vậy? "
Cô tới tủ lạnh rót một ly nước lọc uống đi lại bàn ngồi.
" Không sớm, mà chị nấu món gì thế? "
Chị Thương nhìn cô nhẹ cười: " À tôi nấu bánh canh cô Lạc Hân có ăn được món này không?"
" Được chứ em dễ ăn ít món em không ăn được lắm "
" Vậy cô ăn bây giờ không hay đợi ông chủ cùng ăn? "
" Em sẽ cùng ăn với Luân anh chị ăn trước đi, em ra ngoài vườn hít thở không khí một chút "
" Vâng! "
Lạc Hân vừa mới đặt chân ra cửa thì trời đổ mưa cô ngẩn đầu nhìn trời, mây đen có vẻ kéo đến nhiều thế là ý định ra ngoài vườn hít thở không khí bị tiêu tan. Quay người đi lên phòng, không thấy anh trên giường có vẻ đã tỉnh rồi nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm cô lại giường ngồi.
Cầm lấy điện thoại bấm xem, mở ra thì thấy có tin nhắn của Khả Tinh.
Khả Tinh rủ cô chủ nhật tuần này đi thủy cung chơi, Lạc Hân suy nghĩ chủ nhật cô tính sẽ đi đến bệnh viện thăm mẹ Như.
Cô bấm máy gọi cho Khả Tinh chuông điện thoại reo đầu dây bên kia liền bắt máy.
" ŧıểυ Hân gọi cho tui sớm thế? "
" Thì gọi trả lời tin nhắn của bà nè, ừm chủ nhật mình tính sẽ tới bệnh viện chăm mẹ bà cũng tới nhé, mẹ gặp bà sẽ vui lắm đó. Xong rồi chiều về đi thủy cung luôn được chứ. "
" Được đó vậy bà gửi địa chỉ cho tui đi, lâu rồi mình chưa gặp bác rồi. "
" Được lát tui gửi cho. "
" Dạo này cậu và anh người yêu mới sao rồi? Anh ta đối tốt với cậu chứ? "
" Mình và Luân rất tốt anh ấy đối xử với mình rất dịu dàng, gặp được anh ấy đối với mình thực sự là điều may mắn. "
" Vậy thì tốt anh ta mà có bắt nạt cậu nhớ nói với mình, cho dù mình không giàu như anh ta nhưng trình độ chửi của mình chắp hết. "
" Ha Ha " Cô cười thành tiếng cô bạn thân này của cô bình thường thì rất thục nữ nhưng khi nổi nóng thì mỏ rất hổn, Lạc Hân nhiều lần được Khả Tinh bảo kê khi còn học ở quê rồi.
Mạnh Dịch Luân tắm xong bước ra, tay còn cầm khăn lau khô tóc. Ngồi xuống bên cạnh nhìn cô nhướng mày Lạc Hân khó hiểu.
" Ây có khách vô rồi tui cúp máy nhé, chiều tối rảnh gọi điện tám chuyện! "
" Ừm cậu đi bán cho khách đi khi nào rảnh gọi cho mình. "
" Anh muốn nói gì sao? " Tắt điện thoại nhìn anh mà hỏi, Dịch Luân đưa khăn đang lau tóc cho cô Lạc Hân hiểu ý thì ra là muốn cô lau khô tóc giúp.
Cô cầm khăn lau khô tóc cho anh, tóc con trai suy cho cùng không nhiều như con gái nên dễ khô hơn.
" Luân anh dậy từ khi nào vậy? "
" Cũng mới thôi anh tỉnh thì không thấy em rồi"
" Thì em xuống nhà đi dạo á mà trời mưa nên không đi ra vườn được. "
" Sau này muốn đi dạo thì nói anh cùng đi với em nhé. "
" Ừm em biết rồi "
" Đừng lau nữa em nằm xuống anh thoa thuốc cho em "
" Được! "
Anh thoa thuốc trị bầm sẹo lên cơ thể cô, anh tỉ mỉ thoa từ lưng đến đùi bụng, tay anh dừng lại nơi động hoa, hôm qua anh có hơi mạnh bạo làm cho hai cánh hoa sưng đỏ. Lạc Hân run rẩy khi ngón tay anh chạm vào nơi đó, cô ngại ngùng xoa tay anh ra.
" Không cần nhìn chỗ đó, xấu hổ lắm. "
" Chỗ nào trên người em anh đều thấy đều hôn cả rồi em còn ngại ư. Để anh đi mua thuốc về bôi cho em, sưng đó hết rồi nè. "
Anh nhòm người tới hôn lên hai má của cô, nhấc chân đi xuống nhà lái xe đi mua thuốc liền.
Lạc Hân nằm trên giường khuôn mặt đỏ au, anh như vậy làm cô vừa xấu hổ vừa có chút cảm giác được sủng.
Qua một lúc thì anh cũng mua thuốc về, Lạc Hân không dám không nghe anh cô ôm mặt hai chân tách ra để anh thoa thuốc nơi đó.
" Có rát không? "
" Ưm…một chút "
" Lần sau anh sẽ chú ý hơn, sau này ở trước mặt anh không cần e dè hay ngại ngùng cứ thoải mái. "
" Thoa xong rồi để khô một lát rồi mới mặt quần áo, em nằm im đó đừng khép chân lại "
" Như này…anh quay mặt đi chỗ khác đi."
Anh cong môi ngã người nằm xuống bên cạnh cô hai bàn tay hư hỏng lại đặt trên ngực cô mà xoa xoa.
" Anh…đừng nghịch mà! "
Lạc Hân quay đầu qua đụng mặt anh, trừng mắt tỏ vẻ giận dỗi. Dịch Luân nhếch môi cười nhích môi ghì lên môi cô mà hôn.
Bị hôn đến mơ màn cô thở phì phò, cô mới súc miệng mà giờ trong miệng toàn nước bọt của anh thôi.
" Em không biết hôn thật rồi, từ nay mỗi ngày anh sẽ dạy em cách hôn. "
" Em không biết hôn là đúng rồi, ngoài anh ra có ai em hôn nhiều vậy đâu. Anh hôn giỏi như vậy chắc trước em anh có nhiều bạn gái lắm đúng không? "
" Em ghen sao? "
" Em mới không ghen! Anh già như vậy có nhiều mối tình là chuyện bình thường. "
Anh dùng chóp mũi của mình cạ lên chóp mũi của cô, cô bé ngốc này là đang ghen mà không chịu nhận anh cảm thấy có chút vui vẻ.
" Đúng là trước khi gặp em anh đã từng yêu, anh và cô ấy bên nhau 2 năm nhưng đã là quá khứ rồi, giờ anh và cô ấy không còn liên quan gì cả. "
" Anh kể em nghe về cô ấy được không? "
" Được chứ! Anh nên thành thật với bà Mạnh Thiếu mà. "
" Ai là bà Mạnh thiếu chứ. "
" Em chứ ai không chừng trong bụng nhỏ này đã có con của chúng ta rồi đó! "
Anh vừa xoa bụng cô vừa hôn hôn vành tai cô, Lạc Hân cũng vô thức nhìn xuống bụng mình, cô suy nghĩ có khi nào anh nói thật không? Hôm qua anh bắn vào trong cô nhiều như vậy có thể xác xuất trúng thưởng cao à.
" Nếu có con thì gia đình anh có chấp nhận em không? Suy cho cùng em đã một đời chồng nếu mang thai trước khi cưới thì…"
" Gia đình anh rất dễ tính ba mẹ là người sống rất thoáng, anh nghĩ họ sẽ vui mừng lắm khi có cháu đó. Bé cưng đừng lo tất cả mọi chuyện có anh ở đây. "
" Em có sổ hộ khẩu ở đây không? "
" Hả sổ hộ khẩu? "
" Ừ lát nữa chúng ta đi tới ủy ban đăng ký kết hôn nhé? Đăng ký kết hôn em sẽ là vợ anh là bà Mạnh thiếu danh chính. "
Cô chớp chớp mắt bĩu môi lên cảm động, anh thật sự muốn kết hôn cùng người như cô sao? Cô có thể cùng anh ở bên nhau sao?
" Không được khóc nước mắt của em là trân châu đó, mắt sưng sẽ không đẹp đâu. "
" Anh nghĩ kĩ rồi ư? Không hối hận khi cùng em kết hôn? "
" Không hối hận anh muốn em làm vợ anh. "
" Được! "
Cô chủ động ôm mặt anh hôn anh, như câu khẳng định chắc nịc. Mạnh Dịch Luân không hối hận thì Dư Lạc Hân cũng không e dè nữa.